KHI HẾT YÊU RỒI HÃY NÓI CHO EM BIẾT
Wednesday, July 23, 2014
KHI HẾT YÊU RỒI HÃY NÓI CHO EM BIẾT
Đừng muộn phiền nữa, đừng mỏi mệt nữa. Đừng cố gắng chịu đựng hơn nữa, đừng ép buộc trái tim mình yêu em hơn nữa!
Em không muốn chứng kiến yêu thương rời xa mình, không muốn đang hạnh phúc mà bỗng chốc trong nháy mắt vụt khỏi tầm tay. Em không muốn, em không muốn anh à.
Tại sao lại như thế? Tại sao cứ hoài lạnh nhạt như thế hỡi anh? Có phải anh đã không còn yêu em như ngày nào, phải chăng trái tim anh đã hết yêu em? Phải chẳng hỡi người.
Em đang bối rối lắm, phân vân lắm. Những dự cảm chẳng lành cứ ùn kéo cấu xé trái tim em, mổ xẻ những khúc mắc trong em và đánh giấu. Vô tình trái tim em nơi ấy cũng khắc giấu một hình ảnh anh, vô tình trong những nỗi nhớ em đã đặt lên tất cả những tin yêu, đã trao ánh nhìn về nơi ấy, em cũng đã vô tình gom mảnh vụn khắc tên anh ghép lại cho trái tim em hoàn chỉnh, cho vết thương lòng được lành lại bởi một tình yêu.
Trái tim em đang nhỏ lệ. Có phải em đang dối lòng không anh? Hay chính anh mới là người đang dối lòng mình, đang giấu đi tình yêu thật sự, đang hướng ánh nhìn về một nơi khác, đang muốn cất bước với chạm một nhành hoa.
Có phải không anh hỡi?
Bởi dường như dư vị những nụ hôn đang dần nhạt, cái ôm siết trong vòng tay anh đang trở nên giá lạnh, đang dần thấm vào trái tim em. Bởi những ngày bên nhau đã không còn hạnh phúc, bởi những yêu thương trao nhau đang dần trở nên vơi cạn.
Anh à, đừng thương hại em nhé! Hãy cứ lựa chọn một hạnh phúc đi anh. Nếu không còn yêu em nữa thì buông tay em anh nhé!
Đừng ép hai ta phải ghim lại trong mình những tổn thương, đừng làm trái tim đối phương nhỏ lệ. Đừng làm cả hai đau hơn nữa, hãy cứ đi, hãy cứ chối từ, hãy cứ buông tay nếu tình đã không còn gì vương lại. Chẳng phải bước chân một người thân quen, hãy cứ đi và đừng nhìn lại sau lưng. Sẽ đau lắm khi bất chợt nhận ra rằng khi đã bước đi rồi mà ngoảnh lại thì phía sau sẽ chẳng còn bóng ai kia dõi bước, sẽ chẳng còn những lời động viên, chẳng còn ánh mắt nhìn theo từng gót nhỏ, chẳng yêu thương nào ở lại xoa dịu những nỗi đau!
Đừng làm em tổn thương quá nặng anh nhé. Nếu một ngày anh không còn yêu em nữa thì hãy nói cho em biết anh nhé. Hãy nói em nghe rồi anh hãy đi, rồi hãy buông tay em, rồi hãy mặc em giữa bộn bề cuộc sống. Có như thế thì em mới chẳng đau, chẳng vỡ nát hết con tim mình. Để khi nhìn lại sẽ tự nhận thức được rằng anh đã chẳng còn bên em, để em có thể tự mình bước đi, tự mình vẽ lại cho môi mình nụ cười trong nắng.
Đừng buông tay em quá vội vàng. Khi hết yêu hãy nói cho em biết.
Đừng lạnh nhạt hờ hững với em như thế. Hãy cứ đi nếu anh muốn, nếu trái tim anh đã chẳng còn muốn lưu giữ hình ảnh em, nếu nơi ấy đã bao trùm một hình bóng khác, thì anh hãy cứ đi đi, hãy đi về phía yêu thương ấy anh nhé.
... Nhưng anh à, đừng vội vàng nhé. Khi hết yêu rồi hãy nói cho em biết rồi hãy giã từ nơi em!
truyện ngắn
Đừng muộn phiền nữa, đừng mỏi mệt nữa. Đừng cố gắng chịu đựng hơn nữa, đừng ép buộc trái tim mình yêu em hơn nữa!
Em không muốn chứng kiến yêu thương rời xa mình, không muốn đang hạnh phúc mà bỗng chốc trong nháy mắt vụt khỏi tầm tay. Em không muốn, em không muốn anh à.
Tại sao lại như thế? Tại sao cứ hoài lạnh nhạt như thế hỡi anh? Có phải anh đã không còn yêu em như ngày nào, phải chăng trái tim anh đã hết yêu em? Phải chẳng hỡi người.
Em đang bối rối lắm, phân vân lắm. Những dự cảm chẳng lành cứ ùn kéo cấu xé trái tim em, mổ xẻ những khúc mắc trong em và đánh giấu. Vô tình trái tim em nơi ấy cũng khắc giấu một hình ảnh anh, vô tình trong những nỗi nhớ em đã đặt lên tất cả những tin yêu, đã trao ánh nhìn về nơi ấy, em cũng đã vô tình gom mảnh vụn khắc tên anh ghép lại cho trái tim em hoàn chỉnh, cho vết thương lòng được lành lại bởi một tình yêu.
Trái tim em đang nhỏ lệ. Có phải em đang dối lòng không anh? Hay chính anh mới là người đang dối lòng mình, đang giấu đi tình yêu thật sự, đang hướng ánh nhìn về một nơi khác, đang muốn cất bước với chạm một nhành hoa.
Có phải không anh hỡi?
Bởi dường như dư vị những nụ hôn đang dần nhạt, cái ôm siết trong vòng tay anh đang trở nên giá lạnh, đang dần thấm vào trái tim em. Bởi những ngày bên nhau đã không còn hạnh phúc, bởi những yêu thương trao nhau đang dần trở nên vơi cạn.
Anh à, đừng thương hại em nhé! Hãy cứ lựa chọn một hạnh phúc đi anh. Nếu không còn yêu em nữa thì buông tay em anh nhé!
Đừng ép hai ta phải ghim lại trong mình những tổn thương, đừng làm trái tim đối phương nhỏ lệ. Đừng làm cả hai đau hơn nữa, hãy cứ đi, hãy cứ chối từ, hãy cứ buông tay nếu tình đã không còn gì vương lại. Chẳng phải bước chân một người thân quen, hãy cứ đi và đừng nhìn lại sau lưng. Sẽ đau lắm khi bất chợt nhận ra rằng khi đã bước đi rồi mà ngoảnh lại thì phía sau sẽ chẳng còn bóng ai kia dõi bước, sẽ chẳng còn những lời động viên, chẳng còn ánh mắt nhìn theo từng gót nhỏ, chẳng yêu thương nào ở lại xoa dịu những nỗi đau!
Đừng làm em tổn thương quá nặng anh nhé. Nếu một ngày anh không còn yêu em nữa thì hãy nói cho em biết anh nhé. Hãy nói em nghe rồi anh hãy đi, rồi hãy buông tay em, rồi hãy mặc em giữa bộn bề cuộc sống. Có như thế thì em mới chẳng đau, chẳng vỡ nát hết con tim mình. Để khi nhìn lại sẽ tự nhận thức được rằng anh đã chẳng còn bên em, để em có thể tự mình bước đi, tự mình vẽ lại cho môi mình nụ cười trong nắng.
Đừng buông tay em quá vội vàng. Khi hết yêu hãy nói cho em biết.
Đừng lạnh nhạt hờ hững với em như thế. Hãy cứ đi nếu anh muốn, nếu trái tim anh đã chẳng còn muốn lưu giữ hình ảnh em, nếu nơi ấy đã bao trùm một hình bóng khác, thì anh hãy cứ đi đi, hãy đi về phía yêu thương ấy anh nhé.
... Nhưng anh à, đừng vội vàng nhé. Khi hết yêu rồi hãy nói cho em biết rồi hãy giã từ nơi em!
truyện ngắn
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment