Truyện ngắn: Cô bé quàng khăn đỏ (P1)
Thursday, February 20, 2014
Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn với tựa đề: "Cô bé quàng khăn đỏ" của tác giả L.i.n.h. Chúc các bạn một ngày vui vẻ!
"Cô bé quàng khăn đỏ vì đi lạc, bị lừa gạt mà rơi vào bóng tối trong bụng chó sói. Có lẽ cô bé cũng chỉ cần ai đó gọi tên mình, dịu dàng và yêu thương, như một phép thần tiên có khả năng giải thoát."
Đường phố buổi sớm mùa đông là một kì quan buồn. Hàng cây lá xác xơ, không còn nghe tiếng lá cọ vào nhau như mùa hè, trơ ra những cánh tay ngoằn nghèo, xương xương khúc khuỷu , tuyệt vọng dai dẳng cố vươn đỡ lấy ánh mặt trời thưa thớt. Xe máy chuyển bánh chậm rãi là lượt, hầu hết trên xe là những bộ quần áo học sinh nép sau lưng bố mẹ mắt díp lại, mỏi mệt trên chặng đường sống còn rất dài. Các cửa hàng đóng cửa im ỉm, thản nhiên quên đi cái náo nhiệt buổi trưa chiều, nằm yên câm điếc với mọi tiếng động khác cũng đang chần chừ, rề rà tan đi trong không khí ảm đạm.
Anh xuống xe, đi bộ qua khu ngoại thành có mấy căn nhà đang xây dở, có lẽ đã bị bỏ hoang, bước lần xuyên những mảnh đá màu ghi bạc lăn lóc, tạo âm thanh lách cách rõ rệt trong bầu không khí im lặng. Bất chợt đợt gió mới thổi tung chiếc áo khoác cài lỏng lẻo, luồn lách những mảng trống trên mớ tóc mái dày, rồi hất chúng bay ngược về phía sau. Anh, theo hướng gió, quay nghiêng đầu tránh đám bụi theo cùng, và bắt gặp một vệt màu đỏ loang loáng chuyển động trên nóc nhà đối diện.
Đôi chân dừng hẳn lại, ánh mắt anh nheo nheo, quan sát chăm chú lại vào vệt màu đỏ ấy. Gió chạy dọc theo hướng anh nhìn, dần nhạt đi rồi biến mất. Vệt màu đỏ nhẹ nhàng thu lại, khuất sau hàng ban công lở loét của khu công trình xây dựng.
Anh rút ra tờ giấy, đọc lại một lượt, rồi nhìn về phía khu nhà đó. Cất tờ giấy, anh rảo bước về phía nơi vệt đỏ đã xuất hiện và biến mất, như đám mây theo gió đến rồi bị thổi bay đi.
Anh nhìn quanh khu nhà đổ nát và tìm thấy chiếc cầu thang khá lành lặn. Lần theo tay cầm, chiếc cầu thang dẫn anh lên đến tằng thứ tư, theo anh cũng là tầng cuối cùng. Ngay cuối cầu thang tối là cánh cửa bằng sắt rỉ sét đã cũ, khi anh đẩy có tiếng ken két khá khó chịu. Mở cửa ra, anh bắt gặp thứ đã vẽ lên vệt đỏ kì lạ trên trời ấy.
Một cô bé nhỏ nhắn, mặc bộ pyjama trắng có viền cổ tay xanh nhạt, và trên đôi vai gầy là chiếc khăn quàng màu đỏ rất dài, đối lập với dáng hình của chủ nhân nó. Chiếc khăn quàng thờ ơ khoác vội vã chỉ đủ để lấp bớt phần cổ lạnh và một bên vai cô bé. Chiều dài còn lại của nó thì mải chơi đùa nghịch với những cơn gió đầu đông đang nhảy múa trên ban công, tạo nên vệt đỏ sống động lướt đi, như khiêu vũ cùng những đợt mây trắng phau và bầu trời xanh mướt.
Anh chắc chắn cô bé đã nghe thấy tiếng động khó nghe từ cánh cửa, nhưng vẫn không quay lại. Nhẹ nhàng đóng lại, anh đặt hộp đàn xuống, ngồi lên đống gạch chất cạnh tường đang xếp lăn lóc, và bắt đầu quan sát cô bé cùng chiếc khăn đỏ kì lạ kia. Một cô bé khá trẻ, chắc chỉ khoảng mười sáu tuổi, an vị trên chiếc ghế cũ bằng gỗ đã bạc mất lớp véc-ni, hướng khuôn mặt về phía nền trời trong vắt. Hướng anh nhìn từ góc sân thượng, nên có thể thấy thấp thoáng đôi mắt đen mờ nhạt tập trung vào khoảng không vô định và đôi má trắng đến trắng xanh, ẩn hiện trong làn tóc ngắn mỏng manh cũng bay trong những điệu nhảy của gió.
Cô bé đang mỉm cười một nụ cười rất nhẹ mà anh không hiểu được. Nụ cười không trọng lượng, thả trôi trên bờ môi, lơ lửng xa vời. Và nó hợp, hợp đến kì lạ, với ánh nhìn đen mướt cũng đang bồng bềnh hờ hững, như đang ngắm kiên nhẫn, điềm nhiên những sinh vật cổ tích vô hình.
Anh nhẩm đếm mất khoảng hai phút cho đến khi cô quay lại, chấp nhận sự tồn tại của anh như nó phải có. Cô bé cũng không nhìn anh, đôi mắt đậu tùy hứng trên chậu cây cảnh đã héo khô gần đó, giọng nói thanh, vọng lên nhẹ nhàng mà trong suốt.
-Anh có thể chơi violin cho em hát, không?
Cô bé đề nghị anh đến trong năm ngày, cùng giờ như vậy, ở đó trong vài tiếng đồng hồ, và chỉ chơi đàn cho cô hát. Anh đã ngạc nhiên khi cô cất tiếng với giọng nói êm dịu như gió, thì giờ lại càng sững sờ hơn trước giọng hát mê hoặc. Một giọng hát mềm, cất lên thì dìu dặt, rồi bắt đầu lan tỏa, ngọt ngào thiết tha trong không trung, làm người ta thấy lòng mình nặng hơn trước, khi đã lỡ yêu mà khắc ghi chất giọng thần thánh ấy vào tim. Khi gần đến đoạn kết một bài hát, giọng hát lắng lại như thủy triều níu lấy bờ cát, thao thức nhớ, thao thức tiếc thương. Từng nốt thấp trầm mặc thả mình, từng nốt cao vút bay lên, tiếng hát vẫn cảm giác thật dịu dàng, được nâng niu, ve vuốt.
Và cô bé ấy vẫn dáng ngồi như thế, vẫn khuôn mặt và nụ cười nhỏ nhắn vu vơ như thế, qua ba ngày đầu, chỉ hướng về phía bầu trời và hát, như đang trông ngóng, như gửi lời đến ai đó đang ở một nơi rất xa, rất xa. Tấm khăn màu đỏ vẫn quàng trên vai, vẫn bay nhảy và khiêu vũ, đuôi khăn lượn thoăn thoắt trên không trung, tựa cánh tay đang vẫy gọi. Nhưng đôi khi nó làm người ta nghĩ rằng nó đang cố gắng vươn đến nơi sâu thẳm nhất của bầu trời, nhưng bị níu lại, không thể thoát ra. Vệt khăn màu đỏ không còn giống như đang nhảy múa, mà giống như đôi cánh chim đập điên loạn trong chiếc lồng vô hình bị khóa chặt trên mặt đất.
Còn anh, chỉ kéo đàn theo tiếng hát đẹp mê người, đôi mắt vẫn quan sát từng cử chỉ, từng động tác bờ môi và ghi nhớ vào lòng hình ảnh chiếc khăn len đỏ mỏng manh chấp chới trong gió.
Ngày thứ tư, chỉ sau một bài hát, cô bé chợt im lặng. Cây đàn trên tay anh ngơ ngác, hạ xuống chờ đợi. Cô bé không hát nữa, và bắt đầu đứng dậy. Anh ngạc nhiên, tầm quan sát của anh bắt đầu thu hẹp lại và tập trung hơn. Bỗng cô bé trèo lên thành ban công được xây bằng xi măng dở dang, cheo leo với độ cao bốn tầng nhà. Bàn chân nhỏ bé bám lên bề mặt cứng màu xám xịt, rồi bắt đầu bước từng bước nhỏ trên ranh giới giữa sống và chết.
Anh vội vàng đặt cây đàn xuống và chạy đến bên cô. Bàn tay rộng rắn chắc của anh nắm lấy cánh tay nhỏ, cánh tay mà anh đã không để ý là nó có thể mỏng manh và dễ vỡ như vậy. Đôi mắt cô bé theo phản xạ tình cờ hướng lên gặp ánh nhìn của anh. Lần đầu tiên anh nhìn rõ đôi mắt ấy, một đôi mắt trong vắt, nhưng vì đen trong vắt đến vô tình mà chẳng thể phản chiếu lại thứ gì. Đôi hàng mi cụp lại với nụ cười nhỏ vẫn trên môi, cô bé đứng thẳng lên và gạt tay anh ra. Dù vậy, vòng tay anh vẫn giương ra, sẵn sàng sẽ giữ cô lại nếu lỡ rơi về phía bên kia.
Nụ cười thờ ơ mở hờ hững, hướng giọng nói nhạt về phía anh.
-Em sẽ kể cho anh nghe, về nhiệm vụ của thành ban công này.
"Cô bé quàng khăn đỏ vì đi lạc, bị lừa gạt mà rơi vào bóng tối trong bụng chó sói. Có lẽ cô bé cũng chỉ cần ai đó gọi tên mình, dịu dàng và yêu thương, như một phép thần tiên có khả năng giải thoát."
Tất cả bắt đầu từ cái ngày anh mở hộp thư như thường lệ.
Ổ khóa hòm thư cá nhân bằng sắt đặt ở sảnh khu tập thể vang lên lách cách, trong ánh nắng lấp loáng bình minh muộn giữa đông.Anh lôi ra một tập phong bì tài liệu màu vàng ố. Tiếng xé giấy xao xác, chậm rãi ơ hờ, mắt anh lướt qua hàng chữ ngoằn ngoèo trên trang giấy nhỏ. Xong, anh gập gọn, nhét vào túi ngực áo.
Cầm hộp đàn violin của mình lên, anh rảo bước xuống mặt đường vắng vẻ, ánh nhìn hướng lên cây bàng đứng im lặng gần đó. Thao thức trên cành cây khẳng khiu là một dải lụa màu vàng óng.
Đưa tay lên giật thô bạo dải lụa xuống rồi dúi nó vào cùng túi có tờ giấy lúc nãy, anh cài lại áo rồi bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Ổ khóa hòm thư cá nhân bằng sắt đặt ở sảnh khu tập thể vang lên lách cách, trong ánh nắng lấp loáng bình minh muộn giữa đông.Anh lôi ra một tập phong bì tài liệu màu vàng ố. Tiếng xé giấy xao xác, chậm rãi ơ hờ, mắt anh lướt qua hàng chữ ngoằn ngoèo trên trang giấy nhỏ. Xong, anh gập gọn, nhét vào túi ngực áo.
Cầm hộp đàn violin của mình lên, anh rảo bước xuống mặt đường vắng vẻ, ánh nhìn hướng lên cây bàng đứng im lặng gần đó. Thao thức trên cành cây khẳng khiu là một dải lụa màu vàng óng.
Đưa tay lên giật thô bạo dải lụa xuống rồi dúi nó vào cùng túi có tờ giấy lúc nãy, anh cài lại áo rồi bắt đầu cuộc hành trình của mình.
***
Đường phố buổi sớm mùa đông là một kì quan buồn. Hàng cây lá xác xơ, không còn nghe tiếng lá cọ vào nhau như mùa hè, trơ ra những cánh tay ngoằn nghèo, xương xương khúc khuỷu , tuyệt vọng dai dẳng cố vươn đỡ lấy ánh mặt trời thưa thớt. Xe máy chuyển bánh chậm rãi là lượt, hầu hết trên xe là những bộ quần áo học sinh nép sau lưng bố mẹ mắt díp lại, mỏi mệt trên chặng đường sống còn rất dài. Các cửa hàng đóng cửa im ỉm, thản nhiên quên đi cái náo nhiệt buổi trưa chiều, nằm yên câm điếc với mọi tiếng động khác cũng đang chần chừ, rề rà tan đi trong không khí ảm đạm.
Anh xuống xe, đi bộ qua khu ngoại thành có mấy căn nhà đang xây dở, có lẽ đã bị bỏ hoang, bước lần xuyên những mảnh đá màu ghi bạc lăn lóc, tạo âm thanh lách cách rõ rệt trong bầu không khí im lặng. Bất chợt đợt gió mới thổi tung chiếc áo khoác cài lỏng lẻo, luồn lách những mảng trống trên mớ tóc mái dày, rồi hất chúng bay ngược về phía sau. Anh, theo hướng gió, quay nghiêng đầu tránh đám bụi theo cùng, và bắt gặp một vệt màu đỏ loang loáng chuyển động trên nóc nhà đối diện.
Đôi chân dừng hẳn lại, ánh mắt anh nheo nheo, quan sát chăm chú lại vào vệt màu đỏ ấy. Gió chạy dọc theo hướng anh nhìn, dần nhạt đi rồi biến mất. Vệt màu đỏ nhẹ nhàng thu lại, khuất sau hàng ban công lở loét của khu công trình xây dựng.
Anh rút ra tờ giấy, đọc lại một lượt, rồi nhìn về phía khu nhà đó. Cất tờ giấy, anh rảo bước về phía nơi vệt đỏ đã xuất hiện và biến mất, như đám mây theo gió đến rồi bị thổi bay đi.
***
Anh nhìn quanh khu nhà đổ nát và tìm thấy chiếc cầu thang khá lành lặn. Lần theo tay cầm, chiếc cầu thang dẫn anh lên đến tằng thứ tư, theo anh cũng là tầng cuối cùng. Ngay cuối cầu thang tối là cánh cửa bằng sắt rỉ sét đã cũ, khi anh đẩy có tiếng ken két khá khó chịu. Mở cửa ra, anh bắt gặp thứ đã vẽ lên vệt đỏ kì lạ trên trời ấy.
Một cô bé nhỏ nhắn, mặc bộ pyjama trắng có viền cổ tay xanh nhạt, và trên đôi vai gầy là chiếc khăn quàng màu đỏ rất dài, đối lập với dáng hình của chủ nhân nó. Chiếc khăn quàng thờ ơ khoác vội vã chỉ đủ để lấp bớt phần cổ lạnh và một bên vai cô bé. Chiều dài còn lại của nó thì mải chơi đùa nghịch với những cơn gió đầu đông đang nhảy múa trên ban công, tạo nên vệt đỏ sống động lướt đi, như khiêu vũ cùng những đợt mây trắng phau và bầu trời xanh mướt.
Anh chắc chắn cô bé đã nghe thấy tiếng động khó nghe từ cánh cửa, nhưng vẫn không quay lại. Nhẹ nhàng đóng lại, anh đặt hộp đàn xuống, ngồi lên đống gạch chất cạnh tường đang xếp lăn lóc, và bắt đầu quan sát cô bé cùng chiếc khăn đỏ kì lạ kia. Một cô bé khá trẻ, chắc chỉ khoảng mười sáu tuổi, an vị trên chiếc ghế cũ bằng gỗ đã bạc mất lớp véc-ni, hướng khuôn mặt về phía nền trời trong vắt. Hướng anh nhìn từ góc sân thượng, nên có thể thấy thấp thoáng đôi mắt đen mờ nhạt tập trung vào khoảng không vô định và đôi má trắng đến trắng xanh, ẩn hiện trong làn tóc ngắn mỏng manh cũng bay trong những điệu nhảy của gió.
Cô bé đang mỉm cười một nụ cười rất nhẹ mà anh không hiểu được. Nụ cười không trọng lượng, thả trôi trên bờ môi, lơ lửng xa vời. Và nó hợp, hợp đến kì lạ, với ánh nhìn đen mướt cũng đang bồng bềnh hờ hững, như đang ngắm kiên nhẫn, điềm nhiên những sinh vật cổ tích vô hình.
Anh nhẩm đếm mất khoảng hai phút cho đến khi cô quay lại, chấp nhận sự tồn tại của anh như nó phải có. Cô bé cũng không nhìn anh, đôi mắt đậu tùy hứng trên chậu cây cảnh đã héo khô gần đó, giọng nói thanh, vọng lên nhẹ nhàng mà trong suốt.
-Anh có thể chơi violin cho em hát, không?
***
Cô bé đề nghị anh đến trong năm ngày, cùng giờ như vậy, ở đó trong vài tiếng đồng hồ, và chỉ chơi đàn cho cô hát. Anh đã ngạc nhiên khi cô cất tiếng với giọng nói êm dịu như gió, thì giờ lại càng sững sờ hơn trước giọng hát mê hoặc. Một giọng hát mềm, cất lên thì dìu dặt, rồi bắt đầu lan tỏa, ngọt ngào thiết tha trong không trung, làm người ta thấy lòng mình nặng hơn trước, khi đã lỡ yêu mà khắc ghi chất giọng thần thánh ấy vào tim. Khi gần đến đoạn kết một bài hát, giọng hát lắng lại như thủy triều níu lấy bờ cát, thao thức nhớ, thao thức tiếc thương. Từng nốt thấp trầm mặc thả mình, từng nốt cao vút bay lên, tiếng hát vẫn cảm giác thật dịu dàng, được nâng niu, ve vuốt.
Còn anh, chỉ kéo đàn theo tiếng hát đẹp mê người, đôi mắt vẫn quan sát từng cử chỉ, từng động tác bờ môi và ghi nhớ vào lòng hình ảnh chiếc khăn len đỏ mỏng manh chấp chới trong gió.
***
Ngày thứ tư, chỉ sau một bài hát, cô bé chợt im lặng. Cây đàn trên tay anh ngơ ngác, hạ xuống chờ đợi. Cô bé không hát nữa, và bắt đầu đứng dậy. Anh ngạc nhiên, tầm quan sát của anh bắt đầu thu hẹp lại và tập trung hơn. Bỗng cô bé trèo lên thành ban công được xây bằng xi măng dở dang, cheo leo với độ cao bốn tầng nhà. Bàn chân nhỏ bé bám lên bề mặt cứng màu xám xịt, rồi bắt đầu bước từng bước nhỏ trên ranh giới giữa sống và chết.
Anh vội vàng đặt cây đàn xuống và chạy đến bên cô. Bàn tay rộng rắn chắc của anh nắm lấy cánh tay nhỏ, cánh tay mà anh đã không để ý là nó có thể mỏng manh và dễ vỡ như vậy. Đôi mắt cô bé theo phản xạ tình cờ hướng lên gặp ánh nhìn của anh. Lần đầu tiên anh nhìn rõ đôi mắt ấy, một đôi mắt trong vắt, nhưng vì đen trong vắt đến vô tình mà chẳng thể phản chiếu lại thứ gì. Đôi hàng mi cụp lại với nụ cười nhỏ vẫn trên môi, cô bé đứng thẳng lên và gạt tay anh ra. Dù vậy, vòng tay anh vẫn giương ra, sẵn sàng sẽ giữ cô lại nếu lỡ rơi về phía bên kia.
Nụ cười thờ ơ mở hờ hững, hướng giọng nói nhạt về phía anh.
-Em sẽ kể cho anh nghe, về nhiệm vụ của thành ban công này.
(Còn nữa)
Truyện ngắn sưu tầm
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment