[TRUYỆN NGẮN] CHUYỆN TÌNH CON ĐĨ VÀ CHÀNG HỀ
Thursday, May 8, 2014
[TRUYỆN NGẮN] CHUYỆN TÌNH CON ĐĨ VÀ CHÀNG HỀ
Con đĩ
Tay giám đốc nọ vứt tập tiền 500 nghìn mới cứng về về phía kẻ mới ít phút trước còn mặn nồng:
- Con đĩ rẻ tiền, mày nghĩ mày là ai? Mày chê tiền sao? Mày có biết được qua đêm với tao là cả một vinh dự.
- Xin lỗi, chắc ông nhầm, tôi là một con đĩ, nhưng không rể tiền chút nào. Hãy xem, ông đã phải bỏ 4 triệu cho 1 tiếng đồng hồ chơi tôi. Ông nghĩ số người Việt Nam có thu nhập như vậy, nhiều hay ít.
- Bravo! Bravo! Mày nói như một luật sư vậy. Có lẽ mày chọn nhầm nghề.
- Tôi là một con đĩ ít học, ông nói tiếng Việt cho tôi dễ hiểu. Tôi ít hiểu biết, ít bài như những giám đốc như ông, nhưng tôi biết làm thế nào để tự bảo vệ mình. Ông bỏ tiền, tôi giao thân mình, một tiếng là hợp đồng, nếu quá, thì vợ con ông sẽ bị tôi làm phiền đấy. Chắc ông không muốn...
- Đồ…
- Ông muốn giết tôi sao? Chắc ông cũng muốn vào tù. Đừng chết vì một con đĩ, ông còn chưa viết di chúc cơ mà. Ông yên tâm, phải có lý do thì các đại gia như ông mới tìm đến tôi. Tôi an toàn thì ông cũng an toàn, tôi cũng có những nguyên tắc của mình, mong ông hiểu. Tôi chưa đến mức cần phải qua đêm để đổi lấy 20 triệu của ông. Còn bây giờ, mỗi người một nơi. Mai ông khỏe lại, có thể gọi tôi.
- Được lắm! Tiền đây và cút đi.
- Tôi sẽ đi ngay, ông biết không, bà vợ già ở nhà của ông ước mơ có một thân hình như con đĩ này đấy.
Chàng Hề
Chàng Hề là một anh chàng ngây ngô, hay cười và ít khi nói. Anh bị thiểu năng, khi bố mẹ nhận ra điều đó, họ đã bỏ anh đầu một con phố nhỏ của Hà Nội. Lúc đó anh mới 8 tuổi, chẳng ai dám lại gần một cậu bé bẩn thỉu, quần áo rách rưới, ngô nghê đáng thương, dường như chẳng có ai nhìn thẳng vào mắt cậu quá lâu. Họ sợ cậu sẽ theo họ, sợ đứng lại sẽ có người đổ trách nhiệm lên đầu. Cuộc sống mưu sinh vẫn hối hả của dòng người qua lại. Có lẽ một câu hỏi sẽ hiện lên đầu một ai đó quan tâm: “Thật đáng thương, con cái nhà ai không biết”. Cuối cùng những người có trách nhiệm đã đưa cậu vào làng trẻ SOS, nơi những đứa trẻ bất hạnh được chăm sóc và dạy dỗ. Có rất nhiều đứa trẻ đáng thương ở đây, đứa mất cha mất mẹ, đứa bị cha mẹ bỏ rơi vì nhà quá nghèo, và cũng rất nhiều đứa bị thiểu năng giống như anh. Cậu ở đây cũng không quá lâu, chừng một tháng gì đó. Trong một lần phó giám đốc rạp xiếc Trung ương cùng đồng nghiệp đi thăm làng trẻ, ông đã bắt gặp vẻ mặt khá sáng sủa, hay cười có chút gì đó hợp với cái nghề của mình. Âu cũng là một cái duyên, cậu được nhận về rạp xiếc. Ngày về với rạp xiếc, được anh chị trong đoàn thương yêu dạy dỗ, cậu bé vui lắm, có lẽ những nụ cười lúc này thực sự xuất phát từ con tim chứ không phải là vì căn bệnh thiểu năng của mình.
Thấm thoát thời gian trôi qua, cậu bé rách rưới ngày nào đã trở thành một anh Hề 26 tuổi. Vẫn ngây ngô, hay cười và ít nói nhưng có chút gì đó nội tâm mà không ai biết được. Mọi người trong rạp xiếc không rõ tên thật của anh là gì nên vẫn quen gọi anh là Hề. Hề được khán giả yêu quý lắm, mỗi khi ra biểu diễn, tiếng gọi Hề vang khắp khán phòng:
- Thằng Hề kìa, thằng Hề kìa!
- Nhìn là muốn cười rồi, trông hâm hâm vậy nhỉ?
Được mọi người yêu quý, Hề vui lắm. Thi thoảng lại được mấy anh chị đẫn đi thăm phố phường Hà Nội, thăm Hồ Gươm, Hồ Tây… Hề cười suốt. Còn mọi người xung quanh, nhất là mấy cô gái trẻ thấy Hề thì vừa sợ, vừa cười, có những kẻ còn buột miệng kêu Hề bị điên. Không biết Hề có hiểu không, nhưng anh không để ý đến việc đó, vẫn cười như chính con người anh.
Một chủ nhật đẹp trời, sau buổi diễn tối thứ bảy, Hề xin các anh chị cho đi dạo một mình, mọi người ai cũng lo không biết Hề có nhớ đường không?
- Chú định đi đâu, ở nhà nghỉ ngơi chứ, mà nhớ đường không?
- Có…dạ… - Hề vừa cười vừa đáp
Rồi anh chàng lững thững đi, vận đôi dép tổ ong, quần áo gọn gàng như một gã trai quê đích thực lang thang Hà Nội tìm việc. Hề ngó nghiêng, mỗi lần nghía cái gì anh cũng nở một nụ cười, vẫn hâm hâm nhưng cũng khác nhiều lắm, rất thân thiện. Hề đi thẳng từ cổng rạp xiếc ra Phố Huế rồi Hồ Gươm thẳng tiến. Chàng thích không khí ở bờ Hồ, ở đó có nhiều người qua lại, những dòng người chầm chầm không vội vã, những bạn trẻ từng đôi vui đùa và hơn tất cả mọi thứ, chàng mong được nhìn thấy cụ Rùa dưới hồ, cụ Rùa mà các anh chị trong rạp xiếc vẫn thường kể, Hê háo hức và mong đợi lắm. Chưa ra đến hồ, Hề đã thấy một đám đông xúm lại chỉ trỏ ven Hồ, Hề chạy thật nhanh đến:
- Kìa cụ Rùa đó, cụ bơi về phía tháp rồi!
- Cụ đang chìm rồi, to quá!
Mọi người hô hào, Hề thì vừa cười vừa hỏi:
- Cụ Rùa… cụ Rùa… đâu… đâu?
- Đang bơi đó… kìa… sắp chìm rồi – một thanh niên đứng cạnh Hề chỉ tay.
- Cụ Rùa… cụ Rùa… - Hề cười và gật đầu lia lịa khi thấy cái đầu cụ Rùa.
Bỗng một người gần đấy chỉ tay hô to:
- Bắt ăn thịt thôi, to quá… bắt thôi…
Hề tưởng thật, chạy ra túm tay lại:
- Không bắt, không… được bắt cụ Rùa…
Mọi người gần đấy cười to khi thấy hành động của Hề, rồi chợt nhận ra ở chàng có biểu hiện không bình thường. Mọi người lánh xa Hề dần, cụ Rùa cũng chìm hẳn, không ngoi lên nữa. Hề vẫn đứng đó dõi theo, chỉ chỏ, cười vô thức. Bất chợt sát lề đường đối diện bưu điện Hà Nội, một chiếc xe Camry cáu cạnh phải dừng đột ngột bởi một chiếc xe máy Dream đi vọt lên phía trên cản đường. Trên chiếc Dream là một thanh niên trẻ đèo một bà cô đứng tuổi. Con Camry dừng lại, anh tài mở cửa ra, phía sau một cô gái trẻ cũng mở cửa bước ra. Bà cô kia lao vào túm tóc cô gái trẻ giật xuống đường, rồi có thêm hai chiếc xe máy nữa mang theo ba người phụ nữ cũng khá nhiều tuổi khác. Tất cả đồng loạt lao vào tát, đá cô gái kia:
- Con đĩ, mày biết đang ngồi trên xe ai không, tao theo dõi mày lâu rồi… con đĩ… mày định cướp chồng bà à.
Vừa chửi, một người phụ nữ vừa tát cho cô gái kia hai cái thật mạnh làm cô ngã nhào xuống đường. Anh tài xế đứng im, dường như nhận ra người quen nên không dám làm gì.
- Bà biết tôi là con đĩ rồi, còn hỏi chi… đi hỏi chồng bà ấy… - cô gái trẻ cố sức đáp.
- À … mày già mồm à… mày muốn kiếm tiền bằng cách phá hoại hạnh phúc gia đình tao à… tao cho mày chết…
Vừa nói dứt lời, bà cô kia toan vung tay lên định tát bồi thêm mấy cái. Đúng lúc đó chàng Hề xuất hiện, chàng chạy đến ôm cô gái trẻ kia, vừa che chắn, vừa ngẩng mặt lên nói:
- Không đánh… không… đánh…
Chưa kịp hiểu chuyện gì, mấy người phụ nữ dừng lại nhìn kỹ anh Hề, rồi bất chợt cười lớn:
- Á À… bảo vệ cơ đấy, người yêu mày phải không con đĩ… ha ha… đúng, mày chỉ hợp với những thằng khố rách áo ôm như vật thôi… đừng có mơ mộng làm chi – Một người phụ nữ già lên tiếng.
- Lần này tao tha nhưng lần sau thì không may mắn vậy đâu… tốt nhất mày hãy sống lương thiện đi con đĩ…
Chửi xong rồi mấy người phụ nữ quay mặt đi, thanh niên trẻ đi Dream trước khi đi còn đá bồi cho anh Hề một cái đau điếng người. Lúc sau, cô gái trẻ đẩy anh Hề ra, đứng dậy rồi hỏi chuyện anh Hể:
- Cảm ơn anh, sao anh lại giúp em… anh biết em là ai không, em xứng đáng bị như vậy, âu cũng là hậu quả thôi.
- Cảm ơn… không… cảm ơn… không biết… - Hề cười, đáp lắp bắp.
- Anh có đau không? Anh tên gì?
- Hề… thằng Hề… cô… cô là gì… con đĩ phải không?
Cô gái trẻ chợt nhận ra chàng Hề thật lạ, cái tên cũng lạ, hành động và lời nói còn lạ hơn. Bất giác cô cười lớn.
- Ừ… em là con đĩ… vậy sao anh còn giúp em làm gì… con đĩ là để người ta chửi, người ta đánh… đâu để người ta thương hại
- Sao lại đánh… lại… chửi … sao không đánh Hề, chửi… Hề…– Hề ngây ngô
Cô gái trẻ nhận ra sự thiếu hiểu biết của anh chàng về một con đĩ là như thế nào, với anh đó đơn giản chỉ là một cái tên để gọi mà thôi. Cô mỉm cười.
- Không sao, chỉ tại con đĩ cướp chồng người ta thôi.
- Chồng… chồng là ai?
Hề ngây ngô quá, cô gái không nhịn được cười. Rồi cô cầm tay Hề đi ra phía Hồ, chọn một chiếc ghế đá trống để nghỉ, tránh những con mắt đanh tò mò và những nụ cười nhạo báng hai người.
- Em tên là An, không phải con đĩ… anh phải gọi em là An nghe chưa?
- An… An…
Vậy là đôi bạn trẻ cứ cười cười nói nói. Chưa bao giờ An cười nhiều thế. Rồi cô cùng chàng Hề đi bộ về phía ráp xiếc, cứ thế đi mà chẳng biết mệt là gì. An chào chàng Hề khi anh chuẩn bị bước vào rạp xiếc, cô tiếc nuối.
An là sinh viên năm cuối Kinh tế. Cô là con đĩ, ừ, cả lớp, cả trường những ai biết đến cô thì đều biết cô là một con đĩ, một con đĩ có sức học đáng nể. Một cô gái chuyên lên xe những kẻ có tiền, ít nói, ít cười, ít ai thấy An có bạn bè hay biết gì về gia đình An. Nhưng đâu ai biết rằng An cần tiền thế nào, ít ai biết rằng mỗi ngày An đều phải vào bệnh viện để cùng cô em gái nhỏ chăm sóc mẹ chạy thận. An không cần ai thương hại, cũng không trốn tránh sự dơ bẩn cô đã nhúng vào từ những ngày đầu nhập trường. Bởi cô sống cuộc đời của riêng mình, bởi ai sẽ hiểu và thông cảm cho cô trong xã hội này cơ chứ. An không quá đẹp nhưng với mái tóc đen, chiếc răng khểnh cười duyên và làn da trắng đủ giết bất cứ ai, huống hồ là những gã đàn ông chán vợ già và luôn thèm của lạ. An không đi khách quá 1 giờ cho một lần, không quá hai lần một ngày và không bao giờ đi quá ba ngày trong một tuần. Giá của cô là 4 triệu cho một lần như thế. Số tiền ấy đủ để trả viện phí cho mẹ, học phí đại học và cho đứa em gái nhỏ. Cô em gái thương chị lắm, chị vừa học giỏi, biết kiếm tiền và dạy em gái đủ thứ. Hai chị em rất thương yêu nhau, điều đó phần nào giúp mẹ thêm động lực sống.
Chủ nhật tuần sau đó, An đạp chiếc xe đạp đến tìm chàng Hề. Mọi người ở rạp xiếc bất ngờ, ngạc nhiên kinh khủng. Chẳng hiểu đâu ra cô gái trẻ đẹp đến tìm thằng Hề hâm hâm làm gì nữa. An rủ anh Hề đi chơi. Hề gật đầu vừa cười vừa gãi đầu, nhìn lạ lắm. An không nghe được anh Hề nói gì nhiều, không thấy anh múa mép như bao gã đàn ông khác, những cái gì ngây thơ nhất đều thuộc về anh. Ở bên anh Hề, An thấy mình được tôn trọng, được cười thoải mái dù anh không pha trò, được bình yên ngắm nhìn những bộn bề cuộc sống mà bấy lâu nay cô bị cuốn vào. Giờ cũng vào cuối thu, hoa sữa thoang thoảng khắp những con phố Hà Nội, trời se lạnh, An bất giác đặt hai tay lên eo Hề. Giật mình Hề phanh lại rồi chống chân xuống hỏi:
- An… có gì… bảo Hề vậy?
- Không, em chỉ hơi mỏi tay nên đặt nhờ lên anh thôi, hi… - An nhẹ nhàng đáp.
Rồi An rủ anh đi lang thanh khắp những con phố cổ, lòng vòng quanh bờ Hồ, kể cho anh nghe về mình, một sinh viên năm cuối, về một người mẹ và cô em gái. Chiều muộn, khi hai người về trước của rạp xiếc, An trông suy tư lắm, hỏi Hề:
- An là một con đĩ, anh có ngại khi làm bạn với em không?
- Không… Hề là bạn của con đĩ… là bạn của An…
An cười nhẹ, tạm biệt anh Hề rồi quay mặt đi. Trong lòng cô tự hiểu anh Hề chăng hiểu con đĩ là thế nào. An buồn nhưng số phận đã đẩy cô trở thành một người như vậy, cô càng không muốn trốn tránh hiện thực đó. Với anh Hề lại khác, từ bé có ai khiến anh ngại ngùng như vậy đâu, đã có ai nói chuyện nhiều với anh vậy, và chẳng một cô gái nào nhìn anh một cách trìu mến như An. Mọi người trong rạp xiếc cũng vui cho Hề, nhưng càng vui thì lại càng thấy lạ, họ cố hỏi anh Hề:
- Ai vậy Hề, cô gái đó là ai vậy?
- An… con đĩ, An… là con đĩ…
- Cái gì, con đĩ là sao?
Mọi người chẳng hiểu Hề nói gì. Chẳng lẽ thằng Hề muốn nói cô gái đó là con đĩ sao? Trông rất hiền, xinh mà, lại ngoan và lễ phép. Mà thằng Hề thì có cái gì đâu mà một con đĩ muốn đi chơi. Rồi mấy anh chị trong rạp cố gặng hỏi xem Hề gặp cô gái đó thế nào. Hề kể hết cho họ nghe về hôm chủ nhật đó, về những người phụ nữ đánh An, về những gì An kể. Nghe xong mọi người im lặng, chợt có chú lớn tuổi nói:
- Mày có hiểu con đĩ là gì không? Là người có thể ngủ với bất cứ ai, hiểu không? Nghĩa là không phải người tốt đó.
- Không … không… An tốt… An tốt… - Hề lắc đầu
- Đúng đấy, con bé đó không tốt đâu, ai biết được nó có âm mưu gì. - Một chị nói thêm vào.
- Không… không…
Những ngày sau đó, An vẫn đạp xe đến rủ anh Hề đi chơi, đi ăn những quán ăn lề đường, tất cả những gì bình dân và giản đơn nhất. Hề vui lắm, nhìn An và cười nhiều. An cũng vậy, nhìn anh cười mỉm trìu mến. Mọi người nhìn vào đôi bạn trẻ đều tưởng đó là một đôi yêu nhau tình tứ, luôn trao nhau những nụ cười hạnh phúc. Trên con phố nhộn nhịp người qua lại, có hai người trẻ tuổi đạp xe lóc cóc chẳng màng gì xung quanh. Trước khi chia tay, cả hai ngập ngừng:
- Anh có quý An không? – An hỏi nhẹ
- Có… có…
- Qúy nhiều không?
- Nhiều… nhiều…
- Anh có muốn ở bên An nhiều không?
- Muốn… muốn…
- Vậy sau này anh sẽ cưới An nhé?
- Cưới… là gì…
- Là sống bên An suốt đời ấy…
- Có… muốn…
An cười rồi tạm biệt anh Hề. Vừa đạp được mấy vòng, cô bắt gặp ngay một khuôn mặt mới ít ngày trước cô mới gặp, một kẻ đã bỏ số tiền không nhỏ cho một tiếng bên cạnh cô. Đó là Lâm, có chức tước trong rạp xiếc, nhân viên trong rạp thường gọi hắn là Lâm già, một kẻ thích trêu ghẹo phụ nữ hay đối xử phũ phàng với bất kỳ ai gã không ưa. Hắn cũng vào tuổi cha chú, mấy cô gái trẻ trong rạp xiếc vẫn sợ mỗi khi thấy hắn. Chỉ cẩn thấy gái đẹp thôi là đôi mắt hắn sáng lên, buông lời trể ghẹo, thật là một kẻ bợm tình. Thấy An, Lâm cười nhạo:
- Kìa cô em, đến đây tìm gì vậy, có người quen hả, có gì anh giúp.
- Không cần… - An toan bỏ đi
- Ấy, chẳng lẽ nói chuyện cũng cần phí sao cô em?
An không nói gì thêm nữa, đạp xe đi thẳng. Lâm ới theo:
- Mấy hôm nữa anh em mình lại gặp nhau nhé.
Lâm vừa vào đến cửa, tay bảo vệ chạy ra hí hửng:
- Anh để em dắt cho, mà anh quen cô gái đó à?
- À, quen, bạn học đứa con gái ấy mà.
- Ra vậy, người yêu thằng Hề đó, nó vẫn thường đến rủ thằng Hề đi chơi. Thằng đó trông thế mà tốt số thiệt.
- Cái gì? Người yêu thằng Hề…
Lâm già há hốc mồm, lão không tin hỏi đi hỏi lại mấy người nữa. An, cô gái khiến lão mất gần nửa tháng lương chỉ trong một giờ, vậy mà lại là người yêu thằng thiểu năng kia. Lâm cay lắm, hậm hịch cho gọi thằng Hề lên văn phòng.
- Cái An khi nãy là người yêu cháu phải không?
- … An… là bạn… bạn
- Thôi, không phải giả vờ. Không chịu khó tập luyện, lại học đòi yêu đương, từ giờ cấm không chơi bời gì nghe chưa.
- Không… không…
Hề lắc đầu rồi chạy ra, mấy anh chị trong rạp không hiểu chuyện gì, chạy đến hỏi:
- Có chuyện gì em, nói anh chị nghe.
Hề không nói gì, đi thẳng về phía mấy chuồng thú, trông buồn lắm. Ít hôm sau An vẫn đến tìm anh Hề đi chơi như thường lệ. Thấy anh buồn, cô gặng hỏi:
- Anh không quý An nữa phải không? Sao hôm nay thấy anh lạ, không vui như mọi khi.
- Không…
- Vậy nói cho An nghe chuyện gì nhé.
- Chú Lâm không cho Hề gặp An… nhưng Hề không nghe…
Tất nhiên An biết Lâm là ai. Cô cười:
- Sao anh không nghe lời chú Lâm?
- An là người tốt… Hề quý An… muốn gặp An…
- Nhưng An là một con đĩ… anh hiểu phải không?
Hề lặng im, cúi đầu xuống, có lẽ anh vẫn nhớ những lời mà mấy anh chị trong rạp nói về An.
- Hiểu… nhưng Hề quý An… Hề không quan tâm…
Câu trả lời khiến An lặng mình, rốt cuộc thì anh Hề cũng hiểu. Câu trả lời đó thực sự nghiêm túc, dường như đó không thiểu năng chút nào.
- Vậy anh không sợ khi đi cùng An phải không?
- Không – Hề lắc đầu.
An ôm trầm lấy anh Hề, ôm chặt lắm, rồi khóc.
- Vậy… đừng xa em nhé, mãi bên em nhé.
Anh Hề như cứng đơ người, chẳng ai từng ôm anh như thế, huống chi là một cô gái.
- Mãi bên An…
An đưa tay gạt nước mắt:
- Vậy là An vui rồi, giờ An dẫn anh đi thăm mẹ nhé.
Nói rồi họ lên xe, anh Hề đèo An, còn cô đặt hai tay lên anh tự nhiên hơn. Họ thực sự là một đôi tình nhân hạnh phúc. An dẫn anh Hề đi gặp mẹ và em gái, lần đầu tiên cô dẫn một người bạn giới thiệu với gia đình. Mẹ cô vui lắm, dù nhìn anh Hề có chút không bình thường, nhưng bà hoàn toàn tin vào con gái mình.
Hạnh phúc đôi khi đến bất chợt, An đã có một người để gửi gắm những yêu thương, một người tưởng chừng như không bao giờ biết đến tình yêu. Mỗi con người sinh ra dường như đều có số phận của riêng mình, có người muốn thay đổi, có người chấp nhận và có những người không hề biết đến cái gọi là số phận. Anh Hề là một người như thế, với anh số phận không lấy đi cái gì và cũng không mang lại cho anh điều gì, anh sinh ra không phải để hỏi vì sao? Vì sao lại bị bỏ rơi, vì sao lại bị cười chê, phải đón nhận những lời miệt thị…? Không, anh vẫn luôn cười, nụ cười thể hiện chính con người anh chứ không phải từ căn bệnh quái ác kia.
Và giờ đây, anh là một người hạnh phúc, được đón nhận cái gọi là tình yêu, thứ tình cảm mà bất kể ai sinh ra đều mong muốn đạt lấy nó, nhưng không phải ai cũng có được.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment