CHO NGƯỜI TÌNH LỠ
Tuesday, January 13, 2015
Người bước chân vui lao về phía rạng đông, mình bước chân quen đi vào vùng hoang mạc, tự lấp chôn đời bằng những cơn say. Ừ mà có gì để mà nhớ khi mình chỉ là người tình lỡ mà thôi.
Dạo này cứ hay đi sớm về muộn, có lúc đôi ba ly bia với bạn bè đồng nghiệp quên mất thời gian, phụ nữ uống rượu – không biết đó là điều đáng vui hay đáng buồn nữa. Có hôm về đến nhà nằm lăn ra nệm mà đầu óc cứ nhớ về người xưa, say rượu vậy chứ trong suy nghĩ ước gì lúc này có ai đó cho mình gối đầu lên, có ai đó luồn tay vào tóc, xoa xoa đầu và bảo rằng “hãy ngủ đi”. Cô đơn gì mà đến nỗi tội nghiệp…!
Phụ nữ bây giờ đa số đều biết uống rượu, do nhu cầu giao tiếp xã hội ngày càng rộng rãi và phát triển, vị thế phụ nữ trên trường quốc tế ngày càng được củng cố, đi kèm theo đó hằng hà xa số buổi party, liên hoan, event nhỏ to các loại… Không biết uống lâu dần cũng biết mà thôi, chỉ là ít hay nhiều. Nhưng phụ nữ uống rượu để say thì chỉ có một, chính là TÌM QUÊN. Nói vậy nghĩa là thừa nhận rằng mình cũng đang tìm quên, ừ thì là vì cứ nhớ nên mới cần tìm quên, mà tìm hoài sao mãi không quên được…
Chia tay rồi đường ai nấy đi. Người bước chân vui lao về phía rạng đông, mình bước chân quen đi vào vùng hoang mạc, tự lấp chôn đời bằng những cơn say. Ừ mà có gì để mà nhớ khi mình chỉ là người tình lỡ mà thôi. Lúc say ngồi trách ông Trời tại sao không cho gặp gỡ người mang định mệnh mà cứ cho gặp gỡ người của nhân duyên để rồi duyên đến duyên đi, còn định mệnh chờ mãi chẳng thấy. Ông Trời chắc không có yêu nên đâu biết rằng mỗi lần trải qua nhân duyên là người ta lại ít nhiều đau khổ, mất mát, tổn thương… đến nỗi khi gặp đúng người mang định mệnh của mình - người ta đã chẳng còn nguyên vẹn con tim để hiến dâng lần cuối.
“Gọi nhau ba tiếng cố nhân ơi, sao buồn như chơi vơi…”
Thôi đành nước chảy hoa rơi, có chăn có gối vậy mà sao chẳng nợ chẳng nần, cố gắng tìm nhau mấy cũng bằng thừa. Lần đầu tiên trong đời mơ ước “Giá mà mình nợ nhau chút tơ duyên”, có lẽ bây giờ không phải gọi nhau là Người Tình Lỡ. Những ngày giấu nỗi sầu trong men rượu, chợt nhận ra mình đã quá nặng tình, còn người thì quá đa tình. Đành thôi, chẳng trách…
Sau này chẳng biết có còn gặp lại nhau không? Nếu không quên được thôi cứ để thời gian làm hộ chuyện đó vậy, có gì mà thời gian không làm được đâu, sắt đá còn phải mòn huống chi trí nhớ, huống chi con tim.
Sáng ra ngửa mặt lên trời hứng nắng cho tỉnh cơn say, ông Trời chiếu từng đợt nắng lung linh xuyên qua kẽ tay như trêu đùa mình yêu dại khờ, mà kệ đi, không yêu dại khờ lấy đâu ra…người tình lỡ?
Dạo này cứ hay đi sớm về muộn, có lúc đôi ba ly bia với bạn bè đồng nghiệp quên mất thời gian, phụ nữ uống rượu – không biết đó là điều đáng vui hay đáng buồn nữa. Có hôm về đến nhà nằm lăn ra nệm mà đầu óc cứ nhớ về người xưa, say rượu vậy chứ trong suy nghĩ ước gì lúc này có ai đó cho mình gối đầu lên, có ai đó luồn tay vào tóc, xoa xoa đầu và bảo rằng “hãy ngủ đi”. Cô đơn gì mà đến nỗi tội nghiệp…!
Phụ nữ bây giờ đa số đều biết uống rượu, do nhu cầu giao tiếp xã hội ngày càng rộng rãi và phát triển, vị thế phụ nữ trên trường quốc tế ngày càng được củng cố, đi kèm theo đó hằng hà xa số buổi party, liên hoan, event nhỏ to các loại… Không biết uống lâu dần cũng biết mà thôi, chỉ là ít hay nhiều. Nhưng phụ nữ uống rượu để say thì chỉ có một, chính là TÌM QUÊN. Nói vậy nghĩa là thừa nhận rằng mình cũng đang tìm quên, ừ thì là vì cứ nhớ nên mới cần tìm quên, mà tìm hoài sao mãi không quên được…
Chia tay rồi đường ai nấy đi. Người bước chân vui lao về phía rạng đông, mình bước chân quen đi vào vùng hoang mạc, tự lấp chôn đời bằng những cơn say. Ừ mà có gì để mà nhớ khi mình chỉ là người tình lỡ mà thôi. Lúc say ngồi trách ông Trời tại sao không cho gặp gỡ người mang định mệnh mà cứ cho gặp gỡ người của nhân duyên để rồi duyên đến duyên đi, còn định mệnh chờ mãi chẳng thấy. Ông Trời chắc không có yêu nên đâu biết rằng mỗi lần trải qua nhân duyên là người ta lại ít nhiều đau khổ, mất mát, tổn thương… đến nỗi khi gặp đúng người mang định mệnh của mình - người ta đã chẳng còn nguyên vẹn con tim để hiến dâng lần cuối.
“Gọi nhau ba tiếng cố nhân ơi, sao buồn như chơi vơi…”
Thôi đành nước chảy hoa rơi, có chăn có gối vậy mà sao chẳng nợ chẳng nần, cố gắng tìm nhau mấy cũng bằng thừa. Lần đầu tiên trong đời mơ ước “Giá mà mình nợ nhau chút tơ duyên”, có lẽ bây giờ không phải gọi nhau là Người Tình Lỡ. Những ngày giấu nỗi sầu trong men rượu, chợt nhận ra mình đã quá nặng tình, còn người thì quá đa tình. Đành thôi, chẳng trách…
Sau này chẳng biết có còn gặp lại nhau không? Nếu không quên được thôi cứ để thời gian làm hộ chuyện đó vậy, có gì mà thời gian không làm được đâu, sắt đá còn phải mòn huống chi trí nhớ, huống chi con tim.
Sáng ra ngửa mặt lên trời hứng nắng cho tỉnh cơn say, ông Trời chiếu từng đợt nắng lung linh xuyên qua kẽ tay như trêu đùa mình yêu dại khờ, mà kệ đi, không yêu dại khờ lấy đâu ra…người tình lỡ?
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment