Home
» truyện gay
» truyện gay có hình
» truyện gay hay nhất
» truyện gay mới nhất
» truyện tình cảm gay
» truyện tranh gay
»
Tuesday, May 13, 2014
Lên trên mạng kiếm truyện gay đọc thì thấy truyện này cũng khá là hot mời các bạn cùng đọc nha
Từng giây phút,khi em đã trao anh nụ cười
Và ánh mắt sáng trong khi em nhìn anh
Lặng nhìn lá thao thức nhớ em từng đêm
Nơi trái tim anh luôn mong về người
Người yêu ơi em có biết:
Rồi chợt anh dừng lại ko hát nữa. nó hình như cũng thuộc bài " Xin lỗi anh yêu em" này nên hát tiếp lời anh,
Một ngày anh sẽ đến bên em trao em...
Rồi anh ôm nó vào lòng, môi anh chạm môi nó, hai đôi môi cháy bỏng trong một đêm mưa, nó bất ngờ chợt mún phản khan nhưng rồi lại bị chinh phục bởi cái ấm áp của nụ hôn ấy. Cái nụ hôn mang một chút zì đó nhút nhát của lần đầu tiên, một chút zì đó mạnh bạo của tuổi trẻ và ko phải một chút mà là nhìu, rất nhìu tình cảm của anh dành cho nó. Rồi anh buông nó ra, cả hai ngượng ngùng im lặng một hồi lâu, nó mới khẽ nói:
- mưa lạnh thiệt anh há.
- Ừh, lạnh. Nhóc nè !!!
- Phải chi có cái zì đó hay...ai đó để sưởi ấm ha.
- Nhóc nè.
- Ơ dạ.
- Anh...
- Anh sao ?
- Anh có thể "sưỡi ấm" cho nhóc đc á
- Ý anh là sao.-nó vờ hỏi
Anh cốc đầu nó 1 cái rõ đau rồi ôm nó thật chặt, anh nói :"Ngốc à, anh yêu em lắm."
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức nó không thể tưỡng tượng. Đêm đó về, nó ko tài nào ngủ đc, nó nghĩ về ank, nghĩ về một tương lai tươi sáng cho cả hai, nó bít cái xã hội này còn cổ hủ lắm, còn phong kiến lắm, ko đc tân tiến như các nước ai kia, chấp nhận nó và ank. Nhưng thôi, hãy hạnh phúc, khi mình còn có thể - nó tự nhủ, rồi ngủ thiếp đi lúc nào ko hay biết.
Kể từ đêm hôm đó, ank và nó dường như ko thể sống thiếu nhau đc, tuy học trái buổi, hôm nào nó có học thêm buổi sáng ank cũng đến sớm chở nó đi học, nó thì khi học xong cũng ko wên tạt ngang wan' trà mua 1 ly rồi vào trường đưa cho ank, ank vẫn hay trêu nó gọi đây là trà sữa tình iu, nó thì khư khư bảo đây là tiền xe ôm. Tối thi thoảng cả hai đi ăn, hôm thì kem, hôm thì chè, hôm lại phở đi riết thấy gần như hết cả cái thị xã Tân an nhỏ bé nhưng mỗi hôm là một cảm zác hoàn toàn khác nhau, ko bao zờ chán, chỉ có iu thêm thôi. Nhưng đôi lúc, bất đồng ý kiến giữa nó và ank cũng có xảy ra, đôi khi vì một lý do bé tẹo [ tranh nhau một cây kẹo mút ] hai đứa cũng po-xì nhau... vài phút. Rồi ank lun là người làm lành trước, ank lun bình tĩnh hơn, bít nó còn con nít lắm [ mặc zù ank ko zám nói ]. Tuy thế, nó lun là người đưa ra cách zải quyết hay nhất, không phải là mua thêm 1 cây, không phải là chia đôi, mà là một nụ hôn mùi kẹo, ngọt, ngọt lắm không phải ngọt kẹo mà là vị ngọt của đôi môi.
Tuần tới, trường tổ chức du lịch sinh thái Vườn Xoài, và dĩ nhiên, 2 kẻ đang mang trên mình những mũi tên của thần Cupid cũng đi , cả hai quyết định " dành trọn một ngày cho nhau". Ank xin đi cùng xe với nó, dĩ nhiên với danh nghĩa ank hai, tụi bạn nó thì tí tóe cả lên, đứa thì bảo :" Thằng đó như thế sao ank 2 nó lại đẹp zai thế, hình như sáng thấy đi NOUVO nữa, 2 ank em mà sao 1 chời 1 zực zạ chòi." Có đứa còn đòi nó mần-mai cho ank 2 nó nữa, ank và nó chỉ cười ko nói zì. Nhưng có ai bít đâu là 2 con người đang ngồi đây, ko hề cùng zòng máu, mà là 2 con tim đang cùng nhịp đập. Trên xe, dĩ nhiên là ngồi chung 1 băng ghế, ank hỏi nó:
- Có ói hok đó nhóc.
- Xí, em đâu íu tới mức đó đâu, đi xe có 1 tí mà.
Anh cười, mặt xanh mét nhìn nó, rồi nói:
- Em hok ói thì tốt, nhưng mà...ọe
- Ank Nghĩa, ank Nghĩa.
Nói rồi, ank 1 tay vịn vai nó, 1 tay cầm... 1 cái bọc mủ, ói wa' chài lun. Thấy mặt ank xanh xao, nó lo lắm nhưng cũng ko nhịn đc cười.
- Cứ lo cho người ta, thân mình thì hok lo.
- Hì, ank ko wen đi xe buz.
- Còn cười nữa, à phải mà, ank là công tử nhà zàu toàn đi xe máy lạnh hok mà.
Từng giây phút,khi em đã trao anh nụ cười
Và ánh mắt sáng trong khi em nhìn anh
Lặng nhìn lá thao thức nhớ em từng đêm
Nơi trái tim anh luôn mong về người
Người yêu ơi em có biết:
Rồi chợt anh dừng lại ko hát nữa. nó hình như cũng thuộc bài " Xin lỗi anh yêu em" này nên hát tiếp lời anh,
Một ngày anh sẽ đến bên em trao em...
Rồi anh ôm nó vào lòng, môi anh chạm môi nó, hai đôi môi cháy bỏng trong một đêm mưa, nó bất ngờ chợt mún phản khan nhưng rồi lại bị chinh phục bởi cái ấm áp của nụ hôn ấy. Cái nụ hôn mang một chút zì đó nhút nhát của lần đầu tiên, một chút zì đó mạnh bạo của tuổi trẻ và ko phải một chút mà là nhìu, rất nhìu tình cảm của anh dành cho nó. Rồi anh buông nó ra, cả hai ngượng ngùng im lặng một hồi lâu, nó mới khẽ nói:
- mưa lạnh thiệt anh há.
- Ừh, lạnh. Nhóc nè !!!
- Phải chi có cái zì đó hay...ai đó để sưởi ấm ha.
- Nhóc nè.
- Ơ dạ.
- Anh...
- Anh sao ?
- Anh có thể "sưỡi ấm" cho nhóc đc á
- Ý anh là sao.-nó vờ hỏi
Anh cốc đầu nó 1 cái rõ đau rồi ôm nó thật chặt, anh nói :"Ngốc à, anh yêu em lắm."
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức nó không thể tưỡng tượng. Đêm đó về, nó ko tài nào ngủ đc, nó nghĩ về ank, nghĩ về một tương lai tươi sáng cho cả hai, nó bít cái xã hội này còn cổ hủ lắm, còn phong kiến lắm, ko đc tân tiến như các nước ai kia, chấp nhận nó và ank. Nhưng thôi, hãy hạnh phúc, khi mình còn có thể - nó tự nhủ, rồi ngủ thiếp đi lúc nào ko hay biết.
Kể từ đêm hôm đó, ank và nó dường như ko thể sống thiếu nhau đc, tuy học trái buổi, hôm nào nó có học thêm buổi sáng ank cũng đến sớm chở nó đi học, nó thì khi học xong cũng ko wên tạt ngang wan' trà mua 1 ly rồi vào trường đưa cho ank, ank vẫn hay trêu nó gọi đây là trà sữa tình iu, nó thì khư khư bảo đây là tiền xe ôm. Tối thi thoảng cả hai đi ăn, hôm thì kem, hôm thì chè, hôm lại phở đi riết thấy gần như hết cả cái thị xã Tân an nhỏ bé nhưng mỗi hôm là một cảm zác hoàn toàn khác nhau, ko bao zờ chán, chỉ có iu thêm thôi. Nhưng đôi lúc, bất đồng ý kiến giữa nó và ank cũng có xảy ra, đôi khi vì một lý do bé tẹo [ tranh nhau một cây kẹo mút ] hai đứa cũng po-xì nhau... vài phút. Rồi ank lun là người làm lành trước, ank lun bình tĩnh hơn, bít nó còn con nít lắm [ mặc zù ank ko zám nói ]. Tuy thế, nó lun là người đưa ra cách zải quyết hay nhất, không phải là mua thêm 1 cây, không phải là chia đôi, mà là một nụ hôn mùi kẹo, ngọt, ngọt lắm không phải ngọt kẹo mà là vị ngọt của đôi môi.
Tuần tới, trường tổ chức du lịch sinh thái Vườn Xoài, và dĩ nhiên, 2 kẻ đang mang trên mình những mũi tên của thần Cupid cũng đi , cả hai quyết định " dành trọn một ngày cho nhau". Ank xin đi cùng xe với nó, dĩ nhiên với danh nghĩa ank hai, tụi bạn nó thì tí tóe cả lên, đứa thì bảo :" Thằng đó như thế sao ank 2 nó lại đẹp zai thế, hình như sáng thấy đi NOUVO nữa, 2 ank em mà sao 1 chời 1 zực zạ chòi." Có đứa còn đòi nó mần-mai cho ank 2 nó nữa, ank và nó chỉ cười ko nói zì. Nhưng có ai bít đâu là 2 con người đang ngồi đây, ko hề cùng zòng máu, mà là 2 con tim đang cùng nhịp đập. Trên xe, dĩ nhiên là ngồi chung 1 băng ghế, ank hỏi nó:
- Có ói hok đó nhóc.
- Xí, em đâu íu tới mức đó đâu, đi xe có 1 tí mà.
Anh cười, mặt xanh mét nhìn nó, rồi nói:
- Em hok ói thì tốt, nhưng mà...ọe
- Ank Nghĩa, ank Nghĩa.
Nói rồi, ank 1 tay vịn vai nó, 1 tay cầm... 1 cái bọc mủ, ói wa' chài lun. Thấy mặt ank xanh xao, nó lo lắm nhưng cũng ko nhịn đc cười.
- Cứ lo cho người ta, thân mình thì hok lo.
- Hì, ank ko wen đi xe buz.
- Còn cười nữa, à phải mà, ank là công tử nhà zàu toàn đi xe máy lạnh hok mà.
- Ừh thì.
- Thôi ăn miếng xoài chua, bớt bùn nôn.
- Xoài hả, đâu ra ?
- Em mua chứ ai, hok lẽ chôm.
- Chà, đem theo đầy đủ zữ ta.
- Đâu có nhiu, 1 kí xoài, 1 kí ổi, 1 kí me thái, 2 chai Pep-si 1 lít rưỡi, 2 hộp cơm, hai hộp sin-gum, 1 mớ thuốc tầm-xàm-bá-láp. Hết gòi.
- Làm như em đi bụi hổng bằng, sao đem nhìu zữ zậy.
- Công nhận ngốc thiệt. Tách đoàn đi riêng phải tự lo, ai cho ăn ké mà ăn. - nó vừa nói, zượt chỏ vào người ank 1 cái.
- Chài, ank đi đem theo mỗi 1 chai nước suối, 1 cái máy nghe nhạc, hết.
- Ank thì wen đc chìu chuộn rồi, như hoàng tử hok bằng.
- Thế mốt em làm bạn trai của hoàng tữ á, vinh hạnh hok...
Ank vừa nói, choàng tay wa khoát lên vai nó, nó cười cố vùng thoát khỏi tay ank nhưng rồi lại thôi. Đường còn xa nên nó dựa vào ank và thiếp đi. Hôm nay, sẽ là một kỉ niệm đáng nhớ của ank và nó.
Xe lăn bánh thiệt là nhanh, mới chốc đã tới Vườn Xoài, ank gọi nó dậy. Cả lớp xuống xe, đang bàn tính chuyện đi chơi như nào, đi đâu, chỉ có ank là nó lẻn đi riêng. Vào cổng rồi đi một đoạn xa, trời thì nắng, ank và nó chỉ có một cái nón, ank nhường cho nó, :
- Nè nhóc, đội nón đi.
- Thôi! Hoàng tử đội đi, ko thôi đen Mẫu hậu la hạ thần chết.- nó bĩu môi
- A, dám ghẹo ank hả.
- Ai dám ghẹo ank, chỉ có ank ghẹo người ta á.
Rồi ank đội cái nón lên đầu cho nó, khoát vai nhau, 2 người tiếp tục đi vòng quanh. Đến chuồng đà điểu, nó một mực đòi ank cưỡi đà điểu cho nó xem. Chìu ý nó, ank mua 1 vé rồi vào. Con đà điểu to hơn cả ank, nhìn cực hung zữ [ hơn cả Hoàng tử của nó - nó trêu ank thế ]. Cái bụng to chình ình, cái cổ cao lêu nghêu nhưng pé tẹo, ank phải nhờ 2 chú nhân viên mới trèo lên đc con đà điểu ấy. Trèo lên xong, ank thở phào nhẹ nhõm nhưng ank đâu bít tới lúc này mới là lúc wan trọng, nó từ sau với sự hướng dẫn của 2 chú nhân viên, vỗ vào đít con chym khủng long đó, ank níu chặt cánh của chú chym tội nghiệp, trông buồn cười wa'. Con đà điểu vụt chạy như bay, ank loay hoay tìm cách xoay sở, may là trước lúc cưỡi các ank nhân viên có hướng dẫn trước nhưng vì là lần đầu nên cũng hơi khó. Bỗng nhiên đang ngon trớn, con đà điểu sì-tóp một cách bất ngờ, ank ngã lộn nhào, lao về phía trước, wa cả đầu con đà điểu, nó cười to chảy cả nước mắt, nhưng sau ank nằm im re.
Sợ wa' nó vội chạy tới bên ank, gọi lớn :" ank Nghĩa, sao vậy ank Nghĩa ơi! Ank mà có sao thì em..." chưa dứt lời ank kéo nó vật xuống cát, nằm đè lên người nó, đặt lên môi nó một nụ hôn đủ nhanh và cũng đủ mạnh để chặn câu nói nó sắp thốt ra . Rồi ank nói :" em sẽ sao nè." Nó làm mặt quạo :" ờ thì ank mà có sao thì em sẽ ... sẽ kiếm người khác làm pồ. Còn ko bít kéo em lên nữa." ank khẽ cười với nó, kéo nó dậy, phủi sạch cát hộ nó rồi ra khỏi chuồng đà điểu. Chẳng mấy chốc đã trưa, đảo vòng vòng chuồng thú, nào là gấu, thỏ, beo, hổ, ôi nhìu wa' chài lun, xem xong ank và nó tìm một bải cỏ đẹp mát mẻ, ăn cơm trưa. Nó theo chủ nghĩa cực kì tiết kiệm, ank hỏi sao ko tìm cái nhà hàng nào vào ăn tạm, dù zì thì chỉ đi chơi có một lần, đâu tốn nhiu đâu. Nó nhứt quyết phản đối, nếu mà chê cơm nó làm thì ank cứ đi ăn một mình. Chìu ý nó một lần nữa, cả 2 ăn cơm hộp. Tuy là con trai nhưng nó hơi bị khéo tay, 2 hộp đc trang trí rất là synh, nhưng chả bít ngon hay zở - ank lại trêu nó. 1 ít cơm trắng, hai cái trứng chiên làm đôi mắt, một lát sườn làm cái miệng xinh xinh, vài lát dưa leo làm lổ tai, 2 miếng dưa hấu đỏ làm cặp má hồng. Hộp của ank thì ko có sườn, thay bằng sườn là 1 cái đùi gà. Chả thấy ank khen còn chê là tác phầm nghệ thuật zì mà chẳng có tóc. Tuy vậy, nó ko zận ank mà lại cười. Ăn xong 2 ank em quyết định mướn 1 chiếc xe đạp, chạy đi chơi. Vì chỉ còn một chiếc xe nên nó phải chịu thiệt, ngồi lên sườn xe ank thì chở nó. Đi 1 tẹo gặp lũ bạn, tuy chỉ chạy xớt wa nhưng nó có thể nghe tụi nó bàn tán về ank và nó.
- Thôi ăn miếng xoài chua, bớt bùn nôn.
- Xoài hả, đâu ra ?
- Em mua chứ ai, hok lẽ chôm.
- Chà, đem theo đầy đủ zữ ta.
- Đâu có nhiu, 1 kí xoài, 1 kí ổi, 1 kí me thái, 2 chai Pep-si 1 lít rưỡi, 2 hộp cơm, hai hộp sin-gum, 1 mớ thuốc tầm-xàm-bá-láp. Hết gòi.
- Làm như em đi bụi hổng bằng, sao đem nhìu zữ zậy.
- Công nhận ngốc thiệt. Tách đoàn đi riêng phải tự lo, ai cho ăn ké mà ăn. - nó vừa nói, zượt chỏ vào người ank 1 cái.
- Chài, ank đi đem theo mỗi 1 chai nước suối, 1 cái máy nghe nhạc, hết.
- Ank thì wen đc chìu chuộn rồi, như hoàng tử hok bằng.
- Thế mốt em làm bạn trai của hoàng tữ á, vinh hạnh hok...
Ank vừa nói, choàng tay wa khoát lên vai nó, nó cười cố vùng thoát khỏi tay ank nhưng rồi lại thôi. Đường còn xa nên nó dựa vào ank và thiếp đi. Hôm nay, sẽ là một kỉ niệm đáng nhớ của ank và nó.
Xe lăn bánh thiệt là nhanh, mới chốc đã tới Vườn Xoài, ank gọi nó dậy. Cả lớp xuống xe, đang bàn tính chuyện đi chơi như nào, đi đâu, chỉ có ank là nó lẻn đi riêng. Vào cổng rồi đi một đoạn xa, trời thì nắng, ank và nó chỉ có một cái nón, ank nhường cho nó, :
- Nè nhóc, đội nón đi.
- Thôi! Hoàng tử đội đi, ko thôi đen Mẫu hậu la hạ thần chết.- nó bĩu môi
- A, dám ghẹo ank hả.
- Ai dám ghẹo ank, chỉ có ank ghẹo người ta á.
Rồi ank đội cái nón lên đầu cho nó, khoát vai nhau, 2 người tiếp tục đi vòng quanh. Đến chuồng đà điểu, nó một mực đòi ank cưỡi đà điểu cho nó xem. Chìu ý nó, ank mua 1 vé rồi vào. Con đà điểu to hơn cả ank, nhìn cực hung zữ [ hơn cả Hoàng tử của nó - nó trêu ank thế ]. Cái bụng to chình ình, cái cổ cao lêu nghêu nhưng pé tẹo, ank phải nhờ 2 chú nhân viên mới trèo lên đc con đà điểu ấy. Trèo lên xong, ank thở phào nhẹ nhõm nhưng ank đâu bít tới lúc này mới là lúc wan trọng, nó từ sau với sự hướng dẫn của 2 chú nhân viên, vỗ vào đít con chym khủng long đó, ank níu chặt cánh của chú chym tội nghiệp, trông buồn cười wa'. Con đà điểu vụt chạy như bay, ank loay hoay tìm cách xoay sở, may là trước lúc cưỡi các ank nhân viên có hướng dẫn trước nhưng vì là lần đầu nên cũng hơi khó. Bỗng nhiên đang ngon trớn, con đà điểu sì-tóp một cách bất ngờ, ank ngã lộn nhào, lao về phía trước, wa cả đầu con đà điểu, nó cười to chảy cả nước mắt, nhưng sau ank nằm im re.
Sợ wa' nó vội chạy tới bên ank, gọi lớn :" ank Nghĩa, sao vậy ank Nghĩa ơi! Ank mà có sao thì em..." chưa dứt lời ank kéo nó vật xuống cát, nằm đè lên người nó, đặt lên môi nó một nụ hôn đủ nhanh và cũng đủ mạnh để chặn câu nói nó sắp thốt ra . Rồi ank nói :" em sẽ sao nè." Nó làm mặt quạo :" ờ thì ank mà có sao thì em sẽ ... sẽ kiếm người khác làm pồ. Còn ko bít kéo em lên nữa." ank khẽ cười với nó, kéo nó dậy, phủi sạch cát hộ nó rồi ra khỏi chuồng đà điểu. Chẳng mấy chốc đã trưa, đảo vòng vòng chuồng thú, nào là gấu, thỏ, beo, hổ, ôi nhìu wa' chài lun, xem xong ank và nó tìm một bải cỏ đẹp mát mẻ, ăn cơm trưa. Nó theo chủ nghĩa cực kì tiết kiệm, ank hỏi sao ko tìm cái nhà hàng nào vào ăn tạm, dù zì thì chỉ đi chơi có một lần, đâu tốn nhiu đâu. Nó nhứt quyết phản đối, nếu mà chê cơm nó làm thì ank cứ đi ăn một mình. Chìu ý nó một lần nữa, cả 2 ăn cơm hộp. Tuy là con trai nhưng nó hơi bị khéo tay, 2 hộp đc trang trí rất là synh, nhưng chả bít ngon hay zở - ank lại trêu nó. 1 ít cơm trắng, hai cái trứng chiên làm đôi mắt, một lát sườn làm cái miệng xinh xinh, vài lát dưa leo làm lổ tai, 2 miếng dưa hấu đỏ làm cặp má hồng. Hộp của ank thì ko có sườn, thay bằng sườn là 1 cái đùi gà. Chả thấy ank khen còn chê là tác phầm nghệ thuật zì mà chẳng có tóc. Tuy vậy, nó ko zận ank mà lại cười. Ăn xong 2 ank em quyết định mướn 1 chiếc xe đạp, chạy đi chơi. Vì chỉ còn một chiếc xe nên nó phải chịu thiệt, ngồi lên sườn xe ank thì chở nó. Đi 1 tẹo gặp lũ bạn, tuy chỉ chạy xớt wa nhưng nó có thể nghe tụi nó bàn tán về ank và nó.
Ngày hôm đó trôi wa thật nhanh, trên xe nó thiếp đi trên vai ank, mệt lắm, nóng lắm, tê vai lắm nhưng ank vẫn chỉ nhìn nó cười mà thôi. Đôi má, đôi môi, song mũi, tất cả nhưng zì trên gương mặt nó làm cho ank cảm thấy nóng, nó ngủ trông cứ như một thiên thần, nêu ko chung xe với tụi bạn, nó đã nằm gọn trong bàn tay ank. Gần về đến trường nó, ank vội nhìn quanh rồi quyết định đánh thức nó bằng một nụ hôn. Choàng tỉnh vì tiếng ồn xung quanh, thấy mặt ank đang kề sát mặt nó, vừa run lại vừa thấy ngồ ngộ, nó bèn nghĩ ra cách trêu ank là sẽ vờ ngũ tiếp, xem ank làm zì nó. Khi môi ank nhẹ đưa chạm vào môi nó. Biết đc ý định của ank, nó khẽ cười, nhân lúc ank đang thất thế, nó tự dưng lại trở thành người chủ động, nó ghì chặt lấy môi ank, cắn nhẹ. Giật mình trước phản ứng của nó, ank nhéo nhẹ mũi nó, nó la oai oái, nhưng rồi cả hai lại nhìn nhau cười khúc khích.
Một thời zan zài sau chuyến đi chơi, ank và nó vẫn hay gặp nhau, lúc trước thì mỗi ngày tệ lắm một lần, ko gặp mặt thì nói chuyện, ko nói chuyện thì chat, ko chat thì phone tâm sự. nhưng zạo này ank bận học ghê lắm, nó cũng thế nên cả hai khoảng vài ba ngày. Có những đêm học bài tối khuya, mệt lắm nhưng khi nhận đc những zòng tin nhắn của nó, ank lại cười hạnh phúc :"xã ank, chăm học vào, chăm làm bài tập vào, chăm ăn, chăm ngủ để sau này còn chăm-nom cho xã em nữa nha, nhớ xã ank nhìu." "học thì tốt, nhưng xã ank nhớ zữ zìn sức phẻ nha, iu nắm nè." Kết quả là năm đó, ank đâu trường ĐHKT, nó thì vào mười hai. Ank lên Tp rồi, chỉ còn mình nó ở lại. hôm lên thăm trường mới, ank chở nó theo, ank tường thuật về trường mới của mình cho nó nghe, có vẻ hăng say lắm. ank rất thích học kiến trúc, ank mê vẽ từ bé, nó cũng thấy mừng là ank đã đặt đc ước mơ, nhưng nó lại thấy bùn vì từ nay sẽ ko còn đc gặp ank thường xuyên như trước nữa. nhưng không như thế, vào cuối tuần, ank vẫn zành thời zan cho nó, ở bên nó.
Đc nữa năm trôi wa, một hôm nó nhận đc điện thoại của ank, vui mừng nó bắt máy:
- A lô, xã ank hả?
- A lô, chào cháu, bác là mẹ Nghĩa, bác muốn nói chuyện với cháu.
- Dạ . . . cháu . . . cháu chào bác. - nó luống cuống
- Bác không biết zữa cháu và con trai bác có chuyện zì xảy ra, mong cháu hãy buông tha nó, nó không thể tuần nào cũng đi mấy chục cây số về đây để thăm cháu, thậm chí ko thèm ghé wa nhà, mà chỉ là để thăm cháu. Nhưng cháu là ai, là một thằng con trai, cháu có biết, ba nó mất từ khi nó đang học lớp một, cháu đâu biết một mình vừa nuôi nấng hai đứa con vừa xoay sở ba bốn cái cửa hàng kinh doanh là chuyện khó cỡ nào. Thế nên bác chỉ mong sao con trai bác sau này, có một gia đình hạnh phúc, một gia đình bình thường như bao gia đình khác, có một người vợ đúng nghĩa vợ. mong cháu hỉu và hãy tránh xa con trai bác, cám ơn cháu đã nghe bác nói.
- Nhưng mà, nhưng mà bác ơi, cháu và ank Nghĩa iu nhau thật lòng mà. Bác ơi...
Tút tút. . . . . . .
Nó zường như vừa trải wa một cơn ác mộng ko có đường ra, mọi thứ tối đen wank nó, nó cảm thấy mắt nó hình như cay bắt đầu biểu tình, cay, cay wa', nó ước zì có một cơn mưa thật to, che đi những zòng nước mắt.
Nó cảm thấy lạc lõng, cảm thấy nhớ ank rất nhìu, sau cuộc điện thoại đó, nó dường như không còn là nó của trước kia nữa. nó ít nói, những lúc bên ank nó rất ít khi cười, đôi lúc chỉ mĩm cười thôi cũng đã là quá nhìu, nó không nói cho ank nghe vì sợ ank sẽ có síc míc với mẹ ank. Rồi nó bảo ank đừng về thăm nó hàng tuần nữa, thay và đó hãy về thăm gia đình của mình. Lúc đầu ank bảo thà thăm nó chứ ank không muốn gặp mặt mẹ ank, nhưng rồi sau đó nó cũng khuyên đc ank. Rồi từ một tuần, hai tuần, 3 tuần rồi vài tháng nó và ank mới gặp nhau, khoãng cách 2 người dần như xa tít. Lúc nào ank cũng than vãn là có chuyện buồn nhưng nó hỏi thì ank không nói. Âm thầm điều tra nó biết, mẹ ank cấm 2 đứa wa lại, mẹ ank đốt hết ảnh của nó và ank, vướt đi cái nhẫn mà hồi ý nó tặng cho ank, ank dường như đã zận lắm. mấy nhà hàng xóm bảo lúc nào cũng nghe tiếng cãi vã của hai mẹ con, có cả tiếng chữi rủa.
Một thời zan zài sau chuyến đi chơi, ank và nó vẫn hay gặp nhau, lúc trước thì mỗi ngày tệ lắm một lần, ko gặp mặt thì nói chuyện, ko nói chuyện thì chat, ko chat thì phone tâm sự. nhưng zạo này ank bận học ghê lắm, nó cũng thế nên cả hai khoảng vài ba ngày. Có những đêm học bài tối khuya, mệt lắm nhưng khi nhận đc những zòng tin nhắn của nó, ank lại cười hạnh phúc :"xã ank, chăm học vào, chăm làm bài tập vào, chăm ăn, chăm ngủ để sau này còn chăm-nom cho xã em nữa nha, nhớ xã ank nhìu." "học thì tốt, nhưng xã ank nhớ zữ zìn sức phẻ nha, iu nắm nè." Kết quả là năm đó, ank đâu trường ĐHKT, nó thì vào mười hai. Ank lên Tp rồi, chỉ còn mình nó ở lại. hôm lên thăm trường mới, ank chở nó theo, ank tường thuật về trường mới của mình cho nó nghe, có vẻ hăng say lắm. ank rất thích học kiến trúc, ank mê vẽ từ bé, nó cũng thấy mừng là ank đã đặt đc ước mơ, nhưng nó lại thấy bùn vì từ nay sẽ ko còn đc gặp ank thường xuyên như trước nữa. nhưng không như thế, vào cuối tuần, ank vẫn zành thời zan cho nó, ở bên nó.
Đc nữa năm trôi wa, một hôm nó nhận đc điện thoại của ank, vui mừng nó bắt máy:
- A lô, xã ank hả?
- A lô, chào cháu, bác là mẹ Nghĩa, bác muốn nói chuyện với cháu.
- Dạ . . . cháu . . . cháu chào bác. - nó luống cuống
- Bác không biết zữa cháu và con trai bác có chuyện zì xảy ra, mong cháu hãy buông tha nó, nó không thể tuần nào cũng đi mấy chục cây số về đây để thăm cháu, thậm chí ko thèm ghé wa nhà, mà chỉ là để thăm cháu. Nhưng cháu là ai, là một thằng con trai, cháu có biết, ba nó mất từ khi nó đang học lớp một, cháu đâu biết một mình vừa nuôi nấng hai đứa con vừa xoay sở ba bốn cái cửa hàng kinh doanh là chuyện khó cỡ nào. Thế nên bác chỉ mong sao con trai bác sau này, có một gia đình hạnh phúc, một gia đình bình thường như bao gia đình khác, có một người vợ đúng nghĩa vợ. mong cháu hỉu và hãy tránh xa con trai bác, cám ơn cháu đã nghe bác nói.
- Nhưng mà, nhưng mà bác ơi, cháu và ank Nghĩa iu nhau thật lòng mà. Bác ơi...
Tút tút. . . . . . .
Nó zường như vừa trải wa một cơn ác mộng ko có đường ra, mọi thứ tối đen wank nó, nó cảm thấy mắt nó hình như cay bắt đầu biểu tình, cay, cay wa', nó ước zì có một cơn mưa thật to, che đi những zòng nước mắt.
Nó cảm thấy lạc lõng, cảm thấy nhớ ank rất nhìu, sau cuộc điện thoại đó, nó dường như không còn là nó của trước kia nữa. nó ít nói, những lúc bên ank nó rất ít khi cười, đôi lúc chỉ mĩm cười thôi cũng đã là quá nhìu, nó không nói cho ank nghe vì sợ ank sẽ có síc míc với mẹ ank. Rồi nó bảo ank đừng về thăm nó hàng tuần nữa, thay và đó hãy về thăm gia đình của mình. Lúc đầu ank bảo thà thăm nó chứ ank không muốn gặp mặt mẹ ank, nhưng rồi sau đó nó cũng khuyên đc ank. Rồi từ một tuần, hai tuần, 3 tuần rồi vài tháng nó và ank mới gặp nhau, khoãng cách 2 người dần như xa tít. Lúc nào ank cũng than vãn là có chuyện buồn nhưng nó hỏi thì ank không nói. Âm thầm điều tra nó biết, mẹ ank cấm 2 đứa wa lại, mẹ ank đốt hết ảnh của nó và ank, vướt đi cái nhẫn mà hồi ý nó tặng cho ank, ank dường như đã zận lắm. mấy nhà hàng xóm bảo lúc nào cũng nghe tiếng cãi vã của hai mẹ con, có cả tiếng chữi rủa.
Một hôm, ank hẹn gặp nó tại nhà nó, đến nơi trông ánh mắt thất thần của ank, nó sợ lắm, sợ một cái zì đó không tốt đẹp đang diễn ra, ank ôm nó vào lòng, tựa vào vai nó, ank khóc :
- mẹ ank, bà đã uống thuốc ngủ tự vẫn khi ank cương quyết đi gặp em.
- Thế . . . bà. . . có sao không ank. - người nó run bần bật, nói lắp bắp.
- Cũng may là thằng em ank nó phát hiện sớm, đưa bà vào viện rồi.
- Vậy . . .ank, ank sao không vào viện chăm sóc bác đi
- Nhóc à, bây giờ nó lẽ là lúc yếu đuối nhất trong cuộc đời ank, ank đã khóc, đây là lần đầu tiên ank khóc, ank không biết zải quyết thế nào đây, ank sợ, sợ sau này bà ấy lại tự tử nữa, ank sợ mất bà ấy, nhưng ank lại sợ phải mất em. Ank không muốn mất em, ngay lúc này, hơn bất kì lúc nào, ank yêu em lắm, ank thà đánh mất chính mình chứ ko mún đánh mất em.
- Em, em hĩu mà, em cũng yêu ank nữa, thôi chở em vào viện thăm bác đi.
Ank lau nước mắt, chở nó vào bệnh viện, thấy nó bước vào, mẹ ank bắt đầu ném đồ đạc vào nó, chữi rũa, dùng những từ ngữ rất nặng nề :" sao mày còn vác mặt đến đây hả, mún tao chết mày mới chịu phải không, cút ra khỏi đây ngay đồ đồng tính, đồ biến thái, đồ kinh tỡm." ank không nói với bà lời nào, nắm tay nó rồi dắt nó đi, những tiếng chữi rủa vẫn còn văng vẵng đến cuối hành lang. nó không cho ank đi với nó, nó bắt ank vào chăm sóc mẹ ank, nó lặng lẽ ra về.
Một ý nghĩ bi quan chợt vụt lên trong đầu nó, nhưng suy nghĩ nhìu lắm, khóc nhìu lăm làm cho nó vơi bớt cái cảm giác tội lỗi, nó đã có một quyết định có lẽ sẽ làm thay đỗi tất cả, thay đổi nó, thay đổi cả ank và tình cảm của 2 đứa.
con nua minh se cap nhat tip
- mẹ ank, bà đã uống thuốc ngủ tự vẫn khi ank cương quyết đi gặp em.
- Thế . . . bà. . . có sao không ank. - người nó run bần bật, nói lắp bắp.
- Cũng may là thằng em ank nó phát hiện sớm, đưa bà vào viện rồi.
- Vậy . . .ank, ank sao không vào viện chăm sóc bác đi
- Nhóc à, bây giờ nó lẽ là lúc yếu đuối nhất trong cuộc đời ank, ank đã khóc, đây là lần đầu tiên ank khóc, ank không biết zải quyết thế nào đây, ank sợ, sợ sau này bà ấy lại tự tử nữa, ank sợ mất bà ấy, nhưng ank lại sợ phải mất em. Ank không muốn mất em, ngay lúc này, hơn bất kì lúc nào, ank yêu em lắm, ank thà đánh mất chính mình chứ ko mún đánh mất em.
- Em, em hĩu mà, em cũng yêu ank nữa, thôi chở em vào viện thăm bác đi.
Ank lau nước mắt, chở nó vào bệnh viện, thấy nó bước vào, mẹ ank bắt đầu ném đồ đạc vào nó, chữi rũa, dùng những từ ngữ rất nặng nề :" sao mày còn vác mặt đến đây hả, mún tao chết mày mới chịu phải không, cút ra khỏi đây ngay đồ đồng tính, đồ biến thái, đồ kinh tỡm." ank không nói với bà lời nào, nắm tay nó rồi dắt nó đi, những tiếng chữi rủa vẫn còn văng vẵng đến cuối hành lang. nó không cho ank đi với nó, nó bắt ank vào chăm sóc mẹ ank, nó lặng lẽ ra về.
Một ý nghĩ bi quan chợt vụt lên trong đầu nó, nhưng suy nghĩ nhìu lắm, khóc nhìu lăm làm cho nó vơi bớt cái cảm giác tội lỗi, nó đã có một quyết định có lẽ sẽ làm thay đỗi tất cả, thay đổi nó, thay đổi cả ank và tình cảm của 2 đứa.
con nua minh se cap nhat tip
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment