Blog Tình Yêu : Đừng để ta gặp nhau
Saturday, May 31, 2014
- Gặp nhau nhé!
- Gặp làm gì?
- Chỉ để ta nhìn mi 1 lần nữa thôi!
Khanh lưỡng lự đôi chút, định nhắn lại một cái tin, nhưng nghĩ gì, cô lại cho điện thoại vào túi xách. "Không! Gặp làm gì, có gì để nói với nhau nữa đâu?!". Khanh nghĩ bụng.
Phía bên kia, có người vẫn ngóng chờ một tin nhắn.
***
Khanh lượn đi lượn lại phải đến 5 lần, 7 lượt cái chợ. Chẳng biết mua gì hay chẳng biết đang đi đâu. Một cái "Bốp" ở sau lưng khiến Khanh như choàng tỉnh:
- Ớ...
- Ớ cài gì? Mày dừng lại chút được không? Nãy giờ theo mày đến rời cả chân. Rốt cuộc mày mua cái gì?
Tiếng Vân – cô bạn thân của Khanh khó chịu, cằn nhằn. Khanh luống cuống.
- Đâu, tao theo mày đấy chứ?
- Con lạy mẹ, thôi ra ăn chè, rồi có gì kể tao nghe.
Khanh rắp rắp đi theo.
- Có nên không? Giọng Khanh khổ sở khi hỏi câu hỏi đó với cô bạn.
- Không! Mày điên à, mày có gia đình rồi, nói dại, chồng mày biết thì tan cửa nát nhà. Lạ gì tính lão nữa. – Vân nuốt vội miếng chè rồi khua tay.
Khanh mắt nhìn xa xăm, nghĩ ngợi. Một tay xoay xoay chiếc điện thoại cảm ứng nhỏ xinh, tay kia cầm cái thìa dầm nhẹ cốc chè thập cẩm. "Phải, không nên gặp hắn, giờ thì gặp chỉ để thêm khó xử mà thôi"...
"Hắn cũng đã có gia đình, một cô con gái nhỏ. Và mình cũng vậy, đã có bến bờ riêng. Chồng mình có hơi gia trưởng, tính tình bảo thủ, nhưng yêu thương mình hết mực. Chẳng có điều gì mình chê trách được. Vậy nên phải tự nhủ mình không nên có lỗi với anh, có lỗi với con, có lỗi với lương tâm"
Thế nhưng hắn, một kẻ lãng tử vô tình bước qua đời Khanh, như một định mệnh. Sau lần gặp mặt đầu tiên ở xóm trọ, những tin nhắn qua lại như nhiều hơn. Khi đó, Khanh vẫn chỉ là một cô thực tập sinh, và hắn một sinh viên còn kém cô 3 tuổi.
- Kém 3 tuổi? Cậu em nhìn mặt già hơn chị đấy?
- Vậy nên, yêu chị được đấy nhỉ?
- Điên! Ta không bị điên.
- Ô, để xem ai điên trước.
Khanh chẳng bao giờ nghĩ rằng, cũng có lúc mình bị say nắng đột ngột đến vậy. Cái say nắng khiến Khanh cảm thấy choáng váng và run rẩy? Đấy là khi lần đầu tiên, Khanh cảm nhận được một luồng điện lớn đi dọc sống lưng khi Hắn vừa chạm nhẹ đến tay cô. Có lẽ do công suất của dòng điện quá lớn, nên phải mất cả vài phút sau, Khanh mới có thể trở lại bình thường. Và cũng từ đấy, người cô như có nam châm, mà cực đối chiều của cô không ai khác là hắn. Chẳng hiểu sao, xa tít tắp, mà cứ bắt được tín hiệu thôi, đã thấy cô và hắn dính chặt như sam. Đi đâu cũng có nhau, làm gì cũng phải cùng làm. Nhiều người trong khu trọ cứ trêu:
- Hai chị em nhà này, trông cứ như tình nhân.
Khanh bẽn lẽn, hắn thì cười tít mắt.
- Thì là tình nhân mà.
- Vớ vẩn! Khanh đỏ mặt. Ai yêu trẻ con.
- Thì bây giờ yêu! – Chị yêu em nhé!
- Mi... Khanh lắp bắp... Hơi sững sờ, nhưng cũng đầy cảm xúc ngọt ngào và thi vị.
Tình yêu thứ n của Khanh đến như vậy. Nhưng chắc chắn rằng, chẳng có cái n lần tình yêu nào có thể khỏa lấp mối tình trẻ con đó. Với Khanh, đó là khoảng thời gian, Khanh được trải nghiệm thứ tình trong trẻo và tươi vui đến vậy, hồn nhiên, không vụ lợi.
Nhớ lắm, mỗi mùa hoa sữa về, dọc vỉa hè dưới những tán cây, có kẻ bước giật lùi trước mặt Khanh, búng mũi, xoa đầu, trêu trọc, tiếng cười hai đứa hòa lẫn vào nhau.
Hay mỗi lần lướt qua hàng hoa, ngắm màu hồng phớt của những cánh sen, Khanh lại hình dung cái cảnh, Hắn lội bì bõm ra tận giữa hồ để ngắt cho Khanh bông sen tàn cuối vụ.
Và nhớ, những đêm trăng sao đầy trời, Khanh và hắn trèo lên sân thượng khu nhà trọ, ở đó, hắn gẩy đàn và hát tình ca...
Chả hiểu khi nào, xưng hô của Khanh và hắn cũng được thay đổi. Ban đầu là Chị - em, tới đó là chị - ta, rồi ta – mi...
- Gọi ta là anh nhé, năn nỉ đó.
- Hứ, còn lâu, đồ con nít...
Khanh sung sướng mỗi lần trêu tức hắn như vậy. Ấy thế nhưng hắn cũng biết, giới hạn chỉ đến có vậy nên cũng chấp nhận thực tế. Thế nên, những lá thư tình của cả Khanh và hắn đều bắt đầu là: "Này mi !.... ta với mi... mi nhớ đấy..."... Thật chẳng giống ai...
Chẳng hiểu sao rồi chuyện tình tưởng như mộng đó rồi cũng tan. Một phần vì khoảng cách, một phần vì tuổi tác chênh nhau, phần nữa cũng vì lối suy nghĩ thực tế của người lớn (có cả Khanh và hắn) khiến cả hai dần quên đi những xúc cảm ban đầu.
Nói Khanh còn yêu hắn thì không đúng, nhưng bảo hết yêu rồi thì cũng sai. Rõ ràng, mỗi lần nhắc đến tên hắn thôi, tim Khanh cũng thót lại, mọi kỷ niệm lại như ùa về, như một cuốn phim quay ngược.
***
- Này ! Nghĩ gì đấy ? Chè loãng hết rồi!
Khanh giật mình khi cô bạn thân gọi. Hóa ra nãy giờ những ký ức xưa lại ùa về. Khanh lúng túng khi chưa biết giải thích sao thì bỗng chuông điện thoại rung lên. Run run cầm điện thoại. Tim đập thình thịch... Lại nữa rồi, biết nói sao?
- A lô?
- Em à, chiều nay anh về sớm, qua đón con chỗ bà nội, rồi cả nhà đi ăn nhé!
- Ơ.. vâng.. chồng ơi..
- Sao vậy vợ?
- À.. à... không có gì! Chỉ là định nói, vợ yêu chồng nhất thôi mà..
Khanh tắt điện thoại, nụ cười vẫn còn vương lại. Vân ngồi cạnh ghen tỵ:
- Chả ai sướng như bà đâu nhá... Hết buồn nhé!
- Ừ, hết buồn rồi...
Khanh cười xòa với cô bạn, rồi cầm điện thoại lên, nhắn lại một dòng tin.
"Xin mi... đừng để ta gặp nhau"
- Gặp làm gì?
- Chỉ để ta nhìn mi 1 lần nữa thôi!
Blog Tình Yêu : Đừng để ta gặp nhau |
Phía bên kia, có người vẫn ngóng chờ một tin nhắn.
***
Khanh lượn đi lượn lại phải đến 5 lần, 7 lượt cái chợ. Chẳng biết mua gì hay chẳng biết đang đi đâu. Một cái "Bốp" ở sau lưng khiến Khanh như choàng tỉnh:
- Ớ...
- Ớ cài gì? Mày dừng lại chút được không? Nãy giờ theo mày đến rời cả chân. Rốt cuộc mày mua cái gì?
Tiếng Vân – cô bạn thân của Khanh khó chịu, cằn nhằn. Khanh luống cuống.
- Đâu, tao theo mày đấy chứ?
- Con lạy mẹ, thôi ra ăn chè, rồi có gì kể tao nghe.
Khanh rắp rắp đi theo.
- Có nên không? Giọng Khanh khổ sở khi hỏi câu hỏi đó với cô bạn.
- Không! Mày điên à, mày có gia đình rồi, nói dại, chồng mày biết thì tan cửa nát nhà. Lạ gì tính lão nữa. – Vân nuốt vội miếng chè rồi khua tay.
Khanh mắt nhìn xa xăm, nghĩ ngợi. Một tay xoay xoay chiếc điện thoại cảm ứng nhỏ xinh, tay kia cầm cái thìa dầm nhẹ cốc chè thập cẩm. "Phải, không nên gặp hắn, giờ thì gặp chỉ để thêm khó xử mà thôi"...
"Hắn cũng đã có gia đình, một cô con gái nhỏ. Và mình cũng vậy, đã có bến bờ riêng. Chồng mình có hơi gia trưởng, tính tình bảo thủ, nhưng yêu thương mình hết mực. Chẳng có điều gì mình chê trách được. Vậy nên phải tự nhủ mình không nên có lỗi với anh, có lỗi với con, có lỗi với lương tâm"
Thế nhưng hắn, một kẻ lãng tử vô tình bước qua đời Khanh, như một định mệnh. Sau lần gặp mặt đầu tiên ở xóm trọ, những tin nhắn qua lại như nhiều hơn. Khi đó, Khanh vẫn chỉ là một cô thực tập sinh, và hắn một sinh viên còn kém cô 3 tuổi.
- Kém 3 tuổi? Cậu em nhìn mặt già hơn chị đấy?
- Vậy nên, yêu chị được đấy nhỉ?
- Điên! Ta không bị điên.
- Ô, để xem ai điên trước.
Khanh chẳng bao giờ nghĩ rằng, cũng có lúc mình bị say nắng đột ngột đến vậy. Cái say nắng khiến Khanh cảm thấy choáng váng và run rẩy? Đấy là khi lần đầu tiên, Khanh cảm nhận được một luồng điện lớn đi dọc sống lưng khi Hắn vừa chạm nhẹ đến tay cô. Có lẽ do công suất của dòng điện quá lớn, nên phải mất cả vài phút sau, Khanh mới có thể trở lại bình thường. Và cũng từ đấy, người cô như có nam châm, mà cực đối chiều của cô không ai khác là hắn. Chẳng hiểu sao, xa tít tắp, mà cứ bắt được tín hiệu thôi, đã thấy cô và hắn dính chặt như sam. Đi đâu cũng có nhau, làm gì cũng phải cùng làm. Nhiều người trong khu trọ cứ trêu:
- Hai chị em nhà này, trông cứ như tình nhân.
Khanh bẽn lẽn, hắn thì cười tít mắt.
- Thì là tình nhân mà.
- Vớ vẩn! Khanh đỏ mặt. Ai yêu trẻ con.
- Thì bây giờ yêu! – Chị yêu em nhé!
- Mi... Khanh lắp bắp... Hơi sững sờ, nhưng cũng đầy cảm xúc ngọt ngào và thi vị.
Tình yêu thứ n của Khanh đến như vậy. Nhưng chắc chắn rằng, chẳng có cái n lần tình yêu nào có thể khỏa lấp mối tình trẻ con đó. Với Khanh, đó là khoảng thời gian, Khanh được trải nghiệm thứ tình trong trẻo và tươi vui đến vậy, hồn nhiên, không vụ lợi.
Nhớ lắm, mỗi mùa hoa sữa về, dọc vỉa hè dưới những tán cây, có kẻ bước giật lùi trước mặt Khanh, búng mũi, xoa đầu, trêu trọc, tiếng cười hai đứa hòa lẫn vào nhau.
Hay mỗi lần lướt qua hàng hoa, ngắm màu hồng phớt của những cánh sen, Khanh lại hình dung cái cảnh, Hắn lội bì bõm ra tận giữa hồ để ngắt cho Khanh bông sen tàn cuối vụ.
Và nhớ, những đêm trăng sao đầy trời, Khanh và hắn trèo lên sân thượng khu nhà trọ, ở đó, hắn gẩy đàn và hát tình ca...
Chả hiểu khi nào, xưng hô của Khanh và hắn cũng được thay đổi. Ban đầu là Chị - em, tới đó là chị - ta, rồi ta – mi...
- Gọi ta là anh nhé, năn nỉ đó.
- Hứ, còn lâu, đồ con nít...
Khanh sung sướng mỗi lần trêu tức hắn như vậy. Ấy thế nhưng hắn cũng biết, giới hạn chỉ đến có vậy nên cũng chấp nhận thực tế. Thế nên, những lá thư tình của cả Khanh và hắn đều bắt đầu là: "Này mi !.... ta với mi... mi nhớ đấy..."... Thật chẳng giống ai...
Chẳng hiểu sao rồi chuyện tình tưởng như mộng đó rồi cũng tan. Một phần vì khoảng cách, một phần vì tuổi tác chênh nhau, phần nữa cũng vì lối suy nghĩ thực tế của người lớn (có cả Khanh và hắn) khiến cả hai dần quên đi những xúc cảm ban đầu.
Nói Khanh còn yêu hắn thì không đúng, nhưng bảo hết yêu rồi thì cũng sai. Rõ ràng, mỗi lần nhắc đến tên hắn thôi, tim Khanh cũng thót lại, mọi kỷ niệm lại như ùa về, như một cuốn phim quay ngược.
***
- Này ! Nghĩ gì đấy ? Chè loãng hết rồi!
Khanh giật mình khi cô bạn thân gọi. Hóa ra nãy giờ những ký ức xưa lại ùa về. Khanh lúng túng khi chưa biết giải thích sao thì bỗng chuông điện thoại rung lên. Run run cầm điện thoại. Tim đập thình thịch... Lại nữa rồi, biết nói sao?
- A lô?
- Em à, chiều nay anh về sớm, qua đón con chỗ bà nội, rồi cả nhà đi ăn nhé!
- Ơ.. vâng.. chồng ơi..
- Sao vậy vợ?
- À.. à... không có gì! Chỉ là định nói, vợ yêu chồng nhất thôi mà..
Khanh tắt điện thoại, nụ cười vẫn còn vương lại. Vân ngồi cạnh ghen tỵ:
- Chả ai sướng như bà đâu nhá... Hết buồn nhé!
- Ừ, hết buồn rồi...
Khanh cười xòa với cô bạn, rồi cầm điện thoại lên, nhắn lại một dòng tin.
"Xin mi... đừng để ta gặp nhau"
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment