Món nợ đời
Sunday, September 29, 2013
(Truyện tiểu thuyết): - Món nợ đời. Đọc truyện tiểu thuyết, sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn.
-----------------------------------------------------------------
Hắn đuổi ả ra khỏi nhà. Hình như ả chỉ chờ có vậy. Thật ra nếu không đuổi thì ả cũng đã thu xếp xong để mang con đi khỏi nhà hắn rồi.
Hắn đứng nhìn bó bía rồi khẽ chép miệng. Chả là hắn rất thèm mía lùi. Từ cái thuở cha sinh mẹ đẻ ra hắn đã thèm thứ quà vặt xa xỉ ấy rồi. Nhưng trên dải đất Miền Trung nắng gió khô cằn này thì có đứa trẻ con nào cùng thời với hắn mà chả thèm mía lùi.
Hắn thì khác, đến bây giờ hắn vẫn không thể cưỡng lại được cái vị ngọt thanh, thơm ngút, giòn rụm trong vòm miệng mà thứ đặc sản nhà nghèo ấy mang lại. Và cũng tại cái sở thích mía lùi đó mà hắn mới ra cơ sự này.
Hắn với ả cùng làm chung trong một bệnh viện. Hắn là bác sĩ khoa nội, ả làm ở phòng kỹ thuật. Ả và hắn cách nhau gần cả mười lăm năm chứ chẳng chơi. Mặc kệ, trong cái xã hội này bất kể già trẻ cứ làm sao đủ trình độ chuyên môn, ăn nói khéo, ngoại giao tốt kèm theo chút tài lẻ tất được mọi người biết đến. Cũng vì thế mà ả sớm được chiếu cố ngay từ những ngày đầu mới về viện. Ả chẳng đẹp cũng chẳng xấu, mái tóc đen óng lúc nào cũng được buộc cao gọn gàng, làn da bánh mật, chỉ đôi môi là căng mọng, chúm chím luôn sẵn sàng cười để hút hồn những kẻ vô tình lạc đến đó.
(Truyện tiểu thuyết) : Món nợ đời |
Hắn là tay sát gái của bệnh viện. Hắn đẹp trai, phong độ, tài hoa và luôn nhiệt tình, ga lăng trong mọi tình huống. Bởi thế, có bao giờ hắn đủ thời gian mà nhìn ngắm những cô gái kém xinh như ả. Cũng bởi thế mà hắn mải rong chơi đến khi chùn chân mỏi gối thì đã toan về già.
Rồi cũng đến ngày hắn nhìn thấy ả. Đó là một buổi liên hoan giao lưu giữa khoa nội của hắn và phòng kỹ thuật của ả. Chẳng hiểu loay hoay thế nào hắn lại ngồi bên ả. Suốt buổi, ả chỉ lẳng lặng ngồi rót bia cho hắn, thỉnh thoảng ả thả nhẹ vào tai hắn mấy câu nghe sao ngọt lịm như mía lùi rồi nhoẻn miệng cười. Bất chợt, hắn thấy ả duyên duyên, hay hay. Hắn muốn nghe ả nói. Đôi môi ả mở ra rồi khép lại đủ để hắn lâng lâng cả người bởi chút hương thơm dìu dịu của đàn bà vô tình lạc lối.
Hắn mời ả cà phê sáng. Ả không từ chối. Hắn hẹn ả xem phim. Ả nhận lời. Hắn đưa ả đi chơi. Ả hưởng ứng. Sau dăm ba cuộc hẹn hò hắn đâm nghiện cái món mía lùi phát ra từ đôi môi gợi thương gợi nhớ của ả. Người ta bảo hắn bị ả dắt mũi. Hắn phủi tất, chỉ tại hắn ghiền mía lùi đó thôi.
(Truyện tiểu thuyết) : Món nợ đời
Ngày hắn đưa ả về ra mắt gia đình, mẹ hắn lắc đầu ngoày ngoạy "Con ơi! Cái thứ đàn bà môi mỏng dính, ướt mềm đó chẳng phải là của mình đâu. Có lấy dây mà buộc thì nó cũng bứt ra mà chạy theo trai thôi". Chị gái hắn mỉa mai "Cái thằng này ngắm hoa hồng mãi rồi nên chán, giờ đâm ra thèm hoa mơ!". Cái thứ hoa mơ mà chị hắn nói chính là thứ hoa mà dân quê hắn vẫn gọi bằng cái tên thô thiển "thúi địt" đó thôi.
Hắn chả buồn để ý "Mẹ không đi cưới cô ấy cho con thì con cũng chẳng thèm lấy vợ nữa". Ban đầu, mẹ hắn còn nhất quyết "Không lấy thì không lấy, mày mà dọa mẹ hả con?" Sau dần, mẹ hắn cũng đành nhượng bộ.
Ngày cưới, hắn khoác bộ vest trắng thật đỉnh, còn ả dù đã được make up lên rất nhiều nhưng trông vẫn còn chênh lệch đến cả dặm. Hắn chẳng thèm để ý, hắn chỉ chờ đến đêm để được chiều chuộng vuốt ve bởi đôi bàn tay mềm mướt của ả, để được thưởng thức món đặc sản xa xỉ nuôi lớn tuổi thơ hắn từ khuôn miệng ả.
Nhưng hắn đã sai, hắn điên tiết bỏ lại ả trong phòng tân hôn lao mình ra bãi biển vắng. Hắn nhìn trời, nhìn đất, nhìn biển mênh mông. Hắn tớp cạn chai rượu mạnh trên tay rồi gieo mình xuống đất. Hắn mơ màng nhìn thấy nàng, người con gái hiền thục đã bị hắn tước đoạt đi phẩm hạnh hôm nào. Đáng đời hắn, bây giờ hắn phải động phòng hoa chúc với người đàn bà bỏ đi của một thằng khốn nào đó.
Thôi, đành vậy. Hắn chép miệng, bây giờ mà nói ra thì chỉ có hắn là mang nhục. Dù sao, hắn cũng đã từng yêu, từng chiếm đoạt đời nàng đó thôi. Biết đâu, ả cũng là một nạn nhân, một nạn nhân đáng thương như nàng.
Hắn quay về. Trong đầu hắn cứ nghĩ ả đang khóc, ả đang chờ hắn về để van xin tha thứ. Không, ả đang say giấc nồng. Ả cũng chẳng thèm khoác lên người một manh vải mỏng mà cứ phơi bộ ngực trần nồm nộm kia ra mà ngủ.
Sáng hôm sau, ả dọn cho hắn một mâm mía lùi, mít ướt và món tráng miệng cuối cùng hắn nhận được từ ả là mấy quả bồ hòn tròn quay.
Ngày qua ngày, hắn và ả vẫn đi về như đôi vợ chồng hạnh phúc viên mãn.
Một tháng sau ngày cưới, ả hí hửng tuyên bố với cả nhà rằng hắn sắp được làm ba. Mẹ hắn để mừng trong bụng "Thôi, nó không được đẹp nhưng cũng không sao, có ăn học, có công việc tốt nay lại sắp sinh cháu cho mình. Vậy coi như là mỹ mãn." Chỉ có hắn là cay đắng "Có thai, sao mà nhanh vậy được, hắn đã có mấy lần gần gũi ả đâu". Nhưng cũng chỉ là một chút bất ngờ thế thôi. Hắn chăm sóc ả không vì tình nghĩa thì cũng vì đứa bé trong bụng.
Thời gian cứ trôi đi và hắn rồi cùng quên dần việc phải giận ả, phải truy xét ả cái tội lừa hắn. Mọi người lại thấy cặp vợ chồng đi về mang theo cả bầu trời hạnh phúc. Ả vẫn là đọt mía lùi thơm lựng của hắn.
Rồi đến một ngày, khi mọi người vẫn đang say sưa tin rằng cái thai mới hơn bảy tháng thì ả chuyển dạ và sinh ra một thằng nhóc tỳ nặng gần 4kg. Nhưng có mấy ai để ý bởi việc sinh non là bình thường. Thậm chí mọi người còn ăn mừng vì thằng bé may mắn vẫn khỏe.
Hạnh phúc tràn ngập trong gia đình hắn. Thỉnh thoảng vợ chồng có chút bất hòa nhưng hắn lại thấy hay hay. Bởi có năng cãi nhau hắn mới năng được ăn mía gốc lùi tro.
Năm thằng bé lên ba, nó chạy lon ton khắp nhà. Nó hát líu lo như con chim chích. Mẹ hắn cũng vì thế mà quên cả tuổi già. Mỗi ngày, hắn chỉ chờ đến lúc tan ca để chạy về với thằng bé. Hắn nhấc bổng thằng bé lên, vít nhẹ hai má vào bụng thằng nhỏ thế là hai cha con cười như nắc nẻ.
Hôm đó, hắn xin về sớm rồi tạt qua tiệm mua nguyên cái bánh kem to đùng ghi rõ dòng chữ "chúc mừng sinh nhật con yêu". Hắn vừa đi vừa huýt sáo. Rồi hắn khựng lại. Có tiếng cãi vã ồn ào vọng ra từ trong nhà.
(Truyện tiểu thuyết) : Món nợ đời
- Cháu xin lỗi cả nhà, nhưng dù sao đây vẫn là con trai của cháu, thằng bé phải về với ba ruột của nó chứ?
- Tôi không cần biết cậu giả ngây hay ngây thật. Tôi chỉ biết nó là cháu tôi, nó được sinh ra trong nhà này bởi con dâu của tôi, nó là giọt máu của con trai tôi.
- Bác không tin thì hỏi cô ấy xem. Mà để cho chắc, chúng ta tiến hành xét nghiệm ADN đi là rõ. Nếu lúc đó bác không trả con cho cháu gia đình cháu sẽ kiện bác.
- Cút đi. - Hắn gầm lên. Hắn xốc lấy cổ áo của cái thằng cha gàn dở nào đó muốn mạo nhận con của hắn. - Mày có cút ra khỏi nhà tao không, tao đấm cho mày vỡ mặt bây giờ!
Bữa tiệc sinh nhật thành một màn kịch lộn xộn của cãi vã, của chất vấn, của khóc lóc, của la hét, của than trời kêu đất.
Hắn đuổi ả ra khỏi nhà. Hình như ả chỉ chờ có vậy. Thật ra nếu không đuổi thì ả cũng đã thu xếp xong để mang con đi khỏi nhà hắn rồi.
Lần đầu tiên, ả thấy cay đắng, thấy quặn lòng khi bước ra khỏi mái ấm đã che chở ả bao năm qua. Chẳng phải tất cả đều đã được ả thu xếp đâu vào đấy rồi hay sao. Ả đã chủ động thu xếp chuyến đi này suốt hơn ba năm qua rồi còn gì.
Hắn buồn. Lẽ đương nhiên là hắn phải buồn. Ả biết vậy. Cả mẹ hắn cũng xót xa. Thằng nhỏ là món bảo bối, là tài sản lớn nhất, quý giá nhất của hắn. Rồi thì hắn phải mang nhục với họ hàng lối xóm, với bạn bè đồng nghiệp. Từ đây hắn sẽ chịu tiếng "cà cưỡng nuôi con tu hú". Hắn bị vợ cắm sừng mà không hay. Cuối cùng, hắn đã trả giá.
(Truyện tiểu thuyết) : Món nợ đời
Ả bước chậm rãi dưới con đường đầy bằng lăng tím. Gió se sẽ làm phất phơ mấy ngọn tóc buông thỏng trước mặt ả. Ả man mác nhớ, man mác quên. Gần chục năm trước, hai chị em ả cũng dắt nhau đi dưới con đường này. Lúc ấy ả còn ngây thơ lắm, chị ả đang là một cô sinh viên sư phạm tràn đầy ước mơ. Chị ả xinh lắm, xinh hơn ả nhiều. Nhưng rồi chẳng hiểu sao chị ả đột ngột qua đời.
Thực ra là chẳng phải tự nhiên mà chết. Ả biết rõ là như vậy. Chị ả yêu một tay bác sĩ đẹp trai, hào hoa. Rồi chị ả mang thai. Tay bác sĩ đành đoạn nhét vào túi chị ả một xấp giấy có trị giá một trăm ngàn và bảo "hãy tha thứ cho anh, anh không thể cãi lời mẹ, em cũng không thể nuôi con khi vẫn còn đi học". Chị ả nuốt nước mắt và cả nỗi nhục nhã đến tột cùng để làm cái việc tồi tệ của một con người.
Cái thai được lấy ra vội vàng tại cơ sở hành nghề lén lút trong khu ổ chuột xa lắc xa lơ nào đó. Rồi chị ả chết. Chết vì nhiễm trùng tử cung, chết vì đau khổ, vì nhục nhả. Di vật cuối cùng mà ả tìm thấy trong ngực áo của chị là tấm ảnh về người đàn ông đẹp trai phong độ lạ hoắc lạ hươ nào đó.
Ả hận hắn. Ả thù hắn đến tận tâm can mình. Ả nguyền rủa cái tên đàn ông tàn nhẫn hại chết chị ả. Cũng vì thế mà ả gặp hắn. Chính hắn, chính là tay bác sĩ đẹp trai hôm nào. Và ả lên kế hoạch thật hoàn hảo.
Một tháng trước ngày cưới, ả chuốc cho hắn say rồi lấy đi của hắn chút tinh túy của người đàn ông. Ả tự phá hủy đời mính. Ả tự mang thai. Có gì khó khăn đâu, ả là bác sĩ, là một chuyên gia kỹ thuật thụ tinh ống nghiệm mà. Ả muốn hắn phải đau khổ, phải trả giá, phải xót xa cho những gì hắn đã gây ra với ả, với người chị tủi nhục của ả và cả gia đình ả nữa. Ả đã làm được.
- Mẹ ơi! Mình đi đâu vậy mẹ?
Thằng bé ngây ngô dương cặp mắt to tròn lên nhìn mẹ. Ả thấy mắt mình cay xè, rồi nước mắt trào ra. Ả chỉ muốn trả thù. Vậy mà ả lại đau nhói buốt thế này.
(Truyện tiểu thuyết) : Món nợ đời
-----------------------------------------------------------------
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment