Home
» ĐỪNG COI TÌNH YÊU LÀ TẤT CẢ
» NÀY CÔ GÁI
» Truyện
» Truyện ngắn
» NÀY CÔ GÁI, ĐỪNG COI TÌNH YÊU LÀ TẤT CẢ !
NÀY CÔ GÁI, ĐỪNG COI TÌNH YÊU LÀ TẤT CẢ !
Saturday, August 16, 2014
NÀY CÔ GÁI, ĐỪNG COI TÌNH YÊU LÀ TẤT CẢ !
Em đau là đúng, em buồn là đúng, em suy sụp cũng đúng, vì em đã yêu bằng cả con tim, dành cả tâm hồn mình mà nâng niu lấy tình yêu ấy, điều đấy thì ai cũng hiểu.
Nhưng này em gái, đau thế đã đủ đau chưa buồn thế đã đủ dài chưa? Nếu đủ rồi, mệt rồi, xin em hãy dừng lại!
Người ta nói con gái yêu bằng tai, như một nhành hoa nhỏ bé dựa vào lời thơm mà vươn dậy trong nắng, khi yêu, con gái đã mềm lại càng yếu ớt hơn. Chắc cũng bởi vì thế mà khi cuộc tình chia đôi, mỗi người một ngả, lời chia tay được nói ra, người đau hơn cả vẫn lại là con gái. Em đau là đúng, em buồn là đúng, em suy sụp cũng đúng, vì em đã yêu bằng cả con tim, dành cả tâm hồn mình mà nâng niu lấy tình yêu ấy, điều đấy thì ai cũng hiểu. Nhưng này em gái, đau thế đã đủ đau chưa, buồn thế đã đủ dài chưa? Nếu đủ rồi, mệt rồi, xin em hãy dừng lại!
Hãy tự soi gương lại đi em, tình yêu này, sự buồn phiền mà em đang gặm nhấm đây, có đáng để em đánh đổi lấy bản thân mình không? Một người cứ ngỡ là tất cả, giờ nỡ lòng nói ra những lời như xé ngọt tim em, biết em sẽ đau lắm, vậy mà vẫn không dừng lại. Không! Em đừng vì thế mà buông bỏ chính mình, người đó đâu đáng để em phải hy sinh!
Con gái sinh ra vốn đã nhận về mình phần thiệt thòi hơn, nhẫn nhịn, nhẹ nhàng em dành về em cả. Và rồi khi em đau, nước mắt cũng mau rơi làm em thêm mỏi mệt. Em là để yêu, vậy thì vì lẽ gì em phải buồn khi một người không cần em nữa! Em có luôn là chính mình không, có làm hết sức cho những điều em trân quý không? Nếu là có, vậy thôi em đừng tự trách mình. Em đâu có làm sai điều gì.
Dù em không là đẹp nhất, có người còn tốt hơn em bội phần, nhưng em là duy nhất trong vũ trụ, chẳng ở đâu có thể tìm một ai như em nữa, mong em hãy luôn nhớ lấy điều đó. Em có ba mẹ thương yêu, có bạn bè yêu quý, có một mái nhà để về, ngôi trường để học, em giàu có lắm, em biết không? Em ngoảnh lại nhìn xem ở ngoài kia, bao mảnh đời còn chắp vá, người ta mong mỏi mỗi phút giây được như em đó, vậy sao vì một mối tình em đã vội buông bỏ. Chia tay một người, em có thể tìm được người khác tốt hơn. Dứt bỏ một cuộc tình, em sẽ vun đắp lại một cuộc tình khác đẹp hơn. Nhưng em buông bỏ chính mình, liệu ai sẽ sinh ra em lần nữa?
Phật dạy rằng, tự sát chính là một tội rất lớn. Khi em tự sát, cha mẹ em đau lòng, đó là bất hiếu. Bạn bè, anh em thương cảm, đó là bất nghĩa. Sinh ra mà không kịp trả ơn, giúp ích cho Tổ quốc, quay lưng lại với đất nước, ấy là bất trung. Thân thể sinh ra lành lặn mà không chịu dùng nó để giúp đời, giúp người, đó là bất nhân. Em nhìn xem, với từng ấy tội, hà cớ gì để mình phải gánh chịu vì một phút bồng bột của bản thân.
Nào em, hãy tự lau khô nước mắt ấy đi, hít một hơi thật sâu vào, nhoẻn miệng cười lấy lại tinh thần. Nhấc máy lên, gọi cho ai đó thân thiết mà em nghĩ, nếu em gặp họ sẽ an ủi em nhiều nhất vào lúc này, chỉ cần em bảo rằng em đang cần họ, chắc chắn họ sẽ tới ngay thôi. Chuốt lại mái tóc xuề xòa này, chấm lại chút son môi tươi tắn nhé, hãy bước ra đường xinh tươi như em của mọi ngày. Em thấy không, cuộc sống vẫn đang trôi, mọi vật vẫn vần mình dịch chuyển từng khoảnh khắc, chẳng ai muốn dừng lại.
Điều cuối cùng mong em luôn nhớ, ngoài gia đình mình ra, tất cả mới chỉ là phép thử. Cuộc đời sẽ lại cho em những bài toán hóc búa mà chỉ có thể tự mình em tìm ra đáp án. Đây chỉ là một câu đố mẹo thôi, em khoan hãy vội nản chí nghe em. Nào cô gái, đừng ủ dột nữa, hãy vui lên!
Em đau là đúng, em buồn là đúng, em suy sụp cũng đúng, vì em đã yêu bằng cả con tim, dành cả tâm hồn mình mà nâng niu lấy tình yêu ấy, điều đấy thì ai cũng hiểu.
Nhưng này em gái, đau thế đã đủ đau chưa buồn thế đã đủ dài chưa? Nếu đủ rồi, mệt rồi, xin em hãy dừng lại!
Người ta nói con gái yêu bằng tai, như một nhành hoa nhỏ bé dựa vào lời thơm mà vươn dậy trong nắng, khi yêu, con gái đã mềm lại càng yếu ớt hơn. Chắc cũng bởi vì thế mà khi cuộc tình chia đôi, mỗi người một ngả, lời chia tay được nói ra, người đau hơn cả vẫn lại là con gái. Em đau là đúng, em buồn là đúng, em suy sụp cũng đúng, vì em đã yêu bằng cả con tim, dành cả tâm hồn mình mà nâng niu lấy tình yêu ấy, điều đấy thì ai cũng hiểu. Nhưng này em gái, đau thế đã đủ đau chưa, buồn thế đã đủ dài chưa? Nếu đủ rồi, mệt rồi, xin em hãy dừng lại!
Hãy tự soi gương lại đi em, tình yêu này, sự buồn phiền mà em đang gặm nhấm đây, có đáng để em đánh đổi lấy bản thân mình không? Một người cứ ngỡ là tất cả, giờ nỡ lòng nói ra những lời như xé ngọt tim em, biết em sẽ đau lắm, vậy mà vẫn không dừng lại. Không! Em đừng vì thế mà buông bỏ chính mình, người đó đâu đáng để em phải hy sinh!
Con gái sinh ra vốn đã nhận về mình phần thiệt thòi hơn, nhẫn nhịn, nhẹ nhàng em dành về em cả. Và rồi khi em đau, nước mắt cũng mau rơi làm em thêm mỏi mệt. Em là để yêu, vậy thì vì lẽ gì em phải buồn khi một người không cần em nữa! Em có luôn là chính mình không, có làm hết sức cho những điều em trân quý không? Nếu là có, vậy thôi em đừng tự trách mình. Em đâu có làm sai điều gì.
Dù em không là đẹp nhất, có người còn tốt hơn em bội phần, nhưng em là duy nhất trong vũ trụ, chẳng ở đâu có thể tìm một ai như em nữa, mong em hãy luôn nhớ lấy điều đó. Em có ba mẹ thương yêu, có bạn bè yêu quý, có một mái nhà để về, ngôi trường để học, em giàu có lắm, em biết không? Em ngoảnh lại nhìn xem ở ngoài kia, bao mảnh đời còn chắp vá, người ta mong mỏi mỗi phút giây được như em đó, vậy sao vì một mối tình em đã vội buông bỏ. Chia tay một người, em có thể tìm được người khác tốt hơn. Dứt bỏ một cuộc tình, em sẽ vun đắp lại một cuộc tình khác đẹp hơn. Nhưng em buông bỏ chính mình, liệu ai sẽ sinh ra em lần nữa?
Phật dạy rằng, tự sát chính là một tội rất lớn. Khi em tự sát, cha mẹ em đau lòng, đó là bất hiếu. Bạn bè, anh em thương cảm, đó là bất nghĩa. Sinh ra mà không kịp trả ơn, giúp ích cho Tổ quốc, quay lưng lại với đất nước, ấy là bất trung. Thân thể sinh ra lành lặn mà không chịu dùng nó để giúp đời, giúp người, đó là bất nhân. Em nhìn xem, với từng ấy tội, hà cớ gì để mình phải gánh chịu vì một phút bồng bột của bản thân.
Nào em, hãy tự lau khô nước mắt ấy đi, hít một hơi thật sâu vào, nhoẻn miệng cười lấy lại tinh thần. Nhấc máy lên, gọi cho ai đó thân thiết mà em nghĩ, nếu em gặp họ sẽ an ủi em nhiều nhất vào lúc này, chỉ cần em bảo rằng em đang cần họ, chắc chắn họ sẽ tới ngay thôi. Chuốt lại mái tóc xuề xòa này, chấm lại chút son môi tươi tắn nhé, hãy bước ra đường xinh tươi như em của mọi ngày. Em thấy không, cuộc sống vẫn đang trôi, mọi vật vẫn vần mình dịch chuyển từng khoảnh khắc, chẳng ai muốn dừng lại.
Điều cuối cùng mong em luôn nhớ, ngoài gia đình mình ra, tất cả mới chỉ là phép thử. Cuộc đời sẽ lại cho em những bài toán hóc búa mà chỉ có thể tự mình em tìm ra đáp án. Đây chỉ là một câu đố mẹo thôi, em khoan hãy vội nản chí nghe em. Nào cô gái, đừng ủ dột nữa, hãy vui lên!
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment