TRUYỆN NGẮN: PHẢI CHĂNG LÀ DUYÊN SỐ ?
Friday, June 13, 2014
Nguồn: sưu tầm
---
Tai nạn bất ngờ, không hẳn tất cả đều là xui xẻo, biết đâu là do duyên phận đưa đẩy khiến hai nửa gặp nhau rồi kết thanh một đôi thì sao? Hãy tin tôi đi.
- Ê! Cẩn thận…
Nghe như tiếng ai đó đang gọi, nó quay đầu sang trái nhìn, chỉ kịp nhận thấy một quả bóng lao đến rất nhanh, sau đó “rầm” một cái, nó ngã xuống… Trong lúc mơ hồ, nó nhìn thấy một bóng người rất cao chạy thật nhanh về hướng nó, sau đó nó lăn ra ngất xỉu luôn.
Nó mở mắt, duỗi tay một cái thật sảng khoái như lúc một người vừa ngủ dậy, chống tay ngồi thẳng lên và thoáng có chút chóng mặt. Nó lấy tay đập đập vào đầu mình vài cái như thể cố nhớ ra chuyện gì đã xảy ra. Nó đánh mắt một lượt quan sát cái phòng y tế trắng toát và dừng lại khi nhìn thấy một tên đang nằm tựa lên chiếc ghế dựa ngủ khì, chân thì bắt chéo, gác lên chiếc giường nó đang ngồi.
- A ha…! Tên này chẳng phải là đội trưởng đội bóng chuyền của trường đây ư, mà sao hắn lại nằm ở đây, chẳng lẽ cũng bị bóng bay vào đầu như mình à? – Nó nói thầm những suy nghĩ trong đầu. Nhưng vô tình lại bị hắn nghe thấy. – Có nhóc mới bị bóng bay vào đầu đó. Tưởng ai cũng hậu đậu như mình sao hả?
- Á… định doạ chết người ta hả? – Nó giật mình hét toáng lên.
- Ấy ấy, hét to quá sẽ đau họng đấy, người thì bé xíu xiu mà sao to mồm thế hả nhóc?
- Nhóc, nhóc cái gì? Muốn đánh nhau hả tên kia? – Nó nắm tay lại giơ giơ lên trước mặt.
- Ố ồ… đánh có tới không mà đòi đánh hả? Haha…! – Hắn cười.
duyên số
Nếu so chiều cao với hắn thì nó thấp hơn hẳn một cái đầu. Biết nếu xảy ra đánh nhau thì nó nắm chắc phần thua, nên nó không nói gì nữa, chỉ cúi gầm mặt, bước xuống giường, mang giày vào và đi thẳng ra khỏi phòng y tế. Trong lúc mang giày nó đã ngáp thêm một cái rõ dài khiến cho mi mắt nó ứa nước và nếu như có ai vô tình không nhìn thấy chắc sẽ nghĩ là nó đang khóc. Và người vô tình ấy chính là hắn. Thoáng sững sờ sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nó, hắn chạy đuổi theo, kéo tay nó lại, lo lắng hỏi.
- Sao lại khóc rồi? Nhóc còn đau ở đâu, nói tôi nghe xem nào?
- Tôi không khóc, cũng không đau ở đâu hết. Được chưa? – Nó ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ráo hoảnh! – “Nếu để hắn biết được lý do chảy nước mắt là vì mình mới ngáp thì mất mặt chết được”. Sau đó nó quay đi, bỏ lại hắn với dấu hỏi to đùng: “Chẳng lẽ mình nhìn nhầm sao?”
Kể từ sau ngày ở phòng y tế trở về, hắn xin chuyển sang học cùng lớp với nó, với lý do là chịu trách nhiệm với “cái đầu” của nó. Ngày lại ngày trôi qua, hắn vẫn luôn cố ý đi muộn hơn rồi sau đó là chiếm dụng chỗ ngồi với nó với lý do rất đơn giản… “sợ lạnh mông’. Nên những lúc như thế, nó không cáu gắt như lúc ban đầu nữa, mà lặng lẽ ngồi sang chỗ trống bên cạnh, cãi nhau với hắn cũng vô ích, chỉ thêm mỏi miệng vì người chiến thắng sau cùng vẫn luôn là hắn.
- Ngồi nhích qua bên kia nhóc! Trưa nay đi ăn với tôi, không gặm bánh mì nữa, nhìn nhóc bây giờ cứ như ổ bánh mì di động vậy! – Hắn lớn tiếng đề nghị.
- Không thích. Đại thiếu gia đào hoa như cậu nếu sợ cô đơn thì chỉ cần búng tay một cái là sẽ có cả đám con gái theo hầu, cần gì tôi chứ? – Nó liếc xéo hắn một cái rồi lại cắm đầu vào cuốn sách vừa mượn ở thư viện.
- Nhóc ghen à?
- Tôi chỉ sợ những ánh mắt toé lửa xung quanh sẽ làm cháy áo tôi thôi.
Từ khi hắn chuyển đến và ngày nào cũng như cái bóng, luôn luôn song hành với nó thì dần dần theo thời gian, nó trở thành cái gai trong mắt của đám con gái. Tuy không thể nhổ bỏ vì sợ mất lòng hắn, nhưng những cái nhìn hết sức “trìu mến”, những lần va chạm với bọn họ dù là vô tình hay cố ý cũng để lại cho nó những vết thâm tím không nhẹ trên da.
Suốt buổi học chiều nay, không thấy hắn đến lớp, nó cũng lấy làm lạ nhưng không suy nghĩ nhiều. Giờ nghỉ giải lao, có một đám con gái đến tìm, khi được hỏi nó chỉ trả lời rằng không biết lý do vì sao hắn lại nghỉ học. Vừa quay lưng đi thì nó bị ai đó xô vào lưng. Do không kịp phản ứng nên nó mất thăng bằng, chúi về phía trước, bụng va vào cạnh bàn rồi ngã xuống đất, rất đau. Nó nghe thấy tiếng cười của đám con gái trước khi rời khỏi lớp nó, cả câu mỉa mai “đáng đời’ phát ra từ một người trong số đó nữa. Một cô bạn cùng lớp chạy đến đỡ nó dậy, nhưng chân nó hình như cũng bị trật luôn rồi. Cô bạn đó muốn đưa nó đến phòng y tế nhưng nó chỉ lắc đầu cười nhẹ. Giáo viên chủ nhiệm cho phép nghỉ ba tiết cuối, nó cảm ơn rồi mang cặp bước ra khỏi lớp.
Vừa ra đến cổng trường, nó thấy hắn đang bước ra từ bãi gửi xe. Nó bỗng thấy tủi thân, cố gắng bước thật nhanh qua hắn nhưng gương mặt với đôi mày nhíu chặt của nó không thể giấu được cơn đau ở bụng và chân. Thấy nó đi đến, hắn ngoác miệng cười thật tươi định sẽ trêu nó nhưng lại bị nó bỏ lơ, bước qua luôn. Thấy có điều bất thường, hắn bước nhanh theo, kéo nó ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.
- A… Cái chân của tôi, đau lắm đó, biết không hả?
- Nhóc làm sao vậy? Chân sao lại sưng to thế này?
- Là tôi bất cẩn, mà cậu cũng buông tay ra đi, tôi còn phải về nhà.
- Có chịu ngồi yên để tôi xem cho không, sao nhóc bướng quá vậy hả? Còn vết bầm tím trên cổ tay là như thế nào mà có. Vắng tôi mới có một buổi thôi mà sao bị thương thế này hả?
- Tôi bướng thì kệ tôi đi, cậu đừng bận quan tâm nữa.
- Là bạn cùng lớp, tại sao lại không thể quan tâm? Tôi đối với nhóc…
- Cậu là người nổi tiếng, còn tôi chỉ là một đứa bình thường, làm sao có thể chống lại cả đám con gái hâm mộ cậu. Nếu cậu quan tâm tôi thì đừng có suốt ngày theo tôi nữa.
- Thôi được rồi, tôi sẽ không theo sát nhóc nữa. Còn cái chân, về nhà đừng bóp dầu nóng, sẽ sưng to và lâu khỏi lắm. Nhóc về nhà dùng đá chườm lên, sẽ đỡ đau hơn, nhớ là quấn băng chịu lực ở cổ chân trước khi đi học và hạn chế đi lại nhiều. Tôi về trước đây.
Hắn không nói thêm gì, chỉ nhìn nó rồi thở dài. Sau đó khoác cặp lên vai rồi đi thẳng ra cổng trường. Những ngày tiếp sau đó, hắn không đến lớp. Giáo viên chủ nhiệm thông báo là vì hắn phải tập luyện cho trận đấu bóng sắp tới của trường nên sẽ không đến lớp một thời gian. Còn bọn con gái cũng không còn động đến nó nữa, và có vẻ kiêng sợ nó hơn thì phải. Nhưng nguyên nhân là do đâu thì nó không rõ.
Thời gian đầu nó thấy thật thoải mái vì không bị hắn lải nhải bên tai hay lẽo đẽo theo sau làm phiền nữa. Một tuần, rồi nửa tháng trôi qua, nó lại cảm thấy trống trải, lúc đi trên đường cũng nhiều lần nhìn lại xem có hắn đi sau lưng không, nhưng mỗi lần nhìn lại là mỗi lần thất vọng. Nhiều lần nó cũng định đến sân bóng tìm, nhưng vì lúc trước đã lỡ nói những lời làm tổn thương hắn nên lại thôi
Cũng như mọi ngày, vừa dắt xe ra khỏi cổng trường, tim nó bỗng đập rất nhanh khi bắt gặp bóng dáng thân quen. Là hắn. Hắn cố ý đứng đợi chỉ để hỏi xem nó có thể đến cỗ vũ cho hắn trong trận chung kết ngày mai không? Vì sáng mai nó bận việc, nên không trả lời chắc chắn nhưng nó hứa sẽ đến. Không biết tâm trạng khi nghe câu trả lời của nó là như thế nào nhưng hành động vừa chạy vừa nhảy chân sáo của hắn cũng đủ hiểu là hắn đã rất vui.
Nó đến sân bóng vừa kịp lúc trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu. Nhưng có vẻ hắn không tập trung, mắt cứ nhìn đâu đâu như tìm kiếm gì đó trên khán đài, giúp đội bạn có cơ hội ghi điểm trước. Là hắn đang đảo mắt tìm nó từ trước khi trận đấu bắt đầu. Khi đã xác định rằng nó đã đến, hắn mới chính thức vào cuộc và trận đấu bắt đầu sôi nổi hơn. Kết quả sau cùng của trận đấu, phần thắng thuộc về đội của hắn.
- Thì ra người khiến đội trưởng mất tập trung, đã để đội bạn ghi điểm trước vì mãi lo tìm kiếm ai đó trong đám đông khán giả là cậu. Xin chào, tôi là bạn của Khánh (tên hắn).
- Chào cậu.
- Trông cậu rất quen nha, hình như đã gặp ở đâu thì phải? À, tôi nhớ rồi, xe đạp và thẻ thư viện…
Anh chàng vừa bắt chuyện với nó là Phong, bạn thân của hắn trong đội bóng. Giờ thì nó đã biết hắn không phải là ném bóng trúng nó, là người luôn giúp đỡ nó hết lần này đến lần khác. Hôm chiếc xe đạp bị tuột xích, người gắn lại giúp nó là hắn, không phải bác bảo vệ. Lần nó làm mất thẻ thư viện, là hắn đã nhặt và để vào ngăn bàn của nó. Cả việc bọn con gái không dám làm gì nó nữa cũng là do hắn ra mặt. Thì ra, hắn luôn dõi theo nó mà nó không hề nhận ra.
duyên số
Sau khi bạn hắn vừa đi khỏi thì hắn cũng mang nước đến cho nó. Thấy nó cúi mặt, không nói gì, vì chân của nó chưa thực sự khỏi, hắn nghĩ nó lại đau nên không khỏi lo lắng.
- Nhóc sao thế, chân lại đau à? Lát nữa chờ tôi, tôi sẽ chở nhóc về.
- Tôi đã nghe cậu ấy nói hết rồi. Cảm ơn cậu nhiều lắm, Khánh! Cũng xin lỗi cậu vì những lời tôi nói lúc trước, tôi không cố ý nói ra đâu, chỉ là vì… – Nó ngước đôi mắt như sắp khóc lên nhìn hắn. Đây cũng là lần đầu tiên nó gọi tên hắn, nghe sao thật dịu dàng, khác hẳn với mọi ngày.
- Cái tên nhiều chuyện đó đã nói hết rồi sao? Mà nè, tôi biết là nhóc cảm động nhưng sao dễ khóc thế hả, lần gặp ở phòng y tế cũng khóc? Nín đi xem nào, nhỡ mọi người cho là tôi bắt nạt nhóc thì sao? – Hắn vừa lấy tay lau những giọt nước mắt vội rơi trên má nó, vừa vỗ về nhìn nó thật trìu mến.
- Lần đó không có khóc nha, chỉ là lúc đó tôi vừa mới… Cậu mà nhắc lại là tôi sẽ… sẽ…! – Nó thấy ngượng khi bắt gặp ánh mắt đó từ hắn, lời buông ra chưa dứt đã vội quên.
- Sẽ thế nào? – Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp. – Hứa với tôi là đừng làm mình bị thương nữa, vì những lúc nhóc đau thì tôi cũng sẽ đau đó, biết không?
Nó không nói gì, chỉ khẽ gật đầu thay cho lời đồng ý. Hắn ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía nó rồi vỗ vỗ, bảo nó leo lên lưng hắn cõng về, vì chân nó vẫn chưa khỏi, sợ nó lại đau. Nhưng nó lắc đầu nguầy nguậy, không chịu leo lên.
- Lên mau nào, tìm gì đó ăn rồi còn về, tôi đói bụng lắm rồi.
- Thôi không cần đâu, tôi tự đi được mà.
- Không được bướng, nhỡ chân lại đau nặng hơn thì biết phải thế nào. Mau lên, không tôi nổi giận bây giờ.
- Được. Được rồi. Nhưng tôi nặng lắm đó nha!
- Tôi là người chơi thể thao nên rất khoẻ, nhóc yên tâm đi.
Tiếng cười nói cứ vang vang dọc theo con đường cả hai đi qua. Thì ra, không cần phải nói, chỉ cần âm thầm quan tâm, lo lắng cho nhau thôi cũng đủ để thấy con tim thật ấm áp, thật hạnh phúc rồi.
Dù đường đời có không như ý nguyện ta mong đợi, nhưng mất cái này ta sẽ lại được cái kia. Chỉ cần có lòng tin thì ta nhất định sẽ làm được, nên đừng nản lòng mà buông xuôi tất cả nhé các bạn. Cũng giống như tình yêu tuổi học trò vậy, lúc nhẹ nhàng, hồn nhiên, nhưng cũng có lúc phải trải qua rất nhiều khó khăn, sóng gió cũng chưa thể chắc chắn được điều gì. Tôi không thể nói là không có tình yêu tuổi học trò, tình cảm ấy đã vượt qua mức tình bạn nhưng đã phải dừng lại khi chưa chạm đến vạch tình yêu. Vì tôi sợ, sợ rằng nếu có tan vỡ thì tình bạn cũng chẳng thể nào giữ được. Vì thời còn cắp sách đến trường, tôi nhát như thỏ vậy đó các bạn ạ.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment