TUYỂN DỤNG CÔNG NHÂN NỮ, LAO ĐỘNG PHỔ THÔNG LÀM VIỆC TẠI HÀ NỘI

10:53 PM |

THÔNG BÁO TUYỂN DỤNG CÔNG NHÂN NỮ


Công ty TNHH OS Việt Nam là công ty nhật bản chuyên gia công các sản phẩm Điện tử và tuyển dụng cho các công ty Nhật bản tại các khu công nghiệp trên toàn quốc.
Trụ sở công ty: Phòng 11, tầng 2, số 6 Nguyễn Thị Thập, Trung Hòa, Cầu giấy, Hà nội
Phone: 08-4 - 62512 040 – Fax: 08-4 – 3791 6203
Website: www.outsourcing.co.jp

Do yêu cầu mở rộng sản xuất: Chúng tôi cần: Tuyển gấp 100 công nhân nữ.
Làm việc tại Công ty TNHH TAMRON Việt Nam
Địa chỉ : KCN NỘI BÀI - SÓC SƠN - HÀ NỘI

Công việc: Sản xuất các sản phẩm ỐNG THẤU KÍNH QUANG HỌC (công nghệ cao).

1. Yêu cầu:

- Nữ, tuổi từ 18~28
- Tốt nghiệp : Tối thiểu cấp 2 ưu tiên cấp 3
- Mạnh khỏe, chăm chỉ, trung thực không mắc các bệnh truyền nhiễm, có thể làm việc theo ca

2. Môi Trường làm việc
- Được làm việc trong môi trường sạch sẽ, Thân thiện và An toàn.
- Ngày làm 8h/ ca
+ Ca 1: từ 5:50 ~ 14:00
+ Ca 2: Từ 13:50 ~ 22:00
+ Ca 3: Từ 21:50 ~ 6:00
- Ngày công chuẩn: 25

3. Các phúc lợi được hưởng:
- Mức lương cơ bản : 2.750.000 VND.
- Trợ cấp chuyên cần: 300.000 vnđ
- Trợ cấp đi lại: 400.000 vnđ
- Trợ cấp thâm niên: 200.00vnd
- Trợ cấp ca đêm 30% Lương cơ bản.
- Lương thêm giờ được tính theo luật lao động
- Được 01 bữa ăn theo ca làm việc
- Có nhà ở ngay và miễn phí tiền nhà tháng đầu tiên cho công nhân.
- Được hỗ trợ chi phí đi lại cho công nhân ở xa xuống làm việc.
- Công ty sẽ tổ chức khám sức khỏe trước khi đi làm
- Được hưởng đầy đủ các chế độ của Luật lao động quy định: BHXH, BHYT, BHT sau khi ký hợp đồng lao động dài hạn với công ty.
Thu nhập bình quân trên 5.000.000 vnđ/tháng
- Ngày trả lương : 07 hàng tháng tại canteen công ty Tamron

4. Hồ sơ xin việc bao gồm:

- Sơ yếu lý lịch (có xác nhận của địa phương)
- 03 bản CMTND công chứng, 02 ảnh 3x4 (mới nhất).
- Giấy khai sinh,
- Giấy xác nhận dân sự,
- Bằng tốt nghiệp, và các văn bằng chứng chỉ có liên quan (bản sao)
- Giấy khám sức khỏe.
- Đơn xin việc làm.

5. Liên hệ nộp hồ sơ tất cả các ngày trong tuần tại:
Các ứng viên quan tâm và có nguyện vọng đi làm việc vui lòng gửi thông tin cá nhân vào email: tuyendung.ospv@gmail.com hoặc số điện thoại Mr Thái: 0985.891.307
- Họ tên:...........
- Ngày sinh:.......
- Địa chỉ:...........
- Số điện thoại liên hệ:...
Phòng nhân sự công ty sẽ liên hệ lại trong thời gian sớm nhất cho các bạn thông báo thời gian đến phỏng vấn và khám sức khỏe (Lưu ý: các bạn mang theo hồ sơ khi đi phỏng vấn và khám sức khỏe).
Lưu ý: Ứng viên không phải trả bất kỳ khoản tiền nào cho việc tuyển dụng, nếu bất cứ ứng viên nào bị thu phí tuyển dụng, đề nghị liên hệ đường dây nóng 090.22222.75
Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ trực tiếp vào số Mr Thái: 0985.891.307

Tuyển dụng công nhân nữLao động phổ thông
CÔNG TY TNHH OS VIỆT NAM
Rất mong được đón tiếp các bạn đến tham gia phỏng vấn
Read more…

NHẬT KÝ NHỮNG NGÀY ĐẦU LÀM VỢ

8:36 AM |
[Truyện ngắn]NHẬT KÝ NHỮNG NGÀY ĐẦU LÀM VỢ

Yêu nhau hơn hai năm, vừa chân ướt chân ráo ra khỏi trường đại học, mẹ gọi mình vào “chốt hạ” một câu: “Hai đứa chúng mày nếu xác định thì cưới đi, không thì chia tay”. Mình đem copy nguyên xi lời mẹ nói với chàng, chàng “đơ” ra vài phút rồi bảo “Để anh suy nghĩ”. Mình hơi giận (có gì mà phải tính) nhưng nghĩ cũng đúng, dù sao hôn nhân là chuyện cả đời.
Một tuần sau, chàng hẹn mình đi ăn tối, hai đứa đi lang thang bát phố. Chàng lúng túng lôi trong túi áo ra một chiếc hộp xinh xinh rồi lồng vào ngón tay mình một chiếc nhẫn có khắc tên hai đứa, kèm theo những lời rất chân tình “Anh không nói là anh sẽ yêu em suốt cuộc đời này, nhưng anh chắc chắn anh sẽ yêu em trong ba ngày, ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai...”. Thú thật lúc đó mình đã khóc vì cảm động. Không ngờ chàng của mình lúc đó lại sâu sắc, lãng mạn và áp dụng phim Hàn “chuẩn” đến thế.
Khi ta thuộc về nhau
Đám cưới, mình bẽn lẽn đi bên chàng, cắt bánh gato, rót rượu, tung hoa, mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ. Hai vợ chồng cưới xong sẽ quay trở lại, sống ở thủ đô nên trăng mật chả phải đi đâu cho tốn kém, ở nhà chồng (ở quê) vài bữa cho tình cảm thêm gắn bó, ấy là chàng bảo thế.
Nhưng, sau khi quan khách và họ nhà gái ra về hết, thì nụ cười trên môi mình tắt ngấm không phải vì buồn, mà vì cái bụng trống không đang cồn cào kêu đói. Sáng nay, mình phải đi trang điểm từ 7h sáng có kịp ăn uống gì đâu, đang định tìm chàng nhờ lấy hộ cho mình cái gì đó ăn được, thì mẹ chồng mình kêu lại bảo “Con xem cho mẹ đống bát đĩa xếp ngoài sân, phân loại và kiểm tra xem có vỡ cái nào không, chiều người ta đến lấy rồi”. Mình “Vâng, dạ” mà lòng buồn thiu, tìm chàng để cầu cứu, nhưng chàng đã biến đâu mất. Mình đi loanh quanh khắp nhà rồi vào phòng riêng của hai đứa thì thấy chàng đang ngáy khò khò ngon lành. Mình lay mãi chàng mới mở mắt giọng cáu gắt: “Để yên, đang buồn ngủ”. Mình bực bội đấm cho chàng mấy cái bảo: “Em đói, lại mệt nữa”. Chàng vùng vằng: “Mệt thì ngủ đi, đói thì xuống bếp kiếm cái gì mà ăn, có thế cũng phải gọi người ta dậy”. Rồi chàng quay lưng ngủ tiếp mặc kệ mình giận dỗi. Mình nghĩ hồi còn yêu nhau, chàng không bao giờ nói nặng với mình nửa lời. Mỗi lần mình kêu mệt chàng đấm lưng, bóp vai. Mỗi lần, mình kêu đói dù chàng đang ở đâu cũng chạy đến mua đồ ăn cho mình, giờ thì thế này đây. Chẳng trông đợi được gì ở chàng, mình lọ mọ phân loại rồi kiểm kê hơn 1.000 chiếc bát đĩa với cái bụng trống rỗng, nhưng rồi công việc cũng xong.
Đêm tân hôn, trong khi mình loay hoay với chiếc váy ngủ sexy không dám bước ra khỏi nhà tắm vì xấu hổ, những tưởng chàng sẽ lác mắt trước thân hình đầy gợi cảm của mình. Ai ngờ...Chàng đang tất bật kiểm kê phong bì rồi ghi ghi, chép chép miệng lẩm bẩm: “Thằng A sao mừng mình có 200k, hồi xưa mình mừng nó những 300k mà”. Đợi chàng lâu quá, nên mình ngủ quên lúc nào không biết. Nửa đêm, khi mình đang say ngủ thì chàng lay lay, gọi mình dậy, thế là mọi chuyện diễn ra chóng vánh đi toi mất đêm tân hôn mà chả để lại ấn tượng gì.
Đơn độc giữa nhà chồng
Sáng hôm sau, khi còn đang lơ mơ, chàng lấy chân đá đá vào người mình gọi “Dậy, dậy đi, mẹ và chị dâu tỉnh hết cả rồi kia kìa”. Mình quáng quàng bật dậy, nhìn đồng hồ mới có 5h sáng, quay sang chàng thỏ thẻ: “Hai đứa cùng dậy chứ một mình em ngại lắm”. Chàng ngáp dài: “Không, nhà này chỉ có phụ nữ làm việc nhà thôi”. Lồm cồm bò dậy, lòng tự nhủ lòng: “Biết thế này, thà ở vậy cho xong”.
Lấy chàng được 3 ngày, nhưng mình không còn nhận ra chàng của ngày xưa nữa. Hồi xưa, mỗi lần mình khóc là chàng lại tìm cách chọc cho mình cười hoặc dùng bộ mặt thê lương, thành khẩn biết lỗi để làm mình mủi lòng, còn bây giờ dù mình có khóc chàng cũng mặc kệ chẳng thèm dỗ dành. Mình tủi thân khóc nhiều hơn thì chàng bảo: “Em phải làm diễn viên mới đúng, hơi tý là khóc”. Ngày xưa, mỗi lần mình nhờ vả việc gì là chàng hăng hái giúp đỡ không nề hà vất vả, còn giờ thì...đừng có mơ. Như sáng hôm qua, khi mình đang cuống cuồng chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, thì ấm nước đặt trên bếp reo ùng ục. Mình: “Đổ nước vào phích hộ em”. Chàng: “Bếp núc việc phụ nữ mà”. Mình: “Em đang dở tay, anh không giúp em được sao?” Chàng, khó chịu ra mặt: “Em nhìn mẹ và chị dâu mà học tập, hơi tý là sai”. Nếu không vì sợ bố mẹ chồng nghe thấy hai đứa cãi nhau thì mình đã nói cho chàng một trận vì thói gia trưởng.
Những ngày đầu ở nhà chồng chuyện gì trong nhà mình cũng phải tự học lấy. Chân ướt, chân ráo về làm dâu chưa được bao lâu, mẹ chồng đã kéo mình ra, đưa cho nắm tiền: “Nhà có giỗ, con đi chợ chuẩn bị mâm cỗ nhé”. Mình vâng lời mà lòng đầy lo lắng, từ ngày về làm dâu hôm nay là lần đầu tiên mình đi chợ, có biết chợ nhà chàng ở chỗ nào đâu. Mình vội vã tìm chàng nhờ cậy, mắt chàng vẫn không rời màn hình tivi: “Mẹ sai em thì em đi đi, chợ ở mồm, không biết đường thì hỏi”.
Mình ngậm ngùi dắt xe ra khỏi nhà, vừa đi vừa hỏi giữa đường làng “nhà không số, phố không tên”. Người bảo rẽ phải, người lại bảo rẽ trái. Tìm được chợ, mua được đồ ăn thì mặt trời đã lên cao, vội vàng quay xe đi về, không may đến đầu ngõ gần nhà, mình va phải một người đi xe đạp ngã lăn ra đường. Chiế c xe máy đè lên chân mình, đau quá, mình gọi điện cho chàng: “Em bị tai nạn”. Mới nghe vậy, chàng đã quát ầm ĩ: “Mắt mũi để đâu, đi đứng thế à?” Rồi cúp máy chẳng thèm hỏi han mình có bị nặng không? Mình đang ở đâu? Lúc này thì mình chán hẳn rồi, giá mà nhà mình ở gần thì mình đã bỏ về, bất chấp tất cả...Mình cứ ngồi đó ấm ức khóc, chẳng thèm quan tâm bao người qua đường đang nhìn.
Một lúc sau, mình thấy chàng lò dò đi tới, thấy mặt mũi tèm lem ngồi bên đường thì làu bàu: “Không đi về còn đấy ăn vạ đến bao giờ?” Máu trong người mình sôi lên, bao nhiêu bực tức mình tuôn ra hết. Chàng nghe mình nói một hồi, mặt “đơ” ra rồi xuống nước: “Thôi, em chịu khó, hết tuần này về Hà Nội, anh sẽ giúp đỡ em. Chứ ở nhà mà chiều vợ quá mọi người sẽ ghét”. Mình tưởng đang nghe nhầm, khoảng cách giữa tình yêu và hôn nhân đúng là xa thật, nhưng mình thề...phải cải tạo.
Read more…

ĐỪNG BUÔNG TAY EM THÊM LẦN NÀO NỮA

7:45 PM |
[Truyện Ngắn]ĐỪNG BUÔNG TAY EM THÊM LẦN NÀO NỮA

Anh gọi cho chị vào lúc 12 giờ đêm chỉ để nói với chị rằng anh sẽ đi lấy vợ dù tình yêu đối với chị vẫn còn sâu nặng lắm. 12 giờ đêm, trong xóm quê nghèo, chị khóc òa giữa bao nhiêu nỗi niềm cay đắng. Những ngày chị rời bỏ anh thì anh tìm mọi cách níu lại tình yêu trong chị. Đến ngày chị quyết định sẽ không bao giờ buông tay anh thêm một lần nào nữa thì tự anh lại muốn dời xa chị. Tình yêu đâu phải là chò chơi trốn tìm thuở nhỏ?


Anh hơn chị mười tuổi, đã qua một đời vợ, ngoại hình nhìn qua thấy xấu nhìn lâu cũng không thấy duyên, tính tình thật thà có phần hơi cục mịch. Anh làm chủ thầu các công trình xây dựng ở thành phố Nam Định. Nhờ người quen chị xin vào làm chân nấu nướng cho dân công trình của anh. Thế rồi quen nhau, yêu nhau lúc nào không biết. Nhiều lúc chị bảo:


-Anh vừa xấu vừa già, sao em lại yêu anh nhỉ? Hay là anh bỏ bùa em đấy, nếu anh bỏ bùa thật thì giải bùa cho em với. Để em còn về với mẹ, lấy tấm chồng quê cho yên phận.


Anh cười bảo có bùa thật thì đã sao, sẽ chẳng bao giờ anh chịu rời xa chị.


Nhà chị nghèo, vì nghèo nên chị không được theo đuổi ước mơ trở thành cô kỹ sư nông lâm, mà phải đi làm sớm lấy tiền giúp đỡ gia đình. Quê chị tận trên miền ngược, thu nhập chỉ nhờ vào rừng chè và ruộng đất cằn, mà chè thì bấp bênh nay giá này mai giá khác. Nhà chị lại đông anh em, tuy không phải là con cả nhưng mọi công việc lớn bé trong nhà chị đều phải chung tay gánh vác. Học xong cấp ba, đi làm được năm năm mà ước mơ thuở nào vẫn không nguôi cháy trong lòng chị. Có nhiều đêm, chị mơ thấy mình đứng giữa bạt ngàn màu xanh của núi rừng quê hương. Trên mảnh đất cằn cỗi mẹ vẫn trồng sắn hàng năm sẽ thay một giống cây mới, đạt giá trị năng suất cao cho đời sống người nông dân quê chị thêm no ấm. Từ bé, chị đã rất đỗi yêu thương quê hương, càng yêu thương càng quặn lòng khi thấy quê mình nghèo quá. Nghèo là bởi đất đai khô cằn, là người nông dân không dám thay đổi cây trồng, không có vốn đầu tư, không thử nghiệm. Đã có lúc nghĩ đến những khó khăn trước mắt, chị không ít lần liên tưởng đến hình ảnh con thuyền rách nát và khát vọng vươn tới biển khơi. Nỗi khát khao ấy còn lớn hơn cả tình yêu chị dành cho anh.

Khi đã kiếm được ít vốn, khi kinh tế gia đình cũng đã tạm ổn, chị quyết định vừa làm vừa ôn thi Đại học. Anh bảo sẽ nuôi chị học, nuôi đến khi nào chị tự đứng được trên ước mơ của mình. Chị cười, trách anh sao chưa gì đã tính chuyện nuôi nhau.


Ngày chị đỗ Đại học cũng là ngày chị dẫn anh về nhà ra mắt. Bố nheo mày hỏi:


-Chú nào đây con?


Mẹ thở dài nói nhỏ con gái:


-Đừng bảo với mẹ là mày yêu người này. Còn trẻ đẹp, thiếu gì người mà đi yêu người hơn mình cả mười mấy tuổi hả con? Giàu cũng không ham con ạ.
Chị ôm mẹ nũng nịu phân trần:
-Anh ấy cũng đâu có già và xấu quá. Anh ấy tốt là được rồi mà mẹ, hơn nữa mẹ chẳng từng bảo yêu người hơn tuổi cho già dặn, chín chắn đấy thôi ạ.
Mẹ thở dài:
-Cô đến tuổi này cũng là già dặn lắm rồi. Mà đã tìm hiểu kĩ chưa, bằng này tuổi rồi có khi người ta có vợ ở quê rồi cũng nên, cứ đâm đầu vào rồi lại tự làm khổ mình thôi con ạ.

Người làng ai hiểu thì chậc lưỡi bảo “thôi thì cái duyên cái số nó vồ đến nhau chứ biết làm thế nào được”. Người thì bảo “chắc con bé bị bỏ bùa mê thuốc lú.

Rõ khổ”. Những lời nói ấy đều đến tai anh, nhưng anh không nói gì, vẫn vui vẻ nói cười mỗi lúc được gần chị. Thi thoảng vẫn bỏ công việc sang một bên để đưa chị về miền ngược, nơi chị bắt đầu cặm cụi với từng hòn đất. Chị bảo “đất nghèo nhưng vẫn có thể làm giàu được”. Anh thấy thương chị nhiều hơn. Đã không ít lần vì sức ép gia đình và khoảng cách quá xa mà chị tính đến chuyện chia tay, nhưng anh vẫn khẳng định tình yêu của mình dành cho chị bằng những vỗ về yêu thương lúc vui buồn. Để rồi chị nhận ra rằng anh cũng giống như một phần ước mơ của chị, cái mầm hạnh phúc bé nhỏ ấy cũng cần được nâng niu.

Chị ra trường, nhận công tác ở quê, cũng là lúc mẹ anh lâm bệnh nặng. Ước muốn cuối cùng của mẹ là nhìn thấy anh tìm được hạnh phúc cho mình bằng một dám cưới có đông đủ anh em, họ hàng chứng kiến. Mẹ bảo chị:


-Nhà chỉ có một mẹ một con nên mẹ muốn sau này Hùng và con về đây sống còn thắp hương cho bố mẹ, tổ tiên. Kinh tế cũng đầy đủ rồi, con về đây bán hàng, sinh con rồi coi sóc nhà cửa, đất đai. Chứ mẹ không muốn Hùng lên quê con ở mà cũng không muốn vợ chồng con mỗi đứa một nơi. Nếu con thuận lời thì về làm dâu nhà mẹ.

Chị nắm bàn tay gầy guộc của người đàn bà đã hy sinh cả đời để chăm sóc cho người chị yêu thương. Bàn tay đã lạnh đi nhiều vì mưa nắng, vì nỗi cô độc của người già và vì sự héo hắt chờ đợi người con trai yên bề gia thất sau một lần đứt gánh giữa đường. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để chị mủi lòng. Nhưng ước mơ ươm mầm xanh cho quê hương vẫn chưa làm được, đất cằn cỗi vẫn bạc màu nghèo đói. Và…liệu chị có được vượt qua được những rào cản gia đình để đến với anh?
* * *
Anh ngồi bên mẹ, nghe hơi thở yếu ớt đều đều như những tiếng thở dài của mẹ. Anh là đứa con duy nhất mẹ mang nặng đẻ đau, gắng gượng nuôi anh khôn lớn ngay cả khi bố đã mất, bao nhiêu khó khăn đè lên đôi vai bé nhỏ của mẹ. Ngày anh lấy vợ, mẹ khóc vì mừng vui con đã yên bề gia thất, nhưng nào ngờ cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy của mẹ anh cũng không thể gìn giữ được. Nàng dâu đầu tiên của mẹ ra ra đi mang theo một bí mật mà mẹ không hay biết. Con trai mẹ mắc bệnh vô sinh. Từ ấy đến giờ mẹ vẫn giục anh mau mau lấy vợ để mẹ còn bế cháu. Anh cứ ậm ừ cho qua chuyện vì không muốn mẹ thêm lo lắng. Cho đến bây giờ, khi nhìn mẹ nằm đây vẫn không yên vun vén cho anh, tự nhiên anh thấy có lỗi với mẹ thật nhiều.

Bác sĩ nói mẹ không sống được lâu nữa, tuổi già sức yếu lại thêm bệnh cao huyết áp lâu năm. Tuổi trẻ anh đi tứ xứ giang hồ, đến lúc đứng tuổi rồi quay trở về bên mẹ thì nhận ra mẹ vẫn gần đây mà lại như bóng mây bay ngang qua cuộc đời rồi tan vào hư vô. Trong những ngày chăm sóc mẹ tại bệnh viện, anh đã phải suy nghĩ rất nhiều. Mẹ nói hạnh phúc lớn nhất đời mẹ là có anh, cũng vì có anh trên đời nên mẹ đã vượt qua tất cả những sóng gió cuộc đời. Càng thương mẹ bao nhiêu anh càng nhận ra tình yêu của mình dành cho chị là ích kỉ. Suốt gần chục năm yêu nhau, anh chưa từng khi nào dám thú nhận với chị rằng anh không thể có con. Cũng chính vì chạy chữa khắp nơi không khỏi mà người vợ đầu đã bỏ anh đi. Anh sợ nếu nói ra chị cũng sẽ dời bỏ anh như thế. Anh cứ nghĩ đơn giản rằng nếu trong nhà cần tiếng trẻ con thì chỉ cần đi xin một đứa nhỏ về nuôi, nhưng có lẽ anh đã không hiểu được sự gắn kết thiêng liêng bền chặt của tình máu mủ ruột già. Những điều ấy có lẽ chỉ những người phụ nữ mới hiểu và họ cần có nó như cần một bờ vai, một mái ấm gia đình.

Anh nhớ đã từng có lần hỏi chị:

-Ngoài ước mơ trở thành cô kĩ sư nông lâm, mang màu xanh trù phú đến cho quê hương em còn mơ ước gì nữa không?

Tay chống cằm, gõ nhẹ những búp mang lên gò má chị bảo:

-Em muốn lập gia đình để sinh những đứa con ngoan. Em thích tiếng trẻ con, thích được chăm bẵm, vỗ về, hôn hít chúng.

Rồi chị thở dài bảo giá như chị có thể thực hiện được được những điều tốt đẹp mà mình mơ ước. Ngay lúc ấy anh đã chạnh lòng nghĩ rằng mình không thể là bến đỗ cuộc đời của chị. Cho đến ngày hôm nay khi mẹ anh cần một nàng dâu, chị cần một mái ấm đủ bền vững để theo đuổi ước mơ của mình thì việc anh cần chị dường như đã là điều không thể. Anh tự hiểu được anh không có quyền giữ chị lại cho riêng mình nữa. Chị thuộc về những người dân nghèo ở miền quê ấy, thuộc về mảnh đất khô cằn đang chờ bàn tay người ươm mầm, tưới tắm. Và chị còn thuộc về tiếng cười của những đứa con do chị sinh ra, chăm bẵm chúng. Chính vì thế nên anh gọi cho chị để nói rằng anh sẽ đi lấy vợ. Lúc ấy kim đồng hồ trên tường chỉ đúng 12 giờ đêm, tiếng mẹ anh thở đều nhưng mong manh, yếu ớt. Khẽ gục mặt vào hai bàn tay. Anh khóc.
* * *
Người nông dân đã bắt đầu ươm cây cho dải rừng bao quanh làng. Trung du có phần lớn diện tích là đất feralit trên đá phiến, đá vôi và các đá mẹ khác. Nơi đây có khí hậu nhiệt đới ẩm, gió mùa, có mùa đông lạnh, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc của điều kiện địa hình vùng núi. Vốn có thế mạnh đặc biệt để phát triển các cây công nghiệp có nguồn gốc cận nhiệt và ôn đới, ngoài cây chè chị quyết định đưa xoài, nhãn vải, đu đủ vào trồng thêm và đưa cây keo, cây tràm trồng trên những dải đồi cao hơn. Ban đầu chị áp dụng trên đồi nhà mình và phần đất để khô cằn lâu năm của bà con chòm xóm. Công việc mới chỉ dừng lại ở bước đầu, còn biết bao nhiêu khó khăn trước mắt. Chính vào lúc này chị cần anh ở bên cạnh biết nhường nào. Vậy mà…

Chị đã 28 tuổi. Ở cái tuổi ấy con gái chưa lấy chồng được coi là gái lỡ thì. Dân làng đồn ra đồn vào nói “hồng nhan thì bạc mệnh”, mẹ chị thở dài mỗi đêm đến héo hắt ruột gan. Cũng chỉ yêu anh, tin anh mà chị dành trọn trái tim mình suốt gần chục năm trời. Bây giờ anh nói một câu chia tay, bỏ lại chị ngồi đây với nỗi buồn khi tuổi xuân đã ở lại sau lưng. Chị đã chấp nhận anh như đã từng chấp nhận những mơ ước và khó khăn của cuộc đời mình. Nhưng chính anh lại là người dời xa chị. Anh nói vì anh không thể có con, không mang đến hạnh phúc cho chị được. Vậy mà anh đã níu kéo chị suốt mười năm. Muốn giận anh, muốn quên ngay anh và đi tìm hạnh phúc mới cho mình nhưng tại sao con tim cứ nhu mì, cứ gọi tên anh mãi…

Đêm nay, chị muốn đi tìm anh, muốn một lần nữa níu tay anh lại. Cho dù anh nói rằng sẽ đi lấy vợ thì chị vẫn muốn đi tìm anh. Bởi tình yêu của chị dành cho anh lớn lao hơn cả những khó khăn, xa cách. Gần mười năm thương nhau đâu phải ít ỏi gì mà sao bỗng nhiên đêm nay anh lại buông tay chị. Chỉ cần nắm chặt tay nhau thôi là được rồi. Nếu chị tìm được anh lần này, chị sẽ bảo anh “đừng bao giờ buông tay em thêm một lần nào nữa”.
Read more…

TUYỂN DỤNG CÔNG NHÂN NỮ, LAO ĐỘNG PHỔ THÔNG LÀM VIỆC TẠI HÀ NỘI

9:21 PM |
THÔNG BÁO TUYỂN DỤNG CÔNG NHÂN NỮ

Công ty TNHH OS Việt Nam là công ty nhật bản chuyên gia công các sản phẩm Điện tử và tuyển dụng cho các công ty Nhật bản tại các khu công nghiệp trên toàn quốc.Trụ sở công ty: Phòng 11, tầng 2, số 6 Nguyễn Thị Thập, Trung Hòa, Cầu giấy, Hà nộiPhone: 08-4 - 62512 040 – Fax: 08-4 – 3791 6203Website: www.outsourcing.co.jpDo yêu cầu mở rộng sản xuất: Chúng tôi cần: Tuyển gấp 100 công nhân nữ.Làm việc tại Công ty TNHH TAMRON Việt NamĐịa chỉ : KCN NỘI BÀI - SÓC SƠN - HÀ NỘI
Công việc: Sản xuất các sản phẩm ỐNG THẤU KÍNH QUANG HỌC (công nghệ cao).


1. Yêu cầu:- Nữ, tuổi từ 18~28- Tốt nghiệp : Tối thiểu cấp 2 ưu tiên cấp 3- Mạnh khỏe, chăm chỉ, trung thực không mắc các bệnh truyền nhiễm, có thể làm việc theo ca

2. Môi Trường làm việc- Được làm việc trong môi trường sạch sẽ, Thân thiện và An toàn.- Ngày làm 8h/ ca+ Ca 1: từ 5:50 ~ 14:00+ Ca 2: Từ 13:50 ~ 22:00 + Ca 3: Từ 21:50 ~ 6:00 - Ngày công chuẩn: 25

3. Các phúc lợi được hưởng:- Mức lương cơ bản : 2.750.000 VND.- Trợ cấp chuyên cần: 300.000 vnđ- Trợ cấp đi lại: 400.000 vnđ- Trợ cấp thâm niên: 200.00vnd- Trợ cấp ca đêm 30% Lương cơ bản.- Lương thêm giờ được tính theo luật lao động - Được 01 bữa ăn theo ca làm việc- Có nhà ở ngay và miễn phí tiền nhà tháng đầu tiên cho công nhân.- Được hỗ trợ chi phí đi lại cho công nhân ở xa xuống làm việc.- Công ty sẽ tổ chức khám sức khỏe trước khi đi làm- Được hưởng đầy đủ các chế độ của Luật lao động quy định: BHXH, BHYT, BHT sau khi ký hợp đồng lao động dài hạn với công ty.Thu nhập bình quân trên 5.000.000 vnđ/tháng- Ngày trả lương : 07 hàng tháng tại canteen công ty Tamron

4. Hồ sơ xin việc bao gồm:- Sơ yếu lý lịch (có xác nhận của địa phương) - 03 bản CMTND công chứng, 02 ảnh 3x4 (mới nhất).- Giấy khai sinh, - Giấy xác nhận dân sự,- Bằng tốt nghiệp, và các văn bằng chứng chỉ có liên quan (bản sao) - Giấy khám sức khỏe.- Đơn xin việc làm.

5. Liên hệ nộp hồ sơ tất cả các ngày trong tuần tại:Các ứng viên quan tâm và có nguyện vọng đi làm việc vui lòng gửi thông tin cá nhân vào email: tuyendung.ospv@gmail.com hoặc số điện thoại Mr Thái: 0985.891.307- Họ tên:...........- Ngày sinh:.......- Địa chỉ:...........- Số điện thoại liên hệ:...Phòng nhân sự công ty sẽ liên hệ lại trong thời gian sớm nhất cho các bạn thông báo thời gian đến phỏng vấn và khám sức khỏe (Lưu ý: các bạn mang theo hồ sơ khi đi phỏng vấn và khám sức khỏe).Lưu ý: Ứng viên không phải trả bất kỳ khoản tiền nào cho việc tuyển dụng, nếu bất cứ ứng viên nào bị thu phí tuyển dụng, đề nghị liên hệ đường dây nóng 090.22222.75Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ trực tiếp 
vào số Mr Thái: 0985.891.307
Tuyển dụng công nhân nữ, lao động phổ thông
CÔNG TY TNHH OS VIỆT NAMRất mong được đón tiếp các bạn đến tham gia phỏng vấn
Read more…

Đừng làm tổn thương người mình yêu

9:01 PM |
[Truyện ngắn]Đừng làm tổn thương người mình yêu


Vẫn biết mọi tổn thương đều xuất phát từ tình cảm, một khi đã yêu, mấy ai có thể giữ cho bản thân mình đừng tổn thương, hoặc giữ cho mình đừng bao giờ khiến người mình yêu chịu tổn thương. Những người càng yêu nhau thì càng dễ dàng làm tổn thương nhau, chân lý này có bao giờ là sai?

Thế nhưng dường như người ta vin quá nhiều vào chân lý ấy, để rồi trốn tránh, để rồi đổ lỗi, để rồi luôn chỉ nghe theo cảm xúc của mình mà bỏ mặc cảm nhận của đối phương. Đừng chỉ làm theo những gì chúng ta thích, hành động theo những gì chúng ta cho là đúng, đừng dồn đẩy trách nhiệm hay tìm cách biện minh.

Hãy học cách yêu, đừng khiến chính người chúng ta yêu cảm thấy tổn thương vì những hành động của chúng ta, đừng khiến người ấy cảm thấy mình không được yêu, cũng không được tôn trọng. Đừng vì cái tôi quá lớn, lòng sĩ diện quá cao, sự ích kỷ vô lý của bản thân mà khiến cho đối phương phải chịu khổ. Nên nhớ chúng ta đang yêu chứ không phải đang chiếm hữu, nên nhớ chúng ta đang cần phải mang lại hạnh phúc cho đối phương chứ không phải ép người ấy phải sống một cuộc đời khác.

Chia ly và đổ vỡ cũng do chúng ta không biết cách yêu thương cho đúng, trân trọng nhau cho phải, kè kè bên cạnh nhau thế nào cho vừa phải và dành nhau những khoảng trống riêng.

Thật sự hạnh phúc là điều gì đó quá trừu tượng và mơ hồ, thế nên đừng bao giờ hứa hẹn sẽ mang đến cho nhau nếu như không hiểu đối phương cần gì, và điều gì mới là quan trọng nhất. Tất nhiên cũng không thể tránh khỏi xung đột hay tranh cãi, mâu thuẫn hay hiểu lầm, nhưng trước khi căng thẳng về một vấn đề nào đó, hãy suy nghĩ thật kỹ xem nó có đáng để chúng ta gây tổn thương cho người ấy hay không.

Có quá nhiều cách thức để yêu, cũng có quá nhiều cách thức để phá hỏng tình yêu, một trong những cách thức ấy chính là lòng vị kỷ. Cái tôi càng lớn, thì việc yêu thương một người nào đó càng trở nên xa vời, sự ích kỷ sẽ lấn át yêu thương, hay thực chất là vốn dĩ không yêu thương ai hết?

Đừng vì bản thân mình mà làm tổn thương người mình yêu, rồi sau đó thiếu trách nhiệm đổ lỗi hay viện lý do để bao biện. Nói trắng ra thì là một cách để tự gạt mình cho lòng thanh thản, hoặc thẳng thắn hơn thì là chẳng tồn tại yêu thương.
Read more…

MẸ ANH BẢO CHÚNG MÌNH PHẢI CHIA TAY

2:11 AM |
[Truyện ngắn]MẸ ANH BẢO CHÚNG MÌNH PHẢI CHIA TAY

Hai năm yêu nhau, dù không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải ngắn, đủ để hai con người cùng tâm hồn, cùng nhịp đập trái tim thấu hiểu tình cảm, tâm tư của nhau. Thúy nắm lấy tay người yêu, ngã vào lòng anh mà thủ thỉ:

- Anh à, mình chia tay đi!

- Sao vậy em?

- Anh có thấy em gầy đi không, có thấy em hốc hác không?

- Em gầy lắm, anh thương em lắm

Cái câu ‘anh thương em lắm’ của anh như nhát dao cứa vào trái tim cô. Thúy cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, lâu lắm rồi mới lại thấy cái sự ngọt ngào lãng mạn đến đau nhói con tim. Thương em lắm, Thúy càng nghe càng hiểu, chuyện chẳng lành sẽ xảy ra cho cuộc tình của hai đứa. Anh tiếp lời:

- Nhưng tại sao chúng ta phải chia tay

- Mẹ anh bắt em phải bỏ anh, mẹ sẽ không cho chúng ta yêu nhau đâu anh

- Nhưng tại sao?

- Vì em con gái nhà quê, vì gia đình em quá nghèo, vì bố mẹ em làm nông dân trong khi gia đình anh toàn là gia giáo, quan chức. Vì em đũa mốc chòi mâm son. Vì em là đứa không biết điều, dụ dỗ anh để khiến anh mê muội rồi hi vọng bước chân vào gia đình anh, làm dâu nhà anh và sau này đòi phân chia tài sản

- Mẹ anh nói vậy sao? Mẹ anh còn nói gì nữa

- Mẹ anh đưa cho em tiền, nhiều lắm! Số tiền lớn ấy em muốn giữ, em không bỏ được. Em sẽ mang theo bên mình, đi một nơi khác để lập nghiệp bằng số tiền mẹ anh cho em. Tiền nhiều như vậy, sao nỡ bỏ đi….

Vừa nói Thúy vừa khóc. Những chuyện tình bị gia đình ngăn cấm và cho tiền ép bỏ, cô thực sự chỉ từng xem trên phim. Cô cũng đã từng căm ghét những nhân vật trong phim ấy đến tận xương tủy, những người đàn bà ngăn cấm con cái thật không đáng làm mẹ. Nhưng giờ, cô không ngờ có ngày, nó lại nghiệm vào chính cuộc đời cô.

Cô khóc như mưa khi nói tới giá trị của đồng tiền. Anh bảo:
- Em thật sự cần tiền sao?
Thúy cười:
- Tiền thì ai chẳng cần. Người nghèo thì càng cần, người giàu thì lại càng cần hơn nữa. Mỗi người một kiểu. Nghèo cần để có cái chi tiêu, giàu thì cần để sang trọng rồi còn muốn sang trọng hơn. Anh có đảm bảo anh không cần tiền không?

Nét mặt Thúy lạnh tanh khiến anh sợ. Thực sự, Thúy làm như vậy vì Thúy quá hận người đàn bà kia. Hận bà ta khinh cô, hận bà ta coi trọng giàu khinh nghèo, chỉ nghĩ đến việc ngăn cản mà không nghĩ đến chuyện tình cảm của con cái mình. Vì họ nghĩ, họ giàu như vậy không thiếu gì những cô gái bám theo con họ, sẵn sàng xin chết và toàn là những cô gái danh giá, giàu có. Chứ đừng nói là những cô gái giống như Thúy đây…

Thúy biết, Thúy quá yêu anh và anh cũng không có tội gì. Nhưng nhất định là lần cuối, không còn cơ hội tiếp theo cho cuộc tình này. Cô đã quyết định chia tay. Vì nếu như cưới anh, anh sẽ phải từ bỏ gia đình và việc đó, một người như anh khó mà làm được. Thúy nghĩ vậy. Cô không tin lại có người đàn ông yêu cô chân thành nhưng cũng sẵn sàng từ bỏ gia đình, tài sản và cả sự giàu sang phú quý và bố mẹ để đến với cô…

Nghe Thúy nói, anh còn tưởng Thúy cũng tham tiền thật, cũng không vì tình yêu dành cho anh mà cố gắng được. Anh giận Thúy, quay mặt đi. Và cuộc chia tay nhẹ nhàng như thế dù Thúy chưa kịp nói lời từ biệt với người cô yêu.

Cô khóc, khóc hết nước mắt, khóc đau quặn tim vì không thể nào chịu được sự chia xa này. Chỉ có cô mới thấu hiểu được cái cảm giác đau đớn ấy. Tại sao khi yêu con người ta lại khổ sở như thế này? Cô thầm nhủ, giá như có thể được làm lại, thà là cô không yêu anh, thà là cô không dám nhận những ngày hạnh phúc để bây giờ con tim đau đớn, cảm giác nghẹn đắng, không thể nào thở nổi…

Thúy ra đi như vậy. Cô chia tay anh vì cái sự nghèo. Nghèo đã làm cô mất đi hạnh phúc và có thể mãi mãi sau này, nhiều hơn thế nữa.

……….3 năm sau

Như một định mệnh được sắp đặt, Thúy tìm lại quán quen, nơi trước đây cô và anh đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm đẹp. Thúy muốn tìm lại quá khứ và từ ngày chia tay anh, cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đi qua những nơi mà hai người đã từng hẹn hò. Chỉ là lần này, cô đã chọn quán cà phê, nơi cô và anh trao cái nắm tay đầu tiên.

Ngồi thưởng thức những điệu nhạc du dương, Thúy thấy lạnh sau gáy. Cô cảm giác có ai đó đang nhìn mình, một cảm giác vừa lạ vừa quen, giống như trong phim vậy. Thúy ngồi im rồi quay lại, giống như muốn bất ngờ để người ta không hướng ánh mắt đi chỗ khác, để bắt quả tang. Và Thúy nhận ra, ánh mắt người đàn ông đàn nhìn chằm chằm Thúy. Anh là ai, là người của 3 năm trước…

Đúng rồi, chính là anh. Nhưng bây giờ sao nhìn anh tiều tụy, già, gầy và đen thế. Anh khác hẳn anh của ngày xưa, đẹp trai, phong độ, lịch lãm. Thúy không dám tin là anh nên còn ú ớ định chào, thì anh đã cười một nụ cười hiền. Nụ cười ấy không lẫn vào đâu được, đó là anh, mối tình cách đây 3 năm của Thúy.

Thúy quay mặt đi, cố gạt giọt nước mắt vừa lăn vội rồi quay lại cười nhoẻn miệng, chào anh, như hai người xa lạ. Cả hai ngồi đối diện nhau nhưng sao Thúy run thế, không nói thành lời, vẫn như ngày nào.

Bất giác, Thúy nhìn vào tay anh, chiếc nhẫn cưới xoay ngược, có lẽ vì nó quá lỏng. Anh đã có gia đình:
- Anh khỏe không, anh được mấy cháu rồi ạ?
- Ừ, anh khỏe, còn em? Anh cám ơn, anh mới có một cháu, em thế nào, mấy cháu?

Thúy cười, cười hiền và buồn rười rượi. So với những người con gái may mắn thì Thúy thua xa. Thúy mới chỉ có một mình, chẳng có cháu nào cũng chẳng có anh nào bên cạnh. Từ ngày chia tay anh, Thúy không yêu được ai, Thúy đau khổ tìm về kí ức, sống những ngày tháng mệt mỏi, tủi hổ.
- Chị nhà anh chắc xinh lắm, giỏi lắm nhỉ!
Anh cười ngượng ngạo:
- Không, chị cũng bình thường thôi, không xinh cũng không giỏi.
- Chị cùng quê với em
Thúy ngạc nhiên khi anh nói tiếp
- Cùng quê nhưng là người huyện khác. Bố mẹ cô ấy cũng giống như bố mẹ em, làm nông nghiệp. Các cụ quý anh lắm, tính tình hiền lành chân chất. Mỗ lần anh đưa cu Tí về quê là các cụ mừng lắm, quý con quý cháu. Người ở quê thật thà, tốt bụng thật!
- Thế mẹ anh…?

Thúy ngập ngừng. Anh hiểu câu hỏi của Thúy rằng, tại sao mẹ anh lại cho anh lấy cô ấy. Anh chưa cần đợi Thúy nói hết đã trả lời:
- Ban đầu cô ấy cũng giống em, cũng sợ hãi mẹ anh. Cũng lo lắng mẹ anh sẽ không đồng ý và cũng định chạy trốn. Nhưng sau đó, anh đã động viên cô ấy ở lại bên anh, dù có thế nào anh cũng đấu tranh. Anh không muốn một lần nữa, vì bố mẹ anh mà anh lại đánh mất tình yêu của mình. Cô ấy đã nghe lời anh, cố gắng vượt qua mọi áp lực. Dù là đến giờ, bố mẹ anh vẫn chưa thực sự đồng ý cô ấy, nhưng anh đã là người chồng để cô ấy tin tưởng. Anh đã nỗ lực hết mình, đi làm kiếm tiền, không dựa vào bố mẹ để bố mẹ tin là anh có thể làm được tất cả. Cô ấy cũng vậy… Tình yêu không quan trọng giàu nghèo chỉ cần chúng ta cố gắng mà em. Cô ấy đã mấy lần ra đi, cũng bị mẹ anh dùng tiền mua chuộc, nhưng cô ấy đã không nhận tiền…

Nói đến đây, nước mắt Thúy trào ra. Cô khóc vì hối hận đã không ở lại bên cạnh anh, đã không giữ anh lại. Cô còn khóc vì thật ra, anh có hiểu cô hay không? Mấy năm qua, anh vẫn nghĩ cô dùng số tiền của mẹ anh để nuôi bản thân mình sao? Cô đâu có nhận đồng tiền nào, cô đã trả lại hết cho mẹ anh và chọn cách ra đi vì không chịu được sự sỉ nhục.

Có thể, tự trọng của cô cao hơn người con gái kia, nên cô đã chọn cách ra đi sớm mà không đủ dũng khí ở lại bên anh. Nhưng thử hỏi, ngày đó, anh có cho cô cơ hội không? Anh có níu tay cô ở lại, có cố gắng vì cô hay không? Hay là vì ngày đó anh chưa đủ can đảm khi anh gặp được người con gái kia?

Cô cố nén lòng, sự hiểu lầm quá lớn. Cô đứng dậy, chào anh, bước đi và không quên chúc anh hạnh phúc! Anh cũng chào cô, với theo bằng câu: “Em có mấy cháu rồi, em chưa trả lời anh”.

Thúy không quay lại, bước đi mà nước mắt trào dâng. Cô không còn muốn nói gì thêm nữa. Mấy cháu ư? Anh đã có vợ, có con, đã hạnh phúc, còn cô, một người đàn ông để yêu và tin cậy cũng chưa có, vì cô chưa mở được lòng ra với ai, chỉ vì quá yêu anh. Còn anh thì ngồi đây trách cứ cô, trách cái quá khứ phũ phàng để chia rẽ hai người, để một mình cô cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời xô bồ và bạc bẽo… Cô phải bước tiếp thôi, dù sao thì vẫn phải đi, phải sống mà…

Liệu đây có phải là cái giá mà ông trời ban cho cô, vì cô đã không kiên trì giữ người mình yêu, hay tại cô quá tự trọng, không tin tưởng vào người cô yêu? Hoặc đó cũng có thể là số phận của cô, người con gái không thể có được hạnh phúc? Nếu như ngày đó cô đi đến con đường cuối cùng cùng anh, thì mọi chuyện giờ sẽ thế nào? Liệu cô có cô đơn như lúc này?…
Read more…

ANH CHỈ GIẢ VỜ GIẬN EM THÔI NHÓC Ạ!

8:28 PM |
ANH CHỈ GIẢ VỜ GIẬN EM THÔI NHÓC Ạ!

*****


Ai cũng cho rằng anh và nó thật khó để hòa hợp, một người khá ít nói, lạnh lùng, không bao giờ thể hiện cảm xúc và cũng không bao giờ người khác biết anh nghĩ gì. Còn nó, một đứa lúc nào cũng nhí nhảnh như con nít, tính nó hơi bốc đồng, muốn làm việc gì là phải cố sống cố chết để làm bằng được, đôi khi nó còn thiếu suy nghĩ và chẳng cần biết những hành động của nó sẽ gây ra hậu quả gì. Thế mà anh và nó lại yêu nhau, lũ bạn quay ra bảo: đúng là một đôi bù trừ cho nhau quá hợp lí. Nó cười nhìn anh hạnh phúc, có lẽ, nó yêu anh vì anh là anh, vì anh cứ nghiêm nghị, cứ lạnh lùng thế, cứ chẳng bao giờ đồng ý với bất cứ việc gì nó làm…

Nó sống vui vẻ với những điều giản dị, nó luôn đem đến cho người đối diện là nụ cười. Nó luôn biết cách làm cho người khác cảm thấy lạc quan và yêu đời hơn, nhưng nó, cũng luôn biết cách…phá hoại một cái gì đó hay là gây ra những hậu quả khó lường.

Anh bận rộn với hàng đống công việc, nó rong chơi và lang thang cả ngày không biết chán, nó có thừa thời gian để than vãn chán nản với anh, có thừa thời gian để bày ra hết trò này đến trò nọ trêu chọc anh. Nhưng tất cả đề giống như mọi lần anh đều nói một câu giống y hệt "em làm sai rổi đấy, học cách xin lỗi đi". Nó khóc, biết bao lần anh làm cho nó khóc. Anh nói xong câu ấy rồi quay đi lạnh lùng, thậm chí một cái ôm cũng không hề có.

Anh lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đôi khi nó thấy anh giống một pho tượng im lìm khó hiểu, và muốn khám phá được bên trong pho tượng đối với nó nhiều khi thật là khó khăn.

Nó thích nhắn tin, còn anh chỉ thích gọi điện nói vài câu cho nhanh, nó thích nhắn tin bởi như thế tình cảm và mới đúng là những người yêu nhau hơn. Nhưng anh không thích nhắn tin, bởi anh lúc nào cũng bận rộn. Nhiều lúc nó hụt hẫng khi ngồi cẩn thận soạn tin nhắn cho anh những lời lẽ yêu thương, nhưng nó đợi mãi chẳng thấy tin nhắn trả lời hay nếu có cũng chỉ là những dòng cụt lủn "ok" hay "uhm". Có lẽ điểm khác biệt quá lớn là nó quá nhõng nhẽo và yêu sách, còn anh lúc nào cũng nghiêm nghị và cứng rắn.

Bạn bè nó thích tụ tập vào cuối tuần, lúc nào chúng cũng tha lôi theo người yêu đi cùng. Còn nó, lúc nào cũng lẻ loi đi một mình, nó buồn.
Lũ bạn hỏi lúc nào nó cũng phải nói đỡ rằng anh đang bận này bận nọ, thật sự thì anh chẳng thích đi cùng với nó đến những chỗ như thế. Anh không thích ồn ào, anh nói là anh không đến để cho nó và đám bạn cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng cái suy nghĩ ấy của anh sai lè, nó tin rằng, nếu có anh, nó sẽ vui hơn, vui hơn rất nhiều.

Nó ghét anh lúc nào cũng bận rộn, nó ghét anh lúc nào cũng hờ hững với nó, và nó còn ghét anh sao mà lúc nào cũng coi nó như đứa trẻ con. Nhưng nó biết, anh yêu nó, tình yêu của anh thật lạ, và tình yêu ấy làm cho nó chếnh choáng…

Sinh nhật đứa bạn của nó, bạn nó gọi điện mời anh đến, nó hồi hộp, không biết là anh có đến hay không? Và rồi, anh đến, anh không đón nó, nó đi cùng bạn. Nhưng nó cũng cảm thấy vui vì cuối cùng anh cũng không làm nó thất vọng. Nhưng anh đến mang theo quà, ngồi một lúc rồi đứng dậy xin phép ra về, rất hờ hững quay ra bảo nó "em ở lại chơi với bạn nhé, anh bận phải về trước". Nó không biết phải nói với anh như thế nào, nó đã mặc thật đẹp để tối nay khi anh đến sẽ nhìn thấy nó thật lộng lẫy, nhưng anh cũng chẳng đưa mắt nhìn nó một lần.

Nó uống thật nhiều rượu, nó còn không biết nó đã uống bao nhiêu rượu nữa, đầu óc nó chếnh choáng, choán cả tâm trí của nó là hình ảnh của anh. Tại sao nó lại yêu người như anh chứ, tại sao lúc nào anh cũng hững hờ? Nó chẳng thể nào trả lời được câu hỏi ấy, nó chỉ biết men say đang ngấm dần, và tất cả xung quanh nó mờ nhòe, trở thành ảo ảnh….

……

Nó tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Hai con bạn nó cũng vẫn chưa tỉnh, mùi rượu nồng nặc, nó cảm thấy khó chịu, cổ họng như bị cào xé và bụng nó đau dữ dội có lẽ vì rượu khá mạnh.

Nó nhìn điện thoại, đã là 10h sáng. Anh nhắn tin hỏi xem nó đã tỉnh chưa. Trong trí nhớ, nó lờ mờ nhớ ra, hình như người đưa nó từ bữa tiệc sinh nhật chính là anh.Nó nhớ ra trên quãng đường anh đưa nó về, nó đã lải nhải bao nhiêu điều, nó đã trách móc anh, nó đã nói thẳng ra anh thật xấu xa khi từng ngày qua cứ hờ hững với tình yêu của nó.

Tự dưng khi nhớ ra mọi điều, nó cảm thấy thật xấu hổ, vì anh đã nhìn thấy nó trong bộ dạng ấy và nó đã nói bao điều không nên nói nữa. Nó lại gây thêm chuyện một lần nữa....

- Em đỡ mệt chưa?

- Em…vẫn còn mệt, đầu rất đau, cổ họng, bụng nữa. Nó ấp úng kể lể.

- Đã không biết uống rượu rồi còn uống nhiều như thế.

- Em…

- Người say rượu không bao giờ biết kiểm soát được hành động của mình, lần sau đừng có như thế nữa !

- Anh !!! anh không thèm quan tâm tại sao em lại như thế, anh chỉ biết trách mắng em thôi, anh thôi đi !

- Em trẻ con lắm, chẳng suy nghĩ trước khi làm bất cứ việc gì cả. Lần này anh giận đấy, em hãy tự suy nghĩ xem như thế đúng hay sai.

Anh cúp máy, nó biết nói gì hơn, mặc dù nó biết nó sai, nhưng chẳng lẽ anh không hề bao dung hơn cho nó hay sao, anh không dành cho nó một sự quan tâm thay vì trách mắng nó. Mà lí do nó trở nên như thế là bởi anh, anh mới là người đáng trách…

Nó khóc, nước mắt có vị mặn chát, nó đau, trái tim nó đau đớn vì anh. Mọi thứ xung quanh mờ nhòe, vụn vỡ. Anh chưa bao giờ dành cho nó một vị trí đúng như là người yêu, liệu nó có thể tiếp tục được nữa không? Không, nó không thể, nó cảm thấy mệt mỏi.

Tình yêu và nước mắt, thứ nào có vị xót xa hơn?

…..
…..
…..

Nó nói chia tay anh. Cứng rắn, không chút đau đớn trong lời nói. Anh đứng nhìn nó, nó quay đi, nước mắt lại chảy xuống mặt. Anh không đuổi theo nó…
Một ngày, hai ngày, ba ngày….Anh vẫn không liên lạc với nó.

Ba ngày, bốn ngày….một tuần trôi đi. Điện thoại của nó vẫn không thấy nhạc chuông quen thuộc rung lên.

Nó muốn gặp anh, nó muốn nói với anh rằng nó nhớ anh, rất nhiều. Nó biết nó đã sai. Giờ đây, không có ai nhắc nó ăn uống, cũng chẳng có ai đủ kiên nhẫn ngồi lắng nghe những câu chuyện ẩm ương của nó và cũng chẳng một vòng tay thật chặt,một bờ vai thật vững chắc mỗi khi nó mỏi mệt.

Hôm nay là sinh nhật anh.Mưa, mưa to,nó đi dưới mưa, mặc kệ nước mưa xối xả. Bước chân nó tự tìm đến nơi quen thuộc, nó nhìn mọi thứ xung quanh. Nó nhớ anh biết bao nhiêu…Nó đã sai thật rồi, nó đã làm bao nhiêu chuyện sai, bao nhiêu chuyện ngốc nghếch nhưng anh đều tha thứ cho nó. Nhưng lần này, có lẽ…Nó sợ lời chia tay…

- Xem có ai ngốc như em không? Đi dưới mưa mà chẳng đem theo ô.

- Anh…giọng nó run run.

- Anh xin lỗi, anh sai rồi.

Nó ôm lấy anh, nó khóc, nước mắt vì uất ức, nước mắt vì hạnh phúc. Nó đã nhớ anh biết bao nhiêu. Nó muốn biết anh có còn giận nó nữa không. Nó muốn biết mọi thứ lâu nay nó vẫn thắc mắc…

"Anh muốn nói cho em biết rằng, anh yêu em. Nhưng đôi khi anh sợ, anh phải tự nghiêm khắc với em, vì anh muốn em có bản lĩnh hơn và biết suy nghĩ hơn. Anh sợ nếu anh cũng nhu nhược thì tình yêu của chúng ta sẽ mong manh. Đừng khóc nữa nào, anh chỉ giả vờ giận em thôi cưng à"

Và một lần nữa, nó biết,tình yêu và nước mắt còn có những dư vị khác. Nó cười, lấp lánh hạnh phúc.

lovesociu
Read more…

CHÚNG MÌNH CÒN QUÁ TRẺ ĐỂ BUỒN THÊM

8:50 AM |

CHÚNG MÌNH CÒN QUÁ TRẺ ĐỂ BUỒN THÊM


Phải biết làm gì khi hướng nào cũng là đêm 
Gọi lên một cái tên để chỉ nghe bốn bức tường dội tiếng mình khô khốc 
Em đã giữ qua bao ngày khó nhọc 
Giờ cũng tắt nốt rồi 
Ngọn nến cháy trong tim.

Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm
Dẫu cũng quá trẻ để quên đi mình đã yêu cái người này đến vậy
Đã từng mong mỗi sớm mai thức dậy
Thấy nhau trong tia mắt đầu ngày

Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm
Anh còn con đường xa phải đi
Em còn đống áo quần đã khô cong cần xếp
Về với em khi nào anh thấy mệt
Dù có khi em chẳng còn chờ đợi nữa rồi
Thì đời em vẫn sẽ có riêng một chỗ để anh ngồi.

Làm sao quên được anh đây
Khi mỗi sớm em mở cửa
Vẫn thấy bóng anh trong cánh gió chập chờn
Và vườn trăng lá cỏ vẫn đơm hương
Thơ anh viết đọc hoài
Vẫn chẳng thể ngăn mình yêu thêm trăm lần nữa.
Dù chính người này đã làm cho mình khổ.

Làm sao em quên được anh đây
Chắc lúc ấy em chẳng còn thở nữa
Dẫu vẫn biết mình còn quá trẻ để buồn thêm.

Trích từ tập thơ "Lạ lùng sao, đau đớn này" của Nguyễn Thiên Ngân

lovesociu
Read more…

Gói chụp ảnh thời trang giá shock 450.000đ

10:25 AM |

Gói chụp ảnh thời trang giá shock 450.000đ

Để đáp ứng nhu cầu của các bạn chụp ảnh thời trang, chụp ảnh thử làm cô dâu. Chỉ với 450.000đ/ 1 người, bạn được sử dụng gói dịch vụ ” chụp ảnh thời trang ” tại May’s Studio. – Khách hàng được lựa chọn một trong những địa điểm sau:

+ Love Garden

+ Hồ Gươm

+ Nhà hát lớn

+ Công viên Bách Thảo

+ Công viên Thống Nhất

+ Hoàng Thành

+ Bãi đá sông Hồng

+ Vườn hoa Bách Nhật

+ Vườn nhãn Gia Lâm

+ Hà Nội View

- Số shoot chụp : Từ 100 – 150 file

- Trang phục váy cưới phụ kiện miễn phí.

- Số lượng người : 1 người

- Free trang điểm.

- Khách hàng được nhận lại toàn bộ ảnh gốc.

- Được nhận 20 ảnh PTS.

Note:

- Thêm 1 người: cộng thêm 300.000đ.

- Khách hàng vui lòng thanh toán phí vào cổng nếu có.

Điện thoại tư vấn: 0985 891 307

Read more…

MẸ KẾ

10:33 PM |

[Truyện ngắn]MẸ KẾ

Vào một ngày cuối thu, lúc đó tôi khoảng sáu bảy tuổi, tôi ngồi ở bậc thềm trước hiên nhà để chơi đồ hàng, thi thoảng lại ngước lên nheo nheo đôi mắt nhìn những đám mây cứ đỏng đảnh giấu mình đi đâu chỉ còn khoảng trời u ám sám sịt bao trùm hết cả khiến lòng người cũng hao hao buồn. Bỗng tôi nghe thấy tiếng nói lớn từ trong nhà.
- Anh bỏ ra cho tôi đi, tôi không thể chịu nổi nữa rồi. - Giọng của mẹ. Mẹ tôi đang cố kéo chiếc túi từ tay bố, còn bố thì giữ chặt chiếc túi và miệng không ngừng nói.
- Anh xin em, em phải nghĩ đến con chứ?

Nghe bố nhắc đến con mẹ sững lại nhìn tôi mắt đỏ hoe, tôi không biết bố mẹ đang xảy ra chuyện gì nhưng hình như không hề đơn giản. Cái cảnh này tôi đã chứng kiến vài lần rồi nên đã quen và cũng biết trước được kết quả là mẹ sẽ ở lại nhà. Nhưng lần này dự cảm của tôi đã sai, sau một chút do dự mẹ giật mạnh chiếc túi khỏi tay của bố rồi chạy ra ngoài. Mẹ đến ôm chặt lấy tôi và khóc.
- Mẹ xin lỗi. - Nước mắt mẹ chảy dài trên hai gò má đang ở tuổi thanh xuân của mẹ. Rồi mẹ gỡ tay tôi ra khỏi người mình và đi, tôi khóc, bố cũng khóc. Đó là lần cuối tôi nhìn thấy mẹ. Mãi về sau này tôi mới biết mẹ bỏ đi vì không chịu được cuộc sống thiếu thốn đủ thứ mà bố chẳng thể chu cấp được với đồng lương công nhân quèn ít ỏi. Hơn nữa, mẹ lại phải lòng một người đàn ông khác rất giàu có. Tôi chẳng dám trách hay hận gì mẹ, chỉ vì vật chất nên mới khiến con người ta bỏ lại mọi thứ, mà mẹ tôi lại còn rất trẻ, việc mắc sai lầm cũng là trong lúc mờ mắt vì đồng tiền. Tôi chỉ mong mẹ không phải ân hận và sống yên vui như những gì mẹ hằng ước ao...

Từ hôm mẹ bỏ đi bố mặt mũi bơ phờ như người mất hồn. Ngày nào bố cũng đi lang thang khắp nơi để tìm mẹ từ sáng đến tối muộn, bố về nhà đờ đẫn như cái xác không hồn. Cứ thế ngày qua ngày nhưng đều vô ích. Rồi trong một lần đi tìm mẹ bố nhìn thấy có một người phụ nữ trông rất giống mẹ tôi đang đứng ở bên kia đường.
- Lan!. - Tên mẹ tôi, bố vội chạy tới nhưng lúc băng qua đường do không để ý nên đã bị một chiếc xe máy đụng phải.
- Rầm!. - Bố tôi ngã lăn ra đường, mắt nhắm nghiền, máu chảy ra rất nhiều, người đi đường nhốn nhào xúm lại xem rồi gọi xe cấp cứu cho bố đi bệnh viện.

Lúc này ở nhà bà nội tôi mắt cứ nháy liên hồi, ruột gan nóng như lửa đốt. Bà ngồi nhặt sạn từ gạo ra nhưng tâm trí cứ để đâu. Đột nhiên cô Tư nhà hàng xóm hớt hơ hớt hải chạy sang lắp bắp như hụt hơi.
- Bác ơi, chú Hải bị tai nạn đang cấp cứu ở bệnh viện.
Chiếc giá trên tay bà rơi xuống, những hạt gạo vương vãi ra một bạt rộng quanh nhà. Bà hoảng thốt dắt tôi theo tới bệnh viện. Nhìn bố nằm trên giường bất động, thật may là bố đã qua cơn nguy hiểm nhưng bố vẫn chưa tỉnh. Khoảng vài giờ sau bố tôi tỉnh dậy, trên đầu còn băng vết thương.
- Con có sao không?. - Bà tôi lo lắng hỏi. Hai mắt bố đờ đẫn nhìn bà và tôi chẳng nói gì trông cứ ngây ngây lạ lắm, bác sĩ nói do di chứng nên bộ não bị ảnh hưởng. Nằm viện hơn chục ngày rồi về, sau vụ tai nạn giao thông nên bố không được khôn ngoan như trước. Công việc bố đang làm trước kia giờ phải nghỉ. Thường ngày bố chỉ quanh quẩn ở nhà làm những việc linh tinh.

Bà đã già và yếu rồi, căn nhà thiếu bàn tay của người phụ nữ nên hai bố con tôi rất lộn xộn, góc nhà có chiếc tất, dọc hai thành giường quần áo sạch và bẩn vắt đầy hết cả, sàn nhà đi vào chân cứ dính nham nháp. Nếu muốn tìm thứ gì là phải lùng sục tìm nửa ngày trong cái đống lộn xộn mà bố con tôi gom các thứ thập cẩm vào đó. Bố tôi lại không được minh mẫn, gương mặt ông lúc nào nhìn cũng ngơ ngác như đứa trẻ, ai bảo gì cũng chỉ gật với lắc.

Bố giờ đã vậy, gánh nặng lại đổ dồn lên vai bà. Bà gom hết tiền dành dụm bao năm qua để mua một sạp nhỏ để bán rau cỏ đem bán ngoài chợ kiếm chút tiền rau mắm qua ngày. Cứ sáng ra bố chở bà ra chợ trên chiếc xe đạp mini đã hoen rỉ trầy hết sơn. Rồi ở luôn đó phụ bà bán hàng đến chiều tối mới về, bà còn có ý tưởng bán rau đưa tận nhà cho khách hàng nữa. Và tất nhiên người đi giao không ai khác ngoài bố tôi. Trong những địa chỉ cần đến thì có một quán cắt tóc ở đầu thị trấn mà cô chủ quán lại bị câm điếc. Vì bận việc nên cô hay đặt mua rau và nhờ bố tôi đem tới. Thi thoảng có gì nặng nhọc thì bố lại làm hộ cô ấy, vì thế mà mỗi khi hai bố con tôi đến cắt tóc thì chẳng bao giờ cô lấy tiền. Thấy bố hiền lành dễ mến, lâu dần cô thương rồi nảy sinh tình cảm. Sự dịu dàng ân cần của cô cũng khiến bố động lòng, dù họ chẳng nói được gì nhưng qua ánh mắt cùng những cử chỉ quan tâm dành cho nhau thì mọi người đều biết và lấy làm mừng cho hai con người kém may mắn ấy, nhưng ngoại trừ tôi.

Có một người bố bất ổn về tinh thần nên tôi cũng trở nên dễ cáu gắt. Càng lớn càng khó tính và khó ưa. Giờ lại thêm việc bố đang có tình cảm với một người phụ nữ bị câm và có một đứa con gái kém tôi ba tuổi, còn chồng của cô đã mất từ lâu. Thật sự là tôi không thích. Có một ông bố không bình thường là quá đủ với tôi rồi, giờ lại thêm bà mẹ kế bị câm nữa thì tôi điên mất.

Lúc đầu bà tôi cũng không đồng ý nhưng do bố nằng nặc đòi cưới nên bà đành chấp thuận. Tôi phận làm con dù không thích nhưng cũng chẳng thể ngăn cản. Bố và cô ấy làm mâm cơm và chỉ có vài người thân quen tham dự. Hôm đó tôi nằm lì trong phòng, ai bảo thế nào cũng không chịu ra, tôi có cố chấp đến đâu thì chuyện đó vẫn cứ diễn ra...
Vậy là nhà tôi có thêm hai người, mẹ kế tôi-cô Trâm và đứa con gái của cô ấy nó tên Ngọc.

Từ ngày về nhà tôi, sáng nào cô ấy cũng chuẩn bị cơm trưa để tôi đem theo. Vì trường cấp ba ở xa nên trưa tôi ở lại trường tối mới về nhà. Như mọi ngày, cô ấy dậy từ sớm nấu bữa sáng cho cả nhà. Chạm mặt nhau ở bờ giếng, tôi không buồn chào mà cứ lẳng lặng đánh răng. Đã xong xuôi, khi tôi dắt xe ra cổng thì cô đã chạy theo ra hiệu cho tôi cầm theo cặp lồng cơm. Tôi từ chối:
- Cháu không ăn.
Cô vẫn cứ đẩy về phía tôi. Trong lúc vô ý tôi đã hất đổ nó rồi đạp xe đi mà để mặc cô ấy đang ngồi sụp bên chiếc cặp lồng cơm đổ kia. Suốt dọc đường tôi bực bội khó chịu mãi về việc mình làm khi nãy.

Đến bữa cơm tối, cô Trâm gắp miếng trứng vào bát tôi và bảo tôi mau ăn. Tôi tức mình vất miếng trứng ra cho con cún đang chầu chực ngoài hiên. Bà nội thấy thế liền mắng:
- Thằng hư đốn. - Tiện đôi đũa bà vụt vào tay tôi mấy cái.
Bố thì đơ người ra chẳng hiểu chuyện gì, cái Ngọc mặt hầm hầm nhìn tôi như muốn ăn tươi nhuốt sống vì hỗn với mẹ nó, còn cô Trâm mắt đỏ hoe. Thật không thể chịu nổi, tôi đứng phắt dậy bỏ vào học bài mà chẳng cần quan tâm xem ai đang nghĩ gì hay nhìn mình thế nào. Ngồi học nhưng tâm trí tôi không thể tập trung, tất cả là tại hai mẹ con họ đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi. Tôi lẩm bẩm giống đang chửi thề bọn họ, sợ bà nghe thấy sẽ quở mắng nên tôi lén nhìn ra thì thấy cái Ngọc cứ thập thò ngoài cửa, tôi quát làm nó giật mình:
- Có chuyện gì?
Nó rúm ró như con cún đi đến gần chiếc bàn học của tôi.
- Anh ghét mẹ em vậy à?
- Thì sao?. - Tôi lạnh lùng.
Con bé nói lí nhí:
- Nhưng mẹ em có làm gì đâu.
Tôi mải mê ngắm chiếc đồng hồ đeo tay mà tôi mới được nhà trường tặng trong đợt thi học sinh giỏi tỉnh vừa qua, nên tôi chả thèm quan tâm lời nó nói. Thấy chiếc đồng hồ của tôi mắt nó sáng lên:
- Cái gì thế em xem với.
Tôi giả lờ đi:
- Không có gì.
Con bé cố chấp, nó đòi xem bằng được. Trong lúc giằng co với nó, chiếc đồng hồ văng mạnh vào tường rồi rơi xuống đất. Vỡ. Tôi hét lên và chỉ tay vào nó:
- Đi ra ngoài. Đồ phá hoại!
Tiếng quát của tôi làm kinh động cả nhà. Cô Trâm chạy vào. Thấy mẹ nó vào, con bé sợ sệt ôm chầm lấy. Cô Trâm không nói được nhưng cô tỏ vẻ hối hận thay cho con gái. Cô cầm tay tôi gia hiệu muốn xin lỗi. Tôi ghét cái thứ âm thanh ú ớ không thành lời đó của cô. Tôi hất mạnh tay làm cô ấy ngã đụng đầu vào chân bàn. Tôi nhìn không chút ân hận và bỏ ra ngoài.

Sau lần đó cô Trâm không hề giận mà vẫn quan tâm đến tôi, còn tôi thì chẳng ưa gì hai mẹ con cô. Càng ngày càng thấy chướng mắt.
Nhà thêm người, chi phí qua đó mà cũng tăng lên. Việc buôn bán của bà và bố trở nên ế ẩm chẳng được bao nhiêu. Rồi cái quán cô Trâm thuê để mở hiệu cắt tóc người chủ muốn lấy lại đem bán để chuyển nhà đi nơi khác. Vậy là việc của cô đành tạm dừng. Cộng tác mỗi thứ một chút, từ đó gia đình tôi lâm vào tình cảnh khó khăn. Vì thế mà cô Trâm đi xin việc làm, cô làm việc cho một công ty Giầy da. Cô đi từ sáng sớm đến tối muộn mới về nên tôi cũng ít chạm mặt.
Hôm nay lại tăng ca nên cô về muộn, tôi vì thế mà cũng thoải mái khi không phải nhìn mặt nhau. Lúc này là 23h đêm, cả phân xưởng đang làm việc thì tiếng còi báo cháy kêu lên inh ỏi:
- Keng keng! Tất cả sơ tán ra ngoài nhanh lên. Cô Trâm đang cùng mọi người gấp gáp chạy, đi gần đến cửa rồi thì cô nhớ ra thứ gì đó và quay lại tủ đồ cá nhân. Khi đã cầm được nó lên tay thì ngọn lửa đã lan đến chỗ cô đang đứng. Hốt hoảng chạy ra nhưng không thể, trước mặt cô là một biển lửa. Bất ngờ có một thanh gỗ đổ vào người cô, do mệt và bị sặc khói nên cô đã ngất lịm đi. Bên ngoài, quản đốc kiểm người. Thấy thiếu cô thế là mọi người cùng đội cứu hỏa vào cứu người.

Đêm yên tĩnh, tiếng điện thoại bàn kêu làm cả nhà thức giấc. Bà nội nhấc máy giọng ngái ngủ:
- Alô
Đầu dây bên kia là giọng người đàn ông:
- Tôi làm cùng cô Trâm, cô ấy đang cấp cứu trong bệnh viện!
Chiếc ống nghe tuột khỏi tay bà. Bà vội vàng gọi bố tôi dậy, khi ấy tôi vẫn đang học bài. Con bé Ngọc thấy thế cũng choàng tỉnh, nó cứ khóc lóc đòi đi theo. Chẳng biết vì tò mò hay vì điều gì mà tôi lại đi theo vào bệnh viện. Chúng tôi đến nơi nhưng phải chờ ở ngoài vì bác sĩ đang cấp cứu. Một lát sau cô y tá ra đưa cho bà tôi một chiếc túi nhỏ và nói:
- Cô ấy không sao, chỉ bị thương ở tay và gãy xương chân. Đây là đồ mà cô ấy vẫn nắm chặt trong lúc bất tỉnh.
Đó là một chiếc túi giấy màu cafè nhỏ nhắn bằng hai bàn tay, bà nhẹ nhàng mở chiếc túi ra, tôi đứng sững người khi nhìn thấy trong đó là chiếc đồng hồ đeo tay mới tinh. Bà đưa nó lại cho tôi:
- Chắc cô ấy mua cho cháu đấy.
Hai tay tôi run lên khi cầm nó trong tay. Tôi vẫn không thể tin được những gì đang diễn ra lúc này, vì lý do nào khiến cô ấy làm như vậy. Hai chân tôi khụy xuống, hai tay ôm lấy đầu, tâm can tôi rối bời không nghĩ ra điều gì...

Mấy hôm sau, tôi miễn cưỡng phải đem cháo vào bệnh viện cho cô vì cả bà và bố đều bận. Cô thấy tôi vào có vẻ ngạc nhiên. Tôi đặt cặp lồng xuống bàn rồi cứ thế ra về. “Tay chân cô như thế tự ăn sao được“, tôi nghĩ thầm. Tôi không đành lòng nên ở lại. Tôi vẫn im lặng, vẫn lạnh lùng. Tôi đút cháo cho cô. Bất giác tôi thấy nước mắt cô lăn dài. Chẳng hiểu sao sống mũi tôi cay xè. Tôi ngẩng mặt lên cố không cho nước mắt chảy ra nhưng nó chẳng chịu nghe lời. Sao tôi thấy mình yếu đuối thế này, cái cảm giác đau lòng và ân hận cứ ùa vây lấy tôi. Tôi nhớ lại mình đã đối xử tệ bạc với cô thế nào, đã căm ghét cô ra sao. Nhưng chính sự quan tâm và tình cảm chân thành của cô đã lay động - làm ấm trái tim tôi bằng tình thương của mình.
Cô nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp, bình yên mà chưa bao giờ tôi được nhận từ mẹ. Từ nay tôi yêu thương và chăm sóc và xem cô như người mẹ thứ hai của mình.
Read more…

NÀY CÔ GÁI, ĐỪNG COI TÌNH YÊU LÀ TẤT CẢ !

9:51 PM |
NÀY CÔ GÁI, ĐỪNG COI TÌNH YÊU LÀ TẤT CẢ !

Em đau là đúng, em buồn là đúng, em suy sụp cũng đúng, vì em đã yêu bằng cả con tim, dành cả tâm hồn mình mà nâng niu lấy tình yêu ấy, điều đấy thì ai cũng hiểu.
Nhưng này em gái, đau thế đã đủ đau chưa buồn thế đã đủ dài chưa? Nếu đủ rồi, mệt rồi, xin em hãy dừng lại!
Người ta nói con gái yêu bằng tai, như một nhành hoa nhỏ bé dựa vào lời thơm mà vươn dậy trong nắng, khi yêu, con gái đã mềm lại càng yếu ớt hơn. Chắc cũng bởi vì thế mà khi cuộc tình chia đôi, mỗi người một ngả, lời chia tay được nói ra, người đau hơn cả vẫn lại là con gái. Em đau là đúng, em buồn là đúng, em suy sụp cũng đúng, vì em đã yêu bằng cả con tim, dành cả tâm hồn mình mà nâng niu lấy tình yêu ấy, điều đấy thì ai cũng hiểu. Nhưng này em gái, đau thế đã đủ đau chưa, buồn thế đã đủ dài chưa? Nếu đủ rồi, mệt rồi, xin em hãy dừng lại!
Hãy tự soi gương lại đi em, tình yêu này, sự buồn phiền mà em đang gặm nhấm đây, có đáng để em đánh đổi lấy bản thân mình không? Một người cứ ngỡ là tất cả, giờ nỡ lòng nói ra những lời như xé ngọt tim em, biết em sẽ đau lắm, vậy mà vẫn không dừng lại. Không! Em đừng vì thế mà buông bỏ chính mình, người đó đâu đáng để em phải hy sinh!
Con gái sinh ra vốn đã nhận về mình phần thiệt thòi hơn, nhẫn nhịn, nhẹ nhàng em dành về em cả. Và rồi khi em đau, nước mắt cũng mau rơi làm em thêm mỏi mệt. Em là để yêu, vậy thì vì lẽ gì em phải buồn khi một người không cần em nữa! Em có luôn là chính mình không, có làm hết sức cho những điều em trân quý không? Nếu là có, vậy thôi em đừng tự trách mình. Em đâu có làm sai điều gì.
Dù em không là đẹp nhất, có người còn tốt hơn em bội phần, nhưng em là duy nhất trong vũ trụ, chẳng ở đâu có thể tìm một ai như em nữa, mong em hãy luôn nhớ lấy điều đó. Em có ba mẹ thương yêu, có bạn bè yêu quý, có một mái nhà để về, ngôi trường để học, em giàu có lắm, em biết không? Em ngoảnh lại nhìn xem ở ngoài kia, bao mảnh đời còn chắp vá, người ta mong mỏi mỗi phút giây được như em đó, vậy sao vì một mối tình em đã vội buông bỏ. Chia tay một người, em có thể tìm được người khác tốt hơn. Dứt bỏ một cuộc tình, em sẽ vun đắp lại một cuộc tình khác đẹp hơn. Nhưng em buông bỏ chính mình, liệu ai sẽ sinh ra em lần nữa?
Phật dạy rằng, tự sát chính là một tội rất lớn. Khi em tự sát, cha mẹ em đau lòng, đó là bất hiếu. Bạn bè, anh em thương cảm, đó là bất nghĩa. Sinh ra mà không kịp trả ơn, giúp ích cho Tổ quốc, quay lưng lại với đất nước, ấy là bất trung. Thân thể sinh ra lành lặn mà không chịu dùng nó để giúp đời, giúp người, đó là bất nhân. Em nhìn xem, với từng ấy tội, hà cớ gì để mình phải gánh chịu vì một phút bồng bột của bản thân.
Nào em, hãy tự lau khô nước mắt ấy đi, hít một hơi thật sâu vào, nhoẻn miệng cười lấy lại tinh thần. Nhấc máy lên, gọi cho ai đó thân thiết mà em nghĩ, nếu em gặp họ sẽ an ủi em nhiều nhất vào lúc này, chỉ cần em bảo rằng em đang cần họ, chắc chắn họ sẽ tới ngay thôi. Chuốt lại mái tóc xuề xòa này, chấm lại chút son môi tươi tắn nhé, hãy bước ra đường xinh tươi như em của mọi ngày. Em thấy không, cuộc sống vẫn đang trôi, mọi vật vẫn vần mình dịch chuyển từng khoảnh khắc, chẳng ai muốn dừng lại.
Điều cuối cùng mong em luôn nhớ, ngoài gia đình mình ra, tất cả mới chỉ là phép thử. Cuộc đời sẽ lại cho em những bài toán hóc búa mà chỉ có thể tự mình em tìm ra đáp án. Đây chỉ là một câu đố mẹo thôi, em khoan hãy vội nản chí nghe em. Nào cô gái, đừng ủ dột nữa, hãy vui lên!
Read more…

THẰNG BẠN VÀNG

8:00 AM |
[Truyện ngắn]THẰNG BẠN VÀNG

- Đố mày , tại sao người ta chỉ nói ông trùm Mafia mà không phải bà trùm Mafia ?
Câu chào buổi sáng của thằng Duy bao giờ cũng độc đáo và ... láo nháo như vậy ! Nhưng Linh mặc kệ . Giờ nó đang say sưa trong cái gọi là Thế giởi Ẩm Thực khi hai tay còn cầm hai cái bánh và ước rằng phải chi mình có ... hai cái miệng sẽ năng suất hơn nhiều . Với lại nó còn hẳn một ngày để giải câu đố của Duy cơ mà .
- ... âu ... ố ... ì ... à ..ê ... ê ...ậy ? ( Câu đố gì mà ghê ghê vậy ? )
Đưa tay véo một miếng bánh , à , chính xác là nửa cái bánh trước con mắt điên tiết của Linh , Duy đắc thắng :
- Có thế mới là câu đố chứ ! Hôm qua tao làm cháy nguyện nồi cá kho mới nghĩ ra được đấy ! ( Hết nói ! )
***
Duy là một thằng con trai thông minh nhưng rất linh tinh và cực kỳ vui tính . Có nó , cuộc sống của Linh " thi vị " hơn nhiều ! Thi ở đây có nghĩa là thơ . Đại loại như mấy bài :
" Bạn Linh xinh xinh
Dữ ... hơn chằn tinh
Cả lớp ... thất kinh "
... cũng mang cái nhãn Made in Ất Ơ Duy . Còn vị là vị giác . Giờ ra chơi nào mà hai đứa chả kéo nhau xuống Căng - tin .
***
- Buồn !
- bắt con chuồn chuồn ngắt đầu cho đỡ buồn .
- Chán !
- Bắt con gián ngắt đầu cho đỡ chán .
- Mày có thôi chọc tức tao không ! - Linh gào lên .
Duy cười khì :
- Thì mày cứ lải nhải hết " buồn " lại đến " chán " thì tao biết làm gì được ?
Linh thở dài con Duy ngồi nhẩn nha :
Rắc rồi tuổi dậy thì
Đang ngồi cười hì hì
Bỗng lại khóc tỉ ti
Đang là người rất ky
Nay lại tiêu phung phí
Nhưng thay đổi bé tí
Đang xáo trộn từng ly
Trong những người dậy tì
Ai cũng vậy sợ chi
Mày cứ cười lên đi !
Bài thơ ... ca hò vè đúng là một thần chú . Nếu ví như thằng Duy hô : " Mồm ơi mở ra ! " thì mồm con Linh mở ra thật ! Nó cười toe toét túm lấy thằng Duy :
- Mày nói thật chí lý ! Ta xuống Căng - tin ! Ok ?
- Tất nhiên !
Và cả hai đứa lôi nhau ra khỏi lớp trong khi lũ bạn cười sặc sụa vì cái tình bạn " kỳ cục " này !
Mấy hôm nay Duy không đi học . Buổi đầu thì Linh nghĩ là thằng này trót ngủ nướng trễ học và quyết định ngủ luôn . Hôm sau thì Linh đoán thằng này về ... thăm bà . Đến hôm thứ ba thì núi lửa " chờ đợi " trong lòng Linh đang âm ỷ chuẩn bị phun . Bất chấp sự tiếc tiền thường ngày , Linh bấm số gọi cho Duy . Ơn trời , đầu day bên kia vang lên tiếng " À lố ! '' quen thuộc . Linh gắt lên , che giấu sự vui mừng :
- Sao mày nghỉ học ! Không khai ra tao đấm phát chết luôn !
Bình thường khi nghe câu nói mang ngữ điệu " bạo lực " kia , Duy sẽ thếch mặt lên : " tao không chết khi mày đấm tao đâu mà lo ... hão ! " nhưng hôm nay thì nó trả lời như người bị ép cung :
- Tao ... ơ ... tao ... bận !
- Bận gì ?
- Bận việc ! - Duy liếm môi .
- Việc gì ? - Linh gặng hỏi đến cùng .
- À mà , tao ... đố mày nhé ?!
- Đố gì ? Linh ngạc nhiên.
- Mẹ còn được gọi là gì ?
- Ơ ... là má .
- Còn nữa ! - Duy gợi ý .
- Là bầm .
Linh bây giờ đang bị cuốn vào câu hỏi quên cả " tra khảo " thằng bạn . Ngay cả thằng Duy cũng đang hăng tiết với Linh .
- Còn nữa đấy ! - Duy hét
- A ! là u ! - Linh reo lên .
- Đấy ! - Duy đắc thắng - Tao bị ... mổ u .
Im lặng .
Linh sững sờ buông thõng điện thoại . Duy cũng giật mình . Duy sợ lắm , nó muốn khóc nhưng may sao kìm lại được .Tiếng cười vừa lặng lẽ bỏ đi để lại sau đó là nỗi sợ hãi tột cùng . ***
Người ta đẩy Duy và hành lang hun hút của bệnh viện . Mặt Linh nhòe nhoẹt nước . Duy nhìn nó , thì thào :
- Mày đừng lo , tao có một người bạn cực kỳ thân với tao , tao không thể bỏ người đó được ! Tao ... đố mày đó là ai ?
Linh lắc dầu không trả lời . Nó không hiểu sao bây giờ mà Duy còn đố nó được . Trước khi bị chiếc băng ca đẩy trượt nhẹ vào trong cánh cửa có hai chữ xanh lè : Phòng Mổ , Duy quay lại , mỉm cười yếu ớt :
- Người đó là mày đấy , Linh ạ !
Đúng lúc đó , một tia nắng khẽ lọt qua bước tường của bệnh viện là bắt đầu nhảy nhót lung linh trên cánh cửa vừa khép lại . Và Linh tin rằng chẳng bao lâu nữa , Duy sẽ lại bước qua cánh cửa đó trở về với Linh . Chắc chắn là như vậy !
Read more…

PHÍA SAU SỰ THẬT

11:43 PM |
[Truyện ngắn]PHÍA SAU SỰ THẬT
Trời đang mưa mà, anh đi đâu vậy?”- Mai ngạc nhiên. Không trả lời vợ, tôi lầm lũi dắt xe ra. “Ba ơi, áo mưa của ba nè. Ba mặc vô thì con mới cho ba đi”- bé Linh đang ngồi học cạnh cửa sổ, vội nhảy xuống lấy chiếc áo mưa đưa cho tôi.

***
Tôi nhìn con, sự bực tức chợt dịu đi. Tôi cúi xuống hôn con rồi mặc áo mưa vào: “Con vô học bài đi”.
Thật sự tôi cũng không biết mình định đi đâu nên cuối cùng ghé vào một quán cà phê bên đường. Tôi ngồi đó, đếm từng giọt cà phê để gậm nhấm nỗi buồn của một thằng đàn ông bị vợ cắm sừng…
Tôi gặp Mai khi vợ tôi vừa chia tay một cuộc tình. Lý do là vì ba cô ấy không chấp nhận một anh con rể là Việt kiều. Gần 1 năm sau thì chúng tôi tổ chức cưới. Đó là vào năm 2004. Mãi 3 năm sau chúng tôi mới sinh được cô con gái đầu lòng. “Nó giống thằng cha nó như tạc. Con gái giống cha thì giàu ba họ nghe con”- mẹ vợ của tôi nói vậy khi vào bệnh viện thăm con gái và cháu ngoại.
Tôi nghe mà sướng rơn trong lòng. Còn mẹ tôi cũng mừng như bắt được vàng dù trong thâm tâm, bà mong một đứa cháu trai. Tôi nói để mẹ vui: “Mẹ đừng lo, khi nào con bé lớn một chút, chúng con sẽ sinh cho mẹ thằng cu”. Nhưng mẹ tôi đã không thể chờ đợi. Bà mất khi bé Linh tròn 3 tuổi.
Con bé càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ. Tôi nói với vợ: “Công em mang nặng đẻ đau nên con giống em là phải rồi”. Mai ngắm con rồi mỉm cười: “Em thấy nó giống anh và bà nội chứ có giống em chút nào đâu? Cái trán rộng, cái mũi thẳng, cái cằm lẹm không phải y chang anh đó sao?”.
Tôi lại ngắm con và thấy có vẻ như Mai nói đúng. Chính vì vậy mà tôi yêu con bé hơn mọi thứ trên đời. Từ khi nó mới hai tuổi, đi đâu, làm gì tôi cũng đưa nó theo. Thậm chí, đi công tác xa, tôi cũng mang con đi cùng. Vợ tôi cằn nhằn thì tôi cười: “Có con bên cạnh, anh làm việc hiệu quả hơn. Với lại, có nó, anh sẽ không bị các bà, các cô quấy rầy. Em chưa thấy hết quyền lực của con đâu”.
Tôi yêu con còn vì một lẽ: Từ khi sinh nó ra, công việc làm ăn của chúng tôi luôn trôi chảy, thuận lợi. Tôi tin con bé “hạp tuổi” với mình và hay gọi con là “Cô công chúa xinh đẹp của ba”. Con bé cũng quấn quýt ba nhiều hơn mẹ. Đối với nó, ba như một người bạn lớn. Bất cứ lúc nào nó cần, ba cũng có mặt để bảo vệ, chở che. “Anh làm hư con”- vợ tôi lại cằn nhằn. “Anh thương con chứ đâu có chìu nó mà em sợ?”- tôi chống chế.
Cho đến năm bé Linh 6 tuổi, tôi bảo vợ: “Em sinh cho anh một đứa nữa nhé? Có chị, có em cho vui cửa vui nhà”. Nhưng Mai lắc đầu: “Em lớn tuổi rồi, sinh khó lắm. Thôi, một đứa cũng được. Miễn là mình nuôi dạy con tốt”. Tôi nằn nì: “Em mà lớn tuổi thì cả thế giới này thành bà lão hết… Sinh cho anh thêm đứa nữa đi rồi em muốn gì anh cũng chìu”. Tôi nói mãi khiến Mai xiêu lòng: “Anh hứa rồi đó nghen. Nhưng trai hay gái gì cũng một đứa nữa thôi”.
Thế nhưng, mãi mà Mai vẫn chưa có thai. Tôi không dám hối thúc sợ tạo áp lực cho vợ nên tâm sự với cô em gái là bác sĩ ở bệnh viện phụ sản. Cô em nói ngay: “Tại chị Mai lâu sinh quá nên có thể bị vô sinh thứ phát. Anh chị nên đến đây để em khám và điều trị sớm vì nếu để lâu chị Mai lớn tuổi sẽ khó”…
Tôi hơi do dự nhưng cuối cùng cũng nói với vợ. Nghe xong, Mai lắc đầu: “Con cái là của trời cho, không có thì thôi, việc gì anh phải bận tâm như vậy”. Khi tôi kể điều này với cô em gái thì nó lại bảo: “Vậy thì anh đi kiểm tra thử xem có trục trặc gì không? Có khi không phải chị Mai mà là anh có vấn đề…”. Thoạt đầu tôi cũng ái ngại nhưng cô em nói mãi, tôi đành phải nghe.
Gần đến ngày hẹn nhận kết quả, cô em gái bỗng gọi cho tôi: “Anh rảnh thì đến chỗ em đi. Có chuyện này lạ lắm”. Tuy chẳng hiểu mấy về chuyên môn nhưng khi nghe em nói, tôi lờ mờ hiểu rằng, mình mắc một chứng bệnh gì đó nên không thể có con. “Hay là… mình làm lại xét nghiệm đi. Em sẽ nhờ lãnh đạo bệnh viện hội chẩn kết quả”- cô em tôi nài nỉ.
Kết quả vẫn thế. Chưa kể, khi biết tôi đã có một cô gái, vị giáo sư trưởng khoa nhíu mày lẩm bẩm: “Không thể như thế được”. Và tôi đã làm một chuyện mà giờ đây mới biết là hết sức ngu ngốc. Đó là thử ADN của con bởi tôi vẫn còn chút hi vọng là mình chỉ bị “vô sinh thứ phát”. Nhưng thực tế quá đau lòng. Giữa tôi và con bé không có một mối liên hệ máu thịt nào…
Cầm kết quả trong tay, tôi đờ đẫn cả người. Toàn thân tôi rã rời, cảm giác tuyệt vọng, đớn đau, giận dữ khiến tôi thấy ngộp thở. Phải hiểu chuyện này như thế nào đây? Bé Linh là con ai? Ai đã ăn ốc mà bắt tôi phải đổ vỏ? Mai đã phản bội tôi khi nào? Tại sao sự phản bội lại ẩn nấp trong một vỏ bọc nồng nàn, hiền dịu đến vậy? Càng nghĩ, tôi càng muốn phát điên và chỉ muốn chạy thẳng đến trước mặt vợ, dí bản kết quả xét nghiệm vào mặt cô ta…
Thế nhưng nhiều ngày, nhiều tháng đã trôi qua mà tôi không làm gì cả, bởi tôi không thể chịu nỗi ý nghĩ phải rời xa đứa con mà bao nhiêu năm qua tôi đã dành hết tình cảm yêu thương của một người cha cho nó… Tôi không thể chia tay vì giữa chúng tôi có một đứa con – dù nó không phải con tôi…
Liệu tôi còn có thể mang chiếc mặt nạ bình thản ấy đến bao giờ ? .
Read more…