THÓI QUEN HẠNH PHÚC

5:22 AM |

[Truyện ngắn] THÓI QUEN HẠNH PHÚC
Nguồn: Sưu tầm

Chị lấy anh được 10 năm, có với nhau được 2 mụn con xinh xắn thì phát hiện anh ngoại tình.
Ngày nhìn thấy anh khoát tay cô thư kí thân mật đăng kí một phòng ở resort nơi họ đi công tác cũng là ngày chị ngất lịm…
Anh phát hiện chị đang dần thay đổi. Chị mặc váy – trang phục mà chị từ bỏ sau khi sinh con, chị hay trang điểm và mái tóc đen mượt từng được anh yêu thích không buông tay được thay bằng mái tóc xoăn phồng và nhuộm màu bắt mắt…
Chị thay đổi. Điện thoại chị luôn có tin nhắn và có người liên lạc, khóe mắt chị đong đầy nụ cười sau khi cúp điện thoại vào mỗi tối thứ 3 và ra khỏi nhà cả ngày vào thứ 4.
Chị vẫn chuẩn bị cho anh những bộ vest thẳng thớm cùng cốc sữa mỗi sáng trước khi đi làm, nhưng anh không thể ngửi mùi thơm từ người chị bằng việc chị cố nhón chân thắt chiếc cà vạt vào cổ áo anh.
Chị vẫn nhận tiền của anh hàng tháng nhưng không còn việc cố kiểm soát nó.
Chị gọi điện cho anh hằng ngày nhưng không nhắc anh trở về ăn tối với 3 mẹ con, thậm chí không còn mâm cơm nguội tanh để chờ anh về rồi hâm nóng sau những lần chờ đợi mệt mỏi.
Chị không còn thắc mắc với anh về những mối quan hệ mà anh đang có và không nhắc anh về ngoại với chị vào dịp lễ hay đưa con đi chơi vào ngày cuối tuần.
Chị vẫn dịu dàng chăm sóc anh nhưng bằng những lí do dễ thương chị từ chối anh chạm vào mình.

Một thời gian đầu, anh hạnh phúc vì sự tự do của mình, thỏa mãn việc “thèm phở chán cơm” của một gã đàn ông thành đạt trong cuộc sống; nhưng càng về sau anh càng phát điên với sự tự do đó.
Anh phát hiện chị đẹp hơn cả lúc vừa mới yêu hay cả lúc hai người vừa kết hôn, sự quyến rũ trong nụ cười và tự tin nơi đáy mắt, sự dịu dàng đến lạnh nhạt đủ khiến anh phát điên khi vô tình trông thấy chị cười với gã trai độc thân ở nhà đối diện.
Đừng nói đến cô thư kí, sự hờ hững của chị còn hấp dẫn hơn bất kì cô người mẫu nào trên tạp chí playboy.
Rồi một ngày đẹp trời anh nhớ ra vợ mình chỉ 32 tuổi, chị không còn vẻ đẹp thanh xuân mơn mởn mà mặn mà đến khó cưỡng.
Anh theo chị vào một ngày thứ 4 vì tò mò để rồi bàng hoàng khi phát hiện chị ăn mặc thật đẹp chỉ để đến … bệnh viện và 1 mình đối mặt với căn bệnh ung thư máu.
Những ngày cuối cùng anh chăm sóc chị trong bệnh viện, anh hỏi chị muốn ăn gì, câu trả lời thật nhẹ: “cháo vịt”.
Anh gỡ từng miếng xương cho vào tô cháo của chị mà nghẹn ngào, cả 10 năm lấy nhau chị hiểu anh đến từng milimet, còn anh đến thứ chị thích ăn nhất cũng không biết.
Soạn đồ mang vào trong viện cho chị, anh tìm thấy cuốn nhật kí nơi đáy tủ. Anh cầm lọn tóc đen của chị giấu trong cuốn nhật kí được viết từ 10 năm trước mà bật khóc như một đứa trẻ. Hóa ra lúc anh hạnh phúc đến phát điên cũng là lúc chị đau khổ đến tột cùng.
Chị rời khỏi anh vào một ngày nắng thật đẹp trong một tư thế xinh đẹp và nụ cười còn treo nơi khóe miệng, cười như người hạnh phúc nhất thế gian…
Đàn ông thường bàng quan với hạnh phúc ngay bên cạnh mình để tìm những thứ mới lạ xung quanh, họ hưởng thụ nó như một thói quen để rồi chênh chao khi một ngày bỗng dưng mất nó.
Đàn ông không vợ và phải nuôi con giống như con tàu lạc giữa đại dương sóng gió khi mất đi người thuyền trưởng, vất vả và kiệt cùng.
Read more…

[TRUYỆN NGẮN] MẤT EM

9:01 PM |

[TRUYỆN NGẮN] MẤT EM
Nguồn: Sưu tầm

Vì lời hứa hôn từ 2 gia đình , vì là 1 đứa con gái ngoan biết hiếu thảo với cha mẹ . Nó buộc phải lấy anh , 1 người nó chưa từng quen biết ngay cả gặp mặt cũng không . Nó lấy anh vì sự sắp đặt của 2 gia đình , nó lấy anh vì mẹ anh đã giúp gia đình nó rất nhiều . Cuộc hôn nhân này được coi như 1 sự trao đổi giữa nó và gia đình .
Cái ngày nó được gả về gia đình chồng cũng đến , cái ngày này đối với những người khác là hạnh phúc nhưng đối với nó thật cay đắng . Lễ cưới được diễn ra , cuối cùng thì nó cũng biết chồng nó là 1 người như thế nào . Nhìn anh có vẻ rất ga lăng và có tính ăn chơi , khuôn mặt anh rất đẹp , nhìn anh có thể nói rằng anh là 1 dân chơi giàu có .
Lần đầu tiên nó nhìn anh , nó không ngờ chồng của nó là 1 người đẹp trai và phong độ như vậy . Nhưng đối với anh , lần đầu tiên anh nhìn nó với cặp mắt lạnh lùng và khinh thường , thậm chí là nhìn anh có vẻ ghét nó. Anh ghét nó vì mẹ anh bắt anh phải lấy 1 người con gái mà anh không hề quen biết , vì nó mà ngày tháng ăn chơi quậy phá của anh đã chấm dứt , vì nó mà anh trở thành 1 người đã có vợ .
Từ ngày nó về làm dâu nhà anh , nó chưa hề nở 1 nụ cười , nếu nó có cười chỉ là 1 nụ cười gượng . Mẹ anh rất thương nó , bà thương nó vì nó là 1 đứa con gái hiền lành , đảm đang . Từ ngày làm vợ anh , nó chưa bao giờ xài tiền của mẹ anh cho . Mỗi ngày nó đi làm thêm kiếm tiền , nó muốn xài cái đồng tiền chính nó tạo ra. Anh lấy nó , nó trở thành vợ anh , nhưng nó chưa bao giờ là người đàn bà của anh . Anh đối xử với nó rất tệ , nó phải chịu đựng sự hành hạ của anh. Anh ghét nó , anh ghét cái sự im lặng của nó , anh ghét cái cách chịu đựng của nó mỗi khi anh hành hạ nó , điều mà anh muốn ở nó là chủ động kí vào đơn li dị vì làm như vậy nó và anh đều tự do .
Rồi 1 hôm anh nhậu say be bét về , nó ngồi trong phòng đọc sách và đợi anh . Nó thấy anh say quá , nó dìu anh lên giường nằm nghỉ. Đột nhiên anh ngồi dậy , anh đè nó ra rồi hôn nó tới tấp , nó vùng vẫy , mặc cho nó vùng vẫy , anh cởi hết đồ của nó ra. Qua đêm nay , nó đã trở thành người đàn bà của anh . Nó cứ tưởng qua đêm đó anh sẽ thương yêu và đối xử tốt với nó , nhưng nó đã lầm , anh vẫn thờ ơ và lạnh nhạt với nó. Anh coi nó như 1 món đồ chơi khi ở nhà , anh thích thì chơi chán thì bỏ đi ra ngoài tìm thú vui khác .
Rồi mẹ anh đột nhiên mất , anh cảm thấy ghét nó hơn , anh luôn cho rằng từ ngày cưới nó về chẳng có gì tốt đẹp , nó mang lại xui xẻo cho anh . Anh luôn hành hạ nó và đánh đập nó nhiều hơn kể từ khi mẹ anh mất đi . Nhưng mỗi lần đánh nó xong , anh thấy nó đau đớn , anh thấy tội nghiệp nó và trong lòng có chút thương xót. Anh nghĩ rằng đó chỉ là lòng thương hại anh dành cho nó khi thấy nó đau .
Chớp mắt , nó sống với anh đã được 1 năm . Mà nó cũng giỏi chịu đựng thật , nó sống với anh chỉ có hành hạ và đánh đập chưa hề có sự hạnh phúc. Anh vẫn luôn hành hạ nó , anh đem nó ra làm vật đáp ứng nhu cầu tình dục khi ở nhà . Rồi có 1 ngày nó cảm thấy trong người khó chịu , nó đoán là mình đã có thai . Nó 1 mình đi khám , kết quả đúng như nó đoán . Nó đã có thai gần 2 tháng , cái thai của nó rất yếu nhưng tồn tại đến bây giờ là sự may mắn . Nó vui lắm , nó cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay mà miệng cứ cười hạnh phúc . Nó muốn chạy về nhà thật nhanh , đợi anh đi làm về và thông báo cho anh biết anh sắp làm cha. Nghĩ đến điều đó nó thấy vui và sung sướng .
Nó về nhà , hôm nay khác với mọi ngày , hôm nay anh về sớm hơn nó nghĩ. Nhưng nó không thấy anh chỉ thấy đôi dép của anh và của 1 người lạ ở ngoài cửa . Nó đi lên lầu , cửa phòng mở he hé , tay nó có vẻ hơi run , nó mở cửa phòng ra . Trời ơi ! Cái cảnh nó không nên thấy đang diễn ra trước mặt nó , anh đang làm tình với 1 người phụ nữ . Tim nó đau thắt , cổ họng nó nghẹn ngào và gào thét lên :
- Đồ khốn !!!!!
Anh giật mình nhìn nó , dừng hẳn lại cái việc dơ bẩn đang làm , anh có vẻ bàng hoàng khi nhìn thấy nó , nó nhìn anh với cặp mắt đau đớn rồi định bỏ chạy , anh gằn giọng lớn tiếng :
-Cô đứng lại đó ! Chờ tôi chút !
Nó đứng ngoài phòng đợi anh , người phụ nữ bước ra khỏi phòng và nhìn nó với cặp mắt khinh thường rồi bỏ ra về . Có lẽ nó quá hiền , có lẽ nó quá giỏi chịu đựng trước hành động của anh. Anh bước ra rồi dùng tay nắm tóc nó lôi thẳng vào phòng. Anh đánh nó tới tấp , anh gằn giọng nói :
- Ai cho cô có quyền chửi tôi , chó chết ! Cô có quyền gì mà chửi tôi?
Giọng nó kêu lên đau đớn :
- Dừng lại đi ! Đau quá ! Đau ! Đau !
Nó cố gắng vùng dậy rồi bỏ chạy để bảo vệ đứa con trong bụng nó , đôi tay mạnh mẽ của anh kéo nó lại , anh lỡ tay xô mạnh nó vào bàn , bụng của nó đập vào cạnh bàn , khiến nó kêu đau thảm thiết , tiếng la đau của nó không nên thành câu :
- Aaaaa ! Đau, đau ! Anh giết con anh rồi !
Nó té xuống , nằm bẹp dưới đất , tay cố gắng chống xuống đất để ngồi dậy , nó đau quá , không còn sức để ngồi dậy nữa . Đứa con trong bụng mất rồi , nó chảy rất nhiều máu . Anh nhìn nó bị chảy máu , anh ngỡ ngàng câu nói vừa nãy của nó . Anh chạy tới đỡ nó ngồi dậy , máu ra nhiều quá , anh không biết chuyện gì xảy ra với nó , tiếng nó kêu đau thảm thiến anh cảm thấy xót xa và thương nó. Anh đưa nó đi cấp cứu , người ta đưa nó vào phòng cấp cứu. Anh ngồi ở ngoài vò đầu bứt tóc suy nghĩ về câu nói hồi nãy của nó , anh không hiểu câu nói đó của nó . Điều anh lo lằng nhất bây giờ là nó , anh sợ nó xảy ra chuyên gì lúc đó anh có hối hận cũng không kịp . Đợi 1 hồi lâu , bác sĩ bước ra , anh chạy tới và hỏi bác sĩ:
- Cô ấy sao rồi ? Có bị gì không ?
Bác sĩ lắc đầu và nhẹ giọng trả lời anh :
- Vì va đập quá mạnh nên đứa bé không thể giữ lại được , còn cô ấy thì nguy cơ sống rất ích , bị mất quá nhiều máu . Cô ấy giờ rất yếu , anh có thể vào nhìn lần cuối .
Anh rất bàng hoàng khi nghe xong những câu nói của bác sĩ. Anh không ngờ chính tay anh giết chết con và vợ của mình . Anh chạy vào nhìn mặt nó , khuôn mặt nhợt nhạt quá , đôi mắt của nó nhắm nghiền . Điều anh muốn bây giờ là nó mở mắt ra nhìn anh lần cuối . Đôi bàn tay anh nắm chặt tay nó, nước mắt anh đã thật sự rơi vì nó. Giọng anh thều thào bên tai nó :
- Cô tỉnh dậy đi , bây giờ tôi rất sợ mất cô , cô mở mắt ra đi , mở mắt ra nhìn tôi đi ! 1 lần thôi , tôi xin cô đó !
Nó không trả lời , đôi mắt cứ nhắm . Bỗng có 1 tiếng nghe thật điếng tai :
- Títttttttttttttttttttttttttttttttttttttt !!!!!!!!!
Nó đã đi rồi , ngay cả mở mắt ra nhìn anh lần cuối nó cũng không thể . Nó ra đi với đứa con trong bụng , có lẽ nó và con sẽ được bình yên ở nơi nào đó . Nó đi chỉ để lại cho anh nỗi ân hận và nỗi đau nó dành cho anh không bao giờ anh có thể quên được . Có lẽ kiếp này anh chỉ mãi nhớ tới nó và chỉ có 1 mình nó là vợ .
ANH THẬT SỰ MẤT EM RỒI !
Read more…

NHẬT KÝ CỦA MẸ VÀ CON GÁI

1:16 AM |
Mẹ thấy con đường con sắp bước vào, với những tối tăm và tổn thương liên tiếp như những ngày tuổi trẻ đã qua của mẹ. Con à, mẹ phải làm gì để giúp con đây?

Ngày… tháng… năm…

Mẹ tình cờ đọc được tin nhắn của mình với anh ấy. Hình như mẹ khóc. Mình biết mẹ không ưa anh ấy, bạn bè và cả những người xung quanh mình nữa. Có lẽ vì anh ấy quá cô độc, không biết quan tâm mình, còn hơi ngông cuồng và phá phách nữa. Nhưng mà mình rất thương người đó, rất thương…

Ngày… tháng… năm…

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, mẹ đã thật sự ngạc nhiên. Tính tình và cách xử sự thật sự rất giống bố con, rất giống con à. Nhưng mẹ không biết nói thế nào với con nữa.
Mẹ như nhìn thấy tuổi thanh xuân của mình. Những ngày tuổi trẻ. Tình yêu của bố và mẹ. Sự phản đối của ông bà. Những ngày tháng cực khổ khi sinh con. Những lần nổi nóng của bố. Những lần cam chịu của mẹ. Cuộc sống của một bà mẹ đơn thân, nó quá cay đắng và nghiệt ngã. Tại sao linh cảm của mẹ lại nói rằng: con gái của mẹ, một lần nữa phải chịu những bất hạnh mà mẹ đã từng trải qua? Mẹ không dám can thiệp chuyện tình cảm của con, mẹ biết đấy là tình yêu đầu tiên, lần đầu tiên mẹ thấy con gái mẹ yêu một người nhiều như vậy. Cậu ấy cũng không có gì đáng chê trách cả. Có lẽ… tại mẹ nhạy cảm quá thôi.

Tình yêu đầu đời thường rất dễ khiến người ta hạnh phúc, nhưng lại dễ dàng làm người ấy tổn thương, vết thương sâu đến nỗi… làm người ta nhớ cả đời! Con gái à, hãy tỉnh táo và lý trí một chút con nhé!

Ngày… tháng… năm…

Mình không nghĩ anh ấy nợ nần nhiều đến vậy, cũng không nghĩ anh ấy sống buông thả đến vậy. Thật sự thất vọng, không thể đổ lỗi mọi thứ do hoàn cảnh được . Đó là sự trốn chạy hèn nhát.

Mình phải làm gì đây? Anh ấy hình như đã bắt đầu hút thuốc rồi? Mình nói anh ấy không nghe nữa, anh ấy nói: “Bản thân anh còn chưa tự lo được, anh không thể chăm sóc em được nữa, đừng vì anh mà đau khổ, không đáng. Hãy tìm người khác tốt hơn! Anh là thằng tồi”.

Tuổi trẻ thì thường mắc sai lầm mà, mình thấy không có gì to tát cả, chỉ cần cố gắng là sẽ ổn thôi. Mình sẽ không buông tay như vậy đâu. Anh ấy cần mình bên cạnh. Nhưng mà nếu mẹ biết anh ấy như vậy, chàng trai mà mình đã chọn là người như vậy, mẹ sẽ thất vọng lắm .

Mẹ à, con rồi sẽ ổn thôi, hãy để con lựa chọn bằng trái tim, mẹ nhé!

Ngày… tháng… năm…

Mấy hôm nay con gái về, thấy con gái hơi lạ. Mắt sưng, chắc con bé khóc nhiều lắm. Hỏi có chuyện gì thì con cứ cười trừ. Chắc con không muốn nói với mình. Con cũng ít nói cười hơn hẳn, cứ suốt ngày nhìn cái điện thoại, chắc chờ tin nhắn hay cuộc gọi nào đó .

Con gái mẹ đang có những ngày khó khăn phải không? Hãy vượt qua, mẹ tin con sẽ làm được!

Ngày… tháng… năm…

Cảm giác chạy theo một người thật là mệt mỏi, nhất là khi cố gắng chỉ từ một phía. Anh ấy ngày nào cũng rượu chè. Bạn bè xung quanh bắt đầu dị nghị, nói mình thật là ngốc. Đừng yêu một người như vậy. Mình thật sự thương anh ấy, ngay cả khi anh ấy dứt khoát và tàn nhẫn với mình. Mình cũng không thể để anh ấy cô độc, mình không nghĩ được gì, và cũng không muốn nghĩ gì nữa. Những lúc như thế này, chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi. Mẹ à, con làm thế có đúng không? Con phải làm gì với anh ấy và tình cảm của con hả mẹ?

Ngày... tháng… năm…

Con gái à, con biết không? mẹ đã từng như con đấy. Lúc hết mình bảo vệ tình yêu với bố con, mặc cho ông bà và mọi người phản đối. Mẹ cũng dằn vặt và tổn thương nhiều lắm. Mẹ đã đánh mất lí trí, đã mù quáng mà đánh đổi, để những ngày tháng sau này, lỡ dở cả cuộc đời. Chàng trai ấy không xứng đáng với con, nếu yêu thương con thật lòng. Anh ta sẽ không để con gái mẹ phải một mình chịu đựng tất cả những điều đó đâu. Con hãy hi sinh vì một người mà dù có chuyện gì đi nữa, sẽ nghĩ xem con gái mẹ cảm thấy như thế nào đầu tiên, chứ không phải chạy trốn và để con gồng mình lên giải quyết mọi thứ.

Mẹ đã biết hết tất cả. Nhưng tại sao con không tự mình nói với mẹ? Mẹ luôn bên cạnh con mà, con gái! Mẹ có thể đợi được, đợi một ngày con gái có đủ niềm tin để chia sẻ với mẹ.

Ngày… tháng… năm…

Anh ấy có người yêu mới.

Mình sững sờ một lúc lâu khi nghe điều ấy.

Lí do chỉ là lí do, không muốn ở bên mình nữa vì muốn ở cạnh người khác. Thế thôi! Không phải những gì mình vẽ ra từ trước giờ để nguỵ biện cho anh. Vì anh ấy mà con đã cãi nhau với mẹ, không chơi với bạn bè mình. Con sai rồi, có phải con đã sai không mẹ ơi? Nhưng mà… tim con thật sự rất đau... rất đau mẹ ạ!

Ngày… tháng… năm…

Nhìn con gái suy sụp bên quan tài của bố nó, tim mình quặn thắt. Dù không là vợ chồng nữa nhưng đó cũng là người mình từng yêu thương, cũng là bố của con gái mình, cảm giác một người rời xa khỏi thế gian luôn đau đớn và xót xa như vậy. Con gái khóc ngất đi, mình và bạn bè con gái phải thay nhau túc trực bên cạnh. Lúc đưa bố ra nghĩa trang, con bé như người mất hồn, không khóc, không nói. Mình chỉ biết nắm thật chặt tay con. Nhưng mà, cậu ấy không về đám tang, dù sao lúc này cũng là lúc con mình cần cậu ấy nhất mà. Mọi chuyện đều khó khăn, con gái mẹ hãy mạnh mẽ lên nhé! Mẹ sẽ luôn bên con! Mẹ hứa!

Con có thể giả vờ không thương nữa, nhưng thật ra vẫn rất thương mẹ à. Con muốn dùng tình cảm chân thành của mình để đối xử với người ấy. Dù là với tư cách bạn bè, vẫn muốn làm điều gì đó có thể để anh ấy tốt lên. Bởi vì anh ấy… thật sự rất cô đơn. Anh ấy rất giống con, con còn có mẹ ngay bên cạnh, nhưng anh ấy… thật sự rất cô đơn. Vì quá cô đơn nên mới như vậy.

Ngày… tháng… năm…

Con giấu mẹ về quê cậu ấy. Cậu ấy nhắn tin cho mẹ mẹ mới biết. Mẹ thật sự bị sốc, mẹ luôn nghĩ mọi chuyện đã ổn rồi. Ba năm qua, con vẫn đau đáu vì một người sao? Mẹ con mình to tiếng. Con khóc ngất, con giải thích, con phủ nhận. Con vẫn quyết định về quê cậu ấy. Mẹ chẳng biết phải làm gì nữa, chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu cực khổ, từ lúc ôm nhau chịu những trận đánh đập vô cớ của bố con, lúc mẹ con quyết tâm xuống thành phố ở nhờ để con có điều kiện học hành tốt, khi điều kiện kinh tế khó khăn, mẹ chạy chợ từng ngày để kiếm tiền cho mẹ con mình trang trải. Điều mẹ tự hào nhất cho đến giờ phút này là nuôi được một cô con gái ngoan ngoãn, dù tuổi thơ của nó có thiệt thòi và tổn thương nhiều thế nào.


Vậy mà, con vì một chàng trai không đáng, mà làm vậy với mẹ sao? Con gái ngốc ngếch này, mẹ phải làm gì với con đây?

Ngày… tháng… năm…

Con đã về quê anh ấy.

Con biết mẹ rất hốt hoảng khi biết điều đó, con cũng biết hẳn mẹ đã lo lắng và thất vọng thế nào. Chỉ là mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu ạ.

Con không yêu anh ấy nữa. Con đã làm được điều đó rồi .

Chỉ là… quá nhiều chuyện xảy ra. Con nghĩ anh ấy cần một người bạn bên cạnh, một người bạn có thể thấu hiểu anh ấy tất cả như con.
Chỉ là… con đã rất sợ khi thấy mẹ như thế. Con không dám ở nhà nữa, con muốn mẹ con mình có vài ngày để suy nghĩ thật kĩ về mọi chuyện.

Chỉ là… con thấy chuyện này không to tát như thế, con chỉ về với tư cách một người bạn thôi mà mẹ lại quá quan trọng mọi thứ. Trong một giây phút nông nổi nào đó, con đã thật ngông cuồng mà quyết định. Con quyết định thử không làm một đứa con ngoan một lần. Tuổi trẻ có quyền sai, có quyền làm lại. Con đã tự biện minh hàng trăm lần như vậy.

Nhưng mọi chuyện không như con nghĩ, ngay khi bước chân ra cửa, con đã rất hối hận. Thật sự rất hối hận.

Ngày… tháng… năm…

Mẹ đã không nuốt nổi cơm, chỉ biết nằm và khóc. Nhìn điện thoại con gọi, mẹ không dám nghe. Không phải mẹ giận con, chỉ là mẹ không biết phải nói gì với con lúc này, con gái ạ! Mẹ không biết phải làm gì với con, phải làm gì thì tốt nhất cho con đây? Mẹ đã gọi điện cho cậu ấy, con biết cậu ấy nói gì với mẹ không?

“Cháu thật sự không yêu Linh, chỉ là cô ấy quá yếu đuối, cháu đã dứt khoát rồi mà cô ấy vẫn thế”.

Mẹ không tin lời cậu ta, nhưng những gì cậu ta nói như xát muối vào tim mẹ, trong khi con đang đứng giữa những tình huống khó xử nhất, cậu ta đã không dám nhận lỗi về mình, và để tất cả lỗi lầm về phía con gái mẹ. Người như vậy sao mẹ có thể tin tưởng là sẽ làm cho con hạnh phúc được đây?

Ngày… tháng… năm…

Những ngày sóng gió đã qua, sau một vài chuyện xảy ra, con đã nhận ra được nhiều điều. Con nhận ra: không nên mải miết đi tìm cái gọi là tình yêu. Con nhận ra: không phải tất cả mọi người đều yêu thương con hết lòng như mẹ.

Tuổi 21 bồng bột đã khiến mẹ khóc thật nhiều, con chưa đủ lớn để nhìn nhận cuộc đời, cũng chưa đủ khôn ngoan để khiến mẹ không phải lo lắng. Nhưng có lẽ con đã nhận ra một điều, điều mà thời yêu đương nông nổi đã qua con chưa từng nhận ra: “Con yêu mẹ, và rất cần có mẹ!”

Từ bây giờ, mẹ hãy chỉ khóc vì những điều hạnh phúc thôi mẹ nhé!

Ngày… tháng… năm…

Tôi luôn mong ước có một cô con gái. Và khi sinh con ra. Tôi đã luôn trân trọng từng giây phút được bên con. Luôn muốn mang đến mọi thứ tốt đẹp nhất cho con.

Con gái tôi đã lớn thật rồi, tôi không thể bao bọc con mãi được như hồi còn bé nữa, không thể ôm chặt con để chịu thay những cái bạt tai vô lí của bố nó, không thể vỗ về con mỗi khi nó thút thít khóc vì bạn bè trêu đùa những lời ác ý, không thể đắp cho con bé cái chăn cao hơn mỗi khi trời trở lạnh, không thể ở bên cạnh con mọi lúc mỗi khi con cần tôi,…

Nhưng, con gái tôi đã lớn thật rồi, và tôi biết con tôi là một cô gái mạnh mẽ. Con sẽ biết nên làm, và không nên làm những gì. Con sẽ biết thực hiện ước mơ của con, và yêu thương người nào thật xứng đáng. Vì rằng tình yêu trên đời này, luôn là điều đẹp đẽ và đáng trân trọng nhất. Con nhất định phải có lòng tin vào điều đó. Con còn trẻ, con là một cô gái xinh đẹp và đầy hoài bão, con có một mái đầu xanh, có một trái tim ấm và một tương lai tươi sáng. Rồi nỗi đau sẽ qua, sẽ có người bước đến và yêu thương con gái mẹ bằng tất cả trái tim. Con đừng vì những ám ảnh của quá khứ, mà khép chặt lòng mình. Mẹ muốn nói với con: hãy yêu khi còn có thể!

Và điều này nữa ,mẹ luôn giữ cho riêng mình ,Nhưng hôm nay mẹ sẽ nói.
"Đối với mẹ, có con là điều hạnh phúc nhất! Yêu con!"

Tôi có thể viết về chuyện tình yêu hàng chục, hàng trăm lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi viết cho mẹ. Khi tôi can đảm và viết ra những điều này, là lúc tôi nhận ra: nếu không có mẹ tôi chẳng còn gì cả.

Mong cho những ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc…
Read more…

EM THÍCH LÀM VỢ ANH!

10:42 PM |

EM THÍCH LÀM VỢ ANH!

Vậy là tôi lên xe hoa về với chồng rồi.

Một ngày trời đông lạnh!

Đám cưới quê. Người ta căng phông bạt, kết hoa, để rồi khi cơn gió ùa qua, làn da tôi lại run run. Môi tôi cũng se se lại. Còn lòng thì tê tái đôi chút. Tôi cũng thút thít như thể là tôi vừa bị mất cái gì mà không có lấy lại được bao giờ.

Đó có phải là cái tự do bay nhảy của thời con gái? Đó có phải là cái cảm giác lâng lâng khi có một cơ số chàng trai đeo đuổi, nói những lời có cánh? Đó có phải là cái cảm giác khi nói em bệnh rồi, có người lo đến xoắn xít, chạy lại sờ đầu , sờ trán, cầm tay, có người thủ thỉ: “ Em không được phép bệnh nữa, có biết không? Làm anh lo” Hay là có người lăng xăng: “ Em bệnh thế nào? Đã có ai chăm em chưa? Anh mua cháo cho em ăn nhé! Mau khỏe để cuối tuàn đi coi phim cùng nhau nhé”…

Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn anh trước mà.

Để xem nào? Tôi mới quen anh ngay tức thì cách đây chỉ chừng nửa năm thôi.

Tối hôm đó tôi đi ăn tiệc cưới của một người bạn cùng cơ quan. Cuối tuần, ngày mai tôi được ngủ nướng rồi . Thay một bộ đồ thật đẹp. Chạy xuống dưới nhà dắt con vespa ra. Nghía mình qua cái gương. Tự dưng có một ý tưởng lóe lên. Dắt xe vào nhà. Chạy lên thay một bộ đồ thật là gợi cảm. Phải thế này chứ. Tôi gọi taxi đi. Cuối tuần mà, hôm nay phải rủ mấy đứa nữa đi tăng hai mới được.

Cô dâu đẹp quá!Con nhỏ này hôm nay đẹp thật đấy. Ngày thường xinh không đến nỗi nào vậy mà hôm nay nhờ kĩ thuật make up nhìn là muốn cưới à. Lúc chú rể dẫn cô dâu từ dưới lên trong tiếng nhạc mê đắm du dương, nhìn cả hai thật rạng rỡ. Trăm năm chỉ có một ngày, mà ngày hôm nay là ngày được chọn để họ thuộc về nhau.

Tiệc cưới ở lầu hai, từ trên này nhìn ra phía ngoài thấy bập bềnh sóng nước. Đêm có một cái vẻ đẹp khó có thể cưỡng lại . Chắc có lẽ nhờ sự tài tình của âm nhạc và ánh sáng. Cách bài trí khiến người ta muốn đi vào, muốn ở mãi mà chẳng muốn ra.

Vui thật, mấy bà tám hôm nay tha hồ mà trò chuyện. Rồi hỏi han nhau bao giờ thì lên xe hoa. Anh này thế nào? Anh kia thế nào?

Tôi thì bông đùa. Tháng 11 sẽ cưới chồng. Định ngày hết trơn rồi. 31/11. Còn chú rể à? Bí mật . Cho nó bất ngờ. Trong tiếng ồn ã chắc chẳng ai nghe rõ nên chỉ cười xã giao. Chỉ có mấy quỷ nhỏ là biết mình bông đùa. Khỉ mốc làm gì có ngày 31/11.

Ừ thì trong số một list các anh theo tôi, tôi có thể lựa chọn một anh bất kì lúc nào. Và over. Cuộc chơi dừng lại .

Gió lộng như thế này. Thêm một chút men rồi lại thêm một chút nữa. Càng vui càng uống. Nhưng càng uống niềm vui càng vơi. Cái này vơi thì cái kia đầy. Cho tới khi nỗi buồn ngự trị tâm hồn tôi. Không lẽ không thể vui trọn vẹn cả ngày.

22g22 phút. Tôi cứ khi nào nhìn đồng hồ là lại có sự trùng nhau đến sợ. Hôm nay buổi sáng lúc 6g6 phút tự dưng tỉnh ngủ. Lúc 10g10 tự dưng muốn đi ăn. Lúc 19g19 chuẩn bị đi ra khỏi nhà. Hôm nay còn cái gì đặc biệt nữa không nhỉ?

Kế hoạch hát hò bị bỏ vì có đứa muốn đi về với tình yêu? Bực bội ghê. Hay là mình cũng alo cho một anh nhỉ? Chán ngắt khi cứ cố gắng ở gần những người mình không có cảm xúc. Người đẹp trai thì lại hơi đào hoa, cảm giác bất an. Người hiền lành thì lại hơi nhút nhát, tôi ghét phải chủ động. Người thì quá gia trưởng, em là con gái phải thế này phải thế kia. Người thì quá sởi lởi, em ơi bây giờ người ta sống tây hóa lắm, em cứ tự do, yêu anh em không thích thì em cặp với người khác…

Híc. Táp vào quán café vườn. Có bao giờ tôi uống café đâu, chỉ toàn là thích cái nước trà đá người ta pha có cái lá gì thơm thơm à.

Tự nhiên thấy trời đất chuyển mình. Chẳng có lẽ mưa. Tôi ghét mưa đến lạ, có lẽ bởi vì cứ dính vài hạt mưa là lăn quay ra bệnh.

Tôi chạy ra vẫy taxi. Đúng lúc một chàng trai xuất hiện. Tôi thì không nhường rồi đó. Ai bảo làm con gái nó sướng thế đấy.

Mưa ào một cái đúng lúc tôi vừa đóng cánh cửa xe lại. Sao tôi ác thế nhỉ? Kêu bác tài mở cửa xe. Anh vê đâu?

Quận nhất. Vậy thì được, chung lối rồi. Lên xe đi. Anh ướt mèm. Tôi ngồi khá xa để tránh những giọt nước còn sót lại bắn sang người.

Đưa cho anh hết số khăn giấy của tôi. Nhìn thấy thương...

Mưa cứ đều đều rơi. Tại trời mưa nên sẽ ghé qua nhà tôi trước, trước khi anh đi tiếp về nhà anh. Anh chào tôi mà chưa kịp hỏi người kia tên gì?

...

Sáng sớm hôm sau có người nhấn chuông cửa nhà tôi. Sau cơn mưa mọi thứ trở nên trong lành. Chậu hoa của tôi cũng tươi hơn, nhưng mà lại nhạt hương mất rồi.

Là anh ấy.

Tôi chạy xuống mở cửa. Anh cười hiền…Tự dưng thấy mến anh. Mà không hiểu có chuyện gì nhỉ? Tôi nhớ đâu có nợ anh cái gì đâu?

Anh nợ em một lời cảm ơn nên hôm nay mời em đi ăn!

Xem cách nói của anh kìa. Khác lắm cách nói của mọi người. Tôi chẳng muốn kiêu ngạo trong một phi vụ thế này nên nhận lời ngay. Cố tình cho anh chờ hóa đá luôn. Tôi đi tắm rồi thay đồ mới đi. Trang điểm nữa nhé.

Anh chẳng giận, chỉ cười hiền lành khi tôi xuống. Tôi ghét cái sự bình thản của anh. Nhưng vậy lại khiến tôi có cảm giác anh có thể chịu nhiệt được đó. Tôi là bà chằng mà.

Anh không nói nhiều cũng chẳng nói ít. Nhưng cái gì anh biết anh nói đều rất tỉ mỉ, chính xác khiến tôi không thể nào mà không nể phục anh được.

Tôi chấm dứt mối quan hệ nửa vời với những người khác. Tôi thích thú cuối ngày được nằm vật xuống giường nói chuyện trên trời dưới bể với anh. Hay sáng ra ngồi vắt vẻo cạnh cạnh giường như con chim non mới dậy.

Tôi thích cái yên bình mà anh mang tới.

Anh hoàn toàn khác chàng hoàng tử mà tôi từng mơ ước. Nhưng mà tôi không thể nào dứt khỏi tâm trí về anh. Anh không cao lớn. Body không hoàn hảo, nhưng ưa nhìn. Không sao, khuôn mặt làm tôi mê mẩn là quá đươc rồi. Đời có cho ai tất cả bao giờ.

Tôi hiền hòa hơn. Đọc những cuốn sách về chủ đề mà anh gợi ý.

...

Lần đầu tôi về quê anh chơi. Cái bình dị ở vùng quê khiến tôi chẳng muốn rời xa. Buổi tối chúng tôi cùng ngắm anh trăng lành lạnh. Cùng đi bộ trên con đường đê đầy gió. Sương đêm khiến không khí đặc hơn. Đèn đường mập mờ. Cây cối lô nhô, nhà cửa lô nhô. Ngắm nhìn anh nhấm nháp từng ngụm cafe nóng, cảm nhận cái mùi hương say nồng quện lại. Hơi thở anh như làn khói phả vào đêm…

Đêm khẽ khàng, đêm rơi từng giọt…Cảm xúc miên man trong vòng tay ấm áp.

- Em thích sau này làm vợ anh.

Tôi nói nhỏ nhỏ để anh hỏi lại.

Tôi thì thào nhỏ hơn

Anh quay sang, ghé tai thật gần.

Tôi nói thật khẽ lên bờ môi anh:

- Em muốn làm vợ anh.

Anh cười. Đôi mắt anh rực rỡ hơn cả vì sao trên trời.

Anh ôm tôi thật chặt. Thật lâu. Anh thầm thì:

- Em đang cầu hôn anh đấy à?

Tôi quay sang véo tai anh. Anh cắn tay tôi. Vừa cắn vừa lém lỉnh. Vậy theo anh bỏ cuộc chơi hả nàng?

Sau này không được chán anh đâu đấy.

Chỉ cần cho anh 1 bữa tối thật ấm cúng là được. Anh không ăn nhiều nên nấu ít mà ngon là được. Còn nếu vợ nấu không ngon anh sẽ nấu cho vợ ăn.

Sau này vợ có thêm những người thân mới, vợ hãy yêu thương như người nhà của vợ nhé. Đừng giận dỗi mọi người. Đôi khi lối sống ở quê và cách nói chuyện khác người thành phố nên nếu em không hài lòng chỉ cần mỉm cười là được rồi.

Sau này vợ cứ làm nũng anh khi mang bầu nhé. Anh sẽ chăm sóc cho vợ những lúc ấy. Anh muốn được chạy loăng quăng để mua những món em thích ăn, miễn là em ăn nhiều là được. Vợ anh phải thật khỏe mạnh để anh không phải lo lắng quá nhiều nhé. Lấy chồng rồi sẽ hơi khác một chút khi chúng ta làm bạn.

Em có muốn mình yêu nhau một thời gian nữa không? Anh sợ em chỉ là bộc phát. Anh sẽ yêu thương và tôn trọng em. Vợ chồng ngoài yêu thương nhau còn phải trọng nhau như khách nữa em biết không?

Anh có một số tính xấu mà nhất định em phải chịu đấy.

Thứ nhất anh sẽ không chịu được nếu đi về mà thấy vợ không vui. Vì thế dù thế nào cũng hãy nén sự muộn phiền xuống nhé. Rồi hãy thủ thỉ với anh những điều khiến em không vui.

Thứ hai anh sẽ không ăn cơm một mình nếu em không chịu ăn cơm. Mà anh lại không thích ăn phở đâu. Đừng để anh chết đói nhé.

Thứ ba vợ chồng mình phải luôn bên nhau đấy. Không được buông tay đâu nhé. Chỉ cần một người buông thì người kia sẽ không níu lại được. Anh ghét sự níu kéo nên em hãy cân nhắc trước khi muốn rời đi nhé.

Anh không phải là người lãng mạn, nhưng nếu em thích anh làm điều gì đó cho em vui. Em cứ nói với anh. Nếu có thể làm được anh sẽ làm cho em.

Nếu một khi nào đó anh mệt mỏi. Em hãy ôm anh thật chặt nhé. Nói với anh điều này:'' Cuộc sống ngắn ngủi lắm. Có nhiều điều cần phải làm''. Anh sẽ bước qua khó khăn.

Chỉ cần là có một mái ấm bình yên thôi, chúng ta không sợ gì cả. Dù chúng ta có mất tất cả thì vẫn còn gia đình.

Thứ để giữ lửa cho gia đình chính là tình yêu và niềm tin đấy em.

Nếu em đã nghe thấy những điều anh nói và đồng ý thì mình cưới nhau nhé em. Anh đã mơ tưởng đến mỗi tối được xem ti vi cùng em. Được cùng nhau ngủ. Được hôn em mỗi sáng thức dậy. Và lòng anh khấp khởi đợi chờ đến khi có thêm một người nữa đến buộc chúng ta lại với nhau.

Tôi chẳng nói được thêm điều gì. Siết anh thật chặt.

Chẳng có màn cầu hôn lãng mạn nào. Chẳng có hoa và nến. Chẳng có hứa hẹn hay trói buộc nào. Tôi cứ bị cuốn vào anh như thể sinh ra để cho anh vậy.

Tôi thầm cảm ơn bố mẹ anh đã sinh anh ra trong cuộc đời này. Tôi cũng bắt đầu tin vào duyên số. Cảm ơn cơn mưa vội. Cảm ơn anh đã tới gặp tôi ngày hôm sau.

Trong cuộc đời này có nhiều thứ để con người phải cảm ơn nhau. Và nhất là tôi sẽ dành cả cuộc đời này để cảm ơn người đàn ông- người chồng mà đã yêu thương tôi hết lòng.



Tôi và anh lần đầu tiên trói buộc với nhau. Chúng tôi cùng khóa một chiếc khóa và ném chìa đi…Anh cười hiền lắm…Anh đã photo chiếc chìa của em rồi. Em có thể lấy lại bất kì khi nào em muốn. Nhưng anh mong em luôn tự nguyện ở lại bên anh. Tất nhiên rồi. Tôi đâu có muốn rời xa vòng tay này đâu.

Gió thổi lộng. Tôi khóc vì quá hạnh phúc...

truyện ngắn
Read more…

LỰA CHỌN

11:00 PM |

[TRUYỆN NGẮN ] LỰA CHỌN

Quỳnh có một cách chạy trốn kì quặc. Đó là về quê với bố mẹ sau mỗi cuộc tình thất bại. Quỳnh tin bố mẹ cô là người thích cô về nhất vì căn nhà sẽ có thêm chút không khí vui tươi, nhộn nhịp khác hẳn với không khí ảm đạm thường ngày.

Thường thì mọi chuyện đều suôn sẻ từ lúc Quỳnh về đến lúc Quỳnh đi. Tức là bố mẹ sẽ không hỏi cô bất kì điều gì về chuyện tình yêu. Tuy nhiên, cô hiểu bố mẹ đã có tuổi, luôn mong được nhìn thấy cô lập gia đình.

Nhưng, mọi chuyện thay đổi nhiều từ khi Quỳnh bước qua tuổi 30. Mỗi lần cô về quê là được dịp bố mẹ hỏi bao giờ cưới. Phần mệt mỏi với chuyện tình của mình, phần mệt mỏi vì bố mẹ hỏi thăm suốt nên cô nói:

– Giờ thì bố mẹ cứ chỉ ai thì con gật. Vậy là con xong nghĩa vụ nhé!
– Cô cười tinh nghịch nhưng có chút chất chứa gì đó nơi ánh mắt của cô.

Quỳnh tin bố mẹ cô sẽ thúc đẩy việc đó nhanh hết mức có thể. Đối tượng bố mẹ cô nhắm cho cô chính là con trai bạn của bố mẹ vì bố mẹ cô luôn muốn làm thông gia với bạn của bố mẹ cô. Ông bà đã trượt mất trường hợp của anh trai cô. Giờ Quỳnh đã gợi ý như vậy thì ông bà khó có thể để cô thoát .

Một hôm, Quỳnh nhận được thông báo của mẹ: “Cuối tuần về ra mắt!”. Quỳnh không hiểu ý bố mẹ muốn cô ra mắt bố mẹ chồng tương lai hay chồng tương lai nữa. À mà phải đổi là bố mẹ chồng sắp cưới và chồng sắp cưới của Quỳnh .

Quả thực là cực hình khi mà mẹ bắt Quỳnh chuẩn bị kĩ càng cho buổi hẹn. Nào quần áo, đầu tóc, trang điểm. Nếu là trước đây thì Quỳnh sẽ ăn mặc nhếch nhác nhất có thể rồi đến làm cho người ta sợ bỏ của chạy lấy người nhưng lần này thì Quỳnh cố gắng chuẩn bị cho ra dáng người lớn nghiêm túc.

Khi đến chỗ hẹn, chẳng mất nhiều thời gian để thấy chồng sắp cưới xuất hiện .

- Hóa ra là anh à? Anh cũng chấp nhận số phận giống em sao ?

- Nếu anh không chấp nhận thì anh đã không ăn mặc chỉnh chu và thể hiện cả bầu trời tư cách khi ngồi đây nói chuyện với em rồi! Anh nghĩ em cũng cá mè một lứa như anh thôi.

- Vâng, em cũng cá mè một lứa với anh!

Nói xong, hai anh em cùng cười phá lên. Cũng cần nói về anh một chút, anh là con trai út của bạn bố mẹ Quỳnh. Nói chung, điều kiện của anh khá ổn, như nhiều người thường nói là lựa chọn số một cho một người đàn ông của gia đình .

Kết thúc buổi gặp mặt, cô nói với anh :

- Dù sao từ giờ đến đám cưới còn hơn một năm nữa, ta hãy cứ tự do theo đuổi giấc mơ về một nửa của mình. Một năm sau, nếu không tìm được ai khác thì ta cưới.

- Anh đồng ý! Nhưng để các cụ ở nhà yên tâm thì ta sẽ hẹn hò giống như các cặp đôi khác.

- Được thôi! Giao kèo thế nhé!

Sau buổi gặp ấy, hai người gặp nhau đề, phải là hẹn hò và báo cáo thường kì cho bố mẹ biết là tình cảm vẫn phát triển tốt. Nhưng cả hai người đều không nói rõ “tình cảm đang phát triển tốt” là tình bạn chứ không phải tình yêu.

Họ luôn tôn trọng cuộc sống riêng của nhau, có thể hỏi về công việc nhưng không bao giờ hỏi chuyện tình cảm. Với tính cách của mình, Quỳnh đã yêu một người nhưng nó cũng chỉ là một mối tình đơn phương trong vô vọng. Có nhiều lúc, Quỳnh đã linh cảm được rằng anh cũng yêu cô. Tuy nhiên, thái độ dửng dưng của anh lại làm Quỳnh nghĩ cô lầm.

Kỉ niệm một năm hẹn hò, họ đi uống rượu. Tối đó, ngập ngụa trong hơi men, cô mới đủ can đảm hỏi Phương:

- Một năm qua, anh đã yêu ai chưa?

- Rồi, cô ấy đang ngồi cạnh anh đây này .

Quỳnh nghe mà tỉnh cả rượu.

- Anh đang nói thật hay nói đùa thế! Em chưa bao giờ thấy ai tỏ tình như anh đấy! Không có hoa, mà cũng chẳng có quỳ gối.

- Em chỉ được thấy mấy cảnh đó trong phim hoặc của mấy đứa teen. Anh băm nát, băm nhừ rồi, đâu lãng mạn được như mấy đứa đấy.

Chẳng để cô kịp nói thêm, anh nói tiếp :

- Nhìn cung cách của em, anh dám tin là đã có người đã bắt mất con tim vợ anh rồi! Giờ, em quay lại bắt anh chàng đó có khi vẫn còn kịp.

Quỳnh ngồi nghe Phương độc thoại một mình. Cô đang nghe và đang nghĩ. Lấy anh thì có điểm gì không tốt ? Anh có sự nghiệp, có thể che chở cho cô nhưng bảo cô đấu tranh cho tình yêu của cô thì có gì là sai? Cô nên chọn ai giữa hai người họ. Trọng là người khiến cô yêu điên dại, yêu Trọng là cả một cuộc phiêu lưu đầy cuốn hút nhưng chắc chắn, sẽ có lúc cô thấy mệt mỏi, muốn được dừng chân, muốn có một tổ ấm. Ai sẽ là người mang đến điều đó cho cô. Là Phương! Phương sẽ mang cho cô một tổ ấm thực sự. Bây giờ cô không yêu anh nhưng tình cảm là thứ có thể thay đổi. Làm cô yêu đâu có khó – một chút quan tâm, một chút an toàn… là quá đủ cho cô.

Lúc Phương quay lại nhìn thì Quỳnh gục xuống bàn nhậu từ bao giờ. Gọi một chiếc taxi, anh đưa cô về nhà. Anh ôm cô rất chặt chỉ vì anh sợ khi cô tỉnh dậy thì anh sẽ không được nhìn thấy cô nữa bởi lúc cô tỉnh giấc dễ có chuyện cô chạy ngay đi tìm người kia lắm ấy chứ!

Cả đêm ngồi thức trông Quỳnh, anh đã suy nghĩ nhiều. Phương hiểu cô đang quay cuồng giữa những lựa chọn. Đã từ lâu, anh yêu cô đủ nhiều để hiểu mỗi nhất cử nhất động của cô có ý nghĩa gì. Lời khuyên cô quay về với người con trai kia làm anh đau đớn!

Vì gượng cười chúc phúc cho người mình yêu luôn là điều đau đớn nhất! Sẽ có người nói anh dại dột khi để cô đi như vậy – Vì yêu là phải đấu tranh hết sức mình cho tình yêu đó. Sẽ có những người khác khâm phục tình yêu của anh – vì yêu mà để cô đến bên người cô yêu .

Lúc cô tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau, cô hiểu là Phương đưa cô về. Trên chiếc bàn nhỏ là bữa sáng – đúng món cô thích – bánh mì kẹp và sữa đậu nành. Cô cười hạnh phúc khi nhìn thấy mảnh giấy đính kèm:

“Vợ yêu!

Em đừng cười anh hay trách gì anh nhé! Vì đến cái độ tuổi băm nát, băm nhừ như anh, được vợ cưới mình là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Được thế là anh phải đồng ý ngay, cưới ngay không vợ đổi ý thì anh thành hàng tồn kho khó giải quyết, sẽ trở thành vấn đề nan giải gây đau đầu cho nhà sản xuất.

Nhưng mà, anh vẫn hơi tiêng tiếc hơn 30 năm độc thân của anh lắm! Vợ mở lượng khoan hồng cho anh được sống độc thân thêm 1 chút thời gian nữa thôi! Anh thề, anh hứa, anh đảm bảo là một tháng nữa anh sẽ khăn áo chỉnh tề, lễ vật đầy đủ đến rước em về cái chuồng chim cu của hai vợ chồng mình.

Yêu vợ! Chồng hư của vợ.

Tái bút : Chồng yêu vợ nhiều lắm!”

Đọc bức thư của Phương để lại, cô phì cười suy nghĩ: “Xem ra chọn anh ấy là sự lựa chọn đúng đắn của mình. Được rồi! Vợ chờ chồng đến rước. Sai hẹn thì chết với vợ!”

Chẳng quá khó cho Phương để biết được người Quỳnh yêu là ai và có một cái hẹn với Trọng.

Quán cà phê vắng đến nao lòng, đủ yên tĩnh cho hai người đàn ông ấy nói chuyện.

- Tôi hẹn anh ra đây có chút việc muốn nói.

- Anh nói đi.

- Anh có yêu Quỳnh không?

- Anh là ai mà có quyền hỏi tôi câu hỏi đó? Nó là chuyện riêng của tôi, đâu có can hệ đến anh!

- Cứ coi như là vì tôi muốn cô ấy hạnh phúc, chắc điều đó sẽ thỏa đáng với anh!

Trọng trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Dĩ nhiên là tôi yêu cô ấy hơn cả bất kì ai yêu cô ấy.

- Vậy sao anh không ngỏ lời với cô ấy ?

- Liệu có tôi có thể ngỏ lời khi cô ấy nói có chồng sắp cưới!? Hơn nữa, chắc gì cô ấy đã yêu tôi!

Phương nhìn Trọng một hồi rồi nói :

- Nếu anh muốn có một cơ hội thì tôi sẽ giúp anh. Ngày mai, Quỳnh về nhà. Nếu anh thực sự yêu và có thể làm bất kì điều gì vì Quỳnh thì hãy cùng cô ấy về quê ra mắt bố mẹ.

Nói xong, Phương đứng dậy ra về. Còn Trọng thì ngồi mãi chỗ đó, đặt cả ngàn câu hỏi về người đàn ông kì lạ kia .

Hôm sau ở bến xe …

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau …”

Quỳnh gọi điện thoại cho Phương cả chục lần mà chẳng thấy anh nhấc máy rồi máy cũng tắt luôn. “Chẳng hiểu anh ấy nghĩ gì khi tắt máy nữa”- Cô tự nhủ trong đầu.

Trong cái lúc Quỳnh đang ngồi chờ thì Trọng đến chẳng khó để nhận ra cái dáng của Trọng giữa biển người ở bến xe.

- Quỳnh! Hôm nay anh đến đây là những mong được về ra mắt bố mẹ em

Quỳnh không thể tin vào những gì tai cô đang được nghe. Trọng đang nói gì thế? Chắc cô đang hoa mắt, đang chóng mặt vì đã ngồi chờ quá lâu; tai đang ù đi vì tiếng ồn ào nơi bến xe. Trọng đâu có thể biết được cô làm gì, đi đâu. Nhất định là phải có người nào đó nói cho Trọng biết.

Là ai được chứ? Phải, chỉ có Phương. Hóa ra, lí do khiến anh ấy hoãn đám cưới chẳng phải vì anh ấy tiếc quãng thời gian độc thân của anh ấy! Là anh muốn cô có thời gian suy nghĩ lại. Đến giờ phút này, cô biết cô cần làm gì… Lạnh lùng trả lời Trọng :

- Xin lỗi, anh đến trễ rồi! Hôm nay em về quê ra mắt bố mẹ anh ấy!

Cuối cùng thì điện thoại của Phương cũng có tín hiệu. Quỳnh gắt lên trong điện thoại:

- Anh đang ở chỗ quái nào thế? Em đã chờ anh rất lâu rồi anh có biết không? Anh đến ngay bến xe cho em.

Phương đã cố tình không nghe máy chỉ vì anh không dám nhìn Quỳnh tay trong tay với Trọng. Liệu ai trong trường hợp của anh có thể bình thường cười nói được khi trong lòng như có cả trăm ngàn con dao đâm.

Nghe tiếng cô gắt gỏng như chực khóc trong điện thoại, Phương chẳng thể kìm lòng. Anh chạy ngay đến bến xe.

- Sao em lại ngồi đây, người đó không đến à?

Chẳng trả lời câu hỏi của Phương, Quỳnh ôm anh, nức nở.

- Em trở thành quả bóng để hai người đá qua đá lại từ bao giờ thế? Chẳng nhẽ anh lại dễ dàng đá em đi như thế sao? Chẳng nhẽ, anh không yêu em?

- Chỉ là anh muốn mang hạnh phúc đến cho em thôi mà! Anh… anh nghĩ rằng nếu được ở bên người ấy, em sẽ hạnh phúc hơn ở bên anh.

- Em chưa bao giờ thấy ai ngốc như anh. Hạnh phúc đã nắm trong tay rồi mà anh vẫn còn muốn bỏ nó đi! Anh phải biết tình yêu khiến con người ta mệt mỏi thì đó không được gọi là tình yêu, anh hiểu không? Liệu em có còn là trẻ con để chạy theo những kiểu tình yêu như thế chứ!?

Nghe cô nói vậy, anh hiểu anh là sự lựa chọn của cô – một tình yêu không khiến con người ta mệt mỏi. Nhất định anh sẽ mang đến cho cô một tình yêu không khiến người ta mệt mỏi.

- Thôi nín đi! Anh xin lỗi! Lên xe đi rồi mình về quê.

Anh chạy xe cả đêm về quê, đằng sau Quỳnh ngủ ngon lành.

“Anh sẽ che chở, bảo vệ cô cả đời”- Anh tự hứa với mình như vậy.
Read more…

HẺM BUÔN CHUYỆN - KỲ 165 : Biểu tình dọn sạch rồi, mời đồng chí tới !

7:39 AM |

           



 Quanh quẩn lại “Uân Cấp”, muốn làm gì làm phải trước lúc trái bóng lăn tại Brazil , còn sau đó thì ôi thôi, chuyện quốc hội đang họp, chuyện giàn khoan 981, chuyện Trung Quốc vẫn tuồn hàng độc vào Việt Nam…xếp cả lại nha, cứ để đảng, Nhà nước lo, bà con …”Uân Cấp” cái đã.
Khác với Brazil, “Uân Cấp” ở Việt Nam trái bóng chỉ lăn trên…màn hình , nhất các nhà hàng , ngay đến các quan  chiêu đãi nhau bằng tiền công quỹ cũng tạm rời hai trái banh của các em tiếp viên để dõi theo  trái banh Uân Cấp . Quán trong hẻm  cũng sôi nổi không kém . Trước hết chiếc tivi 21 inches cổ lỗ sĩ được thay bằng màn hình LCD 35 inches to tổ chảng khiến gã Ký Quèn trầm trồ :
“ Hoan hô bà chủ…ti vi này coi Uân Cấp  bằng ngồi ngay sân cỏ Brazil…”
Chị Gái hủ tíu nở nang mặt mày :
“ Cái này ngoài tiệm những 15 triệu lận. Nhưng mình mua đồ xài rồi  có 4 triệu thôi mà lại trả góp…”
Ong Tư Gà nướng lên tiếng :
“ Ai  lại tử tế vừa hạ giá lại vừa cho trả góp vậy cà…”
Chị Gái hủ tíu tươi cười :
“ Thì cô Ba vợ ông đại tá hưu chớ ai ? Cổ vừa sắm cái to tổ chảng, gấp đôi cái này nên mới bán cho mình…”
Cô Phượng cave cười to :
“ À…hèn chi…cái tivi này 4 triệu là mắc …cô Ba xài cả chục năm, sắp thành đồ phế thải, mang lên Nhật Tảo may nó trả  2 triệu . Đúng cắt cổ dân nghèo ?”
Ong đại tá hưu  đập bàn quát :
“ Con cave kia ? Sao mày dám bảo vợ tao cắt cổ dân nghèo ? Thuận mua vừa bán ? Mà tivi này còn tốt lắm mà. Mấy hôm rồi truyền hình trực tiếp quốc hội họp coi rõ lắm kìa…”
Ông Tư Gà nướng lên tiếng :
“ Coi quốc hội họp bằng cái tivi cũ được rồi. Coi cái LCD này phí đi…”
Ông đại tá hưu nóng mắt :
“ Ông Tư Gà nướng nói vậy coi thường quốc hội nha ? Ông nói quốc hội chỉ đáng coi tivi đời cũ không đáng coi đời mới phải không ?”
Cô Phượng cave vênh mặt :
“ Chứ lại không à ? Hôm rồi coi truyền hình Bộ trưởng trả lời chất vấn quanh co, trớt quớt , nghe phát ói…?”
Ong đại tá hưu đập bàn :
“ Con này láo…quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất ,  tập trung trí tuệ toàn dân…mày coi quốc hội họp mà mày muốn ói là sao ?”
Bà tổ trưởng cũng hùa theo :
“ Cô Phượng cave nói theo giọng điệu các thế lực thù địch rồi…”
Gã Ký Quèn lên tiếng :
“ Cô Phượng cave nói đúng đó. Ai đời trả lời chất vấn về giá xăng dầu Bộ trưởng Bộ tài chính Đinh Tiến Dũng lại nói  “Đồng bào, nhân dân cả nước đã quen với giá xăng dầu thường xuyên lên xuống”.
Ông Tư Gà nướng :
” Quen với giá xăng dầu lên xuống nên cứ tăng giá vô tội vạ móc túi dân hả ? ”
Cô Phượng cave cười ngỏn nghẻn :
“ Cán bộ từ Trung ương đến quận huyện thả sức mua ô tô vượt quy định sao không thu hồi, ông Bộ trưởng tài chính trả lời xanh rờn: « Xin thưa, nếu thu hồi thì cả bãi sông Hồng cũng không chứa hết … ».
Gã Ký Quèn :
“ Vậy cũng chưa bằng ông Giàng Seo Phử - Bộ trưởng Chủ nhiệm Ủy ban dân tộc nhận định dân đồng bằng Sông Cửu Long: đi làm thuê và bán vé số rất phổ biến nhưng có thu nhập cao…”.
Chị Gái hủ tíu la lớn :
” Í mèn ôi…bán vé số mà thu nhập cao…cứ thử cho chả vào Nambán vé số một ngày coi…”
Vừa lúc đó thằng Bảy xe ôm ào vào, miệng chưởi thề :
“ Đ.M thằng Nhựt Bổn…”
Ông Tư Gà nướng trợn mắt :
“ Ủa…Nhựt Bổn ủng hộ Việt Nam chống Trung Quốc sao chưởi ?”
Thằng Bảy xe ôm cau có :
“ Tôi không chửi nước Nhựt..tôi chửi thằng trọng tài cầm còi trận Đức – Bồ  kìa…Con mẹ nó, cho Đức hưởng quả “phạt đền” đã vô lý rồi, đến thằng Muller đóng kịch, trọng tài mù không thấy rút thẻ đỏ đuổi Pele ra  thằng Bồ thua là cái chắc…”
Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Mày thua độ trận Đức –Bồ phải không ?”
Thằng Bảy xe ôm cười thẹn :
“ Bởi vậy trận đêm nay mới chơi tẹt ga. Có ai cá trận Bỉ -Algeri đêm nay không ?”
Gã Ký Quèn chen ngang :
“ Cá trận BrazilMexico2 giờ sáng nay mới ác…”
Ông Tư Gà nướng càm ràm :
“ Tụi bay cứ mải mê Uôn-cấp quên cả thằng Trung Quốc cắm giàn khoan ngoài biển nước ta…”
Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Xong phim rồi chú Tư ơi…đảng và Nhà nước ta lại mời thằng Dương Khiết Trì  sang thăm Việt Nam kìa…”
Ông đại tá hưu đập bàn :
“ Sao mày dám gọi Ủy viên quốc vụ Trung Quốc bằng thằng hả con kia ?”
Cô Phượng cười rinh rích :
“ Vậy phải gọi đồng chí … đồng chí Dương Khiết Trì hả chú Ba ?”
Ông đại tá hưu cao giọng :
“ Chớ sao nữa. Từ sau vụ giàn khoan, đồng chí Tổng Bí thơ Nguyễn Phsu Trong đã nói gì về Trung Quốc đâu, bởi vậy Trung Quốc vẫn là anh em  một nhà…”
Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :
“ Bởi vậy phải căng biểu ngữ ngay tại sân bay Nội Bài :” Biểu tình dọn sạch rồi, mới đồng chí tới…”
Cả quán cười ầm ầm, riêng ông Tư Gà nướng lấy khăn lau mắt làm thằng Bảy xe ôm thắc mắc:
“ Ủa..chú Tư không cười mà lại khóc à ?”
Ông Tư Gà nướng quẹt ngang mắt  :
“ Nhục…nhục lắm…”
Cả quán chợt im phắc. Ông đại tá hưu và bà tổ trưởng lặng lẽ rút khỏi quán…”

17-6-2014



Read more…

LẶNG IM THÔI, NHƯNG ANH VẪN Ở PHÍA SAU EM!

9:07 PM |
LẶNG IM THÔI, NHƯNG ANH VẪN Ở PHÍA SAU EM!
-------------------------

Hãy buông tay em đi, hãy rời xa em đi, hãy tìm đến người con gái khác vẹn nguyên hơn em, hãy mang tất cả yêu thương anh đã từng dành cho em đi xa thật xa, đừng yêu thương em, đừng đến bên em nữa…
Anh không làm được thế đâu em à, dù anh biết tình chúng ta giờ đã có một vết rạn, dẫu biết anh đã làm em tổn thương, dẫu biết niềm tin mà ta dành cho nhau đã không còn đủ đầy như thuở ban đầu, nhưng anh không thể, không thể buông tay em được em ơi. Có lẽ, mình đã đến với nhau chóng vánh, nhưng cuộc tình mình cũng đầy đủ dư vị như bao người, cũng nhớ thương, cũng mong chờ, cũng giận hờn, cũng hơn một lần nói lời chia tay, tan rồi hợp thế thôi. Anh đến với em là nghiêm túc, chân thành và anh thật lòng muốn chúng ta sẽ cùng nhau dựng xây một mái ấm hạnh phúc rộn vang tiếng cười. Bên em, người đàn ông trong anh bao giờ cũng thật mạnh mẽ, yêu em, anh luôn mang một hoài bão rộng lớn cho mai này để có thể cho em một cuộc sống trọn vẹn như bao người. Em là thế đó, như sức mạnh, như một phần con tim anh thì làm sao để bảo rằng anh hãy bỏ mặc em đi?!
Em bây giờ, lặng lẽ và trơ tráo với tất cả.
Anh bây giờ, cười nhạt, cười nhẽo để che đậy một nỗi buồn sâu kín.
Chúng ta, mỗi người một nơi, anh nghĩ về em trong nước mắt, và em nghĩ về anh với một nỗi đau in hằn. Hai kẻ đã từng yêu nhau, hai người đã từng mộng mơ cùng một tổ tấm giờ thế này đây, chua xót và khó thở quá em à.
Người ta bảo tha thứ cũng là cách xoa dịu nỗi đau, nhưng làm sao để em có thể tha thứ cho anh khi trong em, anh bây giờ là một gai nhọn đã ăn sâu. Anh biết lời xin lỗi đôi khi chẳng có giá trị gì khi mọi sự đã rồi, anh biết thời gian sẽ chẳng quay lại để anh có thể dừng lại lỗi lầm mình đã gây nên, nhưng anh sẽ sửa sai, sẽ là anh của chính anh ngày nào mà em đã yêu, đã tin tưởng vô cùng.
Yêu một ai khác đi để quên em sao em? Anh chẳng thể đâu em, mà có lẽ em là người biết rõ nhất điều này. Nếu tình yêu đến và đi anh không mong đợi gì thì anh chẳng phải anh nữa rồi, ngày đó em cũng chẳng buồn bận tâm đến kẻ suốt ngày cứ day dẳng theo sau em với bao lời nhớ thương rồi mến, rồi yêu anh lúc nào không hay. Em bảo rằng em quí anh vì anh thật thà, hiền hiền dễ bảo, em yêu anh vì anh chân thành và yêu em say quá. Mình đã đến bên nhau như thế, đã yêu nhau, đã cùng đá hẹn non thề với dấu móc năm năm, với biết bao kỉ niệm mà nghĩ đến anh vẫn như nghe vị ngọt trên môi, cùng sự sâu lắng tận đáy lòng thì làm sao bảo quên là quên.
Ừ thì bây giờ em không thể chấp nhận anh như hôm nào, anh biết, anh hiểu, nhưng anh sẽ lặng im ở một nơi để chờ em chứ anh sẽ không buông bỏ, rời xa em như em bảo. Vết thương cần thời gian để chữa lành, em cần một khoảng lặng để bình yêu, và tình chúng ta cần phải vun đắp, chăm bón nhiều, nhiều hơn nữa phải không em!
Ừ, anh sẽ lặng im, lặng im thôi nhưng anh vẫn ở phía sau em, mà chỉ cần em ngoảnh lại và gọi tên anh, anh sẽ về bên em…

Truyện ngắn
Read more…

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ - KỲ 114

8:04 AM |

                         (tiếp theo)



Cả nước có bao nhiêu xã ? Rồi thì các Ban bệ của đảng. Rồi Hội đồng chính phủ, các cơ quan ban ngành đoàn thể….Kể sao cho xiết ? Nếu coi cứ mỗi quan tham  là một con chuột thì cái đàn chuột đang đục khoét, gặm nhắm cơ thể đất nước Việt Nam này phải lên tới cả mấy chục vạn con. Oi chao ôi thử tưởng tượng cả mộtđàn chuột khổng lồ đông như kiến cỏ vậy, xúm lại đục khoét  thì có mà xác khủng long đi nữa rồi cũng chỉ còn xương với da.
Đó…đó chính là ý nghĩ của bác Ba Phi về bộ máy của đảng và Nhà nước là vậy. Nó phải khổng lồ hơn gấp trăm lần quan lại triều đình bất kỳ thời phong kiến nào. Ngày xưa chỉ có một vua ngồi mãi trên ghế cao ở triều đình, quan lại tham nhũng cũng chỉ có một số ở cấp trung ương, xuống đến tỉnh, đến huyện, đến xã thì số quan tham cũng chỉ là thiểu số so với số quan thanh liêm. Còn bây giờ…ôi chao ôi 16 ông Bộ chính trị là 16 ông vua…mấy trăm ông Uỷ viên Ban chấp hành là mấy trăm ông đại thần, rồi toả xuống tỉnh huyện xã…biết bao nhiêu là ông lớn nữa. Khổ thay trong cái đám quan lại của đảng và Nhà nước đó, khó kiếm anh nào không tham nhũng, không ăn cắp tiền của dân, chẳng thằng nào nào thanh liêm hết, thằng nào cũng chỉ nhăm nhăm móc tiền công quỹ.
Đó…đảng , Chính phủ trong con mắt bác Ba Phi là vậy . Chỉ có điều bác không nói ra . Bác cũng giống như đại đa số người trong nước, thừa biết đảng Nhà nước phần lớn tham nhũng, ăn cướp của dân cả thôi , nhưng nói ra có ích gì , có xoay chuyển được gì , có khi mang vạ vào thân, thôi tốt hơn hết là mặc kệ họ muốn làm gì làm, vận nước đã thậm cấp chí nguy vậy rồi, thôi thì mặc xác , muốn ra sao thì ra, đảng ăn cắp cũng được, đảng bán nước cho Tàu cũng được, mặc cha đảng, thằng dân cứ nhắm mắt kiếm sống, ngày ngày mang tiền về nuôi vợ con là được.
Tâm trạng bác Ba Phi y vậy. Nhưng sức mấy bác thổ lộ những ý nghĩ thầm kín cho “lão già” nghe.
“ Bác đánh giá thế nào về đảng và Nhà nước hiện nay ?”
“ Tôi không biết nha…Anh về nước mà hỏi mấy ông Nguyễn Phú Trọng , Trương Tấn Sang,  coi họ trả lời sao nha ?”
 “ Lão già” cười cười  :
“ Tôi muốn hỏi bác, một nông dân Nam bộ sau khi đi thăm Mỹ về, chứng kiến xã hội văn minh thì bác nghĩ gì về đảng và Nhà nước hiện nay ? Tôi muốn hỏi bác chớ ba cái thằng cha đó hỏi làm gì, vạch đầu gối ra hỏi còn có lý hơn…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Tôi có biết ba cái ông Đảng Nhà nước ở tận đẩu tận đâu mà nghĩ gì về họ. Hàng ngày tôi chỉ thấy ba ông cán bộ xã với mấy cha cảnh sát giao thông chứ có thấy ông đảng Nhà nước nào đâu ?”
“ Lão già” bật cười :
“ Đó đó…mấy ông đó chính là Đảng, Nhà nước đấy…”
Bác Ba Phi cười  theo :
“ Nếu mấy cha đó mà là Đảng Nhà nước thì phảithừa nhận đảng , Nhà nước ta ăn tiền như điên…”
“Lão già” còn muốn hỏi bác Ba Phi nữa , nhưng bác cứ lảng chuyện nên xoay sang hỏi câu khác :
“ Thôi được rồi, nếu không muốn nhận xét về đảng, Nhà nước ta thì thôi cũng được. Tôi chỉ muốn hỏi bác sau mấy tháng đi thăm Mỹ bác thấy xã hội Mỹ nó khác ta ở chỗ nào ?”
Bác Ba Phi ngẫm nghĩ rồi trả lời rụt dè :
“ Qua gần hai tháng ở bên này tôi thấy xã hội Mỹ có nhiều điểm văn minh tiến bộ hơn xứ mình nhiều lắm. Trước tiên là những mối quan tâm hàng ngày của họ  khác xa người mình. Người mình tối ngày chỉ lo chuyện con cá lá rau, đầu tắt mặt tối kiếm tiền nuôi vợ nuôi con. Ngược lại bên này, người Mỹ ngày ngày chỉ tìm cách sống sao cho sướng . Nào sinh nhật, nào hội hè, nào du lịch…lúc nào cũng thấy họ nhảy nhót, ca hát, cười nói vô tư. Người Mỹ đối với mọi người xung quanh kể cả người nước ngoài rất thân thiện. Còn dân mình mặt mũi lúc nào cũng nghiêm trọng, đăm chiêu, lúc nào cũng như lo lắng chuyện gì đó. Nhất mấy ông trong chính quyền, mấy cô trong cơ quan Nhà nước. Mặt mũi lúc nào cũng như cái tủ lạnh, nhìn ai cũng như quân thù quân hằn. Lạ thế.  Mặc dầu tôi không biết tiếng Mỹ nhưng sang đây ngần ấy ngày mà chưa thấy cảnh khóc lóc, thở than nào trên tivi. Nước mình ngược lại, mở tivi ra là thấy cảnh  than trời, khóc đất . Nhân tiện tôi hỏi ông, sao trong cải lương, phim ảnh của mình khóc nhiều vậy nhỉ ?”
“ Lão già “ bật cười :
“ Bác nhận xét chí lý lắm, chẳng cứ cải lương với điện ảnh, ngay trong nhạc tiền chiến ngày xưa cũng toàn là “giọt mưa thu” với đêm đông”, còn nhạc bây giờ cũng toàn là “não tình” sướt mướt khóc than “mất em”, “mất anh” rồi…”
Chị Kelly Thi ngồi sau xe từ nãy chỉ nghe chuyện, giờ mới reo lên :
“ Hai bác phát hiện ta dân ta mau nước mắt là đích đáng lắm .Năm ngoái tôi về Việt Namcó ra Huế chơi. Buổi tối mấy chị bạn rủ xuống thuyền trôi trên sông Hương nghe ca Huế. Oh My God … suốt cả mấy giờ liền tôi bị tra tấn bởi đủ thứ đàn, phách, nhạc, lời  ca than mây khóc gió, người cứ nhão ra như bánh tráng trụng nước. Lúc lên bờ, tôi hỏi ông phụ trách : các bác hát hay thì thật là hay nhưng tối nào cũng cứ than mây khóc gió thế này thì còn tinh thần đâu mà “ hăng hái dũng cảm, thông minh, sáng tạo tiến lên hiện đại hoá, công nghiệp hoá” như khẩu hiệu to tổ bố ở trụ sở Uỷ ban nhân dân thành phố ?” Ong phụ trách nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh :” Tôi thấy chị cũng là người Việt Nam sao chị hỏi vậy ? Ca cổ là vốn quý của dân tộc, may mắn lắm mới được thưởng thức một đêm như thế này chị không thấy hạnh phúc sao ?”. Vài cô ca sĩ và các tay đờn nghe tôi hỏi vậy thì xúm lại. Tôi đang lo có thể bị kết tội  coi thường văn hoá dân tộc mà nếu không may, cái mảy nảy cái ung thì biết đâu tôi chẳng bị mời lên Sở công an  điều tra xét hỏi , chậm trễ ngày về Mỹ đi làm nhỡ mất job thì nguy.”
Rất may có một anh thanh niên đánh đàn kìm nhảy vào bênh tôi :
” Chị ấy nhận xét đúng đấy.Suốt cả buổi toàn nghe nỉ non, than khóc thì rũ ra là phải rồi, còn tinh thần đâu mà phấn đấu tiến lên nữa. Nhưng chị thông cảm, những bài ca nhạc này là do ông tôi để lại cho bố tôi, bố tôi truyền lại cho tôi, rồi tôi lại truyền cho con tôi. Cứ như thế sao mà thay đổi được…”.
Vớ được anh đờn kìm này tôi mừng quá, hỏi luôn :
“ Tôi có nói là cần thay đổi đâu ? Tôi chỉ muốn hỏi tại sao não nề, buồn thảm vậy thôi ?”.
Anh thanh niên cười buồn :
“ Chắc  do nước mình là nước nhược tiểu… cả mấy ngàn năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà không ngóc nổi đầu lên nên mới buồn rầu vậy…có thể gọi đó là nỗi buồn nhược tiểu …”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Nước mình so với khối nước trên thế giới đâu có thua kém gì, sao lại gọi là nhược tiểu được. Dân mình buồn chắc do đói kém, thiếu ăn thôi…”
“ Lão già” phản đối :
“ Dân đói kém thiếu ăn thì có hát hỏng gì đâu, chính lớp ca sĩ trẻ giàu có, ăn chơi xả láng vẫn hát nhạc “não tình”  khóc gió than mây kìa…Chẳng qua cái tình tự dân tộc mình nó vậy nên mới vậy …”
Chị Kelly Thi bật cười :
“ Ong lý giải theo kiểu “đánh bùn sang ao” vậy thì tác dụng gì. Theo tôi thanh niên bây giờ thích hát nhạc “não tình” là vì Đảng và Nhà nước khuyến khích tụi nó lao vào yêu đương nhăng nhít, hưởng thụ vật chất, ăn chơi sành điệu để quên đi những vấn nạn như mất dân chủ, tham nhũng, ngoại xâm đang rình rập…Quên hết những thứ đó đi, chớ có quấy rầy Đảng để đang lo vơ vét và ngấm ngầm bán nước cho Tàu…”
Bác Ba Phi than thầm, đó quay đi quay lại trở về chuyện chống cộng, chửi Đảng, chửi Nhà nước. Hình như mọi câu chuyện với chị Kelly Thi và “lão già” đều dẫn tới chỗ đó thì phải. Bác nghe rồi để ngoài tai cũng không được mà hùa theo với hai người đó sa đà vào chuyện chính trị chính em thì cũng không xong, bác đành đánh trống lảng :
“ Thôi ta về cho sớm, ăn chia tay với chủ nhà rồi chị Kelly Thi cho tôi về . Ut nhà tôi giờ này chắc cũng về rồi. Tôi phải bảo nó lấy vé cho tôi về Việt Nam sớm thôi. Ở bên này mãi sốt ruột quá…”
Chị Kelly Thi tròn mắt :
“ Ua sao kỳ vậy ? Người trong nước sang đây chỉ muốn ở lại càng lâu càng tốt để hưởng không khí tự do dân chủ, tiện nghi vật chất . Sao bác lại khăng khăng đòi về sớm vậy…”
Bác Ba Phi thở dài :
“ Ay cái tính tôi nó vậy…cả đời cứ phải loanh quanh xó nhà, chết khiêng ra đồng thì nhắm mắt mới yên. Còn cứ ở đồng đất nước người, xa xôi ngàn dậm vậy có cho tôi ăn yến tôi cũng chịu , chẳng ăn đời ở kiếp được…”
Chị Kelyy Thi gật đầu :
“ Tâm lý mấy ông bà già Việt Nam kỳ quặc thật. Ở bên này cũng có nhiều ông như vậy, vượt  biên bằng được , đào thoát khỏi chế độ cộng sản bằng được, sang bên này coi như được lên thiên đàng, ấy vậy mà sau hai, ba chục năm, trở về già, cha nào cha nấy cứ nhấp nhổm trở về quê sống mới kỳ chớ…”
“ Lão già” cười hềnh hệch :
“ Ay ấy…trừ tôi  nha…tôi có sống tới năm 90 tuổi bảo tôi về Việt Nam sống tôi cũng chịu…thà chết dấm chết dúi ở bên này còn sướng hơn chui đầu về cái địa ngục cộng sản đó…”


 (còn tiếp)

         




Read more…

Tình đầu

9:33 PM |
Mối tình suốt ba năm trung học tưởng sẽ kéo dài mãi khi hai đứa cùng đổ vào trường kinh tế. Bỗng một buổi chiều cuối học kỳ năm nhất Phong thông báo vừa nhận được học bổng du học Nhật, Miu suýt làm rơi tách cà phê trong tay.
- Thật bất ngờ…
Phong nắm chặt tay Miu ngày đưa tiễn, cảm nhận sự chia cách, cảm nhận điều gì đó xót xa trong lòng mà cả hai không nói ra. Ngoài kia cái lạnh đã bắt đầu tràn qua khung cửa kính, Miu gục đầu vào vai Phong không dám khóc, anh siết chặt Miu thì thầm “chờ được không, học xong về cưới?”, Miu gật đầu cắn chặt môi để mình không bật ra tiếng nấc. Và thế là Phong đi, niềm tin để lại chỉ duy nhất câu nói ấy.


Mùa giáng sinh vào năm học thứ ba Miu rời lớp rất muộn, mọi người đã về hết. Hành lang vắng lặng, mọi người đã kéo nhau đi chơi noel. Miu một mình lửng thửng bước xuống từng bậc cầu thang tưởng chừng như dài vô tận. Vừa bước ra ngoài, cái lạnh như cắt đứt da thịt những ngày cuối đông, sân trường không một bóng người như chính niềm cô đơn dai dẳng trong lòng Miu. Kéo lại vạt áo khoát, trùm kín mũ, đút tay vào túi áo và bước đi trong buổi chiều hoang lạnh, giá mà giờ này có Phong, có lẽ cái lạnh của Miu không nhói buốt như vậy. Về phòng sớm làm gì, cả dãy trọ im phăng phắt chìm trong bóng tối còn đáng sợ hơn. Mà đường về nhà xa quá, có lẽ nên đi lang thang đâu đó. Bước ra khỏi cổng trường, Miu dừng lại, nên băng qua đường hay rẽ trái hay rẽ phải? Mình sẽ đi về hướng nào? Trong đầu Miu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, rẽ phải là đường về nhà, rẽ trái sẽ đến nhà thờ đông đúc, còn băng qua đường là vô định. Đang lúc Miu vừa nhón một bàn chân xuống lòng đường thì một giọng nói ai đó vang lên, gọi giật lại.
- Miu.

Miu ngoảnh đầu lại, sững sờ, cô không tin vào mắt mình. Phong đứng đó tựa lưng vào gốc điệp vàng già nua mỉm cười. Trông anh thật phong trần và lịch lãm, quần âu, sơ mi trắng, áo măng tô khoác ngoài và một chiếc khăn len ấm áp quàng trên cổ. Anh đứng đó dang rộng hai tay chờ đợi Miu. Trong một phút đứng hình Miu chạy nhanh đến ôm chầm lấy Phong niềm hạnh phúc vỡ òa. Phong lúc nào cũng làm cô bất ngờ vào phút cuối.

- Này, khóc là xấu lắm nhé. – Phong đưa ngón tay lên gạt giọt nước mắt trên gương mặt ửng lên vì lạnh của Miu, anh tháo chiếc khăn len quàng cho cô. – Còn nhớ trước khi anh đi em đã nói gì không?

Miu ngẩng lên, trong phút chốc cô không nhớ mình đã nói gì hai năm trước nữa. Phong thừa biết tính Miu hay quên nên vừa cười vừa bảo cô đoán xem anh định tặng cho cô cái gì trước khi đưa cho Miu viên sỏi màu đen bóng rất đẹp. Lúc đó Miu mới nhớ ra trước khi Phong đi Tokyo thì Miu đã dặn là đừng mua quà gì cả, chỉ cần tặng cho Miu một hòn sỏi trên đường phố. Thật tuyệt vời khi có ai đó luôn nhớ tới những điều nhỏ nhặt mình thích dù có xa cách bao nhiêu lâu và bao nhiêu nghìn kilomet.

Đó là kỳ nghỉ tết của Phong và cũng là lần cuối cùng hai đứa gặp nhau. Ngày Phong quay trở lại Nhật, Miu đã không đi tiễn anh. Phong ngồi mãi ở hàng ghế đợi, điện thoại im lặng. Có lẽ Miu sẽ không đến. Phong ngoái đầu tìm khắp xung quanh lần nữa, bước qua cánh cửa an ninh lòng nặng trĩu “tạm biệt em, Miu”.
*
Miu ngồi trước màn hình laptop xem đi xem lại bộ phim Okuribito của Nhật, đây là bộ phim đầu tiên Miu và Phong cùng xem chung trong tuần lễ văn hóa Việt – Nhật hồi năm nhất ở trường đại học. Miu ấn tượng mãi với chi tiết đầy xúc động và nhân văn ở cuối phim khi Deigo kể cho vợ anh nghe về câu chuyện hòn đá “vào thời xa xưa, khi con người chưa sáng tạo ra chữ viết, họ tìm những hòn đá giống tâm trạng của mình và đưa nó cho người khác. Người nhận được hòn đá sẽ đọc cảm xúc của người kia dựa trên trọng lượng và bề mặt hòn đá. Ví như bề mặt nhẵn mịn ý nghĩa là thư thái, yên bình, còn bề mặt đá xù xì là lo lắng cho những người xung quanh”. Và ngày nào Miu cũng ngồi nhìn hòn sỏi Phong tặng, nâng niu như một quả trứng.

Giọt nước mắt lăn dài cô gục xuống bàn bật khóc, Miu không bao giờ quên được hình ảnh cô chạy xe băng qua đường cho kịp giờ tiễn Phong lên máy bay thì vừa lúc một chiếc ô tô lao tới. Miu đã hôn mê bao lâu cô không muốn nhớ, đã phải phẫu thuật bao nhiêu lần cô cũng không muốn nhớ và giờ Miu đang tập vật lý trị liệu cho đôi chân của mình, cô dò dẫm đi từng bước như một đứa trẻ. Miu cắn chặt môi đến bật máu để không phát ra tiếng khóc, mẹ cô đã quay mặt đi bao nhiêu lần để giấu những giọt nước mắt đau đớn. Miu im lặng trước tất cả những dòng email của Phong. Có những chuyện cần nói ra và có những chuyện nên im lặng. Có lẽ Phong không biết sẽ tốt hơn cho anh, con đường anh đi còn rất dài, hoài bão của anh rất lớn, Miu không muốn gửi cho anh một hòn đá to kềnh xù xì.



Văn phòng chỉ còn lại mỗi mình Miu, tan sở đã lâu rồi, cô ngồi nhìn mãi hòn sỏi đặt trên bàn làm việc. Đã bao năm trôi qua, mẹ cô cứ giục mãi chuyện lấy chồng, Miu đã 27 tuổi rồi. Đôi lần cũng định vức viên đá đi rồi gật đầu một trong số những người đang theo đuổi Miu, rồi tình yêu sẽ có sau hôn nhân, rồi an phận. Đã đôi lần Miu muốn buông xuôi khi nhìn ánh mắt khắc khoải già nua của mẹ, đôi lần cũng muốn chạy trốn chính bản thân mình. Nhưng Miu cứ nắm chặt lấy viên đá “có duyên ắt sẽ còn gặp lại”.

Miu đi công tác miền trung một tuần, cũng là lần trở lại trường duy nhất, mọi thứ vẫn thế, cây điệp già vẫn sừng sững đứng bên cổng trường, từng con đường, từng nếp nhà vẫn không thay đổi, chỉ người xưa là không còn. Đang miên man trong dòng suy nghĩ Miu đụng ngay một người đang vội từ trên lầu chạy xuống, tập hồ sơ trên tay Miu rơi tung tóe, trong khi người kia đang hốt hoảng nhặt từng tờ giấy cho cô thì Miu đang đứng bất động như trời trồng và rồi anh cũng chợt nhận ra khi trao lại tập tài liệu cho Miu. Ánh mắt chạm nhau, đã 6 năm rồi kể từ lần cuối họ gặp nhau cũng tại thành phố này. Phong đây sao, anh về khi nào, tại sao anh không đi tìm cô? Bao nhiêu năm nay Miu không dám đổi số điện thoại cũng vì sợ anh về tìm không gặp được cô và cũng vì một lời ước hẹn 9 năm trước, tự nhiên Miu thấy giận mình ghê gớm, hóa ra chỉ mình cô giữ lấy những điều ấy cho riêng mình. Phong cũng thảng thốt giống y như cô vậy.

- Miu…là em sao? Đã lâu quá rồi…

- Ừ, quá lâu…

- Em có thời gian chứ, mình đi đâu nói chuyện được không?

Miu đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi nhưng không phải hôm nay, không phải trong hoàn cảnh này, cô thấy ức nghẹn.

- Không, em bận rồi.
Miu lao xuống, vẫy taxi và đi thẳng.

Miu bước vào quán cà phê sau khi đã hoàn thành xong bản hợp đồng với khách hàng. Cô vẫn thói quen ngồi bên cửa sổ, gọi ly cà phê và ngồi chống cằm nhìn ánh chiều buông ngoài khung cửa, gương mặt lặng như nước hồ thu. Nhưng mặt nước hồ thu thoáng lay động khi thấy Phong vừa bước vào, thì ra anh và cô ở cùng khách sạn, thành phố này quả là quá nhỏ. Làm ra vẽ ung dung, Miu khua khoắn chiếc muỗng nhỏ trong tách cà phê.

Phong vừa nhìn thấy Miu, bao nhiêu ký ức bổng ùa về, rất nhiều câu hỏi sắp sẵn trong đầu anh, tại sao ngày đó Miu không đến, tại sao Miu im lặng suốt từng ấy thời gian? Thời gian đó Phong đau khổ biết bao nhiêu khi nghĩ rằng sự chờ đợi là một điều ràng buộc đối với Miu, và rằng có thể Miu đã có một người khác. Phong tự cô lập bản thân mình và lao đầu vào học, anh nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho Miu nhưng giờ đây, nhìn gương mặt ấy, trong đôi mắt ẩn chứa cả một niềm sâu thẳm mà Phong không thể nào chạm tới Phong thấy hình như mình có lỗi. Phong bước đến, ngồi vào chiếc ghế đối diện.

- Em giờ làm ở đâu, chồng con gì chưa? Em trốn kỹ quá đó.



Miu ngoảnh mặt ra cửa sổ, ngụm cà phê bổng dưng nhạt thếch, không khí thật ngượng ngịu. Cuối cùng thì Miu cũng biết vì sao lời hẹn ước đó kéo dài tận 9 năm. Sau khi lấy xong bằng đại học ở Nhật, anh tiếp tục nhận học bổng thạc sĩ ở Pháp. Anh về nước gần nửa năm nay nhưng chẳng có một chút tin tức gì về Miu, trong thâm tâm anh, Miu giờ này đã lấy chồng sinh con. Miu im lặng, bấu chặt hai bàn tay vào chiếc cốc cà phê. Vết thương ở chân bỗng nhói lên, có lẽ sắp trở trời. Cô gọi một ly whisky, ngửa cổ dốc sạch một hơi trước ánh mắt kinh ngạc của Phong.

- Mình ra biển dạo đi – Miu đề nghị.

- Em không sao chứ?

Miu khoát tay đứng dạy rời khỏi bàn. Phong chạy theo, cả hai đi dọc bờ biển. Gió thốc vào lạnh cả sống lưng, Miu rùng mình, cô đưa hai tay lên xoa mặt, có lẽ rượu đã ngấm vào làm mặt cô nóng bừng. Miu tháo giày bước đi loạng choạng trên cát.

- Anh biết không, khi xem bộ phim Okuribito ấy, hình ảnh hòn đá làm em ám ảnh đến nỗi em luôn tìm cách mang những viên đá, sỏi lớn nhỏ từ những nơi từng đến và tặng nó cho vài người.

- Em vẫn còn nhớ bộ phim đó sao?

Miu không trả lời. Cô bước xuống sát mép nước, một cơn sóng ập vào, Miu để con sóng tràn qua bàn chân trần, thật dễ chịu.

- Em đã từng muốn tặng anh một viên đá.

- Trông hình dáng nó thế nào?

- Bí mật.

Miu mỉm cười, chạy lăn tăn đếm dấu chân mình trên cát, ai đó đã từng bảo mối tình đầu như dấu chân trên cát, bước nhẹ mà sâu. Thấm mệt, Miu quay lại ngồi phịch xuống cạnh Phong, cô lén nhìn anh, có lẽ Phong đã không còn như xưa nữa.

Phong vòng hai tay qua đầu ngã người ra sau nằm xuống cát.

- Em vẫn chưa nói lý do tại sao hôm đó em không đến? Thật ra lúc đó anh có một món quà định tặng em trước khi anh lên máy bay.

- Anh vẫn còn giữ chứ?

- Không, anh vứt rồi.

- Cũng tốt.
Miu cũng ngã người nằm xuống cát. Trăng mười chín lên muộn.

*
Đã một tuần nữa trôi qua sau chuyến công tác, Miu cứ thấp thỏm cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống, muốn gọi cho Phong nhưng sao mãi cô vẫn không thể buông lời. Bổng có điện thoại của Phong, Miu cuốn quýt mừng rỡ, cô đã đợi điện thoại anh lâu lắm rồi, nhưng vừa nghe câu đầu tiên Miu nụ cười trên môi cô bỗng tắt lịm.

- Miu à, anh xin lỗi, có điều này anh phải nói với em. Em là tình đầu, mãi mãi là tình đầu. Chưa có một cô gái nào khác thay em trong lòng anh. Nhưng chúng ta đã đi quá xa, và… – Phong ngập ngừng – Cô ấy là tình cuối. Cô ấy có nhiều nét giống em, tụi anh quen nhau một năm trước ở Pháp. Tuần sau là lễ cưới, em sẽ về tham dự chứ?

Miu nghe rõ cả tiếng thổn thức của Phong bên kia đầu dây. Cô cúp máy. Mọi thứ tối sầm ngay trước mắt, câu nói ấy như một cái cớ để cô vịn vào mà sống suốt 9 năm qua sao? Cô chưa từng cho mình một cơ hội “chờ được không, học xong về cưới?”.

*
Miu bước xuống máy bay, gọi taxi chạy thẳng tới khách sạn, không gian tiệc cưới thật lộng lẫy, sang trọng. Trong bộ váy dạ hội màu vàng quý phái, tóc uốn, màu hạt dẻ búi trễ hững hờ sau gáy, Miu bước đến trước mặt Phong mỉm cười, anh thoáng bối rối. Cô nắm lấy bàn tay Phong đặt vào đó viên sỏi màu đen bóng nhẵn mịn ngày xưa và quay bước đi.
Có những điều không cần phải nói ra…
Read more…

Tôi đã bị chính người yêu mình biến thành gái bán dâm

9:26 PM |

Tôi đã bị chính người yêu mình biến thành gái bán dâm

Tôi tin và yêu Nam. Nhưng đến khi nhận ra mình đã trao nhầm trái tim cho một người không xứng đáng, tôi đã kịp bị anh ta biến thành một thứ công cụ tình dục để kiếm tiền.

Vậy là đã 1 tháng kể từ ngày tôi bước chân ra khỏi trại phục hồi nhân phẩm dành cho gái mại dâm. Thật lạ quá! Lúc trước khi còn ở trong trại, tôi đếm từng ngày mong rời khỏi nơi đây để sớm làm lại cuộc đời. Vậy mà giờ đây, khi được trở về, tôi vẫn chưa đủ tự tin để bắt đầu một cuộc sống mới. Những ký ức đen tối ngày nào cứ ùa về và ám ảnh tôi trong những giấc ngủ mộng mị.

Hai năm trước, khi tôi còn là một cô sinh viên năm cuối với bao hoài bão và mơ ước về cuộc sống, tôi đã gặp Nam. Ngày ấy, tôi chuẩn bị ra trường và xin thực tập ở một Công ty xuất nhập khẩu tầm cỡ ở thành phố. Nam là trưởng phòng của công ty. Anh ta cao to, đẹp trai, biết cách ăn mặc và đặc biệt khéo léo trong giao tiếp. Có thể nói, ở Nam hội tụ đầy đủ mọi tiêu chuẩn của chàng hoàng tử bạch mã mà bất kỳ một cô gái nào mơ ước.

Một tuần tôi đến công ty 3 buổi vừa để tham khảo quy trình làm việc, vừa để xin số liệu. Trong những lần đến công ty ấy, không khó để nhận ra Nam đã có cảm tình với tôi. Anh ta luôn tạo mọi điều kiện tốt nhất cho tôi trong lúc thực tập, ngoài ra còn ưu ái chỉ dẫn tôi hơn những thực tập sinh khác. Tôi và Nam sớm nhận ra những “tín hiệu mật” của đối phương, và chỉ 2 tháng sau khi kết thúc thời gian thực tập ở công ty, chúng tôi chính thức thành người yêu.

Nam đưa tôi đi ăn, đưa tôi đi mua đồ, cung phụng chiều chuộng tôi chẳng khác nào một “bà hoàng”. Tôi thầm nhủ cũng chẳng có gì sai khi nhận quà từ người yêu mình và nhất là khi chúng chẳng là gì đối với một người đàn ông thành đạt như Nam.

Một buổi sáng, khi vừa bước chân ra khỏi giảng đường, tôi đã thấy Nam đứng đợi ở ngoài. Anh ta bảo tranh thủ giờ nghỉ trưa ở công ty muốn dẫn tôi đến một nơi bí mật. Tôi ngồi ngoan ngoãn trong xe ô tô của Nam, lòng không giấu khỏi niềm phấn khích và tò mò về nơi mà Nam định đưa tôi đến.

Chiếc xe rẽ vào một khu đô thị mới. Sau khi gửi xe ở tầng hầm, Nam dẫn tôi lên một căn hộ chung cư trên tầng 17. Vừa mở cửa căn hộ, Nam hào hứng nói với tôi “Đây là tổ ấm tương lai của vợ chồng mình đó”. Tôi như vỡ òa, nước mắt tuôn rơi vì hạnh phúc. Nam mang đến cho tôi quá nhiều thứ tuyệt vời.

Nhưng số phận thật trớ trêu. Một tối thứ bảy như thường lệ, Nam đến đón tôi ở phòng trọ và mang theo một hộp quà rất đẹp. Tôi mở hộp quà ra và ngạc nhiên khi thấy chiếc váy ngủ của một hãng đồ lót nổi tiếng. Giá của chiếc váy ngót nghét triệu bạc. Nam bảo anh ta muốn đưa tôi đến một nơi và muốn tôi mặc chiếc váy quyến rũ kia trong đêm nay.

Tôi không phải là loại con gái buông tuồng, nhưng là người khi đã yêu thì dám dâng hiến và làm tất cả. Đúng như những gì tôi tưởng tượng, Nam dẫn tôi đến một khách sạn sang trọng và đưa tôi vào một căn phòng ở cuối hành lang. Anh ta bảo tôi thay chiếc váy ngủ mới và tôi ngoan ngoãn vâng lời. Khi tôi trở ra, Nam vẫn mặc quần áo chỉnh tề và đứng đăm chiêu ở gần cửa phòng.

Nam nhìn tôi, khen tôi rất đẹp và nói với tôi rằng lát nữa sẽ có một người đàn ông đến đây, còn anh ta phải đi bây giờ. Tôi gần như choáng váng và không hiểu Nam đang nói gì. Nam ngồi xuống vỗ về tôi bằng giọng đầy tội lỗi và giải thích cho tôi hiểu tôi đang ở đây để làm gì.

Anh ta bảo đã lấy tiền nhập hàng của công ty để trả tiền cho căn hộ chung cư mà lần trước chúng tôi tới xem. Ngày mai là ngày anh ta phải thanh toán tiền hàng, nhưng chưa thể xoay xở ngay một khoản tiền lớn như vậy. Khi Nam đến để thương lượng với ông giám đốc công ty mà anh ta còn nợ tiền, để lui thời hạn thanh toán, thì được ông này đồng ý nhưng có kèm điều kiện. Ông ta không cần tiền mà chỉ cần Nam tìm cho một cô sinh viên để phục vụ trong vòng 1 tháng

Nam bảo thời gian cấp bách quá nên anh ta chỉ biết còn nhờ cậy vào tôi. Nếu tôi không đồng ý thì ông giám đốc kia sẽ tố cáo Nam, và anh ta không chỉ mất việc mà còn phải bán cả căn hộ đi để trả nợ. Tôi quay cuồng và sụp đổ trước những lời thú tội của Nam. Trái tim tôi tan nát khi người đàn ông vừa ngỏ lời cưới mình lại lập kế hoạch để dâng người mình yêu cho một gã đàn ông khác.

Nhưng sở trường của Nam là biết nói những gì khiến người khác xuôi lòng và chấp nhận vô điều kiện. Nam nói về tình yêu của anh ta dành cho tôi và ngôi nhà mà anh ta đã dám lấy tiền của công ty để mua. Đó là ngôi nhà cho chúng tôi. Những lời nói của Nam khiến tôi thấy mình ích kỷ và nhẫn tâm khi bỏ rơi người yêu trong lúc anh gặp hoạn nạn.

Và, không rõ từ lúc nào, tôi đã nhận lời đồng ý làm bồ nhí cho ông giám đốc kia. Tôi tự an ủi bản thân chỉ cần hết 1 tháng thôi, tôi sẽ lại trở về bên Nam. Và, tôi cũng tin lắm vào những lời đường mật mà Nam đã nói, rằng anh thực sự biết ơn sự hy sinh của tôi. Sau những đêm vui vẻ với ông giám đốc già đáng tuổi bố mình, Nam lại đến vuốt ve tôi và xóa tan cảm giác ghê tởm chính bản thân mình của tôi. Hết một tháng, Nam bảo vẫn chưa xoay được đủ tiền, và anh ta lại khéo léo sắp xếp rồi năn nỉ tôi phục vụ thêm vài người đàn ông khác để lấy tiền trả nợ. Tôi không muốn lún sâu vào công việc đó nữa, nhưng vì quá yêu Nam, tôi đành gật đầu. Nam vẫn lái xe đến đón tôi nhưng không phải để đi ăn hay đi mua sắm mà để phục vụ những người đàn ông mà anh ta dẫn tới.

Lúc đầu, Nam bắt tôi tiếp khách vào buổi tối, nhưng sau đó, anh ta bảo cần xoay tiền gấp nếu không họ sẽ tính lãi món nợ, vì thế mà tôi được Nam sắp xếp phục vụ thêm khách cả ban ngày. Tôi thường xuyên nghỉ học. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định không muốn tiếp tục cuộc sống như một nô lệ tình dục nữa, nhưng Nam không buông tha cho tôi.

Sau những lời dỗ ngon ngọt không thành, Nam liền trở mặt. Đến lúc này tôi mới bàng hoàng chợt nhận ra bấy lâu nay tôi đã tin và yêu nhầm người. Anh ta túm tóc tôi lôi lên xe để chở đi khách. Khuôn mặt đẹp như thiên thần của Nam bỗng hóa thành ác quỷ khi anh ta nghiến răng kèn kẹt và đe dọa tôi. Rằng nếu tôi không làm theo, anh ta sẽ cho cả trường xem những cuốn băng sex của tôi với một số khách hàng đã được bí mật ghi lại.

Mọi vật trước mắt tôi nhòa đi, nhưng cũng chính lúc ấy tôi lại nhìn ra những điều mà trước đây tôi đã không nhìn thấy. Không có ngôi nhà và đám cưới nào dành cho tôi. Có chăng tôi chỉ là một cô gái non nớt được Nam chăm bẵm rồi biến thành thứ công cụ để anh ta kiếm tiền. Sau khi phát hiện ra sự thực khủng khiếp đó, ít ngày sau tôi vẫn cắn răng đi khách theo sắp đặt của Nam và bị bắt tại khách sạn 1 tuần sau đó.

Truyện ngắn
Read more…