Home
» Blog truyen
» con gái
» con trai
» Tình yêu
» Tro chuyen
» yêu thương
» [Trò chuyện] Tình yêu không có tuổi
[Trò chuyện] Tình yêu không có tuổi
Monday, October 28, 2013
Tình yêu lắm khi không tuổi, hôm qua tình còn, hôm nay tình đã hết...
Hôm nay mình tay trong tay, kề vai áp má, ngày mai hai ta hai đường - hai ngả, người thương rồi cũng thành lạ. Hôm nay là những yêu thương em trao anh ấm áp thật gần, là những hứa hẹn thuở ban đầu bao dung, mới chớm. Còn ngày mai, lại là những mê mải em đặt sai chỗ vào lòng anh, những tin yêu vừa kịp vụt tắt.
Tình yêu không sống mãi và những thứ tình chưa thành yêu cũng không sống mãi, nhưng nó dai dẳng và leo lắt trong lòng, từ con tim đến khối óc. Cái thứ dai dẳng ấy, nó cứ hiện hữu, đâu đó, quanh đây, ngay lúc này. Là những lúc anh chờ đón em trước cổng mỗi lúc tan trường về. Nắng mưa không già mà vẫn cứ rớt trên đôi vai anh suốt những mùa hoa phía sau bỏ lại. Là ánh mắt ngờ nghệch của anh mỗi khi phát hiện ra em đang nhìn trộm anh đang đọc sách, trong quán cafe quen thuộc của chúng ta.
Trong cơn mưa đầu mùa thơm mùi sách mới, tay anh chậm rãi lật giở từng trang, khoảnh khắc ấy em chỉ muốn dừng lại mãi, dừng lại mãi, rồi ngắm anh mải miết, chẳng thấy chán bao giờ. Mỉm cười hiền từ, chắc là cách anh giữ lại dư vị tình yêu cho một ngày mưa không hề buồn bã, phải không?
Thật ra cái ngày mưa ấy, và cả những ngày mưa tiếp theo đã trôi qua rất lâu. Cứ trôi qua mà chẳng dừng lại, đợi tình chúng ta, chắc có lẽ lại là vì tình mãi chẳng thành yêu...
Ai cũng có lúc như vậy, nhớ một người đến ngẩn ngơ, phát điên lên vì một người, tan nát cõi lòng vì một người, mọi hành động của người ta làm mình nhớ đến quay quắt. Ấy thế mà, cuối cùng vẫn dở dở, dang dang. Ta xoay trong cái lực hút từ trường của người ấy, có khi lao đi như thiêu thân. Chẳng màng lo sợ, chẳng ngại chông gai. Có người nói đó là thứ tình yêu mù quáng, thế nhưng, những ai chưa một lần cảm giác yêu đến độ có thể sống chết vì người ta, thì chưa phải là yêu! Vẫn có thể nhận ra người ta quan trọng thế nào trong cuộc đời của mình, là không mù quáng rồi.
Chỉ tiếc một điều, duy nhất và quan trọng nhất, là tình yêu không được như ý của mình. Kiểu tình yêu không hồi kết sao mà ghê gớm, nó cứ bám riết lấy mình, ăn sâu vào kí ức, chông chênh mỗi mùa sang. Để làm gì, nghĩ gì, đi đâu cũng có những kỉ niệm loang màu cũ kĩ, in hằn vào tâm trí. Thậm chí, có khi người ta có một hạnh phúc khác rồi, vẫn không thể nào quên...Dẫu biết là quá khứ, nhưng đã có lúc không ngủ yên. Cứ thế nó sục sôi trong từng mạch máu, nhịp đập, hỗn loạn lạ lùng.
Quá nhiều lần trái tim như vỡ vụn, khoảng trời bé nhỏ vừa mới đắp xây sụp đổ tức thì, khi trên phố đông bắt gặp một dáng hình nào đó ngỡ thân quen, cứ thế, lòng lại trào dâng những xúc cảm không chế ngự nổi trái tim. Lòng cứ thế, hồn cứ thế, mải miết theo mãi một người. Biết là ngàn năm cũng chẳng có tương lai, ấy thế, mà vẫn cố.
Cứ khao khát tìm được, bước tới, ngắm nhìn mà không cần chạm, cái chạm lúc này lại quá xa vời, nhưng chắc có lẽ chỉ có thể đuổi bắt hoang tưởng ấy trên hành trình của những giấc mơ.
Đang ấm êm là thế, mà không ngăn nổi những mê mải về quá khứ. Vậy là, cứ trăn trở, lăn tăn và lạc lõng một mình.
Hôm nay mình tay trong tay, kề vai áp má, ngày mai hai ta hai đường - hai ngả, người thương rồi cũng thành lạ. Hôm nay là những yêu thương em trao anh ấm áp thật gần, là những hứa hẹn thuở ban đầu bao dung, mới chớm. Còn ngày mai, lại là những mê mải em đặt sai chỗ vào lòng anh, những tin yêu vừa kịp vụt tắt.
Tình yêu không sống mãi và những thứ tình chưa thành yêu cũng không sống mãi, nhưng nó dai dẳng và leo lắt trong lòng, từ con tim đến khối óc. Cái thứ dai dẳng ấy, nó cứ hiện hữu, đâu đó, quanh đây, ngay lúc này. Là những lúc anh chờ đón em trước cổng mỗi lúc tan trường về. Nắng mưa không già mà vẫn cứ rớt trên đôi vai anh suốt những mùa hoa phía sau bỏ lại. Là ánh mắt ngờ nghệch của anh mỗi khi phát hiện ra em đang nhìn trộm anh đang đọc sách, trong quán cafe quen thuộc của chúng ta.
Trong cơn mưa đầu mùa thơm mùi sách mới, tay anh chậm rãi lật giở từng trang, khoảnh khắc ấy em chỉ muốn dừng lại mãi, dừng lại mãi, rồi ngắm anh mải miết, chẳng thấy chán bao giờ. Mỉm cười hiền từ, chắc là cách anh giữ lại dư vị tình yêu cho một ngày mưa không hề buồn bã, phải không?
Thật ra cái ngày mưa ấy, và cả những ngày mưa tiếp theo đã trôi qua rất lâu. Cứ trôi qua mà chẳng dừng lại, đợi tình chúng ta, chắc có lẽ lại là vì tình mãi chẳng thành yêu...
Ai cũng có lúc như vậy, nhớ một người đến ngẩn ngơ, phát điên lên vì một người, tan nát cõi lòng vì một người, mọi hành động của người ta làm mình nhớ đến quay quắt. Ấy thế mà, cuối cùng vẫn dở dở, dang dang. Ta xoay trong cái lực hút từ trường của người ấy, có khi lao đi như thiêu thân. Chẳng màng lo sợ, chẳng ngại chông gai. Có người nói đó là thứ tình yêu mù quáng, thế nhưng, những ai chưa một lần cảm giác yêu đến độ có thể sống chết vì người ta, thì chưa phải là yêu! Vẫn có thể nhận ra người ta quan trọng thế nào trong cuộc đời của mình, là không mù quáng rồi.
Chỉ tiếc một điều, duy nhất và quan trọng nhất, là tình yêu không được như ý của mình. Kiểu tình yêu không hồi kết sao mà ghê gớm, nó cứ bám riết lấy mình, ăn sâu vào kí ức, chông chênh mỗi mùa sang. Để làm gì, nghĩ gì, đi đâu cũng có những kỉ niệm loang màu cũ kĩ, in hằn vào tâm trí. Thậm chí, có khi người ta có một hạnh phúc khác rồi, vẫn không thể nào quên...Dẫu biết là quá khứ, nhưng đã có lúc không ngủ yên. Cứ thế nó sục sôi trong từng mạch máu, nhịp đập, hỗn loạn lạ lùng.
Quá nhiều lần trái tim như vỡ vụn, khoảng trời bé nhỏ vừa mới đắp xây sụp đổ tức thì, khi trên phố đông bắt gặp một dáng hình nào đó ngỡ thân quen, cứ thế, lòng lại trào dâng những xúc cảm không chế ngự nổi trái tim. Lòng cứ thế, hồn cứ thế, mải miết theo mãi một người. Biết là ngàn năm cũng chẳng có tương lai, ấy thế, mà vẫn cố.
Cứ khao khát tìm được, bước tới, ngắm nhìn mà không cần chạm, cái chạm lúc này lại quá xa vời, nhưng chắc có lẽ chỉ có thể đuổi bắt hoang tưởng ấy trên hành trình của những giấc mơ.
Đang ấm êm là thế, mà không ngăn nổi những mê mải về quá khứ. Vậy là, cứ trăn trở, lăn tăn và lạc lõng một mình.
Giờ đã hiểu thế nào là một mối tình "khắc cốt ghi tâm" như Đường Tiểu Lam Viết trong cuốn "Có một tình yêu không thể nào quên" :
" Vẫn tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào gọi là khắc cốt ghi tâm...
Vốn tưởng rằng quên đi người ấy, trải qua rất nhiều việc mới biết rằng thế nào gọi là một tình yêu không thể nào quên..."
Có hàng tá lí do cho những mối tình dở dở dang dang này. Chắc vì tình chưa đủ, đủ cho một hạnh phúc trọn đầy.
Là yêu chưa đủ nhiều để gạt đi tất cả, để vị tha mọi bề, để lắng nghe nhau mỗi khi cần thiết.
Là chưa chín chắn và tĩnh tại để hóa giải những rào cản xung quanh những mối quan hệ trên mức bạn bè.
Hay là đã yêu đủ nhiều tới mức khóc vì nhau và đau nỗi đau của nhau?
Những phút giây buông lơi đã làm tình yêu vụt tắt, đơn giản vì tình yêu cũng như vạn vật, chẳng thể vĩnh hằng. Để giờ ôm riết lấy những nuối tiếc, hoài niệm mãi về một thứ tình đã qua.
Lạc mất nhau trong biển người này, biết bao lần ngước mắt lên tự hỏi trời xanh, thế gian rộng lớn, sao đi mãi, ta với người lại hết nhân duyên ?
Phải chăng, là vì...tình yêu không có tuổi ?
" Vẫn tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào gọi là khắc cốt ghi tâm...
Vốn tưởng rằng quên đi người ấy, trải qua rất nhiều việc mới biết rằng thế nào gọi là một tình yêu không thể nào quên..."
Có hàng tá lí do cho những mối tình dở dở dang dang này. Chắc vì tình chưa đủ, đủ cho một hạnh phúc trọn đầy.
Là yêu chưa đủ nhiều để gạt đi tất cả, để vị tha mọi bề, để lắng nghe nhau mỗi khi cần thiết.
Là chưa chín chắn và tĩnh tại để hóa giải những rào cản xung quanh những mối quan hệ trên mức bạn bè.
Hay là đã yêu đủ nhiều tới mức khóc vì nhau và đau nỗi đau của nhau?
Những phút giây buông lơi đã làm tình yêu vụt tắt, đơn giản vì tình yêu cũng như vạn vật, chẳng thể vĩnh hằng. Để giờ ôm riết lấy những nuối tiếc, hoài niệm mãi về một thứ tình đã qua.
Lạc mất nhau trong biển người này, biết bao lần ngước mắt lên tự hỏi trời xanh, thế gian rộng lớn, sao đi mãi, ta với người lại hết nhân duyên ?
Phải chăng, là vì...tình yêu không có tuổi ?
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment