NHẬT KÝ CỦA MẸ VÀ CON GÁI
Monday, June 23, 2014
Ngày… tháng… năm…
Mẹ tình cờ đọc được tin nhắn của mình với anh ấy. Hình như mẹ khóc. Mình biết mẹ không ưa anh ấy, bạn bè và cả những người xung quanh mình nữa. Có lẽ vì anh ấy quá cô độc, không biết quan tâm mình, còn hơi ngông cuồng và phá phách nữa. Nhưng mà mình rất thương người đó, rất thương…
Ngày… tháng… năm…
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, mẹ đã thật sự ngạc nhiên. Tính tình và cách xử sự thật sự rất giống bố con, rất giống con à. Nhưng mẹ không biết nói thế nào với con nữa.
Mẹ như nhìn thấy tuổi thanh xuân của mình. Những ngày tuổi trẻ. Tình yêu của bố và mẹ. Sự phản đối của ông bà. Những ngày tháng cực khổ khi sinh con. Những lần nổi nóng của bố. Những lần cam chịu của mẹ. Cuộc sống của một bà mẹ đơn thân, nó quá cay đắng và nghiệt ngã. Tại sao linh cảm của mẹ lại nói rằng: con gái của mẹ, một lần nữa phải chịu những bất hạnh mà mẹ đã từng trải qua? Mẹ không dám can thiệp chuyện tình cảm của con, mẹ biết đấy là tình yêu đầu tiên, lần đầu tiên mẹ thấy con gái mẹ yêu một người nhiều như vậy. Cậu ấy cũng không có gì đáng chê trách cả. Có lẽ… tại mẹ nhạy cảm quá thôi.
Tình yêu đầu đời thường rất dễ khiến người ta hạnh phúc, nhưng lại dễ dàng làm người ấy tổn thương, vết thương sâu đến nỗi… làm người ta nhớ cả đời! Con gái à, hãy tỉnh táo và lý trí một chút con nhé!
Ngày… tháng… năm…
Mình không nghĩ anh ấy nợ nần nhiều đến vậy, cũng không nghĩ anh ấy sống buông thả đến vậy. Thật sự thất vọng, không thể đổ lỗi mọi thứ do hoàn cảnh được . Đó là sự trốn chạy hèn nhát.
Mình phải làm gì đây? Anh ấy hình như đã bắt đầu hút thuốc rồi? Mình nói anh ấy không nghe nữa, anh ấy nói: “Bản thân anh còn chưa tự lo được, anh không thể chăm sóc em được nữa, đừng vì anh mà đau khổ, không đáng. Hãy tìm người khác tốt hơn! Anh là thằng tồi”.
Tuổi trẻ thì thường mắc sai lầm mà, mình thấy không có gì to tát cả, chỉ cần cố gắng là sẽ ổn thôi. Mình sẽ không buông tay như vậy đâu. Anh ấy cần mình bên cạnh. Nhưng mà nếu mẹ biết anh ấy như vậy, chàng trai mà mình đã chọn là người như vậy, mẹ sẽ thất vọng lắm .
Mẹ à, con rồi sẽ ổn thôi, hãy để con lựa chọn bằng trái tim, mẹ nhé!
Ngày… tháng… năm…
Mấy hôm nay con gái về, thấy con gái hơi lạ. Mắt sưng, chắc con bé khóc nhiều lắm. Hỏi có chuyện gì thì con cứ cười trừ. Chắc con không muốn nói với mình. Con cũng ít nói cười hơn hẳn, cứ suốt ngày nhìn cái điện thoại, chắc chờ tin nhắn hay cuộc gọi nào đó .
Con gái mẹ đang có những ngày khó khăn phải không? Hãy vượt qua, mẹ tin con sẽ làm được!
Ngày… tháng… năm…
Cảm giác chạy theo một người thật là mệt mỏi, nhất là khi cố gắng chỉ từ một phía. Anh ấy ngày nào cũng rượu chè. Bạn bè xung quanh bắt đầu dị nghị, nói mình thật là ngốc. Đừng yêu một người như vậy. Mình thật sự thương anh ấy, ngay cả khi anh ấy dứt khoát và tàn nhẫn với mình. Mình cũng không thể để anh ấy cô độc, mình không nghĩ được gì, và cũng không muốn nghĩ gì nữa. Những lúc như thế này, chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi. Mẹ à, con làm thế có đúng không? Con phải làm gì với anh ấy và tình cảm của con hả mẹ?
Ngày... tháng… năm…
Con gái à, con biết không? mẹ đã từng như con đấy. Lúc hết mình bảo vệ tình yêu với bố con, mặc cho ông bà và mọi người phản đối. Mẹ cũng dằn vặt và tổn thương nhiều lắm. Mẹ đã đánh mất lí trí, đã mù quáng mà đánh đổi, để những ngày tháng sau này, lỡ dở cả cuộc đời. Chàng trai ấy không xứng đáng với con, nếu yêu thương con thật lòng. Anh ta sẽ không để con gái mẹ phải một mình chịu đựng tất cả những điều đó đâu. Con hãy hi sinh vì một người mà dù có chuyện gì đi nữa, sẽ nghĩ xem con gái mẹ cảm thấy như thế nào đầu tiên, chứ không phải chạy trốn và để con gồng mình lên giải quyết mọi thứ.
Mẹ đã biết hết tất cả. Nhưng tại sao con không tự mình nói với mẹ? Mẹ luôn bên cạnh con mà, con gái! Mẹ có thể đợi được, đợi một ngày con gái có đủ niềm tin để chia sẻ với mẹ.
Ngày… tháng… năm…
Anh ấy có người yêu mới.
Mình sững sờ một lúc lâu khi nghe điều ấy.
Lí do chỉ là lí do, không muốn ở bên mình nữa vì muốn ở cạnh người khác. Thế thôi! Không phải những gì mình vẽ ra từ trước giờ để nguỵ biện cho anh. Vì anh ấy mà con đã cãi nhau với mẹ, không chơi với bạn bè mình. Con sai rồi, có phải con đã sai không mẹ ơi? Nhưng mà… tim con thật sự rất đau... rất đau mẹ ạ!
Ngày… tháng… năm…
Nhìn con gái suy sụp bên quan tài của bố nó, tim mình quặn thắt. Dù không là vợ chồng nữa nhưng đó cũng là người mình từng yêu thương, cũng là bố của con gái mình, cảm giác một người rời xa khỏi thế gian luôn đau đớn và xót xa như vậy. Con gái khóc ngất đi, mình và bạn bè con gái phải thay nhau túc trực bên cạnh. Lúc đưa bố ra nghĩa trang, con bé như người mất hồn, không khóc, không nói. Mình chỉ biết nắm thật chặt tay con. Nhưng mà, cậu ấy không về đám tang, dù sao lúc này cũng là lúc con mình cần cậu ấy nhất mà. Mọi chuyện đều khó khăn, con gái mẹ hãy mạnh mẽ lên nhé! Mẹ sẽ luôn bên con! Mẹ hứa!
Con có thể giả vờ không thương nữa, nhưng thật ra vẫn rất thương mẹ à. Con muốn dùng tình cảm chân thành của mình để đối xử với người ấy. Dù là với tư cách bạn bè, vẫn muốn làm điều gì đó có thể để anh ấy tốt lên. Bởi vì anh ấy… thật sự rất cô đơn. Anh ấy rất giống con, con còn có mẹ ngay bên cạnh, nhưng anh ấy… thật sự rất cô đơn. Vì quá cô đơn nên mới như vậy.
Ngày… tháng… năm…
Con giấu mẹ về quê cậu ấy. Cậu ấy nhắn tin cho mẹ mẹ mới biết. Mẹ thật sự bị sốc, mẹ luôn nghĩ mọi chuyện đã ổn rồi. Ba năm qua, con vẫn đau đáu vì một người sao? Mẹ con mình to tiếng. Con khóc ngất, con giải thích, con phủ nhận. Con vẫn quyết định về quê cậu ấy. Mẹ chẳng biết phải làm gì nữa, chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu cực khổ, từ lúc ôm nhau chịu những trận đánh đập vô cớ của bố con, lúc mẹ con quyết tâm xuống thành phố ở nhờ để con có điều kiện học hành tốt, khi điều kiện kinh tế khó khăn, mẹ chạy chợ từng ngày để kiếm tiền cho mẹ con mình trang trải. Điều mẹ tự hào nhất cho đến giờ phút này là nuôi được một cô con gái ngoan ngoãn, dù tuổi thơ của nó có thiệt thòi và tổn thương nhiều thế nào.
Vậy mà, con vì một chàng trai không đáng, mà làm vậy với mẹ sao? Con gái ngốc ngếch này, mẹ phải làm gì với con đây?
Ngày… tháng… năm…
Con đã về quê anh ấy.
Con biết mẹ rất hốt hoảng khi biết điều đó, con cũng biết hẳn mẹ đã lo lắng và thất vọng thế nào. Chỉ là mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu ạ.
Con không yêu anh ấy nữa. Con đã làm được điều đó rồi .
Chỉ là… quá nhiều chuyện xảy ra. Con nghĩ anh ấy cần một người bạn bên cạnh, một người bạn có thể thấu hiểu anh ấy tất cả như con.
Chỉ là… con đã rất sợ khi thấy mẹ như thế. Con không dám ở nhà nữa, con muốn mẹ con mình có vài ngày để suy nghĩ thật kĩ về mọi chuyện.
Chỉ là… con thấy chuyện này không to tát như thế, con chỉ về với tư cách một người bạn thôi mà mẹ lại quá quan trọng mọi thứ. Trong một giây phút nông nổi nào đó, con đã thật ngông cuồng mà quyết định. Con quyết định thử không làm một đứa con ngoan một lần. Tuổi trẻ có quyền sai, có quyền làm lại. Con đã tự biện minh hàng trăm lần như vậy.
Nhưng mọi chuyện không như con nghĩ, ngay khi bước chân ra cửa, con đã rất hối hận. Thật sự rất hối hận.
Ngày… tháng… năm…
Mẹ đã không nuốt nổi cơm, chỉ biết nằm và khóc. Nhìn điện thoại con gọi, mẹ không dám nghe. Không phải mẹ giận con, chỉ là mẹ không biết phải nói gì với con lúc này, con gái ạ! Mẹ không biết phải làm gì với con, phải làm gì thì tốt nhất cho con đây? Mẹ đã gọi điện cho cậu ấy, con biết cậu ấy nói gì với mẹ không?
“Cháu thật sự không yêu Linh, chỉ là cô ấy quá yếu đuối, cháu đã dứt khoát rồi mà cô ấy vẫn thế”.
Mẹ không tin lời cậu ta, nhưng những gì cậu ta nói như xát muối vào tim mẹ, trong khi con đang đứng giữa những tình huống khó xử nhất, cậu ta đã không dám nhận lỗi về mình, và để tất cả lỗi lầm về phía con gái mẹ. Người như vậy sao mẹ có thể tin tưởng là sẽ làm cho con hạnh phúc được đây?
Ngày… tháng… năm…
Những ngày sóng gió đã qua, sau một vài chuyện xảy ra, con đã nhận ra được nhiều điều. Con nhận ra: không nên mải miết đi tìm cái gọi là tình yêu. Con nhận ra: không phải tất cả mọi người đều yêu thương con hết lòng như mẹ.
Tuổi 21 bồng bột đã khiến mẹ khóc thật nhiều, con chưa đủ lớn để nhìn nhận cuộc đời, cũng chưa đủ khôn ngoan để khiến mẹ không phải lo lắng. Nhưng có lẽ con đã nhận ra một điều, điều mà thời yêu đương nông nổi đã qua con chưa từng nhận ra: “Con yêu mẹ, và rất cần có mẹ!”
Từ bây giờ, mẹ hãy chỉ khóc vì những điều hạnh phúc thôi mẹ nhé!
Ngày… tháng… năm…
Tôi luôn mong ước có một cô con gái. Và khi sinh con ra. Tôi đã luôn trân trọng từng giây phút được bên con. Luôn muốn mang đến mọi thứ tốt đẹp nhất cho con.
Con gái tôi đã lớn thật rồi, tôi không thể bao bọc con mãi được như hồi còn bé nữa, không thể ôm chặt con để chịu thay những cái bạt tai vô lí của bố nó, không thể vỗ về con mỗi khi nó thút thít khóc vì bạn bè trêu đùa những lời ác ý, không thể đắp cho con bé cái chăn cao hơn mỗi khi trời trở lạnh, không thể ở bên cạnh con mọi lúc mỗi khi con cần tôi,…
Nhưng, con gái tôi đã lớn thật rồi, và tôi biết con tôi là một cô gái mạnh mẽ. Con sẽ biết nên làm, và không nên làm những gì. Con sẽ biết thực hiện ước mơ của con, và yêu thương người nào thật xứng đáng. Vì rằng tình yêu trên đời này, luôn là điều đẹp đẽ và đáng trân trọng nhất. Con nhất định phải có lòng tin vào điều đó. Con còn trẻ, con là một cô gái xinh đẹp và đầy hoài bão, con có một mái đầu xanh, có một trái tim ấm và một tương lai tươi sáng. Rồi nỗi đau sẽ qua, sẽ có người bước đến và yêu thương con gái mẹ bằng tất cả trái tim. Con đừng vì những ám ảnh của quá khứ, mà khép chặt lòng mình. Mẹ muốn nói với con: hãy yêu khi còn có thể!
Và điều này nữa ,mẹ luôn giữ cho riêng mình ,Nhưng hôm nay mẹ sẽ nói.
"Đối với mẹ, có con là điều hạnh phúc nhất! Yêu con!"
Tôi có thể viết về chuyện tình yêu hàng chục, hàng trăm lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi viết cho mẹ. Khi tôi can đảm và viết ra những điều này, là lúc tôi nhận ra: nếu không có mẹ tôi chẳng còn gì cả.
Mong cho những ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc…
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment