HỌC CÁCH ĐỨNG LÊN SAU VẤP NGÃ

8:20 PM |
HỌC CÁCH ĐỨNG LÊN SAU VẤP NGÃ
Cuộc sống này tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng trong tình yêu. Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn…
Bất cứ ai cũng đã từng thất bại, đã từng vấp ngã ít nhất một lần trong đời như một quy luật bất biến của tự nhiên. Có nhiều người có khả năng vực dậy, đứng lên rồi nhẹ nhàng bước tiếp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có nhiều người chỉ có thể ngồi một chỗ và vẫn luôn tự hỏi lí do vì sao bản thân lại có thể dễ dàng “mắc bẫy” đến như thế…
Bất kì vấp ngã nào trong cuộc sống cũng đều mang lại cho ta một bài học đáng giá: Về một bài toán đã áp dụng cách giải sai, về lòng tốt đã gửi nhầm chủ nhân hay về một tình yêu lâu dài bỗng phát hiện đã trao nhầm đối tượng.
Bạn ạ!
Vấp ngã dạy cho ta bắt đầu nhìn cuộc sống bằng một con mắt khác. Đôi mắt ấy có thể trở nên tinh tường hay mù quáng, điều đó phụ thuộc vào chính bản thân ta. Có nhiều khi, tâm hồn ta sa ngã, ta bắt đầu trở nên đa nghi, không muốn tin ai, không muốn yêu ai, không muốn dang tay giúp đỡ ai và cũng chẳng cần ai tin mình, bởi nhiều lúc, chính sự ngây thơ của ta đã khiến ta “sập bẫy”. Ta “’xù lông nhím” lên như bất kì loài động vật nào khác chỉ vì không muốn tự mình làm tổn thương bản thân thêm một lần nào nữa.
Cuộc sống này được sinh ra vốn dĩ đã là như thế: Tốt-xấu, thiện-ác, trắng-đen, chẳng hề dễ dàng phân biệt.
Bạn không muốn chấp nhận điều đó, nhưng hãy tập sống chung với nó, để biết mình cần một sự cân bằng giữa con tim và lý trí. Học cách đứng lên sau vấp ngã, là biết dùng lý trí để đặt niềm tin đúng chỗ, là biết dùng con tim để cảm nhận tình yêu chân thành, chứ không phải là dùng sự hồ nghi để phá vỡ các mối quan hệ của chính mình.
Đừng hát khi buồn…
Đừng cười khi đau…
Đừng vờ mọi thứ đều ổn thỏa khi lòng mình không hề yên ả…
Bởi giúp đỡ, san sẻ, đồng cảm và thấu hiểu là một trong những bản năng tốt đẹp và đáng trân trọng nhất của con người. Ta buồn nỗi buồn của người khác, ta cười với niềm vui ở nơi xa. Lắng nghe trái tim mình, rồi bạn sẽ nhận ra được thế nào yêu thương. Cuộc sống này tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng trong tình yêu. Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn…
Đừng để khi tia nắng ngoài kia đã lên, mà con tim vẫn còn băng lạnh. Đừng để khi cơn mưa kia đã tạnh, mà những giọt lệ trên mi mắt vẫn còn tuôn rơi. Thời gian làm tuổi trẻ đi qua nhanh lắm, không gì là mãi mãi, nên hãy sống hết mình để không nuối tiếc những gì chỉ còn lại trong quá khứ mà thôi…

truyện ngắn
Read more…

KHI HẾT YÊU RỒI HÃY NÓI CHO EM BIẾT

8:47 PM |
KHI HẾT YÊU RỒI HÃY NÓI CHO EM BIẾT

Đừng muộn phiền nữa, đừng mỏi mệt nữa. Đừng cố gắng chịu đựng hơn nữa, đừng ép buộc trái tim mình yêu em hơn nữa!
Em không muốn chứng kiến yêu thương rời xa mình, không muốn đang hạnh phúc mà bỗng chốc trong nháy mắt vụt khỏi tầm tay. Em không muốn, em không muốn anh à.

Tại sao lại như thế? Tại sao cứ hoài lạnh nhạt như thế hỡi anh? Có phải anh đã không còn yêu em như ngày nào, phải chăng trái tim anh đã hết yêu em? Phải chẳng hỡi người.
Em đang bối rối lắm, phân vân lắm. Những dự cảm chẳng lành cứ ùn kéo cấu xé trái tim em, mổ xẻ những khúc mắc trong em và đánh giấu. Vô tình trái tim em nơi ấy cũng khắc giấu một hình ảnh anh, vô tình trong những nỗi nhớ em đã đặt lên tất cả những tin yêu, đã trao ánh nhìn về nơi ấy, em cũng đã vô tình gom mảnh vụn khắc tên anh ghép lại cho trái tim em hoàn chỉnh, cho vết thương lòng được lành lại bởi một tình yêu.

Trái tim em đang nhỏ lệ. Có phải em đang dối lòng không anh? Hay chính anh mới là người đang dối lòng mình, đang giấu đi tình yêu thật sự, đang hướng ánh nhìn về một nơi khác, đang muốn cất bước với chạm một nhành hoa.
Có phải không anh hỡi?
Bởi dường như dư vị những nụ hôn đang dần nhạt, cái ôm siết trong vòng tay anh đang trở nên giá lạnh, đang dần thấm vào trái tim em. Bởi những ngày bên nhau đã không còn hạnh phúc, bởi những yêu thương trao nhau đang dần trở nên vơi cạn.
Anh à, đừng thương hại em nhé! Hãy cứ lựa chọn một hạnh phúc đi anh. Nếu không còn yêu em nữa thì buông tay em anh nhé!
Đừng ép hai ta phải ghim lại trong mình những tổn thương, đừng làm trái tim đối phương nhỏ lệ. Đừng làm cả hai đau hơn nữa, hãy cứ đi, hãy cứ chối từ, hãy cứ buông tay nếu tình đã không còn gì vương lại. Chẳng phải bước chân một người thân quen, hãy cứ đi và đừng nhìn lại sau lưng. Sẽ đau lắm khi bất chợt nhận ra rằng khi đã bước đi rồi mà ngoảnh lại thì phía sau sẽ chẳng còn bóng ai kia dõi bước, sẽ chẳng còn những lời động viên, chẳng còn ánh mắt nhìn theo từng gót nhỏ, chẳng yêu thương nào ở lại xoa dịu những nỗi đau!

Đừng làm em tổn thương quá nặng anh nhé. Nếu một ngày anh không còn yêu em nữa thì hãy nói cho em biết anh nhé. Hãy nói em nghe rồi anh hãy đi, rồi hãy buông tay em, rồi hãy mặc em giữa bộn bề cuộc sống. Có như thế thì em mới chẳng đau, chẳng vỡ nát hết con tim mình. Để khi nhìn lại sẽ tự nhận thức được rằng anh đã chẳng còn bên em, để em có thể tự mình bước đi, tự mình vẽ lại cho môi mình nụ cười trong nắng.
Đừng buông tay em quá vội vàng. Khi hết yêu hãy nói cho em biết.
Đừng lạnh nhạt hờ hững với em như thế. Hãy cứ đi nếu anh muốn, nếu trái tim anh đã chẳng còn muốn lưu giữ hình ảnh em, nếu nơi ấy đã bao trùm một hình bóng khác, thì anh hãy cứ đi đi, hãy đi về phía yêu thương ấy anh nhé.
... Nhưng anh à, đừng vội vàng nhé. Khi hết yêu rồi hãy nói cho em biết rồi hãy giã từ nơi em!

truyện ngắn
Read more…

NẾU ĐÃ KHÔNG THẬT LÒNG VỚI NHAU, THÌ XIN ĐỪNG ĐÙA GIỠN TÌNH CẢM, ANH NHÉ !

10:57 PM |
NẾU ĐÃ KHÔNG THẬT LÒNG VỚI NHAU, THÌ XIN ĐỪNG ĐÙA GIỠN TÌNH CẢM, ANH NHÉ !

Nực cười. Đúng là nực cười. Chuyện tình cảm mà lại đem ra làm trò đùa. Em thấy trên thế giới này chắc chỉ có em với anh mới chơi kiểu trò chơi này. Em và anh đến với nhau từ một câu nói đùa, từ những lần chém gió kinh khủng. Khi em đưa, anh đẩy. Em đẩy, anh lại đưa. Hai ta cứ mãi như thế.
Chuyện tình cảm này chúng ta coi như một trò chơi, lúc đó em thấy vui anh à. Nó là thứ để em mỉm cười trong cuộc sống tẻ nhạt này. Em thấy mới mẻ, em vui vẻ. Và em tin, anh cũng vậy. Nhưng đến hôm nay, em mới nhận ra rằng. Em với anh đã sai rồi, sai hoàn toàn rồi. Tình cảm là thứ không thể đem ra mua bán, trao đổi. Và quan trọng hơn, nó không được đem ra thành trò đùa của anh khác. Thế mà em và anh, đem nó ra trêu đùa bấy lâu nay.

Anh thấy không, bây giờ em đang đau anh à, anh có đau giống em không? Em nghĩ anh có tình cảm với em và em cũng vậy. Nhưng hai ta đem tình cảm ra chơi đùa, liệu giờ em và anh có đủ can đảm để đến bên nhau không! Em nghĩ là không anh à! Em đang đau lắm, chắc là do tình cảm của chính bản thân em trừng phạt em đấy, anh có nghĩ giống em không? Tim em đau thắt khi anh nói em đem anh ra làm trò đùa. Vậy anh có vui không khi em nói anh lấy em ra làm thú vui cho anh. Hai ta cứ trêu đùa nhau như thế cho đến bao giờ? Em muốn chấm dứt mối quan hệ này, để em không dằn vặt bản thân em là em đang đùa giỡn với anh. Nhưng em lại sợ mất anh. Em sai. Em sai rồi anh à.
Bây giờ em đang đau khổ, em đang dằn vặt chắc là do ông trời trừng phạt em đấy anh à! Anh biết hai ta sai ở đâu không? Hai ta có tình cảm với nhau, chắc chắn là như vậy. Nhưng hai ta sai ở chỗ là hai ta không thật lòng với nhau. Trong đầu em với anh chỉ có một suy nghĩ rằng chúng ta đang chơi một trò chơi lúc chán. Mà hai ta không biết mình có tình cảm với nhau lúc nào. Đau thế anh nhỉ. Rồi hai ta sẽ đi về đâu? Khi chúng ta mãi như thế này...
Chấm dứt hay... bước tiếp bên nhau. Chỉ khác một điều là từ bây giờ chúng ta sẽ thật lòng với nhau...

 truyện ngắn
Read more…

[Truyện ngắn] Có yêu thương xin đừng để đó

1:21 AM |
[Truyện ngắn] Có yêu thương xin đừng để đó - Nguyễn Hữu Trí

Chị và nó cách nhau 4 tuổi . Nó chỉ là (theo kiểu mỗi người vẫn nghĩ ở đứa con trai tuổi nó) “một thằng nhóc”,còn chị lại là cô sinh viên năm cuối.. Ừ, đọc tới đây khi cũng biết tỏng là chả thể xảy ra cái quái gì hơn mức chị em giữa chị và nó. Mỗi người chạy theo cái guồng quay cuộc sống khác nhau vậy đấy mà có những lúc chị nghĩ nó là nơi ấm áp và bình yên nhất trong cuộc đời mình .

Chị trọ cách nhà nó hai căn và chỉ tình cờ quen nhau trên mạng. Nhận xét về vụ này nó bảo là ” Duyên tiền định ” .Ngày rãnh rỗi nó rủ chị đi uống nước , ăn vặt linh tinh chỉ như kiểu thằng ở lâu năm dắt con nhỏ mới “nhập tịch” vào khu phố . Chị vô tư , thích rong chơi như con nít còn nó thì lại cụ non hay lo nghĩ , hai đứa sáp vô ấy vậy lại hợp. Nhớ trong mấy lần trò chuyện linh tinh chị thở dài bảo nó :

-Chị chia tay người yêu cũ vì ổng ghen linh tinh lắm . Đi học ca đêm mà suốt ngày ổng gọi điện thoại cả chục cuộc, thăm dò hỏi chị đi đâu . Phiền !

Bằng cái giọng người lớn nhất có thể nó đáp :

-Em thấy đàn ông người ta thường yêu mà không có niềm tin vào người phụ nữ của mình . Không có niềm tin trong tình yêu khác gì ngồi trên chiếc xe không xăng . Ừ thì hai đứa có thể cùng ngồi lên đó nhưng chả bao giờ đi xa được
- Cụ non vừa thôi ông tướng

Nó quẹt mũi cười hì hì.
- Yên tâm nếu lỡ mình có ngồi chung xe mà hết xăng thì hai mình sẽ cùng nhau đẩy bộ tới hết quãng đường hen?
- Này này ! mày đang tán chị đấy à !?
- Giỡn xíu cho vui nhà vui cửa ! Thôi mình chuyển chủ đề vậy…

Chị và nó là vậy , lúc thì nhăng nhít lúc thì sến súa với những tâm sự . Đơn thuần chị và nó lúc đó là những người bạn không hơn không kém . Nhưng biết đâu bất ngờ một ngày không xa , nó lại tán được chị chỉ trong vòng một ….. bản nhạc.

Từ ngày quen chị nó như thành bác sỹ bất đắc dĩ , chị ở một mình lại không cẩn thận nên cứ như miền đất hứa cho những rủi ro . Chị bị phỏng bô chị kể nó ,nó ùa đi mua chai thuốc rồi đứng đợi chị về đưa . Trước khi đưa nó đọc hướng dẫn cẩn thận , tra google đủ kiểu rồi cứ tới cử bôi thuốc là nó nhắc . Còn mấy hôm chị nhịn ăn tối giữ eo ,tới khuya lại đói bụng chị ngồi than với nó , nó nhanh nhẩu đi mua sinh tố mà dặn người bán cẩn thận ít sữa , ít đường ( trông nó thiếu điều muốn giành lấy luôn tự làm cho chị ) .Nó thích được dạo quanh khu phố với chị , chị thích được khoác tay rồi thỉnh thoảng gục vào người nó như đứa con nít không phải lo nghĩ gì . Thiên thời địa lợi ở chỗ chiều cao của nó hoàn toàn vừa tầm để chị có thể gục vào mỗi lúc.Mỗi lần nó làm chị bất ngờ chị lại cười khúc khích cả ngày . Nó vô tình nghiện cái kiểu cười khúc khích đó của chị còn chị thì đang bắt đầu “đổ” với cái cụ non của nó.

Cụ non như nó rồi cũng vô tư khi bên chị , còn chị tính sẵn vô tư , hai đứa vô tư rồi vô tình có tình cảm hồi nào chả hay.

“Chị mãi mãi là của em,không tình yêu mới , tình yêu cũ gì nữa cả Chỉ em là đủ” Đó là câu nói trong một lần hai đứa chat , lúc này khỏi phải nói nguyên chữ “hạnh phúc” hiện rõ mồn một trên mặt nó nhưng mà hên nó còn núp được dưới cái nick . Chị không phải kiểu con gái sến súa , chị rắn rỏi và mạnh mẽ tới nỗi nhiều lúc nó nghĩ chắc đàn ông người ta còn phải sợ chị . Nên lúc chị “sến” nó hạnh phúc lắm . Ừ thì thằng con trai nào chả hạnh phúc khi người con gái mình thích nói vậy . Tuy nhiên cái hay và cũng dở tệ của việc chat chit là ta có đủ thời gian để suy nghĩ cái mà ta sắp nói , nó nghĩ đến tương lai của chị , nó nghĩ tới việc chị trong độ tuổi mà việc chồng con đã phải tính , nó nghĩ tới việc một cô gái như chị sẽ cần một thằng đàn ông đúng nghĩa không chỉ về tình cảm mà còn vật chất , Ừ vậy là nó reply tỉnh bơ khuyên chị nên có suy nghĩ thật chín chắn cho tương lai mình . Lúc đó nó nghĩ chắc sẽ lơ chị vài ngày theo đúng kiểu quen ” không rõ ràng ” thì nào ngờ vài ngày đó người cũ của chị lại xuất hiện.

"Yêu thương cách mấy nếu im lặng mãi rồi cũng sẽ dần nhạt nhòa”

Ừ khẳng định là câu nói trên đúng . Nó im lặng chị cũng lặng im .Chị và nó kiềm chế cảm xúc như kiểu người say khăng khăng bảo mình không say . Khó chịu , bức rức nhưng vẫn muốn bên nhau như kẻ say lúc nào cũng muốn uống tiếp . Ừ thì chị và nó vẫn bên nhau nhưng không còn như trước , nó cho chị thời gian , cho chị tự do và cả khoảng lặng , thỉnh thoảng chỉ quan tâm nhẹ nhàng một cách lặng lẽ dù trong lòng nó lúc nào cũng muốn ôm chặt lấy chị rồi nói cho cả thế giới này rằng nó đã , đang và sẽ chỉ yêu một người con gái . Còn chị bắt đầu “tỉnh” vì bị ảnh hưởng bởi cuộc sống xung quanh , mẹ chị đã bắt đầu hối rể , bạn bè xung quanh cũng dường như hối chị bằng những tấm thiệp cưới rồi lại tới đầy tháng và thôi nôi .
Hết vô tư với nó , chị cũng tự hối mình .

Rồi yêu thương trong chị với nó dần được thay thế . Người cũ của chị quay về và hứa sẽ thay đổi . Nếu khách quan mà so sánh anh ta hoàn toàn đủ điều kiện hơn nó . Hơn chị 1 tuổi , quen mẹ chị và từng bên chị lâu hơn nó , có công ăn việc làm ổn định ,muốn một mối quan hệ có thể tiến xa chứ không phải đùa giỡn . Rồi ngày anh ta chính thức muốn quay lại chị đã đồng ý . Cái lời nói ngày nào của chị với nó thành quá khứ . Chị yêu nó nhưng chị cũng không muốn bắt nó phải gắn với chị , chị nghĩ về nó rồi chị nghĩ về mình . Ngày chị quay lại với người cũ chị không nói nó , chị đăng hình giữa chị và anh ta một cách công khai ( điều mà đó giờ nó chưa thấy chị làm ) . Không quá tình cảm nhưng nhìn nó có thể tự mình hiểu được . Hình chị với nó ,chị up chỉ để ở chế độ riêng chỉ hai đứa thấy và không nói với ai . Còn nó sẵn sàng khẳng định với bất kì ai Nó đã , đang và sẽ chỉ yêu một người con gái

Chị dối nó và vẫn tiếp tục bên nó dù đang dần quay lại với người cũ , nó hỏi chị về người cũ chị lơ là không nói , nó hiểu và cũng không muốn tự làm tổn thương mình . Nó cố gắng cho chị thấy nếu chị nói ra nó vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận việc đó . Nó hối chị đừng long nhong mà nên sớm có một mối quan hệ nghiêm túc và dài lâu . Nó vẫn sẵn sàng bên chị dù thời gian chị dành cho nó đã ít đi . Chắc nó đang trở thành một thứ mà nó ghét nhất khi yêu – ” Thằng lụy tình ” .Trước đó nó quan niệm tình yêu một cách đơn giản rằng là thứ phải bắt nguồn từ hai phía , phải được vun đắp và giữ gìn bởi cả hai . Là thằng đàn ông có lòng tự trọng của riêng mình , nó thấy khinh những thằng lụy tinh suốt ngày hy sinh vì tình yêu . Nó nhủ mình sẽ không bao giờ như thế . Vậy mà giờ đây nhìn lại , nó không khác mấy với những thứ nó ghét và khinh . 

———————————————-
“Sao mà nó chân thành quá “ – Chị nghĩ và thấy mình có lỗi khi nói dối nó .

Rồi cũng tới lúc chị kể nó nghe sự thật , chị bảo chị muốn cho người ta một cơ hội và tự cho mình một cơ hội . Nó đã chuẩn bị tâm lý từ trước và tỉnh bơ chấp nhận.Nó bảo không sao và vẫn vui vẻ nói chuyện với chị như chưa có gì xảy ra . Có lẽ như vậy sẽ tốt cho chị và nó . Chí ít là nó vẫn sẽ được bên chị , dù không chính thức , dù không phải là mối quan hệ yêu thương nhưng nó biết việc nó đang làm là tốt cho chị và nó tin chắc chị chưa bao giờ muốn mất nó. Nhưng có lẽ việc nó làm chả tốt cho bản thân một xíu nào ….

- Chị chặn facebook ông kìa rồi 
- Sao vậy ? giận hờn gì nhau? – Nó mừng thầm: "Chắc là chia tay! Mình lại có thể thoải mái như ngày nào với chị rồi “
- Ổng vô facebook chị , thấy hình chị và em , dù để chế độ riêng tư rồi . Ổng lại càm ràm , đã bảo chị và em không có gì với nhau cả mà vẫn càm ràm . 
-Úi hà hà. Em được người yêu chị ghen rồi cơ à . Nói chứ chị giải quyết vậy cũng được … À mà thôi em có việc cái , phải đi đây . 
– Nó cười và nói cho mau rồi vội quay mặt đi , nó không muốn chị thấy nó buồn .

Chả thể mong gì hơn được nhưng câu nói của chị “chị và em không có gì với nhau cả” chắc chỉ là lời vô tình , nhưng cứ vô tư lởn vởn trong đầu nó . Nó nhớ về tấm hình ngày nào , một tấm Selfie khoảnh khắc chị gục vào vai nó . Nó nhớ về những tháng ngày bác sĩ bất đắc dĩ , nhớ cả điệu cười khúc khích . Trớ trêu thay càng nhớ về những tháng ngày hạnh phúc thì nó lại càng nhận ra thực tại của mình Chị muốn được nó quan tâm lại muốn có một tương lai với người ta . Nó thấy chị ôm người ta trong một lần nó chạy xe lang thang trong khu phố . Về nhà nó đập tay vào tường mạnh hết sức có thể vẫn thấy tay nó không đau bằng những gì nó phải chịu . Nó thấy mình là kẻ thứ 3 , một thằng đang ngày càng lụy tình . Chị giờ không chỉ thấy đủ , chị thấy mình thừa tình cảm nhưng vẫn giữ nó lại bên mình .Suy cho cùng có những món đồ chơi mà dù ta đã chơi xong vẫn có thể để đấy.

Cũng tới cái ngày mà tim nó không muốn có thêm vết thương nào nữa , lý trí bảo nó nói với chị : 
- Em có tình cảm với chị nhưng bây giờ chị quay về với người cũ rồi nên thôi … em đi nhé . Cho em thời gian khi nào em sẵn sàng em sẽ quay lại làm thằng em đúng nghĩa của chị .
Chị “ừ” nhẹ một tiếng và nó quay mặt đi . Không níu kéo , không một lời từ biệt , chỉ đơn giản là một tiếng “Ừ”. Rồi vài ngày sau chị âm thầm dọn đi chỗ khác mà chả nói nó.Tới khi nó nhận ra thì chị cũng không còn ở nơi mà tối tối nó vẫn đứng đợi để đưa chị một cái ôm . Mối quan hệ phức tạp không rõ ràng của nó và chị kết thúc đơn giản như vậy. 

Hôm nay nó lật lại câu chuyện này khi đã sắp xếp tình yêu ngày nào vào ngăn tủ kỉ niệm , biên tập nỗi nhớ và niềm đau ngăn nắp vào kệ sách của quá khứ . Nó chợt nhận ra quan niệm ngày nào của nó vẫn đúng ( hay chí ít là nó nghĩ đúng với nó ) tình yêu là thứ bắt nguồn từ hai phía , cần vun đắp và giữ gìn từ cả hai .Vậy nên xin chân thành gửi tới những ai đã , đang và sẽ yêu câu nói …. ” Có yêu thương xin đừng để đó “ 

Như một đoạn tán văn lan man nào đó mà nó đã viết "Yêu thương cách mấy nếu im lặng mãi rồi cũng sẽ dần nhạt nhòa".
Read more…

CÂU THẦN CHÚ CỦA CON GÁI " KHÔNG SAO , EM ỔN MÀ "!

1:37 AM |
CÂU THẦN CHÚ CỦA CON GÁI " KHÔNG SAO , EM ỔN MÀ "!

Giống như một cách trấn an người khác và tự trấn an mình, con gái có một câu thần chú ngắn ngắn, vẻn vẹn năm chữ cho một câu. Là: 
“Không sao, em ổn mà!” 
Rồi thì các anh chàng sẽ thấy các chị em phụ nữ thường hay nói câu đó. Khi mà họ xã giao khách sáo với những người xa lạ chưa kịp quen thân, bởi không muốn làm phiền đến người khác. Khi mà họ muốn được ở lại một mình, kể cả ngổn ngang tâm trạng và bế tắc chưa tìm ra cách để giải quyết, bởi lúc bấy giờ đang rơi vào trạng thái hụt hẫng với ngay chính bản thân mình. Cách nói “ổn mà” hoàn toàn trái ngược với cái cách mà các cô gái đối diện với nó. 
Bạn biết không, thật sự thì, cô gái ấy không ổn một chút nào! 

Vì không ổn chút nào, nên đừng bỏ mặc họ ở lại một mình. Có những lúc cuộc đời này quanh co, họ cũng thấy như một người chạy hụt hơi trong cuộc thi maraton của cuộc đời mình, cảm thấy mọi chuyện xảy ra tồi tệ hệt như cả thế giới này chỉ có mình họ là bị đào thải, bị bỏ rơi ở lại… Những lúc ấy, họ cần bạn bên cạnh, chỉ để họ biết rằng họ không ổn khi phải một mình. Cũng chỉ để họ biết rằng, bạn sẵn lòng không bỏ mặc họ cho dù cả thế giới có quay lưng. 
Vì không ổn chút nào, nên đừng tỏ ra thờ ơ và lạnh lùng với họ. Tình cảm là thứ có sức mạnh to lớn nhất trong trái tim một người con gái. Họ có thể gục ngã vì nhiều chuyện khác đã xảy ra nhưng rồi vẫn có thể đứng lên chỉ cần bạn còn ở đó. Nếu bạn là người duy nhất họ tin tưởng và yêu thương cũng không còn cần họ nữa, e rằng họ sẽ không đủ mạnh mẽ để có thể đứng lên. 
Rốt cuộc, lớp ngụy trang của con gái cũng chỉ đơn giản có ngần ấy mà thôi. Là phô ra vẻ mặt vờ như cứng rắn, là cố sức nói với tất cả mọi người rằng mình đang ổn, hoàn toàn ổn. Rồi thì cũng muốn nức nở lên trong vòng tay ôm ấm áp lẫn chân thành của người mà mình thương. Rồi thì cũng mong được người thương chung vai chia sẻ, cùng mình giải quyết mọi chuyện một cách thật gọn gàng. 
Cách nói “ổn” ấy mà, là cách nói để phủ lấp đi một phần yếu đuối, muốn người khác đừng cười chê và nhạo báng mình. Cách nói “ổn” ấy cũng là một cách để lấy lại tinh thần, để vực dậy bản thân. 
Cho nên, các chàng trai thân mến, nếu cô gái của bạn nói với bạn rằng “em ổn”, hãy tinh tế để nhận ra rằng có chuyện gì không hay trong cuộc sống của cô ấy hay không? Nếu có chuyện gì đó trong tầm giải quyết của bạn, hãy giúp cô ấy khỏi những vướng mắc quẩn quanh. Nếu có chuyện gì đó mà bạn không được biết, cũng không thể giúp được gì, thì ít nhất cũng đừng bỏ mặc cô ấy một mình. 
Những lúc con gái bất ổn, đều vờ như mình vẫn ổn. Và mặc nhiên nói “không sao”…

[truyện ngắn]
Read more…

Mình Yêu Nhau Em Nhé

8:30 PM |

Truyện ngắn: Mình Yêu Nhau Em Nhé

 
Tôi năm nay ngoài hai mươi và vừa có một cuộc tình vừa tan vỡ, điều đó khiến nụ cười của tôi mất đi mấy tháng liền nhưng rồi tôi cứ nghĩ chuyện gì cứ qua thì để cho nó qua nếu cứ nghĩ tới nó hoài thì làm sao tôi có thể sống vui vẻ đươc chứ, tranh thủ mấy ngày hè rảnh rỗi tôi đăng ký học một lớp anh văn tại trường. Sáng hôm đó, khi tôi vừa thay xong quần áo và soạn tập vở thì bỗng có cuộc điện thoại từ thằng Quân:

-Alo Tuấn hả vào bệnh viện với thằng Thắng đi nó mới té xe mà sáng nay bọn tao co tiết học trên lớp hết rồi không bỏ được, mày vô với nó đi.

-Ơ nhưng mà sáng nay tao đi học anh văn buổi đầu tiên

-Trời thì nghỉ một bữa có chết đâu vì bạn bè đi, hoạn nạn có nhau mà

-Rồi rồi tao vô với nó liền

Vừa dứt câu thì nó cúp máy cái rụp, công nhận nó cũng vì bạn bè quá, thôi kệ mình là bạn tốt mà hoạn nạn có nhau, thế là tôi lao thẳng vào bệnh viện. Tới phòng cấp cứu, thì bác sĩ bảo :

-Thắng bị gãy xương hiện đã chụp hình và chuẩn bị bó bột, anh là người nhà của Thắng phải không

Tôi không suy nghĩ rồi trả lời:

-Dạ đúng rồi ạ

-Vậy anh đi xuống dưới đóng tiền

-Dạ dạ

Mới sáng sớm đã ôm nợ rồi, khổ thân . Sau khi đóng các chi phí, tôi ở lại xem tình hình của Thắng như thế nào, nó cũng tội nghiệp sinh viên dưới quê lên bị tai nạn thì không có gia đình bên cạnh mình là bạn với lại tôi lại ở tại thành phố này lại có nhiều điều kiện giúp nó nên làm vậy cũng phải. Một hồi nó được đây ra:

-Mày sao rồi – tôi hỏi

-Tao không sao bây giờ bó bột cũng ổn rồi, cám ơn mày nhiều

-Ờ có gì đâu bạn bè mà

-Mà mày đóng phí bao nhiêu để tao gởi trả lại

-Thôi được rồi, chuyện tiền bạc tính sau đi sức khỏe mới là quan trọng

Cùng lúc đó thì nhóm bạn vừa vào tới, tôi chợt nhớ ra là mình còn phải đi học, nên bảo đám bạn ở lại chăm sóc Thắng còn tôi thì vọt lẹ vô trường vì giờ đã trễ giờ quá rồi. Tôi phóng xe nhanh tới trường, gửi xe xong vội chạy vào lớp, hớt ha hớt hải sao mà lại va trúng vào một bạn nữ, làm xấp giấy trên tay bạn ấy bay tứ tung, tôi vội cúi xuống nhặt tiếp bạn ấy và luôn miệng nói:

-Xin lỗi cậu vì tớ gấp quá

-Được rồi không sao, cậu gấp thì cứ đi trước đi

Nghe được câu nói đó như phất cờ tôi liền cảm ơn rồi chạy đến lớp của mình, chắc đằng sau bạn ấy đang trù dập tôi lắm đây, vừa tới lớp thì không còn một bóng người “ OMG, vậy là hôm nay mình đã bỏ một buổi học rồi, ngày đi học đầu tiên của tôi”. Thế rồi lẳng lặng đi về.

Ngày hôm sau tôi chỉnh đồng hồ báo thức thật sớm, tôi vội rửa mặt rồi đi ăn sáng hôm nay phải đi sớm có gì làm quen bạn mới để mượn tập chép bài cho hôm qua. Đúng là đi sớm thật, vào lớp mà chả thấy ai, lựa ngay bàn ba ngồi, tôi gục xuống bàn định ngủ một lát, một hồi tôi nghe tiếng nói chuyện rồi có một ai đó đang lay tôi:

-Này cậu gì đó ơi, chỗ này của tớ mà

Giọng một bạn nữ vang lên mà tôi chẳng thèm ngước lên nhìn

-Lớn rồi chứ có phải cấp 1, cấp 2 đâu mà ngồi đúng chỗ mỗi ngày, ai vô trước thì ngồi trước vậy thôi

Một lát sau có người lại ngồi kế bên tôi, có một mùi hương êm dịu lan tỏa tôi đoán chắc là con gái .

-Con trai gì đâu mà nhường con gái tí cũng không được

Nghe câu đó xong tôi ngước dậy nói một câu:

-Mắc mớ gì tớ phải nhường chỗ ngồi cho cậu chứ

Nhìn thẳng vào bạn gái ngồi kế bên ấy tôi thấy quen quen, chắc hẳn đã gặp ở đâu rồi này, bạn ấy cũng nhìn tôi rồi phán một câu:

-Đúng là đồ đáng ghét đi đâu cũng gặp

Câu nói của bạn ấy làm tôi có thêm cơ sở để biết rằng tôi đã từng gặp bạn ấy mà không nhớ gặp ở đâu, tôi quay sang hỏi bạn ấy:

-Này hình như chúng ta đã gặp ở đâu rồi phải không

-Bởi vậy con người vừa đáng ghét mà trí nhớ lại không tốt nữa

Bạn ấy nói rồi tặc lưỡi giống như đang châm chọc tôi vậy, tôi nhớ đến sấp giấy hôm qua toàn chữ tiếng anh có lẽ nào:

-Có phải hôm qua tớ đã va vào cậu phải không

-Ừm- bạn ấy trả lời không thể cụt hơn

Trời ạ, sao lại trùng hợp thế này chứ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, biết vậy hôm qua dừng lại nhặt tiếp thì biết đâu hôm nay tình hình lại khác. Trong suốt buổi học hôm đó tôi và bạn ấy không nói thêm một lời nào, đến cuối giờ tôi hạ mình nói nhỏ nhẹ với bạn ấy:

-Này hôm qua thầy dạy gì thế cho tớ mượn tập được không

Đáp lại sự chân thành đó của tôi chỉ 1 tiếng:

-Không!!!

Một từ thôi mà sao nghe nó vô tình quá, định nói “ Sao mà cậu thù dai quá vậy mà không dám”. Sau khi thầy cho cả lớp nghỉ, tôi thì xếp tập sách của mình lại tôi chưa bỏ vô hết thì bạn ấy đã bỏ đi về trước rồi haiz, con gái gì đâu mà…. nhìn qua nhìn lại thấy trên bàn còn một quyển tập chắc của bạn ấy bỏ quên tôi lấy xem thử, thì ra là bài của môn hôm qua mà tôi nghỉ, tôi lật xem tên : Nguyễn Thị Ngọc Anh . Chiều hôm đó về nhà tôi chép bài cho nhanh rồi trả tập cho người ta, công nhận chữ bạn ấy đẹp thật nhìn lại chữ của mình thì khác một trời một vực, nhìn khó tính vậy chứ nhưng cũng tốt bụng không đến nỗi nào.

Sáng hôm sau, tôi đi học sẵn ghé qua trước cổng trường mua hai ly trà sữa, người ta tốt với mình thì mình phải có chút lòng gì mới được. Có lẽ hôm nay, tôi vô trễ nên mọi người cũng vào khá đông rồi có cả Ngọc Anh nữa, tôi lại chỗ của mình đặt ly trà sữa lên bàn của Ngọc Anh, Ngọc Anh quay sang hỏi tôi:

-Cái gì đây

-Hihi trả tập cậu này, cám ơn cậu nha, đó là một chút lòng của tớ thay lời cảm ơn đến câu

-Nhưng mà tớ không nhận đâu cậu uống đi

-Nếu cậu không nhận tớ sẽ buồn đó, tớ cũng đã mua cho mình một ly nè

Tôi nói rồi đưa ly của mình lên lăc lắc

-Thôi được rồi, vậy tớ nhận nhưng mà cậu có bỏ gì vô đây không đó

Câu nói của bạn ấy làm tôi đang uống như muốn sặc

-Cậu nghĩ tớ xấu xa vậy sao

-Sao tớ biết được nhìn mặt cậu gian lắm đấy

Tôi và Ngọc Anh cứ trêu nhau vậy đó, những vậy cũng vui đỡ hơn là ngồi kế bên mà cứ im lặng giống hôm qua. Hôm nay học thầy cho làm bài tập, tôi tì đó giờ rất nhát học anh văn nên mấy cái bài tập này đối với tôi là rất khó, tôi quay sang Ngọc Anh:

-Cậu biết làm không chỉ tớ với

-Tớ biết làm nhưng tớ không chỉ cậu

-Thôi mà năn nỉ đó

-Không là không

Đôi lúc cũng khó tính thật đấy hồi nảy mới thấy dễ thương chút xíu mà giờ lại thay đổi chóng mặt.

-Bạn Tuấn lên bảng làm cho thầy câu số một

Tiếng của thầy vang lên làm tôi điếng người không hiểu sao coi theo danh sách mà lại kêu tôi đầu tiên chắc hôm nay số xui rồi, kiểu này lên không biết làm gì hết chắc mang nhục quá, đang lo lắng thì Ngọc Anh đưa sách cho tôi:

-Này lấy sách của tớ đi

Gấp rút quá nên tôi vội lấy rồi đem lên bảng viết mà chưa cảm ơn, thôi kệ lát về nói cũng chưa muộn, làm bài xong tôi về chỗ và không quên cám ơn Ngọc Anh:

-Cám ơn cậu nhé

-Không có chi hì

Lại là một câu trả lời chẳng có đầu đuôi gì hết. Một tuần cũng trôi qua nhanh chóng học chung với nhau , ngồi cạnh nhau nhưng giữa tôi và Ngọc Anh như có một khoảng cách nhất định vậy, Ngọc Anh và tôi bằng tuổi nên giao tiếp cũng dễ hơn một chút . Tôi đang chăm chú nhìn Ngọc Anh viết bài, mái tóc buông xõa dài, nhìn Ngọc Anh cũng dễ thương quá chứ tuy chưa phải là hotgirl nhưng nhan sắc như vậy là chuẩn rồi, làn da trắng không tùy vết, khuôn mặt tròn lâu lâu bím môi làm lộ ra má lúm đồng tiền, đag mãi mê nhìn thì tiếng Ngọc Anh vang lên:

-Này ai cho cậu nhìn tớ quài thế

-Giời ai nhìn cậu tớ nhìn bức tường bên kia chứ bộ

-Cậu cứ cãi, cái gì cũng cải được thôi tớ không nói với cậu nữa

Nói rồi Ngọc Anh chăm chú nhìn ra cửa lớp, tôi thấy lạ nên cũng nhìn theo hướng của Ngọc Anh, thấy một thanh niên chạc tuổi tôi đang đứng trước của lớp, lâu lâu lại nhìn về phía Ngọc Anh

-Hắn là ai thế- tôi tò mò hỏi

-Người đó trước đây là bạn cũ của tớ, mấy hôm nay cứ nhắn tin với tớ suốt mà tớ không trả lời lại

-Cậu không trả lời mà hắn vẫn nhắn tin chứng tỏ hắn đã thích cậu

-Tớ không biết nữa nhưng tớ không thích hắn, tối ngày cứ theo tớ làm tớ có cảm giác sợ hãi

-À vậy có cần tớ bảo vệ cho không, có gì nói với tớ một tiếng nha haha

-Xí ai thèm

Và mấy ngày sau đó tôi để ý, mỗi buổi sáng hắn , không biết cố ý hay vô ý đều đi ngang qua lớp tôi cứ nhìn về phía của Ngọc Anh công nhận hắn ta si tình gớm. Giờ ra chơi , tôi và Ngọc Anh đang đứng nói chuyện thì hắn từ xa đi tới, Ngọc Anh nói nhỏ với tôi:

-Này hay cậu giả vờ tỏ tình với tớ đi

Nhìn thấy hắn ngày nào cũng lên lớp tôi nên tôi thấy ghét nên liền đồng ý, đợi hắn tiếng lại gần tôi nắm lấy tay Ngọc Anh rồi nói:

-Từ lâu tớ đã yêu thầm cậu và giờ tớ muốn nói rằng: “Ngọc Anh làm người yêu tớ nhé”

-Ừm tớ đồng ý

Cái tên đó vẫn chưa chịu đi, thế là tôi chơi liều luôn, tôi vòng tay ôm Ngọc Anh vào lòng, Ngọc Anh hơi bất ngờ nên cố lấy sức đẩy tôi ra nên không được vì tôi đã ôm chặt, một lát hắn bỏ đi rồi tôi mới buông Ngọc Anh ra. Vừa buông ra thì:

-Này tớ đâu có bảo cậu ôm tớ

-Làm như vậy mới như thật cậu thấy không hắn đã bỏ đi rồi kìa haha

Ngọc Anh không nói gì mà dẫm lên chân tôi một cái làm tôi đau điếng rồi bỏ vào lớp, làm tôi phải bước vào lớp với dáng đi cà nhắc của mình, vừa vào tới lớp tôi lại chọc tiếp:

-Cậu ngộ thật cậu bảo tớ giả bộ làm người yêu thì tớ phải làm cho giống thật chứ

-Huhu người yêu thật người ta mới ôm nhau như vậy chứ, tớ là con gái mà sao cậu lại tùy tiện ôm tớ như vậy lỡ người ngoài nhìn thấy rồi sao

Ngọc Anh nói rồi úp mặt xuống bàn, tôi lại phải tiếp tục năn nỉ rồi

-Thôi thôi mà lỡ rồi, tớ xin lỗi , mà chẳng lẽ từ đó giờ chưa có thằng con trai nào đụng vào người cậu hay ôm cậu sao

-Chưa cậu là người đầu tiên đó

-Vậy là tớ diễm phúc vậy à – tôi nói nhỏ

-Hả cậu vừa nói cái gì đó

Trời nói nhỏ vậy mà cũng nghe

-Tớ có nói gì đâu à, tớ nói tớ biết lỗi rồi

Một thời gian trôi qua, tôi và Ngọc Anh thân thiết hơn rất nhiều, chúng tôi cho nhau số điện thoại rồi cả nick fb nữa, mà vào nick của Ngọc Anh thì khỏi phải nói cô nàng rất thích đọc truyện tình cảm, hình như này nào tôi cũng thấy Ngọc Anh chia sẻ hoặc viết lên những stt nói về tình yêu, đôi lúc là những giận hờn vu vơ về cuộc sống, do bằng tuổi nhau nên tôi và Ngọc Anh cũng dễ dàng hơn trong việc xưng hô hằng ngày và thì thoảng là những lầm cmt về tâm trạng của nhau trên fb cảm giá thoải mái hơn rất nhiều.Rồi một ngày Ngọc Anh đăng status: “Tớ muốn hẹn hò cùng một ai đó trong một ngày để thử cảm giác có người yêu là như thế nào, ai muốn thử cảm giác đó cùng tớ thì mình hẹn hò đi…” đọc stt của Ngọc Anh mà tôi phì cười tôi liền cmt lại “Vậy chúng ta hẹn hò nha”, “Cậu không trêu tớ đấy chứ”, “ Ai trêu cậu làm gì vậy ngày mai chúng ta bắt đầu nha” tôi vừa cmt xong câu đó vừa hồi hộp xem Ngọc Anh trả lời như thế nào, một lát Ngọc Anh cũng cmt vào : “Ok được thôi” kèm theo icon mặt cười.

Để tránh bị Ngọc Anh nuốt lời tôi lấy điện thoại ra chụp lại dòng stt và cmt của tôi và Ngọc Anh, kì này cậu chết chắc hehe. Tối hôm đó, trước khi ngủ tôi nhắn cho Ngọc Anh:

-Sáng mai tớ qua đón cậu nha

Một lát thì Ngọc Anh rep lại

-Thôi để tớ tự đi được rồi mắc công lại phiền cậu

-Phiền gì mà phiền mai cậu là người yêu của tớ rồi , đưa đón cậu là việc phải làm của một người bạn trai như tớ hihi, không nói nữa đâu tớ đi ngủ đây mai tớ qua đón cậu sớm, chúc cậu ngủ ngon

Tôi phải nhắn như vậy để không mắc công Ngọc Anh đổi ý nữa thì hết cơ hội, bây giờ phải ngủ lấy sức để mai hẹn hò tôi suy nghĩ một hồi đánh một giấc tới sáng. 5h45 sáng điện thoại tôi báo thức liên hồi, bình thường thì tôi sẽ tắt để ngủ thêm một lát nữa nhưng hôm nay tôi liền bật dậy, cầm điện thoại lên bấm số Ngọc Anh, nhạc chờ đổ một hồi Ngọc Anh mới bắt máy:

-Tớ nghe đây

Hình như Ngọc Anh còn ngủ, giọng khác thường ngày

-Còn ngủ sao cô bé

-Ai là cô bé chứ

-Thôi thức dậy tớ qua đón đi ăn sáng rồi đi học nè, nhanh đó tớ đi đây

Tôi nói rồi tắt máy sợ Ngọc Anh làm nũng không chiu thức dậy, tôi đi làm về sinh cá nhân, thay quần áo hôm nay là ngày hẹn hò mà phải ăn mặc đẹp và lịch sự một tí, áo sơ mi sọc xanh mà tôi rất thích đóng thùng cùng chiếc quần jean, ngắm ngía một hồi tôi lấy cặp rồi lấy xe qua nhà Ngọc Anh. Tôi chưa lại nhà Ngọc Anh lần nào nhưng theo thông tin mà Ngọc Anh cho tôi thì cũng không khó tìm lắm, mười lăm phút là tôi đã có mặt trước cổng nhà Ngọc Anh rồi. Chờ một hồi thì Ngọc Anh cũng xuống tới.

-Hi xin lỗi cậu, cậu đợi tớ lâu chưa

-À tớ cũng chỉ mới đến thôi hihi lên xe đi

Cũng may là Ngọc Anh có chuẩn bị nón do lúc nảy vội quá nên quên đem theo, ngồi phái sau xe mà Ngọc Anh cứ im lặng cả tôi cũng vậy chứ bình thường ai đứa gặp nhau thì có rất nhiều chuyện để nói, không khí trong lành của buổi sáng ngày hôm nay thật tuyệt, có một chút gió nhẹ nhè và tôi cảm nhận được mùi hương của Ngọc Anh đang phản phất, thấy Ngọc Anh cứ im lặng nên tôi bắt chuyện trước:

-Này sao cậu cứ im lặng thế

-Vậy sao cậu không nói gì với tớ đi

-Cậu ôm tớ đi

-Cái gì???

-Thì là người yêu mà cậu phải ôm tớ chứ- tôi ghẹo Ngọc Anh

-Có phải là người yêu thật đâu mà ôm với ấp chứ

-Nhưng hôm nay tớ xem cậu như người yêu thật sự của tớ chứ không phải là chúng ta đang trong một trò chơi nào đó

-Cậu này

Ngọc Anh nói rồi hai chúng tôi chìm vào im lặng, nói vậy chứ được chở người con gái mà tôi thầm thích từ lâu như thế này thì quả thật tuyệt vời rồi. Hôm nay tôi và Ngọc Anh đi ăn phở, đã lâu rồi không có ăn nên hôm nay phải ăn cho đỡ thèm. Vừa ăn , tôi lựa những miếng thịt bò mỏng mềm nhường cho Ngọc Anh:

-Này sao cậu không ăn mà sớt cho tớ thế

Do thấy tôi đưa nhiều thịt quá nên Ngọc Anh nói với tôi

-Đó là cách tớ chăm sóc người yêu của mình mà, cậu ăn đi vì cậu gầy hơn tớ mà ăn nhiều vào cho có da có thịt với người ta

-Cái cậu này, vậy cậu ăn bò viên với bánh phở của tớ đi nhiều quá tớ ăn không hết đâu

Ngọc Anh nói rồi sớt qua cho tôi, hai đứa tôi như trẻ con vậy nhường qua nhường lại cho nhau mà chẳng chịu ăn gì hết, một hồi thấy gần tới giờ học nên tôi vội vàng ăn nhém nữa tôi nghẹn cả cổ

-Này cậu ăn từ từ thôi làm gì mà ăn gấp thế-Ngọc Anh nhắc nhở tôi

-Ơ… ờ tại tớ sợ trễ giờ

-Coi kìa dính tùm lum trên mặt hihi

Ngọc Anh nói rồi lấy khăn giấy lau cho tôi chỗ bị dính, chỉ một hành động nhỏ vào lúc đó thôi cũng khiến cho tôi cảm thấy vui và hạnh phúc, vì ít ra cũng có một người quan tâm tôi, cảm giác này từ lâu tôi ngỡ như mình đã mất nhưng hôm nay Ngọc Anh đã mang lại cho tôi cảm giác ây, cảm giác của sự quan tâm và ấm áp. Ăn xong tôi chở Ngọc Anh vào trường gửi xe, tôi không đi ngay vào lớp mà đi ra trước cổng trưởng mua ly trà sữa cho tôi và Ngọc Anh, mang vào lớp tôi đưa cho Ngọc Anh rồi bảo:

-Này của cậu

-Vậy cậu không uống sao mà mua có một ly vậy

-Có chứ, tớ uống chung với cậu mà

-Hả uống chung

-Ờ thì uống chung có sao

-Nhưng tớ là con gái mà

-Người ta là người yêu người ta còn hôn nhau như trong phim nữa kìa cái này mới có uống chung thôi mà

-Nhưng tớ đâu phải là người yêu thật của cậu đâu

-Thì chỉ yêu thật hôm nay thôi… nhé

Lúc đó nét mặt Ngọc Anh xụ xuống nhìn như con cún con vậy nhưng thật đáng yêu, tôi muốn véo má con cún này một cái vậy nhưng chưa có cơ hội vì tôi biết rằng mình có là gì đâu ngoại trừ làm người yêu ngày hôm nay. Tôi nhường cho Ngọc Anh uống trước tôi thì uống còn lại, hôm nay đi học mà khác mọi ngày mắt cứ hướng lên bảng mà tâm trí lại nghĩ cho người kế bên

-Chiều nay mình đi chơi nhé- tôi hỏi

-Đi đâu giờ

Vừa chép bài Ngọc Anh vừa trả lời chứ không thèm nhìn đến tôi

-Thì đi đến bất cứ nơi nào nơi mà thường dành cho các cặp tình nhân như chúng ta

-Tình nhân nữa ghê quá

-Haha vậy mới đặc biệt chứ

-Có gì mà đặc biệt

-Thôi không nói nữa cậu chép bài dùm tớ nha, hôm nay tớ mệt, tớ ngủ tí

Tôi nói rồi gục mặt xuống bàn, dẫu Ngọc Anh có dùng tay lay lay tôi dậy nhưng tôi giả vờ như không hay biết gì, hôm nay học ngay cô dễ nên cứ ngủ thoải mái không sợ cô la. Buổi trưa tôi đưa Ngọc Anh về mà không quên dặn lại:

-Chiều nay 2 giờ tớ qua đón cậu đó

-Tớ nhớ rồi mà, cậu sợ tớ quên hay sao ấy cứ nhắc mãi

-Sao tớ biết cậu nhớ hay không, tớ phải cẩn thận vậy đó, để mắc công cậu quên cậu ngủ nướng thì khổ

Ngọc Anh lấy tay vỗ nhẹ vào vai tôi:

-Cậu dám bảo tớ ngủ nướng hả, tớ ít như vậy lắm nha

-Vậy thôi tớ về đây, chiều nay sẽ là một buổi chiều đặc biệt của tớ và cậu

Chào Ngọc Anh rồi tôi về nghĩ đến buổi chiều hôm nay sao mà tôi cảm thấy phấn khích và mong từ giờ thời gian sẽ trôi thật nhanh, trưa hôm đó tôi không tài nào ngủ được, mắt cứ hướng về chiếc điện thoại xem giờ, đúng là khi mình chờ đợi một điều gì đó thời gian trôi lâu thật , gần 2 giờ chiều tôi đã chuẩn bị xong quần áo cũng đã gọn gàng tôi chạy sang đón Ngọc Anh. Vừa tới tôi nhắn tin cho Ngọc Anh, một lát thì Ngọc Anh cũng xuống, Ngọc Anh lúc này trông thật xinh đẹp, vẫn là áo thun và quần jean đơn giản nhưng hôm nay Ngọc Anh có trang điểm một tí càng làm cho Ngoc Anh xinh đẹp hơn, ngồi sau xe có lẽ Ngọc Anh ngồi gần hơn lúc ban sáng tôi cảm nhận được điều đó.

-Chúng ta sẽ đi đâu đây- tôi hỏi

-Tớ muốn đến một nơi nào đó lãng mạn và không ồn ào

Thế là tôi chở Ngọc Anh đến một quán coffee quán này thường dành cho các đôi tình nhân hay lui tới, chúng tôi vào trong và lựa một chỗ ngồi thóang mát và yên tĩnh:

-Cậu qua bên kia ngồi đi-Ngọc Anh bảo tôi

-Không người yêu phải ngồi sát bên nhau vậy nè, nó mới giống chứ , ngồi bên kia hai chúng ta xa cách quá

-Cái cậu này làm như yêu thật chẳng bằng

-Tớ đã bảo hôm nay tớ sẽ xem cậu như người yêu thật của tớ mà

Tôi nhìn xung quanh nơi đây, khắp các bức tường đều chi chít chữ viết là những lời lẽ yêu thương của các đôi tình nhân dành cho nhau, tôi chợt nghĩ tại sao mình và Ngọc Anh không như thế chứ

-Anh, chị dùng gì ạ- anh phục vụ hỏi chúng tôi

-Ngọc Anh cậu dùng gì

-Cho tớ ly sữa sôcola đi

-Anh ơi cho em hai ly sữa sôcola nha à cho em mượn cây viết với

-Dạ đây

-Cậu mượn viết làm gì thế- Ngọc Anh ngạc nhiên hỏi tôi

-Đã đến đây thì phải để lại kỉ niệm chứ

Nói rồi tôi ghi lên tường “ Minh Tuấn- Ngọc Anh ( 23-6-2013)”

-Có phải yêu nhau thật đâu mà bày đặt- Ngọc Anh nói với tôi

-Biết đâu được

-Nước của anh chị đây, chúc anh chị dùng ngon miệng

-Cám ơn anh

Ngồi suy nghĩ một lát xem có trò nào vui để thay đổi không khí không, một lát tôi cũng nghĩ ra:

-Ngọc Anh này để tớ coi bói cho cậu nha

-Cậu biết coi bói hả

-Biết chứ từ đó giờ tớ coi là chính xác đó

Ngọc Anh đưa tay cho tôi xem bói mà đâu biết rằng tôi chẳng hề biết gì hết về bói toán:

-Sao rồi

-Theo như mình bói á, là cậu có người yêu trong năm nay, người đó bằng tuổi cậu, rất là đẹp trai luôn

-Hả vậy người đó là ai, tên gì??

-Tên người đó bắt đầu bằng chữ T và đang ngồi cạnh cậu đây

-Á cái cậu này cứ chọc tớ

-Mình chụp vài tấm hình nha- tôi đề nghị

-Chi vậy

-Thì là người yêu cũng có vài tấm hình làm kỉ niệm chứ

Tôi đưa điện thoại lên rồi bảo Ngọc Anh ngồi sát vào tôi một tí, hai đứa làm kiêu chụp rất nhiều hình, Ngọc Anh ở ngoài đã xinh vô hình lại càng xinh hơn, uống nước xong hai chúng tôi đi siêu thị chơi đi vòng vòng cũng chán nên hai chúng tôi đi khu trò chơi

-Cậu đứng đây đợi tớ, tớ đi mua thẻ nha

-Ừm hihi

Tôi mua một lúc mười thẻ, hôm nay phải chơi cho đã mới được, tôi và Ngọc Anh chơi ném bóng vào rổ, hình như Ngọc Anh chơi rành trò này hay sao á ném năm quả vào hết năm, tôi ném năm quả vào có một thôi, những lúc tôi ném không vào Ngọc Anh lại trêu tôi:

-Lêu lêu cậu ném dở quá

Trước những câu nói đó tôi thường hay nhăn mặt hoặc làm mặt xấu với Ngọc Anh, nhưng phía sau gương mặt xấu đó là một tình yêu đang lớn lên từng giây từng phút trong trái tim này mà Ngọc Anh nào có biết, ra khỏi siêu thị trời cũng nhá tối, hai chúng tôi quyết định để xe tại siêu thi rồi đi dạo một vòng gần đó. Được đi cạnh Ngọc Anh tay khẽ chạm tay nhưng tôi lại không dám nắm lấy vì tôi biết khoảng cách giữa tôi và Ngọc Anh lúc này vẫn dừng lại ở mức tình bạn, mặc dù đang ở rất gần nhưng đường vào trái tim của Ngọc Anh chắc còn rất xa. Chúng tôi dừng lại trên một chiếc cầu khá lớn tấp nập xe cô qua lại nhìn lên bầu trời xám xịt xa xa lại có một vài ngôi sao đang sáng phút chốc rồi vụt tắt, gió vi vu thổi qua lạnh cả người giá như …. Tay tôi nhích lại gần tay Ngọc Anh, ngón tay cứ nắm chặt rồi buông lỏng dường như nó không còn nghe lời nữa rồi tôi đếm thầm 1…2…3 từ từ… bỗng Ngọc Anh rút ra rồi chỉ

-Cậu nhìn kìa đứng từ bên đây có thể thấy những ánh đèn xe từ phía bên kia trong mờ ảo và lung linh quá

-Ừm thật đẹp phải không

-Phải nói là rất đẹp, nhờ có màn đêm ta mới thấy được những anh sáng mờ ảo đấy

-Vì vậy cậu hãy tin rằng con đường cậu bước dù dài đến đâu cũng vẫn luôn có một người luôn đứng chờ cậu, họ có thể ở giữa hoặc ở cuối đoạn đường nhưng học sẽ luôn hướng về cậu, đi qua một đoạn đường dài mới biết ai là người yêu ta nhất vì ánh sáng luôn ở cuối con đường mà cậu bước đến.

-Sao hôm nay cậu nói tâm trạng thế nhỉ

-À à có gì đâu thì tớ nghĩ sao nói vậy mà

-Thiệt không đó- Ngọc Anh nghi ngờ hỏi tôi

-Thiệt mà hihi

Tôi và Ngọc Anh trêu nhau qua lại như thế một lát rồi cũng đi bộ về lấy xe, chở Ngọc Anh phía sau tôi muốn chạy xe chậm lại thật chậm để níu giữ những khoảnh khắc này vì tôi biết chỉ ít phút nữa thôi tôi và Ngọc Anh sẽ là bạn, nhìn qua gương chiếu hậu tôi thấy nụ cười của Ngọc Anh luôn trên môi, cái gì đến cũng đã đến mới đây thôi mà đã đến nhà Ngọc Anh rồi, nhanh thật.

-Cậu về cẩn thận đó, tớ vào nhà đó

-Ừm … à .. khoan- tôi nói

-Có chuyện gì thế

Lúc này tâm trạng tôi rối bời nên chẳng biết nói gì cả

-Ngọc Anh ngủ ngon nha

-Cậu xũng thế nhé người bạn tốt

Ngọc Anh nói rồi vào nhà, tôi vẫn ngồi trên xe nhìn Ngọc Anh đến khi khuất, chạy xe về gió hiu hiu thổi, tôi cảm thấy lạnh thật đấy, lạnh đi từ giây phút không còn Ngọc Anh ngồi phía sau xe nữa và trái tim này hình như đã được lấp một nửa khoảng trống còn lại rồi và chỉ còn chờ đợi câu trả lời từ phía Ngọc Anh thôi. Về nhà tôi làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ, trước khi vào giấc ngủ tôi lấy điện thoại ra để xem lại những hình ảnh mà tôi và Ngọc Anh đã chụp cùng nhau, tôi sẽ lưu giữ mãi khoảnh khắc này… dù biết nó thật ngắn ngủi.

Những ngày sau đó tôi và Ngọc Anh vẫn bình thường nói chuyện vui vẻ với nhau và ngày càng trở nên thân thiết, những lúc vui hay buồn chúng tôi đều chia sẻ cùng nhau, kể cho nhau biết bao câu chuyện về cuộc sống về việc học tập và những lúc như vậy tình yêu trong tôi đã lớn hơn từng giờ từng ngày. Rồi những ngày học anh văn cũng kết thúc với kết quả là chúng tôi đều thi đậu và được lên lớp mới, chúng tôi phải trở lại với việc học chính trong trường nên thời gian gặp nhau cũng rất ít nhưng vẫn không thiếu đi những tin nhắn những cuộc điện thoại quan tâm đến nhau. Nhiều lúc đọc dòng status vu vơ của Ngọc Anh như: Tớ muốn được ai đó quan tâm mỗi ngày hay như đến tuổi rồi mà không ai yêu hết khi đọc những dòng status đó mà tôi bặt cười và thường cmt chọc Ngọc Anh: “Có tớ quan tâm cậu này” hay như “nếu không ai yêu thì cậu yêu tớ đi” và tôi quyết định mình phải can đảm, yêu là phải nói phải chứng minh nếu tôi cứ im lăng như thế này biết bao giờ tình yêu mới đến.

-Tối nay cậu rảnh không, mình gặp nhau nhé.

Tôi soạn tin nhắn rồi gửi cho Ngọc Anh, hồi hộp đợi Ngọc Anh trả lời, một lát cũng có tin nhắn:

-Ừm vậy cậu qua đón tớ nhá

-Ok, 7 giờ tối nha

Thế là tối đó vẫn như thường lệ chưa đến giờ mà tôi đã chuẩn bị xong, tôi liền qua đón Ngọc Anh, hôm nay lạ thật tôi vừa đến thì đã thấy Ngọc Anh đứng đó từ bao giờ, hôm nay trong Ngọc Anh thật xinh đẹp với chiếc váy màu hồng nhạt, đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngọc Anh mặc váy nên tôi không thể rời mắt được

-Này làm gì mà cậu nhìn tớ quài thế

-Hôm nay cậu đẹp lắm

-Hihi vậy mình đi nha

Tôi chở Ngọc Anh đến quán lần trước , vẫn như thế vẫn ngồi tại chiếc bàn đó trên tường vẫn còn lưu lại dòng chữ của tôi nhưng hôm nay là ngày có thể nói là đặc biệt, đặc biệt hơn lần trước rất nhiều. Sau khi gọi nước, tôi có vào quầy bảo tiếp viên phát dùm tôi một bài hát một bài hát có thể là tất cả những gì mà tôi muốn nói với Ngọc Anh. Tôi trở lại chỗ ngồi và nói:

-1…2…3 Cậu lắng nghe bài hát này nha

Giai thiệu bài hát vang lên nhẹ nhàng và :

Lần đầu gặp em, trái tim anh tỉnh giấc
Lòng anh bối rối, không nói nên lời
Để trong mơ anh luôn thấy em, mỗi khi đêm về
Nụ cười em xua tan đi lạnh giá ngày đông

Anh muôn nói yêu em, anh yêu em rồi, cô bé
Anh muốn bên em suốt cuộc đời em đồng ý nhé
Anh không muốn anh trai em gái bạn bè gì đâu
Anh chỉ ước được hôn lên đôi môi em thật lâu

Anh không dám tỏ tình vì bên em cứ bối rối
Vậy thì để bài này sẽ thay những lời muốn nói
Hãy cảm nhận những điều mà anh dành tặng riêng em
Vì anh yêu em

-Bài này là bài gì thế nghe thích thật-Ngọc Anh hỏi tôi

-Em Làm Người Yêu Anh Nhé

Lúc tôi nói xong câu đó Ngọc Anh có chút bối rối:

-Ý tớ là bài hát tên gì mà

-Tên bài hát là những gì tớ muốn nói với cậu: Em Làm Người Yêu Anh Nhé, chúng ta đã có một khoảng thời gian dài để tìm hiểu nhau rồi , tớ đã đi cùng cậu trên một đoạn đường dài và tớ biết rằng cậu chính là ánh sáng nơi cuối con đường, con đường từ lâu đã không có ánh sáng, bây giờ tớ muốn nói với cậu rằng: Mình yêu nhau em nhé

-Tớ… tớ

Lúc đo khuôn mặt Ngọc Anh ưgr hồng và có một chút bối rối vì lời tỏ tình của tôi đến bất ngờ

-Nếu em không đồng ý thì con đường của anh sẽ mãi chẳng có ánh sáng, sẽ chẳng có nụ cười, em có muốn vậy không

-Không…. Không… em .. em..đồng ý em… cũng yêu anh-Em ấp úng

-Hãy cùng anh đi suốt con đường còn lại của của cuộc đời này em nhé

-Cậu …. À không… anh có biết rằng những dòng status của em viêt là dành cho ai không , là anh đó, không biết từ bao giờ trái tim em đã biết nhớ anh thật nhiều, cảm thấy trống vắng khi không được gần anh, không được anh quan tâm bởi vì em đã quen với cảm giác được một người quan tâm, che chở và người đó chính là anh

Tôi và em chính thức quen nhau từ hôm đó, tối ngày hôm nay hai đưa trở lại chiếc cầu lần trước nơi hai chúng tôi lần đầu tiên ngắm sao cùng nhau, cũng là nơi mà tay tôi khẽ chạm tay em mà chưa nắm được , nhưng hôm nay lại khác tôi nắm tay em thật chặt tại vị trí này, hai chúng tôi lại nhìn lên bầu trời và ngắm sao:

-Ước gì có sao băng em nhỉ

-Nếu mà thấy sao băng thật anh sẽ ước gì

-Anh ước mình sẽ có thật nhiều sức khỏe

-Hả anh chỉ ước vậy thôi sao- mặt em sụ xuống

-Có đủ sức khỏe anh sẽ đi làm kiếm tiền để lo cuộc sống của anh và em sau này, có đủ sức khỏe để chăm sóc cho em nhữnng lúc ốm đau và có đủ sức khỏe để đi cùng em đến suốt cuộc đời này

Em xoay về phía tôi rồi khẽ nói

-Em yêu anh

Hai mắt nhìn nhau, tôi cúi sát người ,môi tôi bắt đầu chạm nhẹ vào môi em bắt đầu một nụ hôn ngọt ngào và sẽ mãi mãi chỉ dành cho em thôi.
Read more…

CHỒNG EM, VẪN ĐANG NGỦ, CHỊ Ạ!

2:01 AM |
CHỒNG EM, VẪN ĐANG NGỦ, CHỊ Ạ!
===

Tôi bừng tỉnh dậy trong trạng thái hoảng hốt và người ướt đẫm mồ hôi. Như thói quen, tôi vơ vội lấy cái điện thoại, nhắn tin cho anh.
Vài phút sau số máy của anh rep lại:"Chồng em vẫn đang ngủ chị ạ!"Tim tôi như ngừng đập, chân tay rụng rời và đầu óc hoàn toàn bị tê liệt. Tôi ném chiếc điện thoại vào góc nhà và buông mình xuống giường. Từ hai kẽ mắt thâm quầng, dòng lệ rỉ ra đầy ấm ức và đau đớn.
---
Chồng em…Cụm từ ấy như mũi dao đâm xuyên và xoáy sâu vào tim tôi. Anh giờ đây là của người ta rồi ư? Tôi mất anh dễ dàng vậy ư? Anh yêu tôi nhiều lắm mà, sao nỡ phụ bạc tình tôi thế? Anh có biết tôi đang chết dần chết mòn vì nhớ anh không?
Tôi nằm thiếp đi một lúc. Đến khi thức giấc, công việc đầu tiên vẫn là đi tìm cái điện thoại. Ơ đâu rồi??? Tôi bật dậy chạy ta góc nhà, run rẩy lắp pin vào máy, miệng không ngừng lẩm bẩm "Đừng gọi cho em lúc này, đừng gọi, đợi em một chút". Lúc bật lên, máy báo có 5 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn của anh. Tôi chưa kịp làm gì thì điện thoại rung.
_Alô, em nghe!
_Em vừa làm gì mà tắt máy thế? Biết anh lo lắm không? Tôi cười chua chat, anh giờ là chồng của người ta rồi, còn thời gian đâu mà lo cho em nữa.
_Em không sao, điện thoại hết pin.
_Vừa nãy anh mải ngủ không biết em nhắn tin, anh xin lỗi…anh mắng cô ta rồi, em đừng buồn…
_Em mệt, em cúp máy đây!
Tôi biết anh còn yêu và quan tâm tôi nhiều lắm, nhưng anh sắp làm bố, và mẹ của con anh thì không phải là tôi.
Người tôi yêu cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể tránh khỏi men rượu và tình dục. Nhưng tôi không trách anh, vì anh là một người bản lĩnh và có trách nhiệm. Nếu trách thì chỉ trách cô gái kia, trên đời có bao nhiêu đàn ông, tại sao cô ta lại chọn chồng sắp cưới của tôi? Tại sao cô ta lại đang tâm đưa anh vào tròng? Cái thai trong bụng cô ta liệu có phải là con của anh?
Chia tay đột ngột giống như một cú shock lớn của cả hai. Cuộc sống của tôi trở nên tồi tệ và mất phương hướng. Tôi biết gia đình anh cũng chẳng hạnh phúc gì. Ngoài cái đêm oan nghiệt ấy, anh không hề ngủ chung giường với cô vợ thêm một ngày nào kể từ khi kết hôn. Thỉnh thoảng anh vẫn tìm đến nhà tôi trong tình trạng say xỉn, anh nói anh nhớ tôi. Tuy rất đau khổ và hận anh nhưng vì còn yêu anh nhiều quá nên tôi lại đưa anh vào nhà và chăm sóc anh đến khi tỉnh rượu.
Tôi sống từng ngày trong thoi thóp cũng những hi vọng mong manh. Đôi khi tôi mong anh sẽ ly hôn cô gái đó và trở về bên tôi như ngày xưa, và tôi chờ, chờ đến mòn mỏi, chờ đến phí hoài tuổi xuân.
Tôi bước về nhà khi đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng. Bỗng dưng tôi đứng khựng lại, là anh! Tôi thấy anh ăn mặc khá đẹp đang ngồi ngủ gục trước cửa nhà tôi, trên tay anh còn có một bó hoa. Tôi thấy tim mình như đang bị những cái gai nhọn của bông hoa kia đâm vào. Hôm nay là sinh nhật tôi, chính tôi cũng không nhớ. Tôi nhìn anh, tay bịt chặt miệng để không khóc thành tiếng. Mãi lúc lâu sau lấy lại bình tĩnh, tôi đến gần lay anh dậy, một mùi rượu cay nồng sộc thẳng vào mũi tôi.
_Khuya rồi, anh về nhà ngủ đi! Anh mở mắt ra, đôi mắt anh đỏ ngầu ướt đẫm nước. Anh vội vàng bám vào tay nắm cửa và loạng choạng đứng lên.
_Sao em về muộn thế?
_Anh say lắm rồi đấy, về đi!
_Tại sao em lại đuổi anh? Em biết anh nhớ em thế nào không?
_Về đi, vợ anh đang đợi đấy! - tôi nói gần như quát.Anh im lặng, cúi đầu, giọt nước mắt khẽ rơi.
_Anh sai rồi, anh ngàn lần xin lỗi em, nhưng cả cuộc đời này anh chỉ coi mình em là vợ!
_Đã yêu em thế sao còn cưới cô ta?
Anh lại im lặng. Anh nói đi, tại sao anh biết cô ta lập mưu đưa anh vào tròng mà vẫn cưới? Tại sao? Tại vì chữ trách nhiệm! Ừ, chỉ vì trách nhiệm thôi, vì anh là một người đàn ông tốt cho nên ta mất nhau.
_Em, chúc mừng sinh nhật!
_Cảm ơn, nhưng em không cần, anh làm ơn đừng đến tìm em nữa, hãy để em được quên anh!
Nói rồi tôi đẩy anh sang một bên và mở cửa đi vào nhà. Tôi đáp túi xách lên giường, quăng mình rơi theo nó, tay túm chặt lấy tấm chăn, tôi khóc. Một sự uất ức và hoảng loạn tột độ. Tôi thực sự rất muốn chạy ra và ôm anh. Ôm anh, hôn anh thật nhiều để bù đắp lại khoảng thời gian như sống trong địa ngục vừa qua. Nhưng tôi sẽ không làm thế,dù tôi yếu đuối lắm nhưng từ giờ tôi sẽ phải tự đứng trên đôi chân của mình thôi. Tôi không thể sống như một con ngốc thế này được.
Bỗng điện thoại rung làm cắt đứt mạch cảm xúc đang tuôn trào trong tôi, số máy lạ.
_Alô ai đấy?
_Chị ơi…em xin chị…xin chị hãy trả anh ấy về cho em! - Đầu dây bên kia là giọng nói yếu ớt, đứt quãng như đang khóc của một người phụ nữ.
Tôi sững người, là vợ của anh. Cô ta đang yêu cầu tôi trả lại chồng cho cô ta? Nực cười, ai mới là người nói câu ấy? Chính cô, chính cô đã cướp trắng trợn và mang anh ấy ra khỏi cuộc sống của tôi. Vậy mà giờ đây, cô dám tự tin nói với tôi thế sao?
_Chị ơi…em biết anh ấy đang ở chỗ chị…
_Đủ rồi, cô đến đây mà đón chồng cô về! Tôi đưa địa chỉ cho cô ta rồi cúp máy. Một sự chua xót đến tận cùng của nỗi đau như đang len sâu vào trái tim và từng nơ ron thần kinh. Một cảm giác tồi tệ không gì tồi tệ hơn, giống như sự cô đơn cùng cực giữa biển nước mênh mông lạnh buốt. Ngay lúc này đây tôi muốn cho cô ta một nhát dao để bù lại những gì cô ta đã mang lại cho tôi. Tiếp theo đó là anh, một kẻ tử tế đến bạc tình. Và cuối cùng là tôi, là để kết thúc nỗi đau đớn này. Tôi sẽ làm thế nếu như tôi không quá yêu anh.
Rồi tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Tôi đứng dậy và đi ra nghe ngóng. Qua khe cửa tôi nhìn thấy vợ anh, một người phụ nữ còn khá trẻ, cái bụng đã lùm lùm vượt mặt. Cô ta đang cố gắng thuyết phục để anh về nhà.
_Con đàn bà xấu xa, cô không phải vợ tôi, tránh xa tôi ra.
_Kìa anh, em xin anh, hãy về với em! Tôi bỗng thấy thương hại cho cô gái này. Cô ta đã đánh đổi tuổi xuân và danh dự để được gì? Một cuộc sống gia đình không hạnh phúc và những giọt nước mắt rơi còn nhiều hơn cả tiếng cười. Cô ta yêu anh đến thế ư? Yêu anh nhiều hơn tôi ư?
_Anh ơi, mình về nhà đi!
_Buông tôi ra! Men rượu và sự đau khổ khiến anh hóa thành con thú, anh xô mạnh người vợ đáng thương ngã xuống đất. Tôi thấy cô ta ôm chặt lấy bụng kêu đau, từ chân rỉ xuống 1 dòng máu đỏ tươi. Tôi hốt hoảng mở cửa chạy lại đỡ cô ta, anh cũng tỏ ra bối rối và hoảng sợ. Tôi nhìn anh,quát:
_Anh còn đứng đó làm gì? Đỡ cô ấy để em gọi taxi! Anh luống cuống chạy lại. Tôi vội vã chạy xuống đường bắt một chiếc taxi. Dường như trong giây lát tôi quên hết những đau thương trong trái tim để rồi lại đi giúp chính kẻ thù của mình.
Đến bệnh viện, vợ anh được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu, chỉ còn tôi và anh ngồi ngoài đợi. Cả hai cùng im lặng. Tôi căm ghét chính bản thân mình khi ngồi cầu nguyện cho cô ta được mẹ tròn con vuông. Tôi đâu có từ bi đến thế, chỉ mấy tiếng trước tôi còn muốn đâm chết cô ta cơ mà.
Thỉnh thoảng tôi liếc sang anh thấy anh cũng đang nhìn tôi. Mắt đối mắt và rồi mỗi người lại quay đi một hướng. Tôi nhận ra một sự lo lắng, ân hận tràn ngập trong đôi mắt anh. Anh đang lo cho "vợ anh" đúng không?
Một lúc sau mẹ đẻ và mẹ vợ của anh chạy vào. Hai bà hỏi anh dồn dập, anh ủ rũ trả lời:
_Cô ấy bị ngã, bác sĩ bảo động thai, có thể sẽ sinh non.
_Ai? Ai làm nó ngã? Mẹ vợ anh gào lên, mắt bà ta vằn lửa nhìn sang tôi. Tôi chẳng sợ, ngồi đáp lại bằng ánh mắt điềm tĩnh và thách thức.
_Là con! – anh lên tiếng.
_Trời ơi, con ơi là con, có gia đình rồi sao không chăm lo đi mà còn trai gái bậy bạ để rồi làm khổ vợ mày thế hả?
Câu nói của mẹ anh như tát nước vào mặt tôi. Trước đây bà quý tôi lắm, suốt ngày gọi là con dâu, thế mà giờ "thằng cháu đích tôn" đã xóa sạch toàn bộ trí nhớ của bà về tôi. Tôi bỗng thấy mình thừa thãi quá. Tôi đang từ một cô gái bị cướp người yêu vô cùng đáng thương, tội nghiệp trở thành kẻ thứ ba chen vào phá vỡ cuộc sống gia đình người khác. Có ai hiểu cho nỗi lòng của tôi lúc này?
Tôi cắn răng chịu đựng, dứng dậy và lặng lẽ ra về. Đâu đó trên hành lang bệnh viện tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Vậy là một gia đình nào đó đã thêm niềm hạnh phúc. Còn tôi, một kẻ đáng thương hại đang cố gắng sống khắc khoải từng ngày trong sự cô đơn và tuyệt vọng. Liệu trái tim tôi còn đủ vững vàng để có thể yêu thêm một ai nữa không?

truyện ngắn
Read more…

ĐÃ YÊU THÌ ... KÍN ĐI MỘT CHÚT !!!

9:09 PM |

ĐÃ YÊU THÌ ... KÍN ĐI MỘT CHÚT !!!

 
Yêu quý đủ sâu, thì chẳng cần phô bày ra cho bàn dân thiên hạ. Chán nhau đủ mệt, thì sức đâu nữa mà lên mạng so đo?

Facebook là một mặt trận tình trường không kém hiểm nguy. Đó là nơi tình yêu có thể bắt đầu nhưng cũng là chất xúc tác khiến cho tình yêu kết thúc. Trớ trêu hơn nữa, chấm hết rồi, cũng là lúc facebook phơi bày rõ bộ mặt thật của nhau.

Chẳng hay ho gì cái chuyện riêng tư của mình bị người này đi qua để lại đôi lời, người kia đi tới lại tranh thủ bàn vào tán ra. Cứ cho là, tình yêu đích thực thật sự có thể vượt qua, chẳng mảy may sứt mẻ tí gì vì miệng mồm thiên hạ. Nhưng chuyện hai người, có nhất thiết phải để những bên không phận sự, quyền hạn gì tự do lên tiếng? Lúc yêu còn thấy vui đôi chút, chứ chia tay rồi, muốn cười sợ cũng khó mà nhếch nổi mép lên!

Thời buổi yêu đương cuốn chiếu, thương nhau facebook, chán nhau rồi cũng phải lên facebook xả mới vui. Lẽ ra, chỉ khoe nếu đẹp, đã xấu phải che. Nhưng bây giờ, càng xấu lại càng phải… rêu rao vì sợ người ta chưa đủ tỉnh táo và thông minh để thấy mình không phải người tốt đẹp. Hết vạch áo cho người xem lưng, giờ còn vạch não ra cho người đời bình phẩm.

Nên nếu đã ghét rồi thì làm ơn đấy, mình biết với nhau thôi!

Kín đi một chút, dù còn yêu lắm hãy đã cắn nhau đau. Facebook nhiễu nhương, biết ai chúc mình thật tâm, ai ngấm ngầm kề dao sau lưng rủa mình chia tay hay đặt điều vu khống? Biết ai cảm thông, ai hiểu cho chuyện mình éo le, lắt léo? Chỉ toàn người háo ngọt, thích làm anh hùng, nên cứ thế, bánh GATO và bàn phím lại quấn lấy nhau.

Kín đi một chút, dù lúc mặn nồng hay chẳng thể nhìn mặt nhau nữa. Yêu quý đủ sâu, thì chẳng cần phô bày ra cho bàn dân thiên hạ. Chán nhau đủ mệt, thì sức đâu nữa mà lên mạng so đo?

Hạnh phúc thì không ai cho, nhưng những thứ không đâu thì rất nhiều người sẵn sàng dày công mang đem tặng bạn. Facebook là chốn thị phi, đã chuyện tình yêu, thì lại càng nên kín kẽ. Giấu đi một chút, chuyện của mình, tốt nhất đừng để facebook hay!

[truyện ngắn]
Read more…

Yêu em, còn cô ấy thì sao anh?

10:54 PM |
[Truyện ngắn]Yêu em, còn cô ấy thì sao anh?

 
 Em đã từng nói, điều đau khổ nhất thế gian này chính là bị người mình yêu thương phản bội. Vì vậy, khi biết giữa chúng mình có một người thứ ba khác, anh thử tưởng tượng xem, em đã đau khổ và thất vọng đến nhường nào.

Anh đã lật bài ngửa với em, ngay khi em mở đầu câu chuyện để nhắc về cô gái đó. Em nói rằng em nhìn thấy hai người với nhau, nhìn thấy anh chăm sóc cô ta như vẫn chăm sóc cho em. Anh đã vội phủ nhận rằng em đa nghi quá, cô ấy chẳng qua chỉ là một người bạn bình thường, còn anh thì chỉ yêu có mỗi mình em.

Yêu em ư, còn cô ấy thì sao anh?

Người con gái mà anh giấu sau lưng ấy, em đã hơn một lần bắt gặp hai người ở bên nhau như tình nhân thật sự. Nhưng anh vẫn đối xử với em như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn ôm em, vỗ về em, và thủ thỉ rằng chỉ có mình em. Tại sao anh lại có thể lừa dối em như thế, tình yêu còn có thể phân đôi, chia nửa hay sao?

Anh vẫn chẳng làm điều gì có lỗi với em, ngoại trừ việc qua lại với cô gái ấy. Chúng ta vẫn sẽ là một cặp đôi bình thường nếu em không phát hiện ra chuyện của hai người. Vậy thì hàng ngày sau khi nói yêu em, anh cũng đã nói yêu với cô gái ấy đúng không?

Tại sao anh làm như thế với em? Khi mà em đã từng nói với anh rằng, điều làm em sợ nhất chính là sự phản bội. Anh có thể hết yêu em, chúng ta có thể chia tay nhau, nhưng còn hơn là anh vẫn giấu em để qua lại với một người khác.

Bắt con mắt em phải giấu đằng sau lưng, dù biết tất cả nhưng vẫn phải giả bộ như không biết gì, anh muốn điều đó có phải không?

Nhưng em không thể làm như thế được đâu, dù cho em vẫn yêu anh nhiều lắm, dù cho em vẫn ngày ngày khổ sở khi biết anh đã lừa dối em, nhưng em vẫn không thể tỏ ra như chẳng có chuyện gì. Em nghĩ tình yêu có thể chiến thắng tất cả, nhưng sự phản bội đã lộ ra thì mọi thứ đâu còn là tình yêu nữa.

Bạn bè cũng nhắc em đến chuyện “giải quyết” cô gái đó, và “xử lý” cả anh, nhưng em nghĩ, em chẳng cần phải làm như thế. Kể cả anh có bị sa ngã, hoặc cô gái đó dụ dỗ anh đi chăng nữa, thì tranh giành không phải là điều em cần làm lúc này. Em không thể giống như hai người, nếu anh đã yêu người khác, kể cả em có làm cách nào cũng không níu được trái tim anh quay về.

Em không bắt anh chọn, bởi vì em không bao giờ đặt địa vị mình ngang bằng với một người thứ ba như cô gái anh đang lén lút yêu đương. Em vẫn là người yêu quang minh chính đại, cớ sao phải vì một người tình giấu diếm mà phải tranh cao tranh thấp, hoặc như một món đồ ngang hàng đặt trước anh để chờ lựa chọn? Em không ngốc nghếch và mù quáng như thế đâu!

Thế mà mặc cho em day dứt suy nghĩ, anh vẫn tỏ ra chẳng có chuyện gì, thậm chí vẫn còn nói yêu em. Anh có biết việc đó đối với em hiện tại đáng thất vọng đến nhường nào không? Yêu em, còn cô ta thì sao anh?

Em không muốn tin anh nữa, niềm tin của em đã cạn theo từng lời giả dối hàng ngày anh vẫn nói yêu em rồi. Ngay cả câu yêu thương cũng hời hợt ngụy tạo như thế thì làm sao em có thể đối diện với sự thay đổi của anh đây? Thà rằng buông tay anh ra, em sẽ được giải thoát khỏi tất cả một mớ hỗn độn mà nguyên nhân chỉ bắt nguồn từ anh. Anh đã làm em đau khổ đủ rồi.

Đừng nói yêu em nữa, vì anh cũng nói yêu cô ấy…

Đừng tiếp tục lừa dối nhau nữa, chúng ta nên kết thúc rồi!
Read more…

ANH CÓ THUƠNG EM ĐÂU

8:11 PM |

Truyện ngắn: ANH CÓ THUƠNG EM ĐÂU..

 
Em sợ rằng anh nói không, rằng không thương em, cũng chẳng thích em, anh chỉ ở bên cạnh em như một thói quen khó bỏ, và quan tâm em như cách quan tâm tới một người em gái…
Em hay tìm về với anh nhân ngày tâm trạng mình nổi bão. Em muốn trút hết muộn phiền, cùng anh kể lể những chuyện vặt vãnh đâu đâu. Chẳng hạn như sớm ngày em đã bị người ta bắt nạt. Hay như chuyện cô lao công đầu ngõ vừa nhìn thấy em phi xe ra đã mỉm cười, nụ cười ngòn ngọt, man mát như tính cô hiền lành…
Em hay tựa đầu vào vai anh mỗi lần hai đứa mình có dịp đi chung một chuyến xe bus lúc tan tầm vội vã. Anh không ngoái đầu, anh nhìn thẳng và cắm tai phone chia cho em một tai bên trái, cứ thế giai điệu của bản tình ca ngân lên da diết, tim em cũng khe khẽ nhẩm hát theo…
Em đôi lần cũng vì tò mò thắc mắc, muốn hỏi rằng liệu anh có thương em không? Nhưng em không đủ can đảm để đối diện với một câu trả lời. Em sợ rằng anh nói không, rằng không thương em, cũng chẳng thích em, anh chỉ ở bên cạnh em như một thói quen khó bỏ, và quan tâm em như cách quan tâm tới một người em gái…
Em chia sẻ với bạn bè lửng lơ câu chuyện với một người anh đáng mến. Bạn em cười, bảo em hồn nhiên ngây thơ có thừa nên gây ra vô số tội. Bạn em chắc mẩm rằng, anh có thương em thì anh mới thế…
Đúng là em đôi lần ngốc nghếch, sợ vụt mất đi thứ tình cảm đầu đời sáng trong, nên mải mê nâng niu trên tay như một khối cầu pha lê dễ vỡ. Em chỉ sợ, khi em nói ra một điều gì đó không giống như ngày thường, anh sẽ lánh xa em, rồi em mất anh tự nhiên như thế…
Là con gái, em cứ sợ vậy thôi anh. Đôi khi em bấu víu vào một mẩu niềm tin nhỏ xíu, chỉ để bản thân mình không quá bị tổn thương. Vậy đấy, là một cách tự vệ thôi…
Nên em cứ tự nhủ mình, rằng anh không thương em đâu, đừng mộng mơ gì nhiều hơn thế nữa!
Nhưng sự thật, em mong rằng anh sẽ trả lời em bằng một câu nói khác, anh biết không?
Read more…

Bông hồng thủy tinh

9:11 PM |
[Truyện ngắn] BÔNG HỒNG THỦY TINH

 
 Tôi lưu tên anh trong danh bạ điện thoại là Rain. Mỗi lần phóng xe về khuya trên xa lộ Hà Nội tôi lại nhớ anh quay quắt. Vẫn cái cảm giác mình ngồi sau xe anh một ngày mưa, thò 2 tay vào túi áo khoác của anh mà vẫn dè dặt cho một cái ôm. Rồi thôi. Xém buông tay ga mấy lần vì quên mình đang tự lái xe một mình.

Khi anh gọi tôi không ý thức được là điện thoại mình reo. Điện thoại tôi chẳng có gì đặc biệt. Ngoài vài số điện thoại của ông giao nước tôi đặt là “Gọi khi khát”, của chị giao gạo đặt là “Gọi khi đói”. Tất cả đều cùng nhạc chuông Just give me a reason của Pink, chẳng có ai đặc biệt. Nhưng có anh đặc biệt. Tôi cài Forever cho anh. Forever.

“I stand alone in the darkness, the winter of my life came so fast
Memories go back to childhood today I still recall
Oh how happy I was then, there was no sorrow, there was no pain
Walking through the green fields, sunshine's in my eyes
I'm still there everywhere, I'm the dust in the wind
I'm the star in the Northern sky
I never stayed anywhere, I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever ?...”

Vậy mà 9h tối, bỗng dưng Forever dìu dặt vang khắp nhà. Khi cài Foverer cho cuộc gọi đến của anh, tôi vẫn thường mơ tới một ngày anh gọi cho tôi. Vậy mà lúc anh gọi thật, tôi còn chẳng nhớ ra. Vốn tôi tưởng điều đó là không thể.
Anh ngồi một mình trong góc quán, nhàn nhã khuấy café. Tôi đứng nhìn anh một lúc trước khi bước vào. Tôi vẫn nhìn hình anh trên facebook hàng ngày nhưng ngoài đời thấy đẹp trai, phong độ hơn nhiều. Bạn tôi bảo mày được cái thích ít người, nhưng thích toàn người đẹp, ít mà chất. Trước giờ tôi vẫn chỉ thích mỗi anh.
Tôi ngồi đối diện anh. Anh cười. Anh biết tôi đi mưa đến gặp anh vào cái giờ này nhưng chẳng hỏi tôi có lạnh không, anh cũng chẳng hỏi vài câu thừa thừa “em khỏe không”, “em sống tốt không?”. Người đàn ông của tôi chỉ hỏi ‘Capuchino nhé” rồi nhướng mày tỏ ý cười. Hài. Anh đã bao giờ là người đàn ông của tôi?
- Anh đọc blog của em rồi.
Một câu của anh làm tôi đứng hình. Blog vốn là nơi tôi viết linh tinh đủ kiểu. Một phần tư số ấy viết về anh. Không hẳn. Chỉ là hình ảnh anh ở trong đấy. Trong một chuyến đi nào đó, tôi mang anh theo. Trong một entry lê thê khó hiểu, tôi kể về những ngày làm việc có nỗi nhớ anh. Nhật kí vá víu vài câu nói anh từng nói với tôi. Vài câu hát vu vơ tôi hát sau lưng anh trong một chuyến đi biển chung đoàn.
Đó là chuyện của 3 năm trước. Khi ấy tôi cứ viết. Khi ấy tôi ngông nghênh chẳng sợ gì cả. Tôi thích anh, chẳng sợ anh không thích mình. Tôi viết, public hết, anh đọc được tôi cũng mặc. Có điều ngày ấy anh chưa bao giờ đọc. Hay anh có đọc mà tôi không biết.
Tôi nhìn anh, không cười, quyết định giả ngu.
- Dạ.
Anh mím môi im lặng, có lẽ anh nghĩ tôi phản ứng khác.
- Anh cũng đọc tin nhắn của em gửi anh trước khi lên máy bay.
***
3 năm trước…
Tôi biết anh sắp đi. Tôi cũng chẳng muốn giấu anh tình cảm của mình. Tôi soạn một tin nhắn dài lưu trong máy chờ ngày anh lên máy bay sẽ send nó đi, bất chấp câu trả lời nhận được là gì. Bày tỏ hết ruột gan mình. Tôi chờ anh được, 3 năm thì có thấm gì so với 7 năm tôi âm thầm thích anh từ khi chúng tôi còn là bạn. Tôi xóa số của anh trong máy. Tôi sợ tôi bấm nhầm trong lúc cao hứng hoặc lơ mơ.
2 ngày sau facebook của anh treo một status kèm icon mặt buồn “Khôi mất điện thoại trong lúc làm thủ tục lên máy bay, khi nào về nước vẫn dùng lại số cũ, chào nhé Việt Nam”.
Tôi cười như một con dở. Tối đó hẹn con bạn ra bờ kè uống. Lần đầu tiên uống để say. Mà cứ tỉnh. Bí mật muốn bật mí lại vẫn là bí mật.
Tôi ngước lên nhìn anh rất lâu, mắt tôi hoe đỏ chực khóc. Anh đã đọc, vậy mà anh làm như không có chuyện gì xảy ra. Thì ra anh biết tất cả tình cảm của tôi.
- Sao anh không trả lời.
- Là anh chưa trả lời, giờ anh nói- anh bình tĩnh đáp.

- Em không cần nữa

Tôi bỏ về, anh không đuổi theo. Nước mắt chảy xuôi, mưa hắt vào mặt. Tôi vặn ga xé màn mưa. Sốt 2 ngày. Vân đến mang cho tôi cháo và nước cam, một túi trái cây to.
- Làm gì mà để bị ốm. Hôm qua về nhà anh Khôi ăn cơm với bố mẹ anh ấy, tao nghe anh ấy nói mới biết đấy, mà sao anh ấy biết nhỉ. Nhà mày chén bát đâu hết rồi?- Tiếng Vân loáng thoáng trong căn bếp.
- Sao, ra mắt hồi hộp không?- tôi cười gượng hỏi nó.
- Ôi, hồi hộp gi nữa mày, nhỏ tới lớn chơi với nhau, bố mẹ anh ấy chả biết nhẵn mặt rồi ấy chứ, nhưng mà cảm giác nó khác. Anh Khôi cứ nhắc mày, rủ bữa nào đi café nói chuyện xưa.
Café. Chuyện xưa. Chúng tôi đã ôn chuyện xưa rồi đấy thôi. Chỉ tôi và anh.

***
3 năm trước…
- Này, tao có chuyện muốn nói, khung chat của tôi và Vân nhảy nhót liên tục, nối dài thêm những tin nhắn bao lâu của 2 đứa.
- Nói nhanh, nói nhanh, có gì hot?
- Tao và anh Khôi đã không còn là bạn- nó gõ biểu tượng mặt bí lù bí đao bí xị.
- Sao, đang không dưng chơi với nhau bao nhiêu năm trời tự dưng không làm bạn nữa?
- À, thì đấy, chơi bao năm chán rồi, giờ chuyển sang yêu nhau.
- …
- Hì, mới thôi, bữa nào trước khi anh Khôi đi, rủ mày với cả Huy đi ăn một bữa nhé.
- ừ, được, nhất định rồi…

***
9h tối, điện thoại reo, Huy is calling:
- Nghe đây Huy.
- Hey, mai nghỉ làm đúng không, đi biển chơi nha. Có thằng Khôi, Vân, Nam, Thảo với mấy đứa lớp cũ bọn mình đó.
- Thôi, không đi đâu, đang bệnh đây, chỉ muốn nằm nhà.
- Thôi, không nói nhiều, bệnh thì đi cho hết bệnh, lâu lắm mới đi chơi cả bọn, mai 8h anh qua đón. Mà sao để bị bệnh, lớn rồi mà không biết tự lo gì hết…

Huy nói một hồi về bệnh tật của tôi như ngày chúng tôi quen nhau trong một mối quan hệ gọi là tình yêu. Khoảng ấy được đúng một năm. Rồi Huy lên tiếng chia tay trước, tôi bị đá nhưng Huy là người bị tổn thương “Anh biết, người em yêu không phải anh”. Chúng tôi lại làm bạn. Lằng nhằng vậy đó.

Biển đêm…
Thành đang ôm đàn dạo “Tình về nơi đâu”, nó vẫn lãng tử như ngày nào. Cả đám túm lại nướng mực bên bếp than.
- Thiếu tương ớt rồi, thấy chưa Nam, đã bảo mua trước mà không nghe- tiếng Phương lanh lảnh.
- Để đó tao đi mua cho, đang rảnh đây- tôi xung phong đi mua.
Bước chân tôi men theo con đường ven biển, xa dần tiếng đàn của Thành, tiếng chí chóe của Phương. 7 năm trước cũng là không gian biển này, chúng tôi- những đứa nhóc lớp 12 sau khi thi đại học lần đầu cùng nhau đi chơi xa. Trên xe, tôi đã ngủ trên vai Rain rất ngon lành. Trên bờ biển chúng tôi đã quay đũa chơi trò nói thật, có điều khi đó, tôi đã nói dối rằng trong nhóm, tôi chẳng thích ai cả. Tôi cũng nói dối mẫu người tôi thích là người sôi nổi, cá tính. Đêm đó chúng tôi hát “Tình thơ”. Rain hát Bông hồng thủy tinh, lần đầu tôi nghe Rain hát bằng cái giọng trầm trầm mà đầy lửa

“Nếu những đắm say vội vã
Ta đã trao nhau để rồi lãng quên
Nhưng năm tháng trôi
Ðể lòng mang bao vết thương khắc sâu
Vì ta đã trót yêu
Tình yêu xưa như vết cứa xót xa
Tim anh âm thầm đau đớn
Bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm
Và tình yêu đó xin gọi tên: "Bông hồng thuỷ tinh"
Ðể sỏi đá quen bước chân anh từng đêm trên phố khuya”

Tôi nhớ như in bình minh của sáng đó trên biển, một đêm quậy phá nhưng tôi vẫn ráng thức để nhìn mặt trời mọc trên biển. Ban đầu còn ngồi ngoài bờ cát. Sau cả bọn chui hết vào xe ô tô. Tôi ngồi ghế đầu, một lúc thấy Rain mở cửa chui vào. Khi đó anh đã hỏi tôi nhìn mặt trời mọc làm gì?- “vì đó là một điều lãng mạn”- tôi đã trả lời. Và Rain cốc đầu tôi “Lãng mạn chẳng ăn được”- rồi anh gục xuống vai tôi “Cho mượn cái vai, buồn ngủ muốn chết, bọn thẳng Nam ép anh mày không ngóc dậy được, ngồi im, anh mày không ngắm mặt trời, chỉ muốn ngủ”. Và anh ngủ trên vai tôi, khi tôi ngồi ngắm mặt trời mọc.

Bước lạo xạo trên cát, tôi nhìn thấy anh đi ngược về phía mình. Sao tôi quên là anh vừa ra ngoài mua thêm rượu nhỉ. Tôi đứng lại. Nhìn anh bước về phía mình, dù sao cũng chỉ có một con đường này, tôi không tránh anh được.
- Em khỏe rồi chứ?- Rain của tôi bỗng hỏi một câu dư thừa đầu tiên.
- Dạ.
- 7 năm rồi nhỉ, nhanh thật…
Chúng tôi bước bên nhau trên bãi cát dài. Ngoài xa, những chiếc đèn của tàu cá lấp lóa, nhưng đầy cô đơn. Chúng ở gần mà nhìn xa quá.
- Em không có gì để hỏi anh à?- anh quay sang tôi.
- Có chứ, rất nhiều
Anh im lặng nhìn tôi ý nói hãy hỏi đi.
Tôi bước về phía những con sóng, tháo đôi dép đang đi cầm trên tay.
- Anh còn nhớ hồi chúng ta học lớp 12 có lần em khóc rất nhiều không? Đó cũng là lần duy nhất em khóc nhiều như thế, vì chuyện gia đình. Anh cũng cúp học đi với em cả buổi mà chẳng nói câu này, cứ im lặng lẽo đẽo đi theo em. Cuối cùng anh chở em về trời mưa nhưng không được mặc áo mưa vì em không thích.
- Có, anh nhớ, hôm sau anh bệnh khoác áo lạnh đi học, còn em cười hớn hở đến vỗ vai anh “yếu thế đồng chí”…
- Trí nhớ anh xem ra vẫn tốt. Em nghĩ có những chuyện không cần phải hỏi. Nên em không hỏi anh đâu. Cũng như anh đã ở cạnh em lúc đấy. Vậy là đủ.
Tôi im lặng, anh cũng không nói nữa. Tôi vượt lên trước anh, anh đi sau tôi. Và chúng tôi cứ thế, người đi trước, kẻ đi sau trên bãi biển dài. Sóng vỗ dưới chân, tôi. Lúc đấy nếu Rain bước lên cầm tay tôi lại, chắc chắn tôi sẽ để tay mình nằm yên trong tay anh. Cứ thế, chúng tôi về đến chỗ nướng thịt.

Tiệc nướng tưng bừng, chúng tôi lại uống và chơi trò nói thật. Chơi được 2 vòng, Vân đổ, anh dìu nó về phòng nghỉ. Tôi tưởng anh sẽ ở lại với Vân, nhưng một lúc sau thấy anh quay lại bờ biển với mọi người, bảo là Vân ngủ ngoan rồi.
Câu hỏi đang dừng ở Phương. Vỏ chai rượu quay quay và chỉ đúng Thành, Phương reo lên thích thú, nó chỉ chờ có thế để trả thù:
- Thành, sao giờ này ông chưa bao giờ nói có bạn gái, ông bị gay phải không? Nếu không thì nói đi, ông thích ai?
Cả đám phá lên cười. Thành gãi đầu, cười cầu tài:
- Có cần phải trả thù sâu sắc vậy không bà Phương?
- Cần, cần chứ, trả lời thật, không thì uống 3 ly như quy định.
Tôi vốn tưởng Thành sẽ nói, ai ngờ hắn rót 3 ly uống trước cái miệng há hốc của Phương. Đám con gái thì cười rũ rượi
- Rõ rồi, không sao, chúng ta vẫn là bạn, điều đó không thay đổi.
Bỗng Rain ghé tai tôi nói nhỏ “Biết vì sao Thành uống không? Nó thích Phương đó, mà Phương bảo ghét mấy đứa đàn hát nghệ sĩ lắm, nên nó sợ bị từ chối, không giám nói”. Tôi cười, hóa ra điều tôi nghi ngờ là thật, thảo nào cứ chỗ nào có Phương thì có Thành. Mà khổ toàn đấu khẩu nhau không mệt mỏi.
Tới lượt Rain quay chai rượu thần thánh, trước đó anh đã đổi chỗ. Tôi là người phải trả lời, giọng anh nhàn nhạt:
- Tin nhắn em gửi được soạn từ trước phải không?
- …gì, tin nhắn gì?
- Gì á, có ai biết bí mật này không?
- Trời, hai con người này thiếu gì bí mật từ hồi học chung mẫu giáo…

Cả đám xôn xao. Tôi nhìn anh một cái rất nhanh rồi rót 3 ly, một mình uống cạn. Huy nhìn tôi, muốn đưa tay cản nhưng đây là cuộc chơi, và anh, tôi, Rain đều phải phải tuân theo luật. Người không có được câu trả lời, người không ngăn cản được, người không nói ra được điều muốn nói. Mắt tôi nhòe đi vì hơi nước biển mặn, vì tôi nhớ quay quắt cái con người đang ngồi ngay trước mình.
Tôi gục sau 3 ly. Vẫn ngồi tựa vào vai Phương cho đến tàn cuộc. Hôm đó chúng tôi không ở lại bãi biển chờ mặt trời lên như 7 năm về trước. Trẻ lúc nào cũng máu lửa hơn. Như chúng tôi cũng chẳng già, nhưng những cuộc vui không còn đến quên đất trời. Đầu tôi quay quay, Phương chắc cũng không khá hơn, tôi còn nghe loáng thoáng giọng Nam:
- Trời ơi, thằng Thành cõng con Phương về đi, mày với nó chịu trách nhiệm với nhau đi, thù nhau cho cố vào.
- Để đó tao, nói sao vậy, tao với nó thương nhau còn không hết- Thành cười ha hả, nhưng tôi biết đó mới là câu nói thật.
- Còn bà này thì sao, tao còn phải dọn đồ nữa chứ - Nam đang nói tôi, tôi muốn mở mắt ra và nói tôi tự đi được. Nhưng Rain đã gỡ tôi ra khỏi Phương và tôi cảm giác mình ở trên lưng anh. Tôi cũng biết có ánh nhìn của Huy sau lưng mình nhoi nhói.

Sóng đêm đánh vào kè đá ầm ầm. Tóc tôi bay bay quấn trên vai, trên cổ Rain.
- Anh biết, em đã soạn tin nhắn đó cho anh từ rất lâu rồi- giọng Rain hòa vào gió, vào sóng biển.
Tim tôi thắt lại, nước mắt không kìm chế được chảy ra. Tôi áp má vào vai anh. Hai tay tôi để phía trước vòng lại quanh cổ anh. Một lần cuối thôi, tôi dựa vào anh như 7 năm về trước anh dựa vào tôi khi mặt trời lên. Người đàn ông tôi yêu nhiều năm trời. Thời tuổi trẻ của tôi và anh đã đi bên nhau. Tất cả giờ phút này, tôi muốn tạm quên đi mình là ai, anh là ai, và chúng tôi cứ thế ở bên nhau, xoa dịu cho nhau những mất mát, những khoảng trống. Rồi mai, tôi trả anh về với người khác…
12h đêm, đầu tôi vẫn vảng vất chưa tỉnh hẳn, lâu quá tôi chẳng uống nhiều như thế. Giường bên cạnh Vân đã ngủ say. Điện thoại tôi sáng, có tin nhắn, là của anh.
Tay tôi run run mở đọc, không phải tin nhắn chữ mà là một bức hình chụp lại màn hình điện thoại, thời gian cách đây 3 năm:
“Trước lúc đi, anh muốn nói rằng, người anh thích là em”.
Tôi gục mặt vào gối để kìm tiếng khóc của mình.
Tôi vẫn còn chưa tỉnh, tôi vẫn đang trong cơn say thôi mà. Trong cơn say, Bông hồng thủy tinh vang lên nhức nhối:

“Nếu những đắm say tìm đến
Khi thời gian chưa xóa mờ vết thương
Dù cho năm tháng qua
Cuộc tình chia cách xa đôi nơi
Ngày xưa ta đã yêu
Dù thời gian cho ai sẽ lãng quên
Ai âm thầm tiếc nuối
Bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm
Và tình yêu đó vẫn gọi tên: "Bông hồng thuỷ tinh"
Ðể cho mãi mãi vẫn ghi trong lòng ta năm tháng qua…”
Read more…