Chiến dịch đánh cắp trái tim (Kỳ cuối)
Wednesday, January 15, 2014
*Duy quả là anh chàng xui xẻo nhất quả đất khi mở bao nhiêu chiến dịch để cưa đổ nàng nhưng kết quả là lần nào cũng thất bại thảm hại.
Chiến dịch thứ 3: Anh hùng cứu mỹ nhân*
Nàng đã chơi nó một vố, mặc dầu vì nàng mà nó bị ăn đấm, vì nàng mà nó một phen bẽ mặt với bạn bè nhưng không hiểu sao Duy vẫn kiên quyết muốn cưa đổ nàng. Một cuộc họp khẩn nữa lại được tổ chức, lần này cả bốn đều hạ quyết tâm cao độ. Trung bác học đề xuất ý kiến:
- Theo tao có một cách cũ nhưng luôn luôn hiệu nghiệm. Ấy là kế anh hùng cứu mỹ nhân. Bọn mày thấy thế nào?
Duy và Huy hàn gật gù ra vẻ đồng tình. Nhìn Lâm có vẻ lơ đãng Huy Hàn đánh bốp vào vai Lâm láu: “Sao vậy?”.
Lâm láu thở dài thườn thượt:
- Xin lỗi tại tao đang có chút chuyện, tao chán nhỏ bồ hiện tại nhưng chưa nghĩ được ra cách chia tay êm đẹp nhất.
Duy nhìn Lâm với ánh mắt nghiêm nghị: Tao nghĩ mày đừng nên làm khổ con gái nữa, mày không sợ quả báo à. Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Tao mà cưa đổ Nhật Linh tao thề sẽ yêu nàng suốt đời luôn.
Lâm láu cười sằng sặc:
- Mày mà yêu được một người cả đời tao sẽ cạo đầu đi tu.
Duy xửng cồ lên:
- Mày cứ đợi mà xem. Chưa bao giờ mày yêu ai được tròn một tháng cả. Tao thấy em Hải Quỳnh được thế mày còn đòi hỏi gì nữa. Trông ngoan hiền thế còn gì, chả bù cho mấy em dân chơi trước kia của mày nhìn phát ói.
Lâm nhún vai:
- Chính vì ngoan hiền tao mới phải đau đầu nghĩ cách chia tay cho thật êm đẹp, chứ mấy em kia thì đơn giản hơn rồi. Khổ cái tính tao nó thế rồi, không yêu mãi một em nào được cả.
Trung xua tay :
- Thôi thôi, tập trung vào vấn đề chính đi, thằng Lâm muốn chia tay chia chân thì để sau. Bọn mày thấy kế hoạch thế này được không nhé? Nhân lúc nàng đi một mình ba đứa bọn tao sẽ giả vờ làm ăn cướp. Khi đó mày xuất hiện dập bọn tao tơi bời và lấy lại đồ cho nàng. Đảm bảo nàng sẽ cảm kích vô cùng.
- Tất cả theo kế hoạch của mày đi. Ba đứa kia đồng thanh ủng hộ.
Lần này nhiệm vụ điều tra được giao cho Lâm láu, thông tin Lâm láu đưa về khiến cả mấy đứa vô cùng tâm đắc. Ấy là vào tối hai ngày cuối tuần từ 7 đến 9h nàng có buổi học Piano và nàng thường chạy xe một mình đến lớp học trên một con đường khá ít người qua lại.
Vậy là tối chủ nhật nọ theo kế hoạch Duy sẽ bám theo nàng khi nàng đi học về, còn ba đứa bạn của nó sẽ trùm kín mặt nhảy xổ ra cướp giật. Khi đó nó sẽ lao tới và cứu nàng.
Duy hân hoan lắm, vừa chạy xe từ từ bám theo nàng nó vừa huýt sáo nho nhỏ, hôm nay nàng diện một chiếc váy xanh da trời tuyệt đẹp cưỡi trên con LX màu trắng, trông nàng thật thanh nhã và hút mắt. Ngay đúng chỗ ngã ba, lúc này trên đường chỉ có mỗi Duy và nàng thì nó thấy có mấy tên đi xe máy từ đường khác lao tới và áp sát vào xe nàng. Nàng nhìn quanh quất với ánh mắt sợ hãi mong cứu viện. Nó cười thầm, cơ hội của nó đây rồi. Mấy tên kia ép nàng cho xe tiến vào lề đường, chỗ có hàng cây lớn, tán cây có thể che khuất, tránh ánh mắt của người đi đường.
Duy rồ ga lao tới, một trong đám bạn của nó vừa giật lấy cái túi của Nhật Linh, Duy dựng xe, tiến tới một cách oai phong rồi giật cái túi lại, Nhật Linh đang nhìn nó, vẻ vui mừng hiện rõ trong đôi mắt nàng. Duy thấy mình chả khác gì Lục Vân Tiên xông pha giữa đám cướp để cứu Kiều Nguyệt Nga. Nó quát lớn: "Bọn mày là ai mà dám dở trò cướp giật ở đây hả?"
Cả mấy tên quay lại, trời tối, ánh đèn đường mờ mờ nên Duy không thấy rõ lắm nhưng hình như có gì không đúng ở đây, Ngoài Lâm, Huy, Trung thì cái đứa đầu trọc này là ai?. Mà sao đám bạn nó hôm nay trông có vẻ khác khác. Nhìn kỹ lại lần nữa thì nó hét lên trong đầu: "Á, thôi chết tôi rồi"
Đó không phải đám bạn của nó, đó là bốn tên côn đồ đích thực. Duy từ từ lùi về phía sau miệng lẩm nhẩm không thôi: ối làm thế nào đây, thế nào đây?
Một tên đầu trọc rút trong túi một con dao lớn ra rít lên nho nhỏ: Đánh chết nó đi!
Duy tự nhủ: “Tán gái có rất nhiều cách nhưng mạng nó thì chỉ có một”. Nó ôm cái túi Nhật Linh rồi nhảy lên xe phóng xe bỏ chạy, một phần hi vọng rằng mấy tên kia sẽ đuổi theo nó và cái túi mà tha cho Nhật Linh. Đúng như nó dự đoán chúng đuổi theo Duy thật, nhưng chỉ ba tên, còn tên cầm dao ở lại.
Nhật Linh hốt hoảng ngó theo, tên cầm dao nắm chặt lấy cổ tay cô gầm gừ: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn đứng yên”. Cô từng học karate bốn năm, bốn tên thì khó nhưng một tên thì không phải đối thủ của cô. Nhật Linh khống chế hắn một cách dễ dàng, đánh cho hắn bò lăn bò càng dưới chân cô, xong cô lấy điện thoại thông báo cho công an xử lý. Để tránh bị gọi về đồn lấy lời khai Nhật Linh trói hắn vào thân cây rồi nhảy lên xe phóng về.
Đi được một đoạn đang thầm cầu mong cho anh chàng giúp cô có thể chạy thoát vì nếu may mắn anh chàng kịp phóng xe ra đường lớn thì ba tên kia cũng không làm được gì. Bỗng từ đâu lại có hai chiếc xe máy đang ép sát cô. Trên xe là ba tên đeo kính đen,để ria mép trông khá kỳ dị. Một lần nữa cô phải cho xe vào lề đường thầm chửi rủa cái ngày đen đủi.
- Có bao nhiêu tiền mau mang ra đây - Huy Hàn gằn giọng.
Nhật Linh thiểu não đáp:
- Tôi vừa bị cướp đằng kia bây giờ chả còn lại gì ngoài cái xe này, các anh lấy đi rồi tha cho tôi.
Lâm láu vừa ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Duy vừa bảo:
- Đừng có giả vờ, không mang tiền ra là chết với bọn này đấy.
- Ơ hay cái xe này không phải còn hơn tiền mặt sao, các anh chê gì?
Dây dưa một lúc cả bọn vẫn chẳng thấy bóng dáng Duy đâu. Nhật Linh thì phát mệt với ba tên cướp khùng này:
- Tôi đã nói rồi, tôi chả còn cái gì ngoài cái xe này đâu, không lấy thì tha cho tôi đi.
- Không có tiền thì mang trang sức ra đây.
- Tôi đã bảo tôi vừa bị cướp, trang sức cũng bị bọn kia lấy hết rồi.
- Không có trang sức thì mang cái gì có giá trị ra đây cũng được.
- Cái xe này không giá trị hả?
Ba đứa bắt đầu nóng ruột chả biết Duy làm gì mà mãi chưa xuất hiện khiến chúng cứ phải đứng đóng vai ăn cướp nãy giờ.
Bỗng có ánh đèn rọi vào ba đứa. Tiếng còi chợt nổi lên và hai chiếc xe máy lao đến. Bốn cảnh sát cơ động bao lấy chúng, cả ba đứa bị bẻ oặt cánh tay ra sau và chiếc còng số tám kêu lên một tiếng: Cách!
Cả bọn bị bắt về đồn, và ngạc nhiên là ở đồn Duy đã ngồi sẵn ở đó từ bao giờ cùng với cả bốn tên cướp đích thực. Thì ra may mắn cho cu cậu là cơ động kịp nhận ra tình hình và đuổi theo yểm trợ nó. Nhận lấy túi từ tay Duy, Nhật Linh cảm ơn nó rối rít. Duy đang lâng lâng cảm nhận hạnh phúc vui sướng khi được đón nhận ánh mắt đầy cảm mến từ Nhật Linh thì hốt hoảng khi thấy theo sau cô là ba đứa bạn của nó thất thểu đi vào với ba cái còng trên tay.
Cuối cùng nhằm giải cứu bọn bạn Duy đành giải thích với công an rằng bốn đứa chỉ đóng kịch để lấy lòng Nhật Linh. Mặc dù Nhật Linh cũng đứng ra làm chứng là có quen bốn đứa và xác nhận lời khai của Duy nhưng ánh mắt cảm mến của cô bé giành cho Duy lúc đầu không còn, thay vào đó Nhật Linh ngó nó như thể nó là một sinh vật gì đấy rất gớm ghiếc…
*
Chiến dịch thứ 4: Tiếp cận.
Sau cái đêm đầy sóng gió đấy, kế hoạch của bốn đứa tạm thời bị trì hoãn. Sự thất bại liên tiếp khiến cả lũ phải chùn bước.
Mặc dầu gia đình Duy không hẳn giàu có nhưng Duy có sở thích sống một mình, nó đi làm thêm để kiếm tiền và thuê được một căn phòng khá rộng và thoải mái. Đây cũng chính là trụ sở chính của nhóm bạn nó. Mỗi lần hội hè tụ tập thì phòng Duy chính là địa điểm lựa chọn số một. Hôm nay cũng thế, là một ngày mùa đông u ám, cả bọn kéo nhau tới phòng Duy.
Mặc cho ngoài kia gió rít từng cơn lạnh buốt, mấy đứa sau khi đánh bài chán chê thì trùm kín chăn mở phim kinh dị nằm xem, cùng hú hét và ôm chầm lấy nhau mỗi khi có cảnh rùng rợn. Duy thầm nghĩ rằng không cần phải có người yêu cũng được, với đám bạn này nó chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Mặc dù thỉnh thoảng hình bóng Nhật Linh vẫn thấp thoáng trong nó nhưng ý nghĩ phải ngay lập tức cưa đổ nàng không còn mạnh mẽ như trước nữa. Sau thất bại Duy cần một khoảng lặng.
Sau khi bộ phim kết thúc là tới tiết mục tâm sự đêm khuya. Duy chợt hỏi Lâm láu:
- Quên mất, mày và em Hải Quỳnh thế nào rồi?
- Vẫn thế, mỗi lần định chia tay là tao lại không đành, tại em ấy tốt quá, ngây thơ quá. Chưa bao giờ tao gặp phải tình cảnh khó xử như thế này. Nhưng từ từ tao cũng phải out thôi, tao vừa nhắm được em này hay lắm - Lâm nhún vai.
Huy Hàn lên tiếng:
- Mày vẫn chứng nào tật nấy, chả bù cho bác Trung của chúng ta, chung tình số một. Quay sang Trung Huy nói tiếp:
-Mày và Phương My yêu nhau cũng được 3 năm rồi đấy nhỉ? Không thấy chán à?
Trung đáp với vẻ tự hào:
- Chính xác là ba năm 4 tháng 18 ngày.
Huy cười khẩy:
- Rồi cũng sẽ đến lúc thấy chán thôi, như tao nè chả ai ràng buộc được tao, lúc chán đỡ phải nghĩ cách chia tay, mệt!
- Ờ ai chả biết mày không cần tán con gái cũng nhảy vào mày ào ào, mày cứ đi chơi cứ ôm cứ hôn chỉ cần không bao giờ nói yêu là được chứ gì. Mày còn tệ hơn cả Lâm láu. Duy nói.
Chợt điện thoại Duy báo có tin nhắn. Nó với lấy máy, thắc mắc không biết ai mà giờ này còn nhắn cho nó. Đọc xong tin nhắn bỗng dưng nó vùng ra khỏi chăn, ngồi bật dậy rồi nhìn đám bạn chằm chằm bằng ánh mắt có vẻ sửng sốt.
- Sao vậy mày? Cả bọn hỏi nó
- Nhật Linh nhắn bọn mày ạ, không tin được
Mấy đứa chúm chụm lại đọc tin nhắn: “Tớ là Nhật Linh đây, tớ muốn cám ơn bạn về vụ việc lần trước, ngày mai gặp nhau ở căng tin trường vào lúc 9h sáng nhé”
Mấy đứa bạn ngơ ngác nhìn nó: “Vụ đó cách đây một tháng rồi mà, sao giờ thiên thần mới cảm ơn”.
Sáng hôm sau đúng 9h Duy đã có mặt ở căng tin, nó thấy Nhật Linh đang ngồi trên một chiếc ghế, tay mân mê cái quai túi, vẻ mặt như đang chờ đợi.
Duy hơi run, nó hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh rồi tiến đến ngôì đối diện với Nhật Linh. Nhật Linh nhoẻn miệng cười, nụ cười khiến cho Duy ngẩn ngơ mất một phút.
- Chào bạn, lâu lắm rồi mới gặp lại.
- Làm sao bạn có số tớ vậy?
- Cái này bạn không cần biết, tớ hẹn bạn đến đây là muốn cảm ơn bạn về chuyện lần trước, nhờ bạn mà tớ thoát được mấy tên cướp đó.
Duy gãi gãi đầu cười cười, Nhật Linh chợt đưa tay ra:
- Có vẻ chúng ta cũng có duyên, làm bạn nhé!
Duy như không tin vào mắt mình nữa, nó nắm lấy bàn tay bàn tay Nhật Linh mà tim đánh bình bịch liên hồi.
Hai đứa ngồi nói chuyện rất hợp. Duy kể cho Nhật Linh về đám bạn của nó có vẻ cô rất hào hứng. Không hiểu sao với Nhật Linh Duy có thể nói nhiều đến thế, tâm lý e sợ lúc xưa dường như không còn là trở ngại nữa. Nó trổ hết tài chém gió của mình ra và hạnh phúc vô bờ mỗi lần thiên thần cười vui vẻ.
Lúc về đến nhà Duy dường như tưởng mình đang mơ, nó gọi điên thông báo cho đám bạn mà không quên hỏi “Không phải tao đang mơ đâu mày nhỉ?”
Những ngày sau thỉnh thoảng Nhật Linh lại hẹn nó đi uống nước, hai đứa thậm chí còn đi chơi hồ tây. Càng ngày Duy càng thấy mến thiên thần của nó. Mặc cho đám bạn cứ hối thúc nó tấn công, nào là tỏ tình đi, nhân cơ hội cầm tay đi, ôm nàng đi nhưng không hiểu sao nó vẫn thấy rất e ngại. Mặc dù Nhật Linh cười đùa với nó, nhẹ nhàng và dịu dàng với nó nhưng nó cảm giác giữa nó và Nhật Linh vẫn có một khoảng cách vô hình.
Chúng nó cứ như thế đã được hơn hai tuần, một hôm nọ Nhật Linh hẹn nó ra hồ gươm vào buổi tối. Hai đứa ngồi trên một chiếc ghế đá và nhìn ra hồ, cảnh sắc lung linh rất lãng mạn và thơ mộng. Ngó thấy tay Nhật Linh đang để trên mặt ghế, cơ hội của nó đây rồi. Đang định lấy hết can đảm vờ như vô tình nắm lấy bàn tay đó thì chợt:
- Bạn thấy tớ thế nào?
Câu hỏi bất ngờ khiến Duy sững sỡ chữa ngượng cho bàn tay đưa ra bằng cách giả vờ phủi phủi mặt ghế. Nhật Linh bỗng nói tiếp:
- Tớ quý bạn lắm, từ trước tới giờ tớ toàn chơi với con gái, đây là lần đầu tớ chơi với bạn trai đấy. Hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn thân và có thể chia sẻ mọi điều với nhau.
- Hả. Duy bất ngờ đến mức suýt ngã khỏi ghế.
- Cậu có đồng ý không?
- Uhm, cũng được… Duy ú ớ mất mấy giây rồi mới trả lời được.
- Vậy bạn có sẵn lòng nghe mình tâm sự và giúp đỡ mình không. Nhật Linh nhìn nó bằng đôi mắt to tròn đầy hi vọng.
Duy khẽ gật đầu.
Nhật Linh cười tươi như hoa, vỗ vỗ hai bàn tay lại với nhau:
- Vậy thì tốt rồi. Thực ra tớ đã có người thầm thích từ lâu. Nhưng tiếc là bạn ấy đã có bạn gái, nhưng tớ không từ bỏ được, tớ gặp bạn ấy trong buổi sinh nhật của bạn tớ, là Phương My ấy, bạn biết Phương My không?
Nói đến đây Duy đã lờ mờ hiểu ra. Nó lại gật đầu, trái tim đau như có ai đang bóp chặt.
Nhật Linh dường như không biết đến điều đó, cô vẫn vô tư nói tiếp:
- Hình như bạn ấy là bạn thân của bạn, đúng không? Trung, Hoàng Việt Trung. Nói đến cái tên này ánh mắt Nhật Linh ánh lên sáng ngời. Cùng với đó là gương mặt Duy đang dần tối lại. nhưng nó không thể yếu đuối trước Nhật linh được, nó vẫn cố gắng lắng nghe từng lời cô nói.
- Bạn giúp tớ được không? Tớ sẽ giới thiệu em gái tớ cho bạn, em gái tớ xinh lắm. Vừa nói cô vừa cười tít mắt với Duy.
- Nhưng Phương My là bạn của bạn cơ mà. Duy hỏi.
- Là bạn, biết nhau thế thôi chứ cũng không thân, với lại tớ cũng không thích tính con nhỏ đó lắm. Mà biết làm sao được tình cảm thì không thể nhường nhịn. Nếu không phải là Trung thì tớ không thể yêu ai được nữa. Tính tớ trước nay đã thế, thích cái gì thì phải có bằng được. Bạn giúp tớ nha, hôm nào sắp xếp một cuộc hẹn nhé, tớ sẽ dẫn em gái mình theo. Bạn chỉ cần giúp tớ tiếp cận Trung thôi còn những cái khác tớ tin tớ có thể khiến Trung thích tớ.
Ngay tối hôm đó đúng 10 giờ cả Huy hàn Lâm láu và Trung bác học đều nhận được điện thoại của Duy rủ đi uống rượu. Cả ba đứa bạn gặng hỏi lý do nhưng Duy không nói câu nào nó chỉ uống, uống và uống. Chuyện này nó không thể tâm sự với bất cứ ai được cả, nó chỉ có thể uống rượu giải sầu. Nó mong uống để có thể quên đi tất cả những lời Nhật Linh đã nói, từng lời từng lời một cứ như lưỡi dao cứa vào tim nó, đau nhói.
Nhưng càng uống không hiểu sao nó càng tỉnh, thì ra Nhật Linh lợi dụng nó, cô có thích gì nó đâu, chỉ lợi dụng nó để tiếp cận Trung bác học thôi. Sau bao nhiêu chuyện phải chịu đựng vì Nhật Linh thì đây có lẽ là chuyện khiến nó đau khổ nhất.
Thôi thì, với cô nàng thế này, Duy cũng không còn tâm trí nào mà cưa cẩm nữa. Nàng đã làm đổ vỡ hình tượng thiên thần trong đầu nó. Duy không thể vì yêu nàng mà khiến mối tình ba năm có lẻ của Trung bác học - thằng bạn thân chí cốt phải tan vỡ, càng không cần một cô nàng "mai mối" xinh xắn nhưng biết cách lợi dụng người khác như thế.
Nó từ bỏ.
Từ hôm nay, trong danh bạ điện thoại sẽ không còn một người tên là "Thiên Thần" nữa. Nó sẽ để mọi chuyện trôi vào quá khứ.
Tình yêu mà, nếu là của mình thì không cần giành giật cũng sẽ thuộc về mình, còn đã không là của mình thì có tranh giành, cố gắng thế nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ có được. Chắc là, Nhật Linh sinh ra không giành cho nó (cũng sẽ không giành cho Trung bác học). Duy sẽ chờ cho đến khi định mệnh của nó xuất hiện vậy. Sẽ nhanh thôi mà, nó tin là vậy!
(Sưu tầm)
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment