Home
» truyện gay
» truyện gay có hình
» truyện gay hay nhất
» truyện gay mới nhất
» Bên đời hiu quạnh (truyện gay hay nhất sưu tầm)
Bên đời hiu quạnh (truyện gay hay nhất sưu tầm)
Thursday, April 17, 2014
“Long đố Vũ trên trời bây giờ mây có màu gì? Này, Long hỏi, sao Vũ không trả lời”.
“Khùng, thế mà cũng hỏi! Mây màu trắng chứ có màu gì”.
“Sai rồi”.
Long giật phắt cuốn sách ra khỏi tay Vũ, "Vũ thử nhìn lên trời xem đi, ây giờ mây có màu gì?”
Ừ nhỉ, ráng về chiều, mặt trời chếnh chếch xuống núi, để lại màu hồng son kéo dài thành hào quang bao phủ một góc chân trời với những cụm mây hồng lững lơ. Long thì bao giờ cũng mơ mộng…
Long toét miệng cười, nụ cười thơ ngây với cái răng khểnh thỏ lú ra trên đôi má đồng tiền mà Vũ vẫn thường trêu “Sao Long lại lấy hết duyên của con gái vậy?”. Làm sao Long biết được, cha mẹ sinh ra vậy chứ đâu phải Long.
Mộng về những tháng năm xưa, khi ta quen nhau lúc đầu, những buồn vui qua rất mau, nào ngờ bão tố yêu đương len sâu vào trong hồn. Muốn rời xa, ôi đã muộn, dù mình đã quyết tâm sẽ không bao giờ yêu… cho trái tim bớt giày xé..mà lòng vẫn mãi yêu em, yêu em hơn muôn lúc nào dẫu tình yêu mang tội lỗi…
Long nhăn mặt: "Tại sao lúc nào Long cũng thấy Vũ hát bài này vậy, buồn quá”.
“Vũ không biết, nhưng Vũ thích bài hát Bên đời hiu quạnh”.
“Tại sao lại là bão tố yêu đương len sâu vào trong hồn… lòng vẫn mãi yêu em, yêu em hơn muôn lúc nào dẫu tình yêu mang tội lỗi?”.
“Ừ! Có một ngày Long sẽ hiểu” - Vũ thở dài…
…
“Anh Vũ… anh Vũ”
Có tiếng cười khúc khích, Vũ chợt choàng tỉnh, kín đáo quay mặt đi, che nỗi bồi hồi xúc cảm vừa chợt hiện về.
Chiều nay, vừa bước vào nhà thì Vũ thoáng rùng mình khi thấy Long đang ngồi chễnh chệ trên ghế salon đọc báo. Anh không tin nổi vào mắt mình và lạc giọng kêu lên:
“Long… Long…”.
Thằng Khoa ngẩng đầu nhìn anh, nhe răng cười khoái chí “Em biết ngay thế nào anh cũng nhầm mà”. Nó hớn hở nhìn vào trong góc bếp, ngoác mồm gào thật to “Ê, thua độ nghe, chiều nay bà phải bao tui một chầu chè đó”.
Loan từ trong nhà chạy ra, níu tay Vũ, nhỏng nhẽo “chán quá, anh làm em thua độ rồi nè”.
“Hai đứa lại giở trò gì vậy?”, Vũ cười gượng.
“Thằng Khoa cá với em là nếu nó mặc bộ đồ của anh Hai, nhất định thế nào anh cũng nhầm, em không tin nên…”.
“Thôi đi bà, đừng làm khó anh Vũ nữa. Thua thì nói đại là thua đi”.
“Khoa àh”, Vũ ngập ngừng.
“...em đừng mặc bộ đồ này của Long nữa, thay đi… Má đi chợ về chưa?”.
Hiểu ý câu nói của Vũ, Khoa cười khì “Anh sợ Má em buồn hả? Không có đâu, chính hôm qua, Má soạn mấy bộ đồ của anh Hai cho em mặc đó. Em cũng sợ Má buồn, nhưng Má biểu không sao, em giống anh Long thì cũng tốt, dù gì cũng là anh trai của em mờ. Nhìn em càng giống anh Long, Má bớt buồn hơn…”.
Vũ không nói gì, lẳng lặng đi lên lầu vào phòng dạy học. Hôm nay là lần đầu tiên sau cả năm dạy Khoa học, anh mới cố ý ngắm nó thật kỹ.
Không phải đến bây giờ Vũ mới phát hiện ra Khoa rất giống Long, nhưng chẳng hiểu sao càng lớn, Khoa càng giống anh trai, như sinh đôi vậy. Hôm nay, khi nó mặc bộ quần áo của Long, Vũ chết điếng người. Không lẽ Long tái sinh? Từ gương mặt đến vóc dáng, hai người rất giống nhau, có điều Long mềm mại, nhẹ nhàng, trong khi Khoa lại gân guốc, cứng cáp. Ngoài ra, cá tính của hai anh em cũng trái ngược nhau, Long nhẹ nhàng, hay mơ mộng, còn Khoa lúc nào cũng sôi nổi, hoạt bát. Và…
“Anh Vũ đang nhớ bồ hả?”, thằng Khoa tinh quái hỏi Vũ, trong khi lại nheo nheo mắt vẻ chọc ghẹo nhìn về phía Loan đang đỏ bừng mặt, lườm em trai:
“Đâu có, tại hôm nay anh hơi mệt. Thôi mình nghĩ sớm một bữa nghe”
“Hoan hô” Khoa nhảy cẩng lên. Vũ mỉm cười nhìn nó, mười tám tuổi rồi mà nó vẫn còn hồn nhiên như trẻ con.
Khoa quăng cuốn vở vào ngăn tủ, miệng huýt sáo, tót nhanh vào buồng riêng. Một lát sau, cậu cả xuất hiện trong bộ đồ thụng hip-hop, nhìn anh xin phép:
“Anh Vũ cho em đi đàng này một tý nhé, lát nữa Má hỏi, anh nói giùm em nghen”.
“Chừng nào em về?”.
“Chút thôi!”.
“Ừ… nhớ về trước bữa cơm”.
“Dạ”.
Vũ biết chàng trai này lại chuồn đến nhà cô bạn cùng lớp, trồng cây si. Nhìn Khoa ngoan ngoãn dạ thưa với Vũ, ít có ai có thể ngờ, cách đây một năm, nó quậy cỡ nào.
“Bác chết mất cháu ơi!Thằng Long không còn, nay bác chỉ còn nó với con Loan mà giờ nó vậy”.
“Bác để cháu đi tìm nó”.
“Bác nghe đâu nó đang chơi bời với một đám quậy phá ở hẻm 104 đó”. Mẹ của Long bật khóc, "Nếu nó có bề gì, mai đây dưới suối vàng, bác không biết ăn nói làm sao với ba nó, với cả thằng Long nữa”.
“Nghe anh, về nhà đi Khoa”.
Đến lần thứ 3, thứ 4 gì đó nó mới vênh mặt trả lời:
“Kệ tôi, anh là ai mà ra lệnh cho tôi hả?”
“Anh là bạn của anh Long!”
“B…ạ…n”, nó trề môi xì một cái rõ dài.
Đám choai choai đang túm tụm phì phèo điếu thuốc trên môi, cười ồ, chế giễu Vũ. Một thằng to con, lừng lững bước tới, đặt tay lên vai Vũ bóp mạnh “xin mời ông anh dzìa cho bọn tôi nhờ”.
Vũ im lặng, thằng kia thấy vậy liền xiết chặt vai Vũ, lôi đi. Bây giờ, anh mới uốn mình bằng một đòn nhu đạo, khoát nhẹ tay “huỵch”, nó ngã chỏng chơ.
Có tiếng nói “chơi được đấy”, cả lũ ùa vào. Rất nhẹ nhàng, tránh gây thương tích cho đám trai trẻ, Vũ lần lượt cho cả bọn đo ván. Còn mình thằng Khoa khuỳnh khuỳnh tay, gườm gườm nhìn anh, Vũ cười nữa miệng, mời “Sao, sợ hả?”, Khoa mím môi, lao vào và cũng như lũ bạn.
“Con về rồi hả?” má Khoa mừng rỡ chạy ra. Nó cau có, né qua một bên và so vai khi thấy Vũ trừng mắt nhìn. Bàn tay anh đang nhẹ nhàng nắm khuỷu tay nó, bỗng cứng như sắt nguội.
Sau lần ấy, Vũ chính thức nhận lời với Má của Long đến dạy học cho Khoa và Loan.
Thật ra, trước đó Má Long cũng đã có lời mời anh, nhưng Vũ từ chối. Anh sợ phải đến cái nhà nhiều kỷ niệm với mặc cảm tội lỗi. Thế nhưng, trước tình thế này, Vũ hiểu rằng, ngôi nhà ấy đang thật sự cần một người đàn ông. Năm ấy, Khoa bắt đầu bước vào lớp 12, còn Loan vừa thi rớt Đại học, đang ở nhà ôn bài để năm tới thi tiếp.
Khoa đối phó với Vũ bằng vẻ lầm lỳ, bất cần đời, học hành cẩu thả nhưng Vũ vẫn kiên nhẩn. Anh tự nhủ “nó còn nhỏ, phải uống nắn từ từ”.
Mọi chuyện thay đổi nhân một lần trường Khoa tổ chức lễ mừng ngày thành lập và tuyên dương học sinh giỏi của trường, nay đã thành đạt, trở về trường dự lễ. Vũ rất ngượng trước lời giới thiệu trịnh trọng của Thầy hiệu trưởng về mình, một học sinh giỏi nhiều năm liền của trường trước khi đậu thủ khoa vào trường Đại học Bách Khoa. Sau khi tốt nghiệp với tấm bằng đỏ, anh được giữ lại làm trợ giảng để chuẩn bị đi du học nước ngoài. Ngoài ra, anh còn là một võ sư có đẳng cấp, hiện đang dạy võ thuật tại Nhà văn hóa Thanh Niên.
Trước tiếng vỗ tay vá ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn học sinh các khối, thằng Khoa không kiềm được hãnh diện, khoe:
“Đó là anh Hai của tớ”.
“Thật không?”
Trước những câu hỏi tới tấp nghi ngờ, Khoa bực bội vì không biết giải thích làm sao. Khi thấy Vũ quay về hàng ngồi, nó liền kêu to:
“Anh Vũ”.
Anh nhìn xuống, thấy nó, gật đầu. Thằng Khoa khoái chí nhìn đám bạn:
“Thấy chưa?”
“Bạn ấy rất dễ thương anh ạh!”
Vũ cười, gõ nhẹ lên đầu cu cậu “Lo học hành đi, năm nay thi đại học đó”.
“Em biết rồi, nhưng mà bây giờ chỉ yêu chút chút thôi cũng đâu có sao hả anh.”
Nhìn khuôn mặt ngẩng tò te của thằng con trai mới lớn, trỗ mã và tập tọng biết yêu mới ngộ làm sao. Vũ không phản đối nhưng anh chỉ nhắc Khoa rằng, chuyện yêu đương cũng còn quá sớm, thi đậu đại học là mục tiêu trước mắt.
“Bây giờ Khoan thần tượng anh Vũ rồi, nhất nhất nghe lời anh”, nghe Loan mách lại, Vũ lắc đầu, phì cười.
Dạo này, Vũ thấy Loan học hành có vẻ chểnh mảng, anh rất sốt ruột. Dù sao thì Loan cũng đã thi rớt đại học một năm rồi. Thời gian trước, Loan học khá chăm chỉ, tiếp thu bài nhanh và anh đã tạo được không khí tranh đua giữa hai chị em. Cứ đà này, Vũ hy vọng cả hai chị em sẽ cùng đậu đại học một lượt trước khi anh đi du học. Thế mà không hiểu sao, gần đây Loan có biểu hiện học hành lơi lỏng. Cô bé lúc nào cũng lơ mơ và cũng hay nhỏng nhẽo với anh.
Trong bữa cơm chiều, nhân lúc Loan lên lần nghe điện thoại, Vũ đem chuyện ấy ra phàn nàn với cả gia đình, thằng Khoa cười hì hì. Nó tò mò nhìn Vũ và tự hỏi:
“Không lẽ anh thật sự không biết vì lý do gì sao?”. Má Loan chỉ chống đũa nhìn anh, âu yếm cười:
“Sắp đến ngày sinh nhật của em rồi, anh Vũ mua quà gì cho em nào?”.
“Quà gì nhỉ?”.
Vũ nheo mắt tự hỏi “Thế em thích quà gì?”
“Làm sao em biết được”, Loan trả lời vẻ hờn giận “Không lẽ anh không biết Loan thích gì sao?”.
Cô bé vùng vằng đứng dậy, đi một mạch lên lầu, làm Vũ ngớ người ra.
Vũ nhấp nhỏm hết đứng lại ngồi, trong lòng nóng như lửa đốt. Hôm nay, anh đã dự định về thật sớm để dự sinh nhật Loan, quà anh cũng đã mua sẵn rồi. Thế mà khi anh vừa dắt xe ra cổng trường thì bị gọi giật lại, thầy hiệu trưởng cho biết có một đoàn khách Mỹ đột xuất đến thăm. Ông yêu cầu anh phải có mặt dự. Họp hành, tham quan, chiêu đãi làm cho Vũ hết cả buổi tối, thành thử trễ hẹn đến dự sinh nhật của Loan.
Khoa chạy ra đón anh ở cửa, mặt buồn so, trách:
“Sao bây giờ anh mới tới, tiệc tàn rồi”.
Vũ gãi đầu “Anh kẹt công chuyện đột xuất, bỏ qua cho anh, chị Loan đâu?”.
“ Em không biết… chờ anh hoài không được, cả nhà ăn hết rồi. Sau đó chị Loan đã đi chơi với mấy người bạn”.
“Anh quả thật đáng trách!”.
Sáng sớm hôm sau, khi Vũ còn đang ngủ, Khoa đã gọi điện thoại cho anh, nói với vẽ lo âu:
“Anh Vũ ơi, chị Loan đi đâu suốt cả đêm qua không về. Em điện thoại kiếm khắp nơi rồi mà không ai biết. Má khóc quá trời”.
“Cái gì…”
Tý nữa là Vũ nhảy dựng lên. Khi anh phóng xe đến nhà Loan, mẹ cô bé đón anh ở cửa, mắt sưng húp vì khóc nhiều. Còn Khoa, mặt cũng chảy xệ vì lo lắng.
Không khí gia đình còn hơn có đám tang, Vũ vò đầu bứt tai tự trách mình. Tại anh cả, nếu hôm qua anh không đến trễ thì đâu đến nỗi này. Khoa nhìn anh vẻ trách móc và tự hỏi “tại sao một con người tài ba, thông minh như Vũ lại không biết Loan muốn gì. Thật ra, anh biết hay cố tình không biết”.
Cầm chiếc điện thoại di động trên tay, Vũ chợt chú ý hộp thư thông báo có tin nhắn gởi cho anh từ tối qua. Mở ra, Vũ bàng hoàng bởi nội dung đầy những trách móc, giận hờn của Loan. May mắn sao, cô bé còn để lại địa chỉ một quán Karaoke mà cô sẽ đến hát với những người bạn mới quen, có lẽ là nhắn để Vũ biết đến đón.
Hấp tấp leo lên xe, Vũ rồ ga vọt đi sau khi cho Khoa biết chuyện.
Cũng gần mất hết chục cây số, Vũ mới tìm đến địa điểm. Càng đến gần, Vũ càng thấy lo lắng. Con hẻm nhỏ ngoằn nghèo với những khuôn mặt không lương thiện khiến cho anh hồi hộp.
Dừng xe trước một ngôi nhà nằm cuối hẻm, anh khẽ gõ cửa. Không có ai trả lời, cuối cùng, Vũ đành đập mạnh cửa ầm ầm và cánh cửa bất ngờ bật mở. Một gương mặt cô hồn, đầy râu ria nhìn anh, hỏi:
“Muốn gì?”
“Tôi là Vũ. Tôi tìm em gái tôi”.
“Ở đây chẳng có em gái, em trai nào hết”, cánh cửa đóng sập.
“Vù…” có tiếng gió, anh nhanh nhẹn né qua một bên và bằng một đòn, anh quật ngã gã đàn ông. Bỏ mặt gã ta ôm tay nhăn nhó, nằm trên mặt đất, Vũ hấp tấp chạy vào bên trong, miệng kêu to:
“Loan ơi… Loan, anh Vũ đây”.
Có tiếng ú ớ trong căn phòng phía bên trái, Vũ lùi lại lấy đà, co chân đạp tung cánh cửa ra.
Đập vào mắt anh là Loan. Cô bé bị trói gô đang nằm ở góc nhà, mặt đầy vết cào xước. Anh lao tới, xôc Loan lên, cô bé oà khóc. Vừa cởi dây trói, Vũ vừa dỗ dành:
“Không sao đâu, anh đây, không sao đâu!”.
“Em hát tới khuya, đòi về nhưng mấy chị không cho, rồi mệt quá, đành phải ngủ lại. Tới sáng, có ai đó… ai đó… em chống cự, kêu la cầu cứu. Không làm gì được em, họ đánh đập, trói em lại…” Loan mếu máo.
Bất chợt, cô bé la thất thanh:
“Anh Vũ”.
Một vòng tròn xoay quanh, xoay quanh. Biến mất.
“Long ơi… Long … cho Vũ xin lỗi”.
“Vũ đừng nói vậy, Vũ chẳng có lỗi gì cả. Vũ đừng khóc, làm sao Long có thể yên lòng đi được.”
“Cho Vũ xin lỗi, Long ơi!”
Vũ xiết chặt tay Long và đặt lên ngực mình “Long có nghe nhịp tim của Vũ đang đập không? Bao nhiêu tháng ngày qua, nó đau đớn đến biết chừng nào khi Long không còn nữa. Nó đã chết rồi”.
“Chúng ta quen nhau năm năm đại học, Vũ mến Long nhiều lắm, nhiều đến nỗi một ngày kia Vũ hiểu rằng, cần phải nói với Long những sự thật trong trái tim mình. Hôm ấy, Vũ đã hẹn gặp Long, nhưng rồi giữa chừng, ông trời đã đem Long đi vĩnh viễn. Giá lúc đó, Vũ có thể chết thay cho Long thì hay biết mấy. Phải chăng vì ông trời muốn trừng phạt những ý nghĩ tội lỗi trong đầu Vũ bằng cách mang Long đi mãi mãi. Không… hãy tha tội cho Vũ”.
“Long biết…”
“Bây giờ, tự nhiên sao Vũ thấy thoả mái quá, Long ạ! Có lẽ Vũ sắp được đến cùng Long rồi… Vũ mệt mỏi quá, Long ơi.”
“Không được!”
“Ơ… sao Long lại quát Vũ?”
“Vũ không được đi đâu cả. Vũ nhìn đi. Có phải Long đang ngồi đây, ngồi ngay bên cạnh Vũ? Vậy tại sao Vũ lại muốn bỏ Long ra đi?”
“Thật không?”
“Vũ nhìn đi, có phải là Long đang ngồi đây không?”, giọng nói của Long gầm gừ, gằn xuống và có nước mắt ở trong đó.
“Ừ, đúng thật” Vũ mở mắt, thấy rõ Long đang ngồi cạnh mình với nụ cười, ánh mắt thân quen như ngày nào.
Cuộc sống đôi lúc có những phép nhiệm màu mà không ai có thể giải thích được. Vị bác sỹ hân hoan thông báo là bệnh nhân đã có dấu hiệu hồi phục sau hơn một tuần vật lộn với tử thần.
“Này, chàng trai trẻ, nếu bệnh nhân qua khỏi, tôi nghĩ anh ta sẽ cảm ơn cậu nhiều lắm. Nguy hiểm qua rồi, cậu nên về nghĩ lấy sức”. Khoa lẳng lặng rời bệnh viện, chẳng biết những gì nhưng gương mặt già hẳn, có lẽ vì mệt.
Sân bay Tân Sơn Nhất, buổi tối.
“Quý khách chú ý! Quý khách đi chuyến bay của Hãng hàng không quốc gia Việt Nam đi Mỹ, xin đến cửa thứ 10 để làm thủ tục…”.
Truyện gay tình cảm được sưu tầm trên mạng internet mọi người cùng đọc nhé
Đứng dậy nắm chiếc va-li, Vũ nhìn hai mẹ con Loan, mỉm cười: “Thôi, bác và Loan về đi, đã đến giờ cháu phải vào làm thủ tục rồi”.
“Thằng Khoa tệ thật, đến ngày anh đi mà nó còn bận, không đến đựơc”.
"Dạ, không sao đâu bác. Chắc Khoa bận mà, kìa Loan” Vũ cười, trêu: “Đã là sinh viên, lại còn là chị của một cậu sinh viên nữa mà còn khóc nhè à”.
“Anh sẽ về chứ?”
“Trời ơi, anh đi du học chứ có phải đi định cư ở Mỹ đâu mà em hỏi vậy?”. Vũ nheo mắt “hè này, anh sẽ về…”.
Mẹ của Loan bất ngờ nắm tay anh, bà nói tha thiết “Con Loan nó còn cần ở cháu rất nhiều đìều, Vũ àh”.
Loan đỏ mặt, bẻn lẻn quay lưng chạy đi, Vũ im lặng gật đầu.
Đến gần khu vực làm thủ tục, chợt Vũ sững sờ khi thấy Khoa. Không, Long đang mặc chiếc áo sọc màu xanh, cô đơn đứng một mình với cặp kính đen che kín đôi mắt đỏ hoe, thẫn thờ nhìn anh.
Vũ chầm chậm đi lướt qua.
“Khùng, thế mà cũng hỏi! Mây màu trắng chứ có màu gì”.
“Sai rồi”.
Long giật phắt cuốn sách ra khỏi tay Vũ, "Vũ thử nhìn lên trời xem đi, ây giờ mây có màu gì?”
Ừ nhỉ, ráng về chiều, mặt trời chếnh chếch xuống núi, để lại màu hồng son kéo dài thành hào quang bao phủ một góc chân trời với những cụm mây hồng lững lơ. Long thì bao giờ cũng mơ mộng…
Long toét miệng cười, nụ cười thơ ngây với cái răng khểnh thỏ lú ra trên đôi má đồng tiền mà Vũ vẫn thường trêu “Sao Long lại lấy hết duyên của con gái vậy?”. Làm sao Long biết được, cha mẹ sinh ra vậy chứ đâu phải Long.
Mộng về những tháng năm xưa, khi ta quen nhau lúc đầu, những buồn vui qua rất mau, nào ngờ bão tố yêu đương len sâu vào trong hồn. Muốn rời xa, ôi đã muộn, dù mình đã quyết tâm sẽ không bao giờ yêu… cho trái tim bớt giày xé..mà lòng vẫn mãi yêu em, yêu em hơn muôn lúc nào dẫu tình yêu mang tội lỗi…
Long nhăn mặt: "Tại sao lúc nào Long cũng thấy Vũ hát bài này vậy, buồn quá”.
“Vũ không biết, nhưng Vũ thích bài hát Bên đời hiu quạnh”.
“Tại sao lại là bão tố yêu đương len sâu vào trong hồn… lòng vẫn mãi yêu em, yêu em hơn muôn lúc nào dẫu tình yêu mang tội lỗi?”.
“Ừ! Có một ngày Long sẽ hiểu” - Vũ thở dài…
…
“Anh Vũ… anh Vũ”
Có tiếng cười khúc khích, Vũ chợt choàng tỉnh, kín đáo quay mặt đi, che nỗi bồi hồi xúc cảm vừa chợt hiện về.
Chiều nay, vừa bước vào nhà thì Vũ thoáng rùng mình khi thấy Long đang ngồi chễnh chệ trên ghế salon đọc báo. Anh không tin nổi vào mắt mình và lạc giọng kêu lên:
“Long… Long…”.
Thằng Khoa ngẩng đầu nhìn anh, nhe răng cười khoái chí “Em biết ngay thế nào anh cũng nhầm mà”. Nó hớn hở nhìn vào trong góc bếp, ngoác mồm gào thật to “Ê, thua độ nghe, chiều nay bà phải bao tui một chầu chè đó”.
Loan từ trong nhà chạy ra, níu tay Vũ, nhỏng nhẽo “chán quá, anh làm em thua độ rồi nè”.
“Hai đứa lại giở trò gì vậy?”, Vũ cười gượng.
“Thằng Khoa cá với em là nếu nó mặc bộ đồ của anh Hai, nhất định thế nào anh cũng nhầm, em không tin nên…”.
“Thôi đi bà, đừng làm khó anh Vũ nữa. Thua thì nói đại là thua đi”.
“Khoa àh”, Vũ ngập ngừng.
“...em đừng mặc bộ đồ này của Long nữa, thay đi… Má đi chợ về chưa?”.
Hiểu ý câu nói của Vũ, Khoa cười khì “Anh sợ Má em buồn hả? Không có đâu, chính hôm qua, Má soạn mấy bộ đồ của anh Hai cho em mặc đó. Em cũng sợ Má buồn, nhưng Má biểu không sao, em giống anh Long thì cũng tốt, dù gì cũng là anh trai của em mờ. Nhìn em càng giống anh Long, Má bớt buồn hơn…”.
Vũ không nói gì, lẳng lặng đi lên lầu vào phòng dạy học. Hôm nay là lần đầu tiên sau cả năm dạy Khoa học, anh mới cố ý ngắm nó thật kỹ.
Không phải đến bây giờ Vũ mới phát hiện ra Khoa rất giống Long, nhưng chẳng hiểu sao càng lớn, Khoa càng giống anh trai, như sinh đôi vậy. Hôm nay, khi nó mặc bộ quần áo của Long, Vũ chết điếng người. Không lẽ Long tái sinh? Từ gương mặt đến vóc dáng, hai người rất giống nhau, có điều Long mềm mại, nhẹ nhàng, trong khi Khoa lại gân guốc, cứng cáp. Ngoài ra, cá tính của hai anh em cũng trái ngược nhau, Long nhẹ nhàng, hay mơ mộng, còn Khoa lúc nào cũng sôi nổi, hoạt bát. Và…
“Anh Vũ đang nhớ bồ hả?”, thằng Khoa tinh quái hỏi Vũ, trong khi lại nheo nheo mắt vẻ chọc ghẹo nhìn về phía Loan đang đỏ bừng mặt, lườm em trai:
“Đâu có, tại hôm nay anh hơi mệt. Thôi mình nghĩ sớm một bữa nghe”
“Hoan hô” Khoa nhảy cẩng lên. Vũ mỉm cười nhìn nó, mười tám tuổi rồi mà nó vẫn còn hồn nhiên như trẻ con.
Khoa quăng cuốn vở vào ngăn tủ, miệng huýt sáo, tót nhanh vào buồng riêng. Một lát sau, cậu cả xuất hiện trong bộ đồ thụng hip-hop, nhìn anh xin phép:
“Anh Vũ cho em đi đàng này một tý nhé, lát nữa Má hỏi, anh nói giùm em nghen”.
“Chừng nào em về?”.
“Chút thôi!”.
“Ừ… nhớ về trước bữa cơm”.
“Dạ”.
Vũ biết chàng trai này lại chuồn đến nhà cô bạn cùng lớp, trồng cây si. Nhìn Khoa ngoan ngoãn dạ thưa với Vũ, ít có ai có thể ngờ, cách đây một năm, nó quậy cỡ nào.
“Bác chết mất cháu ơi!Thằng Long không còn, nay bác chỉ còn nó với con Loan mà giờ nó vậy”.
“Bác để cháu đi tìm nó”.
“Bác nghe đâu nó đang chơi bời với một đám quậy phá ở hẻm 104 đó”. Mẹ của Long bật khóc, "Nếu nó có bề gì, mai đây dưới suối vàng, bác không biết ăn nói làm sao với ba nó, với cả thằng Long nữa”.
“Nghe anh, về nhà đi Khoa”.
Đến lần thứ 3, thứ 4 gì đó nó mới vênh mặt trả lời:
“Kệ tôi, anh là ai mà ra lệnh cho tôi hả?”
“Anh là bạn của anh Long!”
“B…ạ…n”, nó trề môi xì một cái rõ dài.
Đám choai choai đang túm tụm phì phèo điếu thuốc trên môi, cười ồ, chế giễu Vũ. Một thằng to con, lừng lững bước tới, đặt tay lên vai Vũ bóp mạnh “xin mời ông anh dzìa cho bọn tôi nhờ”.
Vũ im lặng, thằng kia thấy vậy liền xiết chặt vai Vũ, lôi đi. Bây giờ, anh mới uốn mình bằng một đòn nhu đạo, khoát nhẹ tay “huỵch”, nó ngã chỏng chơ.
Có tiếng nói “chơi được đấy”, cả lũ ùa vào. Rất nhẹ nhàng, tránh gây thương tích cho đám trai trẻ, Vũ lần lượt cho cả bọn đo ván. Còn mình thằng Khoa khuỳnh khuỳnh tay, gườm gườm nhìn anh, Vũ cười nữa miệng, mời “Sao, sợ hả?”, Khoa mím môi, lao vào và cũng như lũ bạn.
“Con về rồi hả?” má Khoa mừng rỡ chạy ra. Nó cau có, né qua một bên và so vai khi thấy Vũ trừng mắt nhìn. Bàn tay anh đang nhẹ nhàng nắm khuỷu tay nó, bỗng cứng như sắt nguội.
Sau lần ấy, Vũ chính thức nhận lời với Má của Long đến dạy học cho Khoa và Loan.
Thật ra, trước đó Má Long cũng đã có lời mời anh, nhưng Vũ từ chối. Anh sợ phải đến cái nhà nhiều kỷ niệm với mặc cảm tội lỗi. Thế nhưng, trước tình thế này, Vũ hiểu rằng, ngôi nhà ấy đang thật sự cần một người đàn ông. Năm ấy, Khoa bắt đầu bước vào lớp 12, còn Loan vừa thi rớt Đại học, đang ở nhà ôn bài để năm tới thi tiếp.
Khoa đối phó với Vũ bằng vẻ lầm lỳ, bất cần đời, học hành cẩu thả nhưng Vũ vẫn kiên nhẩn. Anh tự nhủ “nó còn nhỏ, phải uống nắn từ từ”.
Mọi chuyện thay đổi nhân một lần trường Khoa tổ chức lễ mừng ngày thành lập và tuyên dương học sinh giỏi của trường, nay đã thành đạt, trở về trường dự lễ. Vũ rất ngượng trước lời giới thiệu trịnh trọng của Thầy hiệu trưởng về mình, một học sinh giỏi nhiều năm liền của trường trước khi đậu thủ khoa vào trường Đại học Bách Khoa. Sau khi tốt nghiệp với tấm bằng đỏ, anh được giữ lại làm trợ giảng để chuẩn bị đi du học nước ngoài. Ngoài ra, anh còn là một võ sư có đẳng cấp, hiện đang dạy võ thuật tại Nhà văn hóa Thanh Niên.
Trước tiếng vỗ tay vá ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn học sinh các khối, thằng Khoa không kiềm được hãnh diện, khoe:
“Đó là anh Hai của tớ”.
“Thật không?”
Trước những câu hỏi tới tấp nghi ngờ, Khoa bực bội vì không biết giải thích làm sao. Khi thấy Vũ quay về hàng ngồi, nó liền kêu to:
“Anh Vũ”.
Anh nhìn xuống, thấy nó, gật đầu. Thằng Khoa khoái chí nhìn đám bạn:
“Thấy chưa?”
“Bạn ấy rất dễ thương anh ạh!”
Vũ cười, gõ nhẹ lên đầu cu cậu “Lo học hành đi, năm nay thi đại học đó”.
“Em biết rồi, nhưng mà bây giờ chỉ yêu chút chút thôi cũng đâu có sao hả anh.”
Nhìn khuôn mặt ngẩng tò te của thằng con trai mới lớn, trỗ mã và tập tọng biết yêu mới ngộ làm sao. Vũ không phản đối nhưng anh chỉ nhắc Khoa rằng, chuyện yêu đương cũng còn quá sớm, thi đậu đại học là mục tiêu trước mắt.
“Bây giờ Khoan thần tượng anh Vũ rồi, nhất nhất nghe lời anh”, nghe Loan mách lại, Vũ lắc đầu, phì cười.
Dạo này, Vũ thấy Loan học hành có vẻ chểnh mảng, anh rất sốt ruột. Dù sao thì Loan cũng đã thi rớt đại học một năm rồi. Thời gian trước, Loan học khá chăm chỉ, tiếp thu bài nhanh và anh đã tạo được không khí tranh đua giữa hai chị em. Cứ đà này, Vũ hy vọng cả hai chị em sẽ cùng đậu đại học một lượt trước khi anh đi du học. Thế mà không hiểu sao, gần đây Loan có biểu hiện học hành lơi lỏng. Cô bé lúc nào cũng lơ mơ và cũng hay nhỏng nhẽo với anh.
Trong bữa cơm chiều, nhân lúc Loan lên lần nghe điện thoại, Vũ đem chuyện ấy ra phàn nàn với cả gia đình, thằng Khoa cười hì hì. Nó tò mò nhìn Vũ và tự hỏi:
“Không lẽ anh thật sự không biết vì lý do gì sao?”. Má Loan chỉ chống đũa nhìn anh, âu yếm cười:
“Sắp đến ngày sinh nhật của em rồi, anh Vũ mua quà gì cho em nào?”.
“Quà gì nhỉ?”.
Vũ nheo mắt tự hỏi “Thế em thích quà gì?”
“Làm sao em biết được”, Loan trả lời vẻ hờn giận “Không lẽ anh không biết Loan thích gì sao?”.
Cô bé vùng vằng đứng dậy, đi một mạch lên lầu, làm Vũ ngớ người ra.
Vũ nhấp nhỏm hết đứng lại ngồi, trong lòng nóng như lửa đốt. Hôm nay, anh đã dự định về thật sớm để dự sinh nhật Loan, quà anh cũng đã mua sẵn rồi. Thế mà khi anh vừa dắt xe ra cổng trường thì bị gọi giật lại, thầy hiệu trưởng cho biết có một đoàn khách Mỹ đột xuất đến thăm. Ông yêu cầu anh phải có mặt dự. Họp hành, tham quan, chiêu đãi làm cho Vũ hết cả buổi tối, thành thử trễ hẹn đến dự sinh nhật của Loan.
Khoa chạy ra đón anh ở cửa, mặt buồn so, trách:
“Sao bây giờ anh mới tới, tiệc tàn rồi”.
Vũ gãi đầu “Anh kẹt công chuyện đột xuất, bỏ qua cho anh, chị Loan đâu?”.
“ Em không biết… chờ anh hoài không được, cả nhà ăn hết rồi. Sau đó chị Loan đã đi chơi với mấy người bạn”.
“Anh quả thật đáng trách!”.
Sáng sớm hôm sau, khi Vũ còn đang ngủ, Khoa đã gọi điện thoại cho anh, nói với vẽ lo âu:
“Anh Vũ ơi, chị Loan đi đâu suốt cả đêm qua không về. Em điện thoại kiếm khắp nơi rồi mà không ai biết. Má khóc quá trời”.
“Cái gì…”
Tý nữa là Vũ nhảy dựng lên. Khi anh phóng xe đến nhà Loan, mẹ cô bé đón anh ở cửa, mắt sưng húp vì khóc nhiều. Còn Khoa, mặt cũng chảy xệ vì lo lắng.
Không khí gia đình còn hơn có đám tang, Vũ vò đầu bứt tai tự trách mình. Tại anh cả, nếu hôm qua anh không đến trễ thì đâu đến nỗi này. Khoa nhìn anh vẻ trách móc và tự hỏi “tại sao một con người tài ba, thông minh như Vũ lại không biết Loan muốn gì. Thật ra, anh biết hay cố tình không biết”.
Cầm chiếc điện thoại di động trên tay, Vũ chợt chú ý hộp thư thông báo có tin nhắn gởi cho anh từ tối qua. Mở ra, Vũ bàng hoàng bởi nội dung đầy những trách móc, giận hờn của Loan. May mắn sao, cô bé còn để lại địa chỉ một quán Karaoke mà cô sẽ đến hát với những người bạn mới quen, có lẽ là nhắn để Vũ biết đến đón.
Hấp tấp leo lên xe, Vũ rồ ga vọt đi sau khi cho Khoa biết chuyện.
Cũng gần mất hết chục cây số, Vũ mới tìm đến địa điểm. Càng đến gần, Vũ càng thấy lo lắng. Con hẻm nhỏ ngoằn nghèo với những khuôn mặt không lương thiện khiến cho anh hồi hộp.
Dừng xe trước một ngôi nhà nằm cuối hẻm, anh khẽ gõ cửa. Không có ai trả lời, cuối cùng, Vũ đành đập mạnh cửa ầm ầm và cánh cửa bất ngờ bật mở. Một gương mặt cô hồn, đầy râu ria nhìn anh, hỏi:
“Muốn gì?”
“Tôi là Vũ. Tôi tìm em gái tôi”.
“Ở đây chẳng có em gái, em trai nào hết”, cánh cửa đóng sập.
“Vù…” có tiếng gió, anh nhanh nhẹn né qua một bên và bằng một đòn, anh quật ngã gã đàn ông. Bỏ mặt gã ta ôm tay nhăn nhó, nằm trên mặt đất, Vũ hấp tấp chạy vào bên trong, miệng kêu to:
“Loan ơi… Loan, anh Vũ đây”.
Có tiếng ú ớ trong căn phòng phía bên trái, Vũ lùi lại lấy đà, co chân đạp tung cánh cửa ra.
Đập vào mắt anh là Loan. Cô bé bị trói gô đang nằm ở góc nhà, mặt đầy vết cào xước. Anh lao tới, xôc Loan lên, cô bé oà khóc. Vừa cởi dây trói, Vũ vừa dỗ dành:
“Không sao đâu, anh đây, không sao đâu!”.
“Em hát tới khuya, đòi về nhưng mấy chị không cho, rồi mệt quá, đành phải ngủ lại. Tới sáng, có ai đó… ai đó… em chống cự, kêu la cầu cứu. Không làm gì được em, họ đánh đập, trói em lại…” Loan mếu máo.
Bất chợt, cô bé la thất thanh:
“Anh Vũ”.
Một vòng tròn xoay quanh, xoay quanh. Biến mất.
“Long ơi… Long … cho Vũ xin lỗi”.
“Vũ đừng nói vậy, Vũ chẳng có lỗi gì cả. Vũ đừng khóc, làm sao Long có thể yên lòng đi được.”
“Cho Vũ xin lỗi, Long ơi!”
Vũ xiết chặt tay Long và đặt lên ngực mình “Long có nghe nhịp tim của Vũ đang đập không? Bao nhiêu tháng ngày qua, nó đau đớn đến biết chừng nào khi Long không còn nữa. Nó đã chết rồi”.
“Chúng ta quen nhau năm năm đại học, Vũ mến Long nhiều lắm, nhiều đến nỗi một ngày kia Vũ hiểu rằng, cần phải nói với Long những sự thật trong trái tim mình. Hôm ấy, Vũ đã hẹn gặp Long, nhưng rồi giữa chừng, ông trời đã đem Long đi vĩnh viễn. Giá lúc đó, Vũ có thể chết thay cho Long thì hay biết mấy. Phải chăng vì ông trời muốn trừng phạt những ý nghĩ tội lỗi trong đầu Vũ bằng cách mang Long đi mãi mãi. Không… hãy tha tội cho Vũ”.
“Long biết…”
“Bây giờ, tự nhiên sao Vũ thấy thoả mái quá, Long ạ! Có lẽ Vũ sắp được đến cùng Long rồi… Vũ mệt mỏi quá, Long ơi.”
“Không được!”
“Ơ… sao Long lại quát Vũ?”
“Vũ không được đi đâu cả. Vũ nhìn đi. Có phải Long đang ngồi đây, ngồi ngay bên cạnh Vũ? Vậy tại sao Vũ lại muốn bỏ Long ra đi?”
“Thật không?”
“Vũ nhìn đi, có phải là Long đang ngồi đây không?”, giọng nói của Long gầm gừ, gằn xuống và có nước mắt ở trong đó.
“Ừ, đúng thật” Vũ mở mắt, thấy rõ Long đang ngồi cạnh mình với nụ cười, ánh mắt thân quen như ngày nào.
Cuộc sống đôi lúc có những phép nhiệm màu mà không ai có thể giải thích được. Vị bác sỹ hân hoan thông báo là bệnh nhân đã có dấu hiệu hồi phục sau hơn một tuần vật lộn với tử thần.
“Này, chàng trai trẻ, nếu bệnh nhân qua khỏi, tôi nghĩ anh ta sẽ cảm ơn cậu nhiều lắm. Nguy hiểm qua rồi, cậu nên về nghĩ lấy sức”. Khoa lẳng lặng rời bệnh viện, chẳng biết những gì nhưng gương mặt già hẳn, có lẽ vì mệt.
Sân bay Tân Sơn Nhất, buổi tối.
“Quý khách chú ý! Quý khách đi chuyến bay của Hãng hàng không quốc gia Việt Nam đi Mỹ, xin đến cửa thứ 10 để làm thủ tục…”.
Truyện gay tình cảm được sưu tầm trên mạng internet mọi người cùng đọc nhé
Đứng dậy nắm chiếc va-li, Vũ nhìn hai mẹ con Loan, mỉm cười: “Thôi, bác và Loan về đi, đã đến giờ cháu phải vào làm thủ tục rồi”.
“Thằng Khoa tệ thật, đến ngày anh đi mà nó còn bận, không đến đựơc”.
"Dạ, không sao đâu bác. Chắc Khoa bận mà, kìa Loan” Vũ cười, trêu: “Đã là sinh viên, lại còn là chị của một cậu sinh viên nữa mà còn khóc nhè à”.
“Anh sẽ về chứ?”
“Trời ơi, anh đi du học chứ có phải đi định cư ở Mỹ đâu mà em hỏi vậy?”. Vũ nheo mắt “hè này, anh sẽ về…”.
Mẹ của Loan bất ngờ nắm tay anh, bà nói tha thiết “Con Loan nó còn cần ở cháu rất nhiều đìều, Vũ àh”.
Loan đỏ mặt, bẻn lẻn quay lưng chạy đi, Vũ im lặng gật đầu.
Đến gần khu vực làm thủ tục, chợt Vũ sững sờ khi thấy Khoa. Không, Long đang mặc chiếc áo sọc màu xanh, cô đơn đứng một mình với cặp kính đen che kín đôi mắt đỏ hoe, thẫn thờ nhìn anh.
Vũ chầm chậm đi lướt qua.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment