Lối không nhau
Saturday, December 29, 2012
Anh vẫn yêu Cô nhưng trong lòng thấy mênh mông như đứng trước bờ vực thẳm của sự thay đổi. Chính anh muốn mình thay đổi và anh không thể giữ Cô bên mình mãi. Có điều gì đó trong anh gào thét, anh không muốn quay sang Cô khi cái nội tại trong anh đang mâu thuẫn. Anh muốn ra đi và anh cần chia tay với Cô. Anh nghĩ vậy.
***
Gom tất cả giấy nằm bừa bộn trên bàn bỏ vào hộc, anh đóng mạnh tay rồi ngồi thừ ra nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính đang tắt. Đến lúc phải kết thúc một ngày dài. Theo thói quen, anh bật nắp địên thoại lên dù biết rằng chẳng hề có tin nhắn nào mới, không có cuộc gọi nào lỡ, chỉ là thói quen mà thôi. Cũng thói quen, anh mở hộp thư tin nhắn. Hộp thư đến còn lại 03 tin từ Minh, tin nhắn chúc ngủ ngon từ hôm qua và vài dòng đùa cợt. Anh chọn Delete all cho tin nhắn đến. Lần lựơt truợt xuống những cái tên trong danh bạ mong kiếm một cái tên nào đó vừa quen vừa lâu rồi không liên lạc, cũng chẳng biết để làm gì, chỉ như một cách giết thời gian quên đi cái khí trời Sài Gòn về chiều nhiều xe và đầy nghẹt tiếng ồn. Bất chợt ngón tay cái anh dừng lại.
Đã lâu rồi anh không gọi cho Cô. Từ bao giờ cho lần cuối cùng anh không nhớ nữa. Chỉ có Cô vẫn hay gọi hoặc nhắn tin cho anh. Cũng lâu rồi Cô không làm vậy nữa. Có lẽ anh quen với việc đó rồi nên khi yêu dù không ít lần nhớ đến Cô nhưng anh vẫn thường đợi những tin nhắn hay cuộc gọi từ Cô vì anh biết chắc chắn thế nào Cô cũng làm thế.
Ngay sau khi anh nói lời chia tay, thỉnh thoảng Cô vẫn giữ thói quen nhắn tin cho anh mỗi đêm hoặc gọi cho anh khi đi làm về. Những lúc ấy chỉ nói với nhau những chuyện huyên thuyên, đến một lúc tự thấy không còn cho nhau sự đồng điệu nào chung nên cũng không kéo dài cuộc nói chuyện. Sự xa lạ từ đâu tìm đến, vứt những thói quen đi xa. Đôi khi anh thấy hơi khó chịu khi bắt máy, cũng không biết phải nói với nhau điều gì. Ngày truớc khi yêu nhau, hai đứa có thể nói với nhau đủ thứ mà không thấy chán, nhưng về sau anh thấy nhàm khi nghe bất kì điều gì từ Cô. Anh thấy nhạt thếch cho những lời nhõng nhẽo của Cô mà trước kia anh rất thích. Cả những thói quen lạ lùng của Cô cũng có thể khiến anh bực bội và cáu gắt. Anh không hiểu tại sao với chính mình nữa. Đó là dấu hiệu ra đi của một tình yêu sao?
Cô vẫn luôn nồng nhiệt với anh. Cô gọi hỏi thăm anh hằng ngày khi anh đi công tác xa. Cô nhắn tin nhắc nhở anh nhớ mang áo mưa theo khi mùa mưa đến. Vẫn bằng thái độ nhẹ nhàng nhất và chu đáo nhất, Cô quan tâm đến anh bằng một tình yêu tinh nguyên như nào mới quen. Nhưng sao anh thấy bực bội với Cô, với cách cư xử đó, ngày qua ngày. Anh bắt đầu những cuộc điện thoại từ Cô bằng câu nói "Có chuyện gì không?" một cách khô khan và chát nghét. Anh thấy mình độc ác và nhẫn tâm, căm giận chính mình và với Cô. Anh quyết định chia tay dù biết Cô còn yêu anh nhiều lắm. Anh vẫn yêu Cô nhưng trong lòng thấy mênh mông như đứng trước bờ vực thẳm của sự thay đổi. Chính anh muốn mình thay đổi và anh không thể giữ Cô bên mình mãi. Có điều gì đó trong anh gào thét, anh không muốn quay sang Cô khi cái nội tại trong anh đang mâu thuẫn. Anh muốn ra đi và anh cần chia tay với Cô. Anh nghĩ vậy.
Ngày chia tay Cô không khóc. Cô cũng không cười, dù là nhếch mép. Đôi mắt Cô nhìn xa xăm, anh cảm giác như nó chứa cả một sa mạc đang trong cơn lốc cát. Có cái gì đó rất xa xôi nhưng cũng rất mãnh liệt, nó có thể cuốn người ta vào vòng xóay ấy rồi nghiền nát người ta trong đó thành từng mảnh vụn. Giọng Cô đều đều, như những lời thốt ra là những hạt suơng, lờn vờn và chẳng bay lên được, nặng trĩu. Anh cảm giác như những lời nói thoát ra mang theo hơi nước để rồi Cô giữ lại cho riêng mình một sự hoang sơ và khô khốc. Ngay lúc ấy anh nghĩ đến Minh, anh quen Minh được khoảng 1 tháng qua sự giới thiệu của một người bạn.
Minh khác Cô nhiều. Minh bốc đồng và đôi khi hơi mạnh miệng, là con gái thành phố nên trong cách nói năng ít nhiều Minh hơi xốc nổi. Anh vẫn thuờng ngầm so sánh Minh với Cô khi hai người đi chơi chung. Chẳng tìm thấy điểm đồng nào giữa hai người ngoài việc cả hai đều là giới nữ. Nhưng thời gian quen với Minh làm anh thích thú. Có thể là cảm giác mới lạ. Minh như làn gió lạ thổi ào vào cuộc sống của anh vốn bình lặng bên Cô. Anh thấy đầu mình căng ra, vì những lời Cô nói hay vì hình ảnh Minh lờn vờn, anh không rõ. Có lẽ là cả hai.
***
Thay vì là tiếng chuông đổ dài là tiếng ò í e báo không liên lạc đựơc. Anh chau mày. Trước giờ chưa bao giờ thuê bao của Cô trong tình trạng không liên lạc đuợc. Cô luôn cẩn thận sạc đầy pin trước khi ra ngoài và luôn trong tư thế sẵn sàng bắt máy các cuộc gọi đến. Tiếng báo của tổng đài làm anh ngạc nhiên và chút bực bội.
Hay là Cô đổi số?
Anh thử bấm lại số máy ấy một cách cáu gắt. Đứng trước bãi đậu xe anh đưa điện thoại lên tai và mày cau lại. Lần này là tiếng nhạc chờ, giọng nữ ca sĩ nghe da diết " Và rồi một ngày ngồi mãi nhớ về anh, một ngừoi tuyệt vời hiện hữu trong tim em, một nguời tình cờ làm trái tim của em bật khóc khi mỗi đêm về..." Anh nghe tim mình đánh liên hồi, như cảm giác hồi còn đi học mỗi lần chuẩn bị vào thi, có cái gì đó bóp nghẹn lấy tim mình.
- Alo.
- Ừ. Em hả? Anh đây.
- Gọi em có chuyện gì không? – lại một lần nữa anh nghe rõ tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lòng ngực. Câu nói ấy anh vẫn thuờng nói với Cô ngày trước
- Em tan giờ làm chưa? Đang làm gì vậy?
- Em đang làm cho xong một số việc. Vẫn còn ở công ty. Sao vậy anh?
- Mình gặp nhau chút. Đuợc không? – anh cảm giác mình đang hồi hộp, như sợ rằng lời đề nghị của một thằng nhóc mới lớn với cô bé nó thích sẽ bị từ chối.
- Anh ghé đón em nhé. Sáng nay em hơi mệt nên nhờ bạn rước đi làm.
- Anh đến ngay.
Luống cuống. Anh không hiểu tại sao nữa. Nửa như mong chờ nửa như sợ đánh mất.
Café chiều. Cô ngồi đối diện anh, tươi trẻ với lớp trang điểm nhẹ. Nhưng sao anh vẫn có cảm giác lờn vờn đâu đó chút hoang sơ, một thứ gì đó đã ra đi, là gì thì anh chịu. Cô nhìn anh bằng cái nhìn trống vắng nhất. Quán cũ, nơi hai ngừơi vẫn thuờng ghé, anh không nhớ tại sao Cô hay chọn quán này, có lần anh đã cảm thấy bực bội với Cô vì có hằng trăm quán trong thành phố hơn 07 triệu dân này sao Cô cứ nhất quyết bắt anh chở đến quán này. Những lần ấy Cô chỉ cười. Những ô cửa đỏ, những chậu hoa bày dọc lối đi và những khu dành cho khách bằng gỗ, chỉ có vậy.
- Cho em một cacao nóng. – Cô quay sang cười cùng ngưòi phục vụ, giữ nguyên nụ cười ấy, Cô quay sang anh – Anh dạo này thế nào? Bận lắm không?
- Tùy ngày thôi.
- Hôm nay anh bận lắm đúng không? – cô nhấm chút nứơc lọc rồi nhoẻn nụ cừơi
Cô luôn làm anh ngạc nhiên về những sự thật không thể chối bỏ mà chẳng ai nói ra, vậy mà Cô lại biết.
- Sao em biết?
Em đã từng yêu anh mà. Điều đó đâu phải là bí mật gì. Hôm truớc em có thấy anh trong Vincom, vì cũng bận nên em không đến chào.
Vincom? Hồi nào nhỉ? – anh căng não ra, cố nặn kí ức cho nó trôi về miền nào đó gắn với chữ Vincom. Chẳng lẽ là lần anh bị Minh kéo hết hàng này qua hàng khác trong Vincom một buổi tối tháng trúơc chỉ để kiếm cho bằng được bộ váy đi đám cưới bạn Minh?
- Cách đây không lâu. Minh nhìn xinh. – Cô cừơi.
Dùơng như chẳng có gì giấu đuợc Cô. Anh cũng không rõ tại sao Cô biết Minh, không hiểu Cô đã biết chuyện ấy như thế nào, và Cô đã ra sao khi biết tất cả những chuyện về anh mà không nói ra. Anh rối bời.
- Em nhìn xanh xao quá. Không khỏe sao?
- Em vừa xuất viện.
- Xuất viện? Bị gì mà xuất viện? Sao không gọi cho anh?
- Ừ. Chút bệnh vặt thôi, hì. – cô lại cừơi, nhưng rõ ràng đó là một nụ cừời lịch sự. Cô nhìn anh - Gọi anh để làm gì?
Câu hỏi ấy trôi bềnh bồng. Anh hỏi mà không tìm cho chính mình một lý do nào cụ thể. Rõ ràng Cô chẳng trách anh một lời mà sao anh thấy lòng đắng nghẹn. Café pha đậm quá chăng? Chắc chắn là không.
***
Cô.
Những việc cuối cùng cho việc thu xếp đã xong, mọi thứ đã đuợc gói ghém gọn gàng. Căn phòng của Cô giờ chỉ còn lại không gian đầy khí, như ngày đầu tiên Cô dọn đến. Chỉ có cảm giác là khác. Nó trở nên thân thuơng với Cô từ lúc nào, giờ ra đi thấy lòng hơi luyến tiếc. Ngày ấy, khi còn yêu nhau, mỗi ngày cuối tuần anh hay ghé, cùng Cô nấu ăn và tận huởng trọn ngày trong tiếng cười. Vô cảm.
Cô không tìm thấy một lý do để tình yêu ra đi. Chỉ biết ngay lúc nó đang lớn dần trong Cô thì anh lại muốn chia tay. Có thể nào vì người ta yêu nhau quá nên họ không thể giữ nhau bên mình. Ra đi là một trong những cách yêu? Cô lao vào công việc như một con quái thú tìm thấy một miếng mồi béo. Chính trong công việc Cô trở thành người sôi nổi hơn nhưng cũng gom về cho mình những khoảng lặng nhiều hơn khi trở về sau giờ làm. Cô thích nghi khá nhanh với cảm giác không anh, nhủ lòng rằng mình có thể sống tốt mà không có anh. Mỗi sáng Cô nghiền ngẫm từng lời của "I've learned to walk alone", và tự có thể cười cho mình. Có ai có thể bên ai cả đời?
Công ty mẹ đề nghị cử một nhân viên ra Hà Nội công tác 06 tháng với mức lương gấp rưỡi. Mọi người trong công ty bàn tán. Vấn đề không chỉ vì lương hậu hĩnh mà còn vì ai sẽ có thể đi công tác 06 tháng. Sáu tháng không phải là ngắn và nó thật sự dài cho bất kì ai đang yêu, đang có gia đình. Cuối cùng người đựơc đề cử là Cô. Cô không bận bịu gia đình, chưa con, chưa chồng và vừa trải qua một cuộc chấn động trong lòng. Đi xa lúc này là thích hợp. Cô là ngừơi trẻ. Vân vân và vân vân. Nó như cú hít vội, thúc vào Cô dồn dập. Cô gật đầu. Đi đâu đó lúc này có khi lại hay.
Hà Nội đón Cô bằng cái dang tay của gió lạnh cóng. Dù đã biết mùa này Hà Nội trở lạnh, mang ba lớp áo ấm mà Cô vẫn cảm thấy cái lạnh đang len lỏi vào từng thớ thịt, tê cứng mọi thứ, từng chút một. Cô loay hoay trong dòng ngừơi tấp nập với đống đồ lỉnh kỉnh, Cô cảm giác mình không thể nhấc nổi các balo mang theo vì đôi tay đã cóng lại. Người quá đông, Cô tự hỏi ngày gì mà sân bay đông dữ dội. Người qua ngừơi lại huýt vào vai Cô, chen chúc. Cô cảm giác như ai đó bắt lấy mình từ sau. Quay lại chỉ là những người xa lạ.
Chen ra khỏi đám đông, đến bên anh đồng nghiệp xa lạ sẽ làm việc chung, Cô nhoẻn một nụ cười. Gật đầu chào nhẹ Cô đưa tay vào túi áo lấy điện thoại thì giật bắn người khi nó chẳng còn nằm tại chỗ nó đáng ra phải nằm. Sờ khắp nơi Cô mới kịp nhận ra nó đã đi về nơi xa lắm cùng một tên móc túi nào đó trong chen chúc ban nãy. Cô thở dài. Rồi lại tự mỉm cười. Chẳng lẽ sợ dây duy nhất cũng đến lúc đứt? Chiếc điện thoại đó anh và Cô cùng chọn cách đây 02 năm, sim cũng cùng mua, giờ mất cả hai. Lựa chọn gì giữa nối lại hay tuân theo ý trời. Cô móc từ túi chiếc E63, số điện thoại liên lạc với các đối tác và đồng nghiệp vẫn còn lưu trong điện thoại này.
Chỉ có một người vừa ra đi. Là định mệnh.
***
Anh.
Các cuộc hẹn hò với Minh thưa dần. Anh lấy lý do là bận công việc. Minh cũng không hỏi nhiều, đôi lần trách hờn và giận dỗi. Anh chẳng giải thích. Mọi thứ trong anh bây giờ là nhàn nhạt. Đúng 03 tháng ngày xa Cô, không liên lạc với Minh anh cũng không hẹn hò ai khác.
Cuối tuần. Đêm qua anh đã nghĩ sẽ gọi cho Cô hôm nay. Chẳng tìm lấy một lý do để gặp lại. Tự cừơi cho chính mình, anh lầm bầm, hai người bạn lâu ngày gặp nhau cần chi một lý do. Anh bấm số Cô. Số máy không liên lạc được. Anh bấm lại, hy vọng là như lần trứơc. Nhưng lần này cũng là giọng cô phát thanh viên báo số máy không liên lạc được, khô khốc. Tìm kiếm trong tòan danh bạ, anh sửng sờ vì mình hòan tòan không còn mối dây nào để tìm thấy Cô. Ngày trứơc khi Cô lưu số của anh trai anh, anh lầu bầu cho rằng phiền toái. Chính lúc này kí ức ấy tinh quái quay lại, thọt sâu vào tim anh.
Sài Gòn vẫn vậy. Những con phố dài và chật chội người. Chưa lần nào anh gặp lại Cô, dù là tình cờ. Đôi lần khi đi trên phố anh ứơc gì mình tình cờ gặp lại. Cũng từng nghĩ rồi sẽ nói gì với nhau lúc ấy, chào nhau như hai người qua đừơng hay sẽ hoan hỉ như hai người quen lâu ngày không gặp. Sẽ vui hay buồn. Mọi chuyện giờ hóa xa xôi khi anh không thể biết Cô đang ở đâu giữa thành phố này, hay đã về một nơi nào đó. Ngày yêu nhau Cô hay nói "định mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta mới là người làm cho định mệnh đó trở thành sự thật". Mãi mãi không có ngày ấy, anh và Cô đã chọn cho riêng mình những ngã rẽ không nhau và anh biết chắc chắn định mệnh chẳng đến với ai hai lần bao giờ.
Tình yêu như trò chơi cút bắt, tìm kiếm và chạy trốn, đến bao giờ mới chùng chân và dừng lại?
MAI HƯƠNG
***
Gom tất cả giấy nằm bừa bộn trên bàn bỏ vào hộc, anh đóng mạnh tay rồi ngồi thừ ra nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính đang tắt. Đến lúc phải kết thúc một ngày dài. Theo thói quen, anh bật nắp địên thoại lên dù biết rằng chẳng hề có tin nhắn nào mới, không có cuộc gọi nào lỡ, chỉ là thói quen mà thôi. Cũng thói quen, anh mở hộp thư tin nhắn. Hộp thư đến còn lại 03 tin từ Minh, tin nhắn chúc ngủ ngon từ hôm qua và vài dòng đùa cợt. Anh chọn Delete all cho tin nhắn đến. Lần lựơt truợt xuống những cái tên trong danh bạ mong kiếm một cái tên nào đó vừa quen vừa lâu rồi không liên lạc, cũng chẳng biết để làm gì, chỉ như một cách giết thời gian quên đi cái khí trời Sài Gòn về chiều nhiều xe và đầy nghẹt tiếng ồn. Bất chợt ngón tay cái anh dừng lại.
Đã lâu rồi anh không gọi cho Cô. Từ bao giờ cho lần cuối cùng anh không nhớ nữa. Chỉ có Cô vẫn hay gọi hoặc nhắn tin cho anh. Cũng lâu rồi Cô không làm vậy nữa. Có lẽ anh quen với việc đó rồi nên khi yêu dù không ít lần nhớ đến Cô nhưng anh vẫn thường đợi những tin nhắn hay cuộc gọi từ Cô vì anh biết chắc chắn thế nào Cô cũng làm thế.
Ngay sau khi anh nói lời chia tay, thỉnh thoảng Cô vẫn giữ thói quen nhắn tin cho anh mỗi đêm hoặc gọi cho anh khi đi làm về. Những lúc ấy chỉ nói với nhau những chuyện huyên thuyên, đến một lúc tự thấy không còn cho nhau sự đồng điệu nào chung nên cũng không kéo dài cuộc nói chuyện. Sự xa lạ từ đâu tìm đến, vứt những thói quen đi xa. Đôi khi anh thấy hơi khó chịu khi bắt máy, cũng không biết phải nói với nhau điều gì. Ngày truớc khi yêu nhau, hai đứa có thể nói với nhau đủ thứ mà không thấy chán, nhưng về sau anh thấy nhàm khi nghe bất kì điều gì từ Cô. Anh thấy nhạt thếch cho những lời nhõng nhẽo của Cô mà trước kia anh rất thích. Cả những thói quen lạ lùng của Cô cũng có thể khiến anh bực bội và cáu gắt. Anh không hiểu tại sao với chính mình nữa. Đó là dấu hiệu ra đi của một tình yêu sao?
Cô vẫn luôn nồng nhiệt với anh. Cô gọi hỏi thăm anh hằng ngày khi anh đi công tác xa. Cô nhắn tin nhắc nhở anh nhớ mang áo mưa theo khi mùa mưa đến. Vẫn bằng thái độ nhẹ nhàng nhất và chu đáo nhất, Cô quan tâm đến anh bằng một tình yêu tinh nguyên như nào mới quen. Nhưng sao anh thấy bực bội với Cô, với cách cư xử đó, ngày qua ngày. Anh bắt đầu những cuộc điện thoại từ Cô bằng câu nói "Có chuyện gì không?" một cách khô khan và chát nghét. Anh thấy mình độc ác và nhẫn tâm, căm giận chính mình và với Cô. Anh quyết định chia tay dù biết Cô còn yêu anh nhiều lắm. Anh vẫn yêu Cô nhưng trong lòng thấy mênh mông như đứng trước bờ vực thẳm của sự thay đổi. Chính anh muốn mình thay đổi và anh không thể giữ Cô bên mình mãi. Có điều gì đó trong anh gào thét, anh không muốn quay sang Cô khi cái nội tại trong anh đang mâu thuẫn. Anh muốn ra đi và anh cần chia tay với Cô. Anh nghĩ vậy.
Ngày chia tay Cô không khóc. Cô cũng không cười, dù là nhếch mép. Đôi mắt Cô nhìn xa xăm, anh cảm giác như nó chứa cả một sa mạc đang trong cơn lốc cát. Có cái gì đó rất xa xôi nhưng cũng rất mãnh liệt, nó có thể cuốn người ta vào vòng xóay ấy rồi nghiền nát người ta trong đó thành từng mảnh vụn. Giọng Cô đều đều, như những lời thốt ra là những hạt suơng, lờn vờn và chẳng bay lên được, nặng trĩu. Anh cảm giác như những lời nói thoát ra mang theo hơi nước để rồi Cô giữ lại cho riêng mình một sự hoang sơ và khô khốc. Ngay lúc ấy anh nghĩ đến Minh, anh quen Minh được khoảng 1 tháng qua sự giới thiệu của một người bạn.
Minh khác Cô nhiều. Minh bốc đồng và đôi khi hơi mạnh miệng, là con gái thành phố nên trong cách nói năng ít nhiều Minh hơi xốc nổi. Anh vẫn thuờng ngầm so sánh Minh với Cô khi hai người đi chơi chung. Chẳng tìm thấy điểm đồng nào giữa hai người ngoài việc cả hai đều là giới nữ. Nhưng thời gian quen với Minh làm anh thích thú. Có thể là cảm giác mới lạ. Minh như làn gió lạ thổi ào vào cuộc sống của anh vốn bình lặng bên Cô. Anh thấy đầu mình căng ra, vì những lời Cô nói hay vì hình ảnh Minh lờn vờn, anh không rõ. Có lẽ là cả hai.
***
Thay vì là tiếng chuông đổ dài là tiếng ò í e báo không liên lạc đựơc. Anh chau mày. Trước giờ chưa bao giờ thuê bao của Cô trong tình trạng không liên lạc đuợc. Cô luôn cẩn thận sạc đầy pin trước khi ra ngoài và luôn trong tư thế sẵn sàng bắt máy các cuộc gọi đến. Tiếng báo của tổng đài làm anh ngạc nhiên và chút bực bội.
Hay là Cô đổi số?
Anh thử bấm lại số máy ấy một cách cáu gắt. Đứng trước bãi đậu xe anh đưa điện thoại lên tai và mày cau lại. Lần này là tiếng nhạc chờ, giọng nữ ca sĩ nghe da diết " Và rồi một ngày ngồi mãi nhớ về anh, một ngừoi tuyệt vời hiện hữu trong tim em, một nguời tình cờ làm trái tim của em bật khóc khi mỗi đêm về..." Anh nghe tim mình đánh liên hồi, như cảm giác hồi còn đi học mỗi lần chuẩn bị vào thi, có cái gì đó bóp nghẹn lấy tim mình.
- Alo.
- Ừ. Em hả? Anh đây.
- Gọi em có chuyện gì không? – lại một lần nữa anh nghe rõ tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lòng ngực. Câu nói ấy anh vẫn thuờng nói với Cô ngày trước
- Em tan giờ làm chưa? Đang làm gì vậy?
- Em đang làm cho xong một số việc. Vẫn còn ở công ty. Sao vậy anh?
- Mình gặp nhau chút. Đuợc không? – anh cảm giác mình đang hồi hộp, như sợ rằng lời đề nghị của một thằng nhóc mới lớn với cô bé nó thích sẽ bị từ chối.
- Anh ghé đón em nhé. Sáng nay em hơi mệt nên nhờ bạn rước đi làm.
- Anh đến ngay.
Luống cuống. Anh không hiểu tại sao nữa. Nửa như mong chờ nửa như sợ đánh mất.
Café chiều. Cô ngồi đối diện anh, tươi trẻ với lớp trang điểm nhẹ. Nhưng sao anh vẫn có cảm giác lờn vờn đâu đó chút hoang sơ, một thứ gì đó đã ra đi, là gì thì anh chịu. Cô nhìn anh bằng cái nhìn trống vắng nhất. Quán cũ, nơi hai ngừơi vẫn thuờng ghé, anh không nhớ tại sao Cô hay chọn quán này, có lần anh đã cảm thấy bực bội với Cô vì có hằng trăm quán trong thành phố hơn 07 triệu dân này sao Cô cứ nhất quyết bắt anh chở đến quán này. Những lần ấy Cô chỉ cười. Những ô cửa đỏ, những chậu hoa bày dọc lối đi và những khu dành cho khách bằng gỗ, chỉ có vậy.
- Cho em một cacao nóng. – Cô quay sang cười cùng ngưòi phục vụ, giữ nguyên nụ cười ấy, Cô quay sang anh – Anh dạo này thế nào? Bận lắm không?
- Tùy ngày thôi.
- Hôm nay anh bận lắm đúng không? – cô nhấm chút nứơc lọc rồi nhoẻn nụ cừơi
Cô luôn làm anh ngạc nhiên về những sự thật không thể chối bỏ mà chẳng ai nói ra, vậy mà Cô lại biết.
- Sao em biết?
Em đã từng yêu anh mà. Điều đó đâu phải là bí mật gì. Hôm truớc em có thấy anh trong Vincom, vì cũng bận nên em không đến chào.
Vincom? Hồi nào nhỉ? – anh căng não ra, cố nặn kí ức cho nó trôi về miền nào đó gắn với chữ Vincom. Chẳng lẽ là lần anh bị Minh kéo hết hàng này qua hàng khác trong Vincom một buổi tối tháng trúơc chỉ để kiếm cho bằng được bộ váy đi đám cưới bạn Minh?
- Cách đây không lâu. Minh nhìn xinh. – Cô cừơi.
Dùơng như chẳng có gì giấu đuợc Cô. Anh cũng không rõ tại sao Cô biết Minh, không hiểu Cô đã biết chuyện ấy như thế nào, và Cô đã ra sao khi biết tất cả những chuyện về anh mà không nói ra. Anh rối bời.
- Em nhìn xanh xao quá. Không khỏe sao?
- Em vừa xuất viện.
- Xuất viện? Bị gì mà xuất viện? Sao không gọi cho anh?
- Ừ. Chút bệnh vặt thôi, hì. – cô lại cừơi, nhưng rõ ràng đó là một nụ cừời lịch sự. Cô nhìn anh - Gọi anh để làm gì?
Câu hỏi ấy trôi bềnh bồng. Anh hỏi mà không tìm cho chính mình một lý do nào cụ thể. Rõ ràng Cô chẳng trách anh một lời mà sao anh thấy lòng đắng nghẹn. Café pha đậm quá chăng? Chắc chắn là không.
***
Cô.
Những việc cuối cùng cho việc thu xếp đã xong, mọi thứ đã đuợc gói ghém gọn gàng. Căn phòng của Cô giờ chỉ còn lại không gian đầy khí, như ngày đầu tiên Cô dọn đến. Chỉ có cảm giác là khác. Nó trở nên thân thuơng với Cô từ lúc nào, giờ ra đi thấy lòng hơi luyến tiếc. Ngày ấy, khi còn yêu nhau, mỗi ngày cuối tuần anh hay ghé, cùng Cô nấu ăn và tận huởng trọn ngày trong tiếng cười. Vô cảm.
Cô không tìm thấy một lý do để tình yêu ra đi. Chỉ biết ngay lúc nó đang lớn dần trong Cô thì anh lại muốn chia tay. Có thể nào vì người ta yêu nhau quá nên họ không thể giữ nhau bên mình. Ra đi là một trong những cách yêu? Cô lao vào công việc như một con quái thú tìm thấy một miếng mồi béo. Chính trong công việc Cô trở thành người sôi nổi hơn nhưng cũng gom về cho mình những khoảng lặng nhiều hơn khi trở về sau giờ làm. Cô thích nghi khá nhanh với cảm giác không anh, nhủ lòng rằng mình có thể sống tốt mà không có anh. Mỗi sáng Cô nghiền ngẫm từng lời của "I've learned to walk alone", và tự có thể cười cho mình. Có ai có thể bên ai cả đời?
Công ty mẹ đề nghị cử một nhân viên ra Hà Nội công tác 06 tháng với mức lương gấp rưỡi. Mọi người trong công ty bàn tán. Vấn đề không chỉ vì lương hậu hĩnh mà còn vì ai sẽ có thể đi công tác 06 tháng. Sáu tháng không phải là ngắn và nó thật sự dài cho bất kì ai đang yêu, đang có gia đình. Cuối cùng người đựơc đề cử là Cô. Cô không bận bịu gia đình, chưa con, chưa chồng và vừa trải qua một cuộc chấn động trong lòng. Đi xa lúc này là thích hợp. Cô là ngừơi trẻ. Vân vân và vân vân. Nó như cú hít vội, thúc vào Cô dồn dập. Cô gật đầu. Đi đâu đó lúc này có khi lại hay.
Hà Nội đón Cô bằng cái dang tay của gió lạnh cóng. Dù đã biết mùa này Hà Nội trở lạnh, mang ba lớp áo ấm mà Cô vẫn cảm thấy cái lạnh đang len lỏi vào từng thớ thịt, tê cứng mọi thứ, từng chút một. Cô loay hoay trong dòng ngừơi tấp nập với đống đồ lỉnh kỉnh, Cô cảm giác mình không thể nhấc nổi các balo mang theo vì đôi tay đã cóng lại. Người quá đông, Cô tự hỏi ngày gì mà sân bay đông dữ dội. Người qua ngừơi lại huýt vào vai Cô, chen chúc. Cô cảm giác như ai đó bắt lấy mình từ sau. Quay lại chỉ là những người xa lạ.
Chen ra khỏi đám đông, đến bên anh đồng nghiệp xa lạ sẽ làm việc chung, Cô nhoẻn một nụ cười. Gật đầu chào nhẹ Cô đưa tay vào túi áo lấy điện thoại thì giật bắn người khi nó chẳng còn nằm tại chỗ nó đáng ra phải nằm. Sờ khắp nơi Cô mới kịp nhận ra nó đã đi về nơi xa lắm cùng một tên móc túi nào đó trong chen chúc ban nãy. Cô thở dài. Rồi lại tự mỉm cười. Chẳng lẽ sợ dây duy nhất cũng đến lúc đứt? Chiếc điện thoại đó anh và Cô cùng chọn cách đây 02 năm, sim cũng cùng mua, giờ mất cả hai. Lựa chọn gì giữa nối lại hay tuân theo ý trời. Cô móc từ túi chiếc E63, số điện thoại liên lạc với các đối tác và đồng nghiệp vẫn còn lưu trong điện thoại này.
Chỉ có một người vừa ra đi. Là định mệnh.
***
Anh.
Các cuộc hẹn hò với Minh thưa dần. Anh lấy lý do là bận công việc. Minh cũng không hỏi nhiều, đôi lần trách hờn và giận dỗi. Anh chẳng giải thích. Mọi thứ trong anh bây giờ là nhàn nhạt. Đúng 03 tháng ngày xa Cô, không liên lạc với Minh anh cũng không hẹn hò ai khác.
Cuối tuần. Đêm qua anh đã nghĩ sẽ gọi cho Cô hôm nay. Chẳng tìm lấy một lý do để gặp lại. Tự cừơi cho chính mình, anh lầm bầm, hai người bạn lâu ngày gặp nhau cần chi một lý do. Anh bấm số Cô. Số máy không liên lạc được. Anh bấm lại, hy vọng là như lần trứơc. Nhưng lần này cũng là giọng cô phát thanh viên báo số máy không liên lạc được, khô khốc. Tìm kiếm trong tòan danh bạ, anh sửng sờ vì mình hòan tòan không còn mối dây nào để tìm thấy Cô. Ngày trứơc khi Cô lưu số của anh trai anh, anh lầu bầu cho rằng phiền toái. Chính lúc này kí ức ấy tinh quái quay lại, thọt sâu vào tim anh.
Sài Gòn vẫn vậy. Những con phố dài và chật chội người. Chưa lần nào anh gặp lại Cô, dù là tình cờ. Đôi lần khi đi trên phố anh ứơc gì mình tình cờ gặp lại. Cũng từng nghĩ rồi sẽ nói gì với nhau lúc ấy, chào nhau như hai người qua đừơng hay sẽ hoan hỉ như hai người quen lâu ngày không gặp. Sẽ vui hay buồn. Mọi chuyện giờ hóa xa xôi khi anh không thể biết Cô đang ở đâu giữa thành phố này, hay đã về một nơi nào đó. Ngày yêu nhau Cô hay nói "định mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta mới là người làm cho định mệnh đó trở thành sự thật". Mãi mãi không có ngày ấy, anh và Cô đã chọn cho riêng mình những ngã rẽ không nhau và anh biết chắc chắn định mệnh chẳng đến với ai hai lần bao giờ.
Tình yêu như trò chơi cút bắt, tìm kiếm và chạy trốn, đến bao giờ mới chùng chân và dừng lại?
MAI HƯƠNG
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment