Home
» Blog truyen
» giáng sinh
» mùa đông
» Noel
» Tình yêu
» truyen ngan
» PHÉP MÀU ĐÊM GIÁNG SINH
PHÉP MÀU ĐÊM GIÁNG SINH
Sunday, December 29, 2013
Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn đầy tình cảm và ý nghĩa cho một mùa giáng sinh và năm mới đang cận kề, truyện ngắn "Phép màu đêm Giáng Sinh"
Lại một mùa Giáng sinh nữa. Cô ngậm ngùi nhìn những kẻ có đôi đang hạnh phúc tay trong tay nhau. Cô đan tay vào nhau, nhắm mắt thì thầm điều ước khi cô bé mặc váy thiên thần bên cạnh hứa mang lại cho cô một phép màu nhiệm. Dù chẳng tin lắm vào phép màu nhưng vì không muốn làm cô bé ấy buồn, cô lại thấy mình hành động như một cô nhóc ngày còn nhỏ luôn tin tưởng vào ngày Giáng sinh sẽ có những điều thật đặc biệt xảy đến với những lời mình nguyện cầu.
Phố xá lấp lánh bừng sáng với vô vàn dải màu sắc lung linh của những ánh đèn rực rỡ hai bên đường. Những hình trang trí bông tuyết, cây thông, ông già Noel thi nhau chiếm lĩnh những ô cửa nhỏ bé xinh xinh hay sang trọng hào nhoáng của những cửa hiệu sáng đèn. Tiếng hát “Jingle bell, jingle bell” rộn rã vang lên đây đó ở những con đường đầy ắp người và người của thành phố. Không khí man mác một chút lạnh nhưng chẳng thể hạ nhiệt cho bầu không khí náo nhiệt ở đây.
Len lỏi qua hàng người đông đúc cô khó khăn lắm mới nắm được tay thằng em họ. Vẻ háo hức của đứa lần đầu tiên được đón Giáng sinh ở thành phố và một chút hồi hộp không biết trò bói toán vui vẻ của nhỏ bạn cùng bàn “sẽ gặp một người đặc biệt vào đêm Giáng sinh” liệu có xảy ra không khiến cô hào hứng vô cùng. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một đám bạn đông đúc từ phía sau chạy ùa lên phía trước va vào cô làm cô bị ngã. Bàn tay cô bị giật khỏi tay thằng em một cách thô bạo. Loay hoay mãi vẫn không chen lên được cô hoảng sợ gọi to:
- Lâm ơi!
Nhưng tiếng gọi yếu ớt của cô nhanh chóng chìm nghỉm trong mớ âm thanh hỗn tạp bên ngoài. Đúng lúc cô hoảng sợ đến mức gần như òa khóc thì một bàn tay nắm chặt tay cô kéo đi. Cô cứ theo hướng bàn tay mạnh mẽ phía trước mà băng qua hàng rào người mỗi lúc một đông hơn. Đến lúc đã an toàn bên kia đường cô mới nhận ra một gương mặt nhễ nhại mồ hôi và… lạ hoắc đang nắm tay mình thật chặt. Và khi quay sang nhìn, đôi mắt của người đối diện cũng mở lớn hết cỡ vì ngạc nhiên. Anh chàng lúng túng buông tay cô ra. Thì ra anh ta cũng bị lạc mất cô em gái trong đám đông đó. Lúc ấy lại nghe tiếng gọi tên mình nên anh cứ hùng hổ lôi cô đi mà chẳng hề hay biết là đã nhầm người. Cả hai nhìn nhau rồi bật cười vì cái tình huống oái ăm mình đang mắc vào. Và khi nhận thấy việc quay trở lại đám người đông đúc đó để tìm người là không thể nên cả hai đành phải liên lạc cho người còn lại và ngồi đợi họ tới.
Anh và cô, hai người xa lạ, ngồi cạnh nhau trong bầu không khí náo nhiệt mà Noel mang lại. Dòng người vẫn hối hả nối đuôi nhau đi về phía những khu vực trung tâm đang bị bao phủ bởi vô số ánh đèn màu rực rỡ. Hợp âm của tiếng nhạc, tiếng người trộn lẫn vào nhau thành một thứ âm thanh kì quái. Giữa khung cảnh như thế câu chuyện của cả hai bắt đầu khá e dè. Nhưng có lẽ không khí Giáng sinh rộn ràng cũng khiến lòng người ta vui vẻ. Chẳng mấy chốc câu chuyện đã trở nên thoải mái hơn.
Anh hơn cô ba tuổi, là sinh viên năm cuối của một trường Đại học khá danh tiếng. Mặc dù sinh ra và lớn lên ở đây, năm nào cũng chứng kiến Giáng sinh tưng bừng nhưng năm nào anh cũng ra đường hòa cùng không khí vui vẻ của mọi người:
- Biết đâu anh ăn ở hiền lành tranh thủ đi chúc mừng sinh nhật Chúa và được Chúa thương tình tác thành cho một cô người yêu nào đó thì sao! - Anh mỉm cười thân thiện.
Quên luôn cả lời đe dọa của mẹ và thằng nhóc em họ về những người xa lạ khi gặp phải ở thành phố này cô và anh cùng chia sẻ rất nhiều điều mà có lẽ ở một thời điểm khác cô sẽ chẳng bao giờ làm thế. Những mẩu chuyện thú vị và những tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân tan nhẹ vào trong gió. Họ tự nhiên giống như những người bạn đã quen biết từ lâu. Có lẽ Giáng sinh làm người ta dễ gần gũi và cởi mở với nhau hơn thì phải. Dù gì thì cô cũng chẳng để lại số điện thoại liên lạc với anh nên chẳng cần bận tâm đến việc phải đề phòng làm gì. Nếu quả thật có cái gọi là duyên phận trên đời thì thế nào rồi họ cũng sẽ gặp lại nhau.
Trường cô tuyển ban tổ chức cho một câu lạc bộ tình nguyện trong trường. Cô hăm hở đăng kí tham gia rồi xuất sắc vượt qua hầu hết các vòng loại. Khi đến phần đi thực tế đội của cô được phân công đến làng trẻ em mồ côi SOS. Mải quan sát xung quanh khi nhận ra cô phát hiện mình bị tụt lại khá xa so với đội hình. Trong lúc hối hả bắt kịp mọi người cô đụng phải một người. Cú va chạm đau điếng khiến cô ngã sóng soài. Vừa xấu hổ, vừa ngượng ngập cô cứ cúi gầm mặt xuống đất, cắn môi chờ đợi một trận “lên lớp” nên hồn. Nhưng cuối cùng chẳng có gì ngoài một bàn tay đang chìa ra và một giọng nói ấm áp:
- Khi nào gặp nhau em cũng ở trong tình trạng “xoạc cẳng đo xem đất ngắn dài” nhỉ?
Cô ngượng chín người, mãi mới lí nhí được một câu xin lỗi nhỏ xíu.
- Câu xin lỗi tôi sẽ nhận với điều kiện em đứng lên đã. Em cứ ngồi đó làm người ta tưởng tôi đang “bắt nạt” em đấy!
Cô vụng về nắm lấy bàn tay thân thiện đang chìa về phía mình:
- Em xin… Ah… Ủa…. - Câu xin lỗi đàng hoàng nghiêm chỉnh vừa cất lên được một nửa đã bị sự ngạc nhiên nuốt trọn phần còn lại.
Trái ngược với sự bất ngờ của cô, anh chỉ khẽ mỉm cười:
- Rất vui được gặp em ở đây!
Thì ra anh là tình nguyện viên thường trực ở đây. Những lúc rảnh rỗi hoặc ngày nghỉ anh đến đây tổ chức sinh hoạt cùng mọi người trong làng SOS. Phần do có một chút quen biết, phần do tính cách nhiệt tình thân thiện của mình, anh chia sẻ và hướng dẫn đội của cô thật tận tình. Cô cũng nhanh chóng hòa vào không khí sinh hoạt chung trong mái ấm mình chịu trách nhiệm. Những trò chơi sinh hoạt thường chơi giờ được trưng dụng tối đa. Trái ngược với sự lo lắng ban đầu là sẽ không hòa nhập được với bọn trẻ không ngờ chưa đầy mấy giờ cô và bọn trẻ đã có thể thân thiết với nhau. Cô còn có thể “xúi giục” bọn trẻ chọc phá ngược lại anh. Người con trai có dáng vẻ chín chắn ấy không ngờ cũng biết bày lắm trò trẻ con nghịch ngợm làm cô và mọi người khúc khích cười suốt.
Khi phần trao quà kết thúc, lũ trẻ lưu luyến níu lấy cô không rời. Cô thấy mắt mình rơm rớm, cay cay, khó khăn lắm mới có thể gỡ tay tụi nhỏ đi theo đội mình ra về. Nhưng rồi cô không đi nữa, chỉ ngồi lại trong khuôn viên ngẫm nghĩ về những điều anh đã nói. Nhìn dòng người vẫn tất bật đi lại bên ngoài cô thấy xót xa cho những thân phận mồ côi đang ở đây. Ngoài đó có thể có những người cha người mẹ đang bận rộn lo cho cuộc sống của riêng mình mà vô tâm quên mất máu mủ của mình đang trưởng thành ở đây. Ngoài đó cũng có thể có những người vì mưu sinh, vì bất đắc dĩ mà căn răng đẩy cốt nhục vào chuyện chia lìa. Những giọt nước mắt ấm nóng lặng lẽ rơi vì những người cô chưa từng quen biết. Ai cũng bảo cô lúc nào cũng mau nước mắt. Anh lặng yên tìm đến và ngồi bên cô, nhìn cô khóc. Anh chia sẻ về giấc mơ tình nguyện của mình. Anh muốn được sống và giúp đỡ những người không được may mắn giống như anh.
Lúc anh tiễn cô lên xe buýt trời đã nhập nhoạng tối. Nhưng hình như trong mắt anh cô thấy thật nhiều ánh sáng ấm áp. Cô nghĩ nhiều về anh. Hình ảnh anh vui đùa cùng những đứa trẻ, cách chúng quấn lấy anh khi anh làm trò tự nhiên khiến lòng cô xao xuyến lạ. Không biết lời phán vu vơ của nhỏ bạn linh nghiệm thật hay quả là có chữ duyên trên đời nữa. Lần này cô và anh lại quên để lại số liên lạc. Có lẽ duyên chưa đủ chăng?
Ngày cô vào vòng chung kết, ngoài cổ động viên hội trường còn đông đảo nhiều khách mời. Và tim cô như muốn vỡ tung ra khi thấy anh nháy mắt và vẫy tay chào từ hàng ghế đó. Những vòng thi căng thẳng diễn ra. Vì quá khẩn trương cô đã bộc lộ vài sai sót. Khi biết mình không có tên trong danh sách ban chủ nhiệm, tâm trạng cô như một chiếc xe không phanh lao thẳng xuống dốc. Cô cố gắng để nước mắt không rơi ra từ đôi mắt đã đỏ hoe lúc danh sách chính thức được công bố. Cô cũng lẩn tránh ánh mắt của anh như sợ phải đối mặt với việc cô đã bộc lộ sự kém cỏi trước anh như thế nào. Sân khấu rộn rã tiếng nhạc, tiếng chúc mừng còn cô gượng gạo nở nụ cười rồi nhanh chóng lủi nhanh ra ngoài. Nước mắt vừa tràn khỏi bờ mi thì một cú chạm vai nhẹ nhàng làm cô giật mình. Là anh.Với ánh nhìn thật ấm áp và cảm thông:
- Muốn đi đâu đó không?
Cô gật. Một cách vô thức. Rồi lặng lẽ vẫy xe buýt cùng anh. Cô ngồi cạnh cửa sổ, quay mặt ra ngoài để giấu những giọt nước mắt cứ chực chờ chảy ra:
- Muốn khóc thì cứ khóc đi đừng cố kiềm chế nữa.
Vậy là cô òa ra khóc ngon lành. Anh chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, chìa ra chiếc khăn mùi soa nhỏ. Không nói gì chỉ để mình cô khóc. Xe buýt vắng người nên chẳng ai biết về cảnh tượng lạ lùng này. Mãi đên khi cô thôi thút thít, anh dịu dàng bảo:
- Yêu thương không có thắng hay thua. Em cho đi yêu thương là em đã nhận về giải thưởng của hạnh phúc rồi. Đừng để chuyện này làm ảnh hưởng đến việc em đã làm. Vì dù có hay không việc nằm trong ban chủ nhiệm thì em cũng vẫn sẽ yêu thương người khác mà cô bé!
Cô gật. Rồi cố nở nụ cười nhìn anh. Cả hai cứ liên tục bắt những chuyến xe buýt khác nhau đến những góc phố khác nhau. Khung cảnh bên ngoài thay đổi lần lượt theo những câu chuyện kể của anh. Và hình như nỗi buồn đã theo gió bay đi ra ngoài khung cửa.
Cô hay nghĩ về anh nhiều hơn. Nhật kí cũng xuất hiện hình ảnh anh với mức độ không đếm được. Những câu chuyện của anh, những lời anh nói cô đều ghi khắc vào lòng. Anh không phải chỉ là một kho các câu chuyện thú vị mà còn là một kho từ điển sống luôn có thể trả lời từ những câu hỏi từ nghiêm túc đến bông đùa của nó:
- Anh Lâm, con lợn và con heo khác nhau chỗ nào?
- À, khác nhau ở chỗ heo là “tên” ở nhà còn lợn là “tên” đi học!
Những ngày rãnh rỗi hiếm hoi và đẹp trời cô cùng anh hay leo lên xe buýt để ngắm thành phố hay những lúc lang thang cùng anh qua những con đường đầy hàng cây cổ kính và nghiêm trang, có lúc ngồi đung đưa chân thoải mái mút que kem vừa cướp được từ anh, lúc cười vang vì câu chuyện ngộ nghĩnh hay lặng yên ngồi nghe anh hát, lúc ồn ào bên anh hay khi gục đầu vào vai anh mà say ngủ trên đường về,… đã từng ngày từng ngày in sâu vào tiềm thức. Ngày nó nhận lời yêu anh nó đã tưởng nó đang ở trong một giấc mơ thật diệu kì nào đó.
Ngày cô nói lời chia tay anh, cô đã đau đớn khi nhận ra vẻ thảng thốt trong đôi mắt vốn luôn ấm áp ấy. Cô cố lạnh lùng bước đi dù thật ra chỉ muốn quay lại rồi nhào vào lòng anh mà khóc. Nhưng cô thật sự không thể làm thế! Vì lòng tự trọng của chính mình cô không thể làm thế!
Anh chẳng sai khi sinh ra trong một gia đình giàu có. Anh càng không có lỗi khi vây xung quanh anh có rất nhiều cô gái hoàn hảo và xứng đáng hơn cô. Nhưng anh sống trong trong một ngôi nhà đẹp như cổ tích với hàng rào trắng phủ dây leo xanh trong khi căn nhà chật chội của cô khi mưa còn chỗ dột chỗ ướt. Anh cũng chẳng phải ngộp thở đau đầu với câu hỏi nhàm chán mà mỗi ngày cô luôn tự hỏi mình “hôm nay ăn gì ?”. Cô không muốn bị quấy rầy với những câu nói “đỉa đeo chân hạc”, “không tự lượng sức” mà những cô nàng quanh anh hay mai mỉa. Áp lực của cuộc sống xa nhà, từ học tập đến mưu sinh đã làm cô khó thở rồi nay lại nhận ra sự chênh lệch quá lớn giữa anh và cô - điều mà cô chẳng nhận ra ngay từ đầu- cô lại không có niềm tin bước tới nữa. Cô nhận ra mình kiệt sức.Và cô muốn từ bỏ. Anh không sai. Cô không sai. Nhưng tình cảm của họ liệu có phải là con đường đúng đắn? Cô hoang mang với chính mình. Cô bỏ cuộc. Dù điều đó làm anh và cô đều đau đớn.
Cô không đổi số nhưng cũng không trả lời tin nhắn nào của anh cả. Lặng lẽ đọc rồi lưu lại tất cả. Cô tránh mặt mỗi khi anh tìm gặp. Cho đến lúc anh thôi nhắn tin, thôi tìm gặp nữa cô nghĩ có lẽ anh đã tin vào lời nói dối là đã yêu người khác của cô rồi.
Ngày anh theo một chương trình tình nguyện quốc tế bay ra nước ngoài cô bị kẹt một buổi thuyết trình quan trọng, chẳng thể bỏ được. Mà cho dù không kẹt cô cũng chẳng biết sẽ đối mặt với anh thế nào cả. Bài thuyết trình được khen ngợi thật nhiều nhưng cô lại thấy lòng nặng nề kinh khủng. Và trống rỗng một cách đáng sợ. Cho đến khi ý thức được mình đang làm gì thì cô thấy mình đang ngồi ở sân bay. Cô biết anh đã bay lâu rồi nhưng không hiểu tại sao lại đến đấy. Đôi chân cứ vô thức dẫn cô đến. Cô ngồi yên. Lặng lẽ nhìn dòng người hối hả qua lại. Lặng lẽ khóc.
Ngày tháng miệt mài vùi đầu vào học và làm thêm đã khiến cô chẳng có chút thời gian và tâm trí nào để nghĩ về anh cả. Chỉ thi thoảng đi xe bus, vài mảng kí ức rời rạc ùa về làm lòng cô đau nhói. Chỉ thi thoảng nhìn lên những chiếc Airline kiêu hãnh vụt qua bầu trời cô thơ thẩn tự hỏi lòng trong những cánh bay đó có liệu cánh bay nào chở người mà cô thương?
Những mùa Giáng sinh nối nhau đi qua âm thầm. Cô đã xin vào làm tình nguyện trong làng trẻ SOS. Cô thường đón Giáng sinh cùng bọn trẻ. Chỉ có lúc đó cô mới thấy lòng mình nhẹ nhàng và ấm áp hơn một chút. Rồi cô sẽ đến góc đường ngày xưa, nhìn dòng người hối hả đổ về những khu vực lấp lánh ánh đèn và rộn rã tiếng nhạc. Đêm Chúa giáng trần, mọi thứ an lành và hạnh phúc. Nhưng cô vẫn thấy khoảng trống trong tim mình. Bao nhiêu mùa Giáng sinh đi qua là bao nhiêu lời yêu cô đã từ chối, chỉ để một mình một bóng lẻ loi trong những ngày thế gian tràn đầy hân hoan và yêu thương này. Còn anh, có đang tay trong tay cùng người ta dạo phố?
Lại một mùa Giáng sinh nữa. Mọi người rộn ràng kéo nhau ra đường. Năm nay Giáng sinh của bọn trẻ tưng bừng hơn vì có một nhà tài trợ hào phóng nào đó tặng quà cho làng trẻ. Nghe nói người ấy hồi xưa cũng là một tình nguyện viên. Cô lơ đãng nghe thấy mọi người nói thế. Sau khi chơi đùa và phát quà xong, theo thói quen cô lại đến góc đường ấy. Cô ngậm ngùi nhìn những kẻ có đôi đang hạnh phúc tay trong tay nhau. Cô đan tay vào nhau, nhắm mắt thì thầm điều ước khi cô bé mặc váy thiên thần bên cạnh hứa mang lại cho cô một phép màu nhiệm. Dù chẳng tin lắm vào phép màu nhưng vì không muốn làm cô bé ấy buồn, cô lại thấy mình hành động như một cô nhóc ngày còn nhỏ luôn tin tưởng vào ngày Giáng sinh sẽ có những điều thật đặc biệt xảy đến với những lời mình nguyện cầu.
Trời lạnh. Giáng sinh năm nay lạnh hơn mấy năm trước và cô vừa nhận ra mình đã quên áo khoác chỗ làng trẻ. Vậy là cô hòa vào đám đông như một cách xua đi cái lạnh trong người và mang lại chút ấm áp trong tim. Đám đông đột ngột dồn lên trước xô cô ngã chúi xuống đất. Cánh tay yếu ớt khó nhọc đang cố vươn lên đột ngột bị một bàn tay khác nắm chặt và lôi đi. Đến lúc hoàn hồn cô mới ngẩng đầu lên nhìn. Một gương mặt mà cô từng mơ thấy không biết bao nhiêu lần… Là anh. Đang mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt rạng rỡ và ấm áp:
- Anh đã cố làm nhiều việc tốt để xin ông già Noel một món quà. Món quà anh cần cao 1m6, vừa ngốc lại hay khóc nhè, thích ăn kem nhưng lại sợ lạnh, vừa đáng yêu nhưng cũng rất đáng ghét. Và ông ấy bảo anh tới đây…
Cô bàng hoàng nhìn anh và chiếc áo khoác của mình trên tay anh, đôi mắt đã ngân ngấn nước:
- Thật ra anh đã đi theo em từ làng trẻ cơ. Phải “hối lộ” ghê lắm để tụi nhóc không tiết lộ là anh đã về đấy! Anh đi theo em suốt từ làng trẻ kìa. Trời lạnh rồi mà sao em không biết lo cho mình gì hết. Phố xa đông thế này em…
Cô nhào vào lòng anh, cắt ngang lời anh nói. Nước mắt tràn mi nhưng lại mỉm cười hạnh phúc. Bây giờ thì cô tin trên đời có cái gọi là phép màu. Và có lẽ phép màu của Giáng sinh đã ở lại với cả cô và anh rồi…
Lại một mùa Giáng sinh nữa. Cô ngậm ngùi nhìn những kẻ có đôi đang hạnh phúc tay trong tay nhau. Cô đan tay vào nhau, nhắm mắt thì thầm điều ước khi cô bé mặc váy thiên thần bên cạnh hứa mang lại cho cô một phép màu nhiệm. Dù chẳng tin lắm vào phép màu nhưng vì không muốn làm cô bé ấy buồn, cô lại thấy mình hành động như một cô nhóc ngày còn nhỏ luôn tin tưởng vào ngày Giáng sinh sẽ có những điều thật đặc biệt xảy đến với những lời mình nguyện cầu.
Phố xá lấp lánh bừng sáng với vô vàn dải màu sắc lung linh của những ánh đèn rực rỡ hai bên đường. Những hình trang trí bông tuyết, cây thông, ông già Noel thi nhau chiếm lĩnh những ô cửa nhỏ bé xinh xinh hay sang trọng hào nhoáng của những cửa hiệu sáng đèn. Tiếng hát “Jingle bell, jingle bell” rộn rã vang lên đây đó ở những con đường đầy ắp người và người của thành phố. Không khí man mác một chút lạnh nhưng chẳng thể hạ nhiệt cho bầu không khí náo nhiệt ở đây.
Len lỏi qua hàng người đông đúc cô khó khăn lắm mới nắm được tay thằng em họ. Vẻ háo hức của đứa lần đầu tiên được đón Giáng sinh ở thành phố và một chút hồi hộp không biết trò bói toán vui vẻ của nhỏ bạn cùng bàn “sẽ gặp một người đặc biệt vào đêm Giáng sinh” liệu có xảy ra không khiến cô hào hứng vô cùng. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một đám bạn đông đúc từ phía sau chạy ùa lên phía trước va vào cô làm cô bị ngã. Bàn tay cô bị giật khỏi tay thằng em một cách thô bạo. Loay hoay mãi vẫn không chen lên được cô hoảng sợ gọi to:
- Lâm ơi!
Nhưng tiếng gọi yếu ớt của cô nhanh chóng chìm nghỉm trong mớ âm thanh hỗn tạp bên ngoài. Đúng lúc cô hoảng sợ đến mức gần như òa khóc thì một bàn tay nắm chặt tay cô kéo đi. Cô cứ theo hướng bàn tay mạnh mẽ phía trước mà băng qua hàng rào người mỗi lúc một đông hơn. Đến lúc đã an toàn bên kia đường cô mới nhận ra một gương mặt nhễ nhại mồ hôi và… lạ hoắc đang nắm tay mình thật chặt. Và khi quay sang nhìn, đôi mắt của người đối diện cũng mở lớn hết cỡ vì ngạc nhiên. Anh chàng lúng túng buông tay cô ra. Thì ra anh ta cũng bị lạc mất cô em gái trong đám đông đó. Lúc ấy lại nghe tiếng gọi tên mình nên anh cứ hùng hổ lôi cô đi mà chẳng hề hay biết là đã nhầm người. Cả hai nhìn nhau rồi bật cười vì cái tình huống oái ăm mình đang mắc vào. Và khi nhận thấy việc quay trở lại đám người đông đúc đó để tìm người là không thể nên cả hai đành phải liên lạc cho người còn lại và ngồi đợi họ tới.
Anh và cô, hai người xa lạ, ngồi cạnh nhau trong bầu không khí náo nhiệt mà Noel mang lại. Dòng người vẫn hối hả nối đuôi nhau đi về phía những khu vực trung tâm đang bị bao phủ bởi vô số ánh đèn màu rực rỡ. Hợp âm của tiếng nhạc, tiếng người trộn lẫn vào nhau thành một thứ âm thanh kì quái. Giữa khung cảnh như thế câu chuyện của cả hai bắt đầu khá e dè. Nhưng có lẽ không khí Giáng sinh rộn ràng cũng khiến lòng người ta vui vẻ. Chẳng mấy chốc câu chuyện đã trở nên thoải mái hơn.
Anh hơn cô ba tuổi, là sinh viên năm cuối của một trường Đại học khá danh tiếng. Mặc dù sinh ra và lớn lên ở đây, năm nào cũng chứng kiến Giáng sinh tưng bừng nhưng năm nào anh cũng ra đường hòa cùng không khí vui vẻ của mọi người:
- Biết đâu anh ăn ở hiền lành tranh thủ đi chúc mừng sinh nhật Chúa và được Chúa thương tình tác thành cho một cô người yêu nào đó thì sao! - Anh mỉm cười thân thiện.
Quên luôn cả lời đe dọa của mẹ và thằng nhóc em họ về những người xa lạ khi gặp phải ở thành phố này cô và anh cùng chia sẻ rất nhiều điều mà có lẽ ở một thời điểm khác cô sẽ chẳng bao giờ làm thế. Những mẩu chuyện thú vị và những tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân tan nhẹ vào trong gió. Họ tự nhiên giống như những người bạn đã quen biết từ lâu. Có lẽ Giáng sinh làm người ta dễ gần gũi và cởi mở với nhau hơn thì phải. Dù gì thì cô cũng chẳng để lại số điện thoại liên lạc với anh nên chẳng cần bận tâm đến việc phải đề phòng làm gì. Nếu quả thật có cái gọi là duyên phận trên đời thì thế nào rồi họ cũng sẽ gặp lại nhau.
*
Trường cô tuyển ban tổ chức cho một câu lạc bộ tình nguyện trong trường. Cô hăm hở đăng kí tham gia rồi xuất sắc vượt qua hầu hết các vòng loại. Khi đến phần đi thực tế đội của cô được phân công đến làng trẻ em mồ côi SOS. Mải quan sát xung quanh khi nhận ra cô phát hiện mình bị tụt lại khá xa so với đội hình. Trong lúc hối hả bắt kịp mọi người cô đụng phải một người. Cú va chạm đau điếng khiến cô ngã sóng soài. Vừa xấu hổ, vừa ngượng ngập cô cứ cúi gầm mặt xuống đất, cắn môi chờ đợi một trận “lên lớp” nên hồn. Nhưng cuối cùng chẳng có gì ngoài một bàn tay đang chìa ra và một giọng nói ấm áp:
- Khi nào gặp nhau em cũng ở trong tình trạng “xoạc cẳng đo xem đất ngắn dài” nhỉ?
Cô ngượng chín người, mãi mới lí nhí được một câu xin lỗi nhỏ xíu.
- Câu xin lỗi tôi sẽ nhận với điều kiện em đứng lên đã. Em cứ ngồi đó làm người ta tưởng tôi đang “bắt nạt” em đấy!
Cô vụng về nắm lấy bàn tay thân thiện đang chìa về phía mình:
- Em xin… Ah… Ủa…. - Câu xin lỗi đàng hoàng nghiêm chỉnh vừa cất lên được một nửa đã bị sự ngạc nhiên nuốt trọn phần còn lại.
Trái ngược với sự bất ngờ của cô, anh chỉ khẽ mỉm cười:
- Rất vui được gặp em ở đây!
Thì ra anh là tình nguyện viên thường trực ở đây. Những lúc rảnh rỗi hoặc ngày nghỉ anh đến đây tổ chức sinh hoạt cùng mọi người trong làng SOS. Phần do có một chút quen biết, phần do tính cách nhiệt tình thân thiện của mình, anh chia sẻ và hướng dẫn đội của cô thật tận tình. Cô cũng nhanh chóng hòa vào không khí sinh hoạt chung trong mái ấm mình chịu trách nhiệm. Những trò chơi sinh hoạt thường chơi giờ được trưng dụng tối đa. Trái ngược với sự lo lắng ban đầu là sẽ không hòa nhập được với bọn trẻ không ngờ chưa đầy mấy giờ cô và bọn trẻ đã có thể thân thiết với nhau. Cô còn có thể “xúi giục” bọn trẻ chọc phá ngược lại anh. Người con trai có dáng vẻ chín chắn ấy không ngờ cũng biết bày lắm trò trẻ con nghịch ngợm làm cô và mọi người khúc khích cười suốt.
Khi phần trao quà kết thúc, lũ trẻ lưu luyến níu lấy cô không rời. Cô thấy mắt mình rơm rớm, cay cay, khó khăn lắm mới có thể gỡ tay tụi nhỏ đi theo đội mình ra về. Nhưng rồi cô không đi nữa, chỉ ngồi lại trong khuôn viên ngẫm nghĩ về những điều anh đã nói. Nhìn dòng người vẫn tất bật đi lại bên ngoài cô thấy xót xa cho những thân phận mồ côi đang ở đây. Ngoài đó có thể có những người cha người mẹ đang bận rộn lo cho cuộc sống của riêng mình mà vô tâm quên mất máu mủ của mình đang trưởng thành ở đây. Ngoài đó cũng có thể có những người vì mưu sinh, vì bất đắc dĩ mà căn răng đẩy cốt nhục vào chuyện chia lìa. Những giọt nước mắt ấm nóng lặng lẽ rơi vì những người cô chưa từng quen biết. Ai cũng bảo cô lúc nào cũng mau nước mắt. Anh lặng yên tìm đến và ngồi bên cô, nhìn cô khóc. Anh chia sẻ về giấc mơ tình nguyện của mình. Anh muốn được sống và giúp đỡ những người không được may mắn giống như anh.
Lúc anh tiễn cô lên xe buýt trời đã nhập nhoạng tối. Nhưng hình như trong mắt anh cô thấy thật nhiều ánh sáng ấm áp. Cô nghĩ nhiều về anh. Hình ảnh anh vui đùa cùng những đứa trẻ, cách chúng quấn lấy anh khi anh làm trò tự nhiên khiến lòng cô xao xuyến lạ. Không biết lời phán vu vơ của nhỏ bạn linh nghiệm thật hay quả là có chữ duyên trên đời nữa. Lần này cô và anh lại quên để lại số liên lạc. Có lẽ duyên chưa đủ chăng?
Ngày cô vào vòng chung kết, ngoài cổ động viên hội trường còn đông đảo nhiều khách mời. Và tim cô như muốn vỡ tung ra khi thấy anh nháy mắt và vẫy tay chào từ hàng ghế đó. Những vòng thi căng thẳng diễn ra. Vì quá khẩn trương cô đã bộc lộ vài sai sót. Khi biết mình không có tên trong danh sách ban chủ nhiệm, tâm trạng cô như một chiếc xe không phanh lao thẳng xuống dốc. Cô cố gắng để nước mắt không rơi ra từ đôi mắt đã đỏ hoe lúc danh sách chính thức được công bố. Cô cũng lẩn tránh ánh mắt của anh như sợ phải đối mặt với việc cô đã bộc lộ sự kém cỏi trước anh như thế nào. Sân khấu rộn rã tiếng nhạc, tiếng chúc mừng còn cô gượng gạo nở nụ cười rồi nhanh chóng lủi nhanh ra ngoài. Nước mắt vừa tràn khỏi bờ mi thì một cú chạm vai nhẹ nhàng làm cô giật mình. Là anh.Với ánh nhìn thật ấm áp và cảm thông:
- Muốn đi đâu đó không?
Cô gật. Một cách vô thức. Rồi lặng lẽ vẫy xe buýt cùng anh. Cô ngồi cạnh cửa sổ, quay mặt ra ngoài để giấu những giọt nước mắt cứ chực chờ chảy ra:
- Muốn khóc thì cứ khóc đi đừng cố kiềm chế nữa.
Vậy là cô òa ra khóc ngon lành. Anh chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, chìa ra chiếc khăn mùi soa nhỏ. Không nói gì chỉ để mình cô khóc. Xe buýt vắng người nên chẳng ai biết về cảnh tượng lạ lùng này. Mãi đên khi cô thôi thút thít, anh dịu dàng bảo:
- Yêu thương không có thắng hay thua. Em cho đi yêu thương là em đã nhận về giải thưởng của hạnh phúc rồi. Đừng để chuyện này làm ảnh hưởng đến việc em đã làm. Vì dù có hay không việc nằm trong ban chủ nhiệm thì em cũng vẫn sẽ yêu thương người khác mà cô bé!
Cô gật. Rồi cố nở nụ cười nhìn anh. Cả hai cứ liên tục bắt những chuyến xe buýt khác nhau đến những góc phố khác nhau. Khung cảnh bên ngoài thay đổi lần lượt theo những câu chuyện kể của anh. Và hình như nỗi buồn đã theo gió bay đi ra ngoài khung cửa.
Cô hay nghĩ về anh nhiều hơn. Nhật kí cũng xuất hiện hình ảnh anh với mức độ không đếm được. Những câu chuyện của anh, những lời anh nói cô đều ghi khắc vào lòng. Anh không phải chỉ là một kho các câu chuyện thú vị mà còn là một kho từ điển sống luôn có thể trả lời từ những câu hỏi từ nghiêm túc đến bông đùa của nó:
- Anh Lâm, con lợn và con heo khác nhau chỗ nào?
- À, khác nhau ở chỗ heo là “tên” ở nhà còn lợn là “tên” đi học!
Những ngày rãnh rỗi hiếm hoi và đẹp trời cô cùng anh hay leo lên xe buýt để ngắm thành phố hay những lúc lang thang cùng anh qua những con đường đầy hàng cây cổ kính và nghiêm trang, có lúc ngồi đung đưa chân thoải mái mút que kem vừa cướp được từ anh, lúc cười vang vì câu chuyện ngộ nghĩnh hay lặng yên ngồi nghe anh hát, lúc ồn ào bên anh hay khi gục đầu vào vai anh mà say ngủ trên đường về,… đã từng ngày từng ngày in sâu vào tiềm thức. Ngày nó nhận lời yêu anh nó đã tưởng nó đang ở trong một giấc mơ thật diệu kì nào đó.
*
Ngày cô nói lời chia tay anh, cô đã đau đớn khi nhận ra vẻ thảng thốt trong đôi mắt vốn luôn ấm áp ấy. Cô cố lạnh lùng bước đi dù thật ra chỉ muốn quay lại rồi nhào vào lòng anh mà khóc. Nhưng cô thật sự không thể làm thế! Vì lòng tự trọng của chính mình cô không thể làm thế!
Anh chẳng sai khi sinh ra trong một gia đình giàu có. Anh càng không có lỗi khi vây xung quanh anh có rất nhiều cô gái hoàn hảo và xứng đáng hơn cô. Nhưng anh sống trong trong một ngôi nhà đẹp như cổ tích với hàng rào trắng phủ dây leo xanh trong khi căn nhà chật chội của cô khi mưa còn chỗ dột chỗ ướt. Anh cũng chẳng phải ngộp thở đau đầu với câu hỏi nhàm chán mà mỗi ngày cô luôn tự hỏi mình “hôm nay ăn gì ?”. Cô không muốn bị quấy rầy với những câu nói “đỉa đeo chân hạc”, “không tự lượng sức” mà những cô nàng quanh anh hay mai mỉa. Áp lực của cuộc sống xa nhà, từ học tập đến mưu sinh đã làm cô khó thở rồi nay lại nhận ra sự chênh lệch quá lớn giữa anh và cô - điều mà cô chẳng nhận ra ngay từ đầu- cô lại không có niềm tin bước tới nữa. Cô nhận ra mình kiệt sức.Và cô muốn từ bỏ. Anh không sai. Cô không sai. Nhưng tình cảm của họ liệu có phải là con đường đúng đắn? Cô hoang mang với chính mình. Cô bỏ cuộc. Dù điều đó làm anh và cô đều đau đớn.
Cô không đổi số nhưng cũng không trả lời tin nhắn nào của anh cả. Lặng lẽ đọc rồi lưu lại tất cả. Cô tránh mặt mỗi khi anh tìm gặp. Cho đến lúc anh thôi nhắn tin, thôi tìm gặp nữa cô nghĩ có lẽ anh đã tin vào lời nói dối là đã yêu người khác của cô rồi.
Ngày anh theo một chương trình tình nguyện quốc tế bay ra nước ngoài cô bị kẹt một buổi thuyết trình quan trọng, chẳng thể bỏ được. Mà cho dù không kẹt cô cũng chẳng biết sẽ đối mặt với anh thế nào cả. Bài thuyết trình được khen ngợi thật nhiều nhưng cô lại thấy lòng nặng nề kinh khủng. Và trống rỗng một cách đáng sợ. Cho đến khi ý thức được mình đang làm gì thì cô thấy mình đang ngồi ở sân bay. Cô biết anh đã bay lâu rồi nhưng không hiểu tại sao lại đến đấy. Đôi chân cứ vô thức dẫn cô đến. Cô ngồi yên. Lặng lẽ nhìn dòng người hối hả qua lại. Lặng lẽ khóc.
*
Ngày tháng miệt mài vùi đầu vào học và làm thêm đã khiến cô chẳng có chút thời gian và tâm trí nào để nghĩ về anh cả. Chỉ thi thoảng đi xe bus, vài mảng kí ức rời rạc ùa về làm lòng cô đau nhói. Chỉ thi thoảng nhìn lên những chiếc Airline kiêu hãnh vụt qua bầu trời cô thơ thẩn tự hỏi lòng trong những cánh bay đó có liệu cánh bay nào chở người mà cô thương?
Những mùa Giáng sinh nối nhau đi qua âm thầm. Cô đã xin vào làm tình nguyện trong làng trẻ SOS. Cô thường đón Giáng sinh cùng bọn trẻ. Chỉ có lúc đó cô mới thấy lòng mình nhẹ nhàng và ấm áp hơn một chút. Rồi cô sẽ đến góc đường ngày xưa, nhìn dòng người hối hả đổ về những khu vực lấp lánh ánh đèn và rộn rã tiếng nhạc. Đêm Chúa giáng trần, mọi thứ an lành và hạnh phúc. Nhưng cô vẫn thấy khoảng trống trong tim mình. Bao nhiêu mùa Giáng sinh đi qua là bao nhiêu lời yêu cô đã từ chối, chỉ để một mình một bóng lẻ loi trong những ngày thế gian tràn đầy hân hoan và yêu thương này. Còn anh, có đang tay trong tay cùng người ta dạo phố?
Lại một mùa Giáng sinh nữa. Mọi người rộn ràng kéo nhau ra đường. Năm nay Giáng sinh của bọn trẻ tưng bừng hơn vì có một nhà tài trợ hào phóng nào đó tặng quà cho làng trẻ. Nghe nói người ấy hồi xưa cũng là một tình nguyện viên. Cô lơ đãng nghe thấy mọi người nói thế. Sau khi chơi đùa và phát quà xong, theo thói quen cô lại đến góc đường ấy. Cô ngậm ngùi nhìn những kẻ có đôi đang hạnh phúc tay trong tay nhau. Cô đan tay vào nhau, nhắm mắt thì thầm điều ước khi cô bé mặc váy thiên thần bên cạnh hứa mang lại cho cô một phép màu nhiệm. Dù chẳng tin lắm vào phép màu nhưng vì không muốn làm cô bé ấy buồn, cô lại thấy mình hành động như một cô nhóc ngày còn nhỏ luôn tin tưởng vào ngày Giáng sinh sẽ có những điều thật đặc biệt xảy đến với những lời mình nguyện cầu.
Trời lạnh. Giáng sinh năm nay lạnh hơn mấy năm trước và cô vừa nhận ra mình đã quên áo khoác chỗ làng trẻ. Vậy là cô hòa vào đám đông như một cách xua đi cái lạnh trong người và mang lại chút ấm áp trong tim. Đám đông đột ngột dồn lên trước xô cô ngã chúi xuống đất. Cánh tay yếu ớt khó nhọc đang cố vươn lên đột ngột bị một bàn tay khác nắm chặt và lôi đi. Đến lúc hoàn hồn cô mới ngẩng đầu lên nhìn. Một gương mặt mà cô từng mơ thấy không biết bao nhiêu lần… Là anh. Đang mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt rạng rỡ và ấm áp:
- Anh đã cố làm nhiều việc tốt để xin ông già Noel một món quà. Món quà anh cần cao 1m6, vừa ngốc lại hay khóc nhè, thích ăn kem nhưng lại sợ lạnh, vừa đáng yêu nhưng cũng rất đáng ghét. Và ông ấy bảo anh tới đây…
Cô bàng hoàng nhìn anh và chiếc áo khoác của mình trên tay anh, đôi mắt đã ngân ngấn nước:
- Thật ra anh đã đi theo em từ làng trẻ cơ. Phải “hối lộ” ghê lắm để tụi nhóc không tiết lộ là anh đã về đấy! Anh đi theo em suốt từ làng trẻ kìa. Trời lạnh rồi mà sao em không biết lo cho mình gì hết. Phố xa đông thế này em…
Cô nhào vào lòng anh, cắt ngang lời anh nói. Nước mắt tràn mi nhưng lại mỉm cười hạnh phúc. Bây giờ thì cô tin trên đời có cái gọi là phép màu. Và có lẽ phép màu của Giáng sinh đã ở lại với cả cô và anh rồi…
Truyện ngắn sưu tầm
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment