Chai sữa tắm hết date
11:24 PM |Cô muốn bù đắp cho chàng trai mồ côi mẹ từ nhỏ tình yêu từ thân xác người con gái, để rồi một ngày anh sợ khi nhận ra mình biết rõ cái áo nào của cô có bao nhiêu cúc, rằng anh rất khéo khi cởi chiếc áo trong của cô ra, ...
***
Mùa thu Hà Nội đến với gió heo may ôm chầm mái ngói những ngôi nhà cổ. Hương của gió ngọt nhẹ đưa tâm hồn cô phiêu diêu khắp nơi. Cô yêu những chiều đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm, yêu hàng liễu rủ yểu điệu và thanh thanh, và cũng từ nơi ấy, cô yêu anh.
Cô xả nước khắp người. Nước ấm. Cảm thấy thoải mái từ khi những tia nước đầu tiên chạm vào da thịt. Vớ lấy cái bông tắm, cô đổ sữa tắm ra. Bỗng nhìn cái hạn sử dụng chai sữa tắm: best before: 211207. “ Mẹ kiếp! Hết hạn những 3 tháng rồi!”, cô chép miệng, rủa thầm cái mụ bán chai sữa tắm, đon đả u u con con, hóa ra cũng là mụ lừa đảo.
Bực mình, cô vứt cái bông tắm đã ướt vào gương, nhìn dòng nước chảy trên mặt gương, đột nhiên một tia chớp loáng trong đầu, 21 tháng 12 năm 2007, cô chia tay anh.
Mùa thu Hà Nội đến với gió heo may ôm chầm mái ngói những ngôi nhà cổ. Hương của gió ngọt nhẹ đưa tâm hồn cô phiêu diêu khắp nơi. Cô yêu những chiều đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm, yêu hàng liễu rủ yểu điệu và thanh thanh, và cũng từ nơi ấy, cô yêu anh. Anh tò mò muốn xem cái mặt dây chuyền hình cánh hoa thủy tiên của một cô gái xa lạ, cô rất bạo dạn khi đồng ý tháo chiếc dây chuyền của mình ra cho một người xa lạ xem chỉ vì cô thấy anh ta thực sự thích nó.
Lúc tháo nó ra, cô vô tình làm rơi sợi dây chuyền xuống đất. Mặc chiếc áo cổ rộng, cô cúi xuống nhặt. Nét thanh xuân vô tình bị anh nhìn thấy qua mảnh áo phập phồng. Từ lúc đó, họ yêu nhau. Từ lúc đó, họ thuộc về nhau. Từ hôm đó, anh có thể được phép xem mặt dây chuyền ngay trên cổ cô. Từ hôm đó, từ chiếc cổ ấy, anh có quyền được nhìn xuống dưới nữa…
Nhặt bông tắm lên, cô chợt lấy chai sữa tắm đổ ra, đúng là sữa tắm hết date, đặc cả vào!
Nhạt nhẽo. Như cái mối tình mới chấm dứt 3 tháng trước đây của cô. Nhưng cô nhận ra rằng mùi của nó vẫn rất đậm, rất thơm. Chà bông tắm lên người, cô vẫn cảm nhận được mùi kiêu sa của nó. Cuộc tình của họ đẹp và lãng mạn. Cô thích e ấp bên người yêu mình mỗi tối cuối tuần, nắm tay, dạo phố. Sao bàn tay em bé thế? Để che vừa khuôn mặt bé nhỏ của em.
------------------------
Sao ngón tay nhỏ thế?
Để sau này anh bớt tiền mua nhẫn kim cương to cho em.
Sao tay em bị chai nhiều thế?
À, bởi vì… anh ơi mình cùng đếm cánh hoa sữa nhé!
Để làm gì hả em?
Trên đời có bao nhiêu cánh hoa sữa, là em yêu anh bấy nhiêu năm.
Uh, mình cùng đếm em nhé. 1 này, 2 anh ạ, 3, 4…2112 rồi em ạ.
Em muốn ngủ!
Uh, em ngả đầu vào anh mà ngủ. Ngủ ngon trong lòng anh nhé!
------------------
Trời tháng ba hôm nay có nắng. Nắng vàng ruộm như nắng mùa thu. Cô nghe thấy tiếng xe cộ tấp nập ngoài đường, tiếng chim hót rộn rang, tiếng nhạc dịu dịu của quán Trà Hoa gần nhà. Anh cũng là một thanh âm trong bản hòa ca của cô. Anh luôn là tia sáng lấp lánh của thời con gái lãng mạn say mê. Yêu hết mình. Nhưng ngu ngốc.
Cô muốn bù đắp cho chàng trai mồ côi mẹ từ nhỏ tình yêu từ thân xác người con gái. Để rồi, một ngày anh sợ khi nhận ra mình biết rõ cái áo nào của cô có bao nhiêu cúc, khi nhận ra rằng anh rất khéo khi cởi chiếc áo trong của cô ra, khi nhận ra rằng anh si mê cô hơn tất cả mọi thứ trên đời, khi nhận ra rằng anh đã uống cạn mạch máu thanh xuân của cô. Anh nợ cô mọi thứ trên đời. Như 2112 cánh hoa sữa nồng nàn…
Cô vặn vòi để thêm nước ấm lên người. Tiếng nước như đang trò chuyện cùng cái chai sữa tắm hết hạn sử dụng rất vô duyên kia. Soi mình trong gương, trần trụi và xơ xác như muôn thuở xa xôi, cô muốn đập tan cái gương nhờ nhờ hơi nước phòng tắm kia, cố hét lên bằng ý chí của một bông hoa sữa đã hết mùi nhưng thanh âm chẳng lọt qua được khí quản. Cô cảm thấy những mạch máu đang chảy hỗn loạn trong cơ thể mình, như hàng loạt xe cộ tắc vào giờ tan tầm, chúng cũng ích kỷ muốn len lỏi tìm chỗ trống cho mình lách ra khỏi đám đông, để cố giấu đi tình yêu vụng dại của cô với anh.
Cô nhớ anh đến cồn cào…Với em, yêu là cho tất cả. Mà anh cũng thấy đó, em đã cho, cho hết! Anh xin lỗi, tại anh rạo rực khi thấy em. Rạo rực muốn nhìn. Rạo rực muốn cảm nhận. Rạo rực cháy. Và rồi, em rạo rực tan đi. Em sao? Đúng, em tan vào anh rồi, và anh không cầm được nữa. Đồ khốn nạn! Cút đi! Và anh đi như tiếng hét trong bãi cỏ hoang dài hun hút. Cỏ mọc cao như để dìm chết ánh nhìn dõi theo sẽ giết chết cô trong mê mệt ngẩn ngơt.
Đột nhiên, cô đổ thêm sữa ra cái bông tắm, chà mạnh đến ửng đỏ như trái hồng vào rằm tháng 8. Cô quyết định sẽ tắm hết chai sữa trong ngày hôm nay. Cứ chà lên người, dội nước sạch, lại chà bông tắm có sữa. Cứ thế, cứ thế! Cô không muốn phải tắm chai sữa ấy thêm một ngày nào nữa. Nhưng lại không muốn vứt nó đi.
Giá như em chịu tin rằng mình bé dại. Giá như em cứ mãi ngủ vùi trong lòng anh chứ không phải ngược lại. Giá như em chịu nắm chặt bàn tay anh, để nó không tự do lướt những phím đàn trên con người em.
Giá như anh đừng đi, tháng ba không anh, em lạnh lắm! Em rệu rã trong căn lò sưởi cô đơn mà khói chẳng hun đủ lòng. Tháng ba về Hà Nội chỉ có hoa sưa trắng muốt và thanh khiết. Không có những bông hoa sữa mùa thu ngọt lịm. Em không muốn anh đi. Cũng như em muốn đổi tên hoa xưa là hoa Sữa. Nhưng em chẳng thể.
Em chới với nắm những thứ đã không thuộc về mình, như cô bé 5 tuổi nhón chân mà muốn hái trái cành cao nhất. Em ngã, ngất lịm…
--------------------------
Bệnh viện Việt Đức. Các bác sĩ đang chuẩn bị cho một ca đứt mạch máu não sau khi người nhà đã vay mượn khắp nơi đủ tiền.
Mấy chục triệu, chả đơn giản với một bà mẹ hơn 40 mà người ta tưởng là đã 60 tuổi rồi. Bà làm nghề bán cháo trai buổi sáng. Vất vả mấy chục năm trời cũng nuôi được cô con gái mà bà mang tiếng chửa hoang đỗ Đại học. Thế mà chẳng biết kiếp trước bà ăn ở thế nào, cô con gái bà lại bị tai biến mạch máu não khi mới bước sang tuổi 20.
Không cứu được cô gái, bà mẹ chết lặng, không khóc.
Một buổi chiều tháng ba trời mưa tầm tã.
Bà đi trong hoang hoải, những bông hoa bướm trồng ngoài đường sũng sượi ướt.
Cuộc đời có độc ác với bà quá không?
Bất tận trong những bước chân ấy, có một người con trai ủ ê trong men tình đầu giúp bà lo hậu sự cho cô con gái.
Chàng đặt lên mộ cô 2012 cánh hoa cúc vạn thọ.
Ngày 20 tháng 12, mình chưa chia tay em nhỉ?
Anh sống cuộc đời từ ngày ấy về trước thôi…
***
Mùa thu Hà Nội đến với gió heo may ôm chầm mái ngói những ngôi nhà cổ. Hương của gió ngọt nhẹ đưa tâm hồn cô phiêu diêu khắp nơi. Cô yêu những chiều đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm, yêu hàng liễu rủ yểu điệu và thanh thanh, và cũng từ nơi ấy, cô yêu anh.
Cô xả nước khắp người. Nước ấm. Cảm thấy thoải mái từ khi những tia nước đầu tiên chạm vào da thịt. Vớ lấy cái bông tắm, cô đổ sữa tắm ra. Bỗng nhìn cái hạn sử dụng chai sữa tắm: best before: 211207. “ Mẹ kiếp! Hết hạn những 3 tháng rồi!”, cô chép miệng, rủa thầm cái mụ bán chai sữa tắm, đon đả u u con con, hóa ra cũng là mụ lừa đảo.
Bực mình, cô vứt cái bông tắm đã ướt vào gương, nhìn dòng nước chảy trên mặt gương, đột nhiên một tia chớp loáng trong đầu, 21 tháng 12 năm 2007, cô chia tay anh.
Mùa thu Hà Nội đến với gió heo may ôm chầm mái ngói những ngôi nhà cổ. Hương của gió ngọt nhẹ đưa tâm hồn cô phiêu diêu khắp nơi. Cô yêu những chiều đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm, yêu hàng liễu rủ yểu điệu và thanh thanh, và cũng từ nơi ấy, cô yêu anh. Anh tò mò muốn xem cái mặt dây chuyền hình cánh hoa thủy tiên của một cô gái xa lạ, cô rất bạo dạn khi đồng ý tháo chiếc dây chuyền của mình ra cho một người xa lạ xem chỉ vì cô thấy anh ta thực sự thích nó.
Lúc tháo nó ra, cô vô tình làm rơi sợi dây chuyền xuống đất. Mặc chiếc áo cổ rộng, cô cúi xuống nhặt. Nét thanh xuân vô tình bị anh nhìn thấy qua mảnh áo phập phồng. Từ lúc đó, họ yêu nhau. Từ lúc đó, họ thuộc về nhau. Từ hôm đó, anh có thể được phép xem mặt dây chuyền ngay trên cổ cô. Từ hôm đó, từ chiếc cổ ấy, anh có quyền được nhìn xuống dưới nữa…
Nhặt bông tắm lên, cô chợt lấy chai sữa tắm đổ ra, đúng là sữa tắm hết date, đặc cả vào!
Nhạt nhẽo. Như cái mối tình mới chấm dứt 3 tháng trước đây của cô. Nhưng cô nhận ra rằng mùi của nó vẫn rất đậm, rất thơm. Chà bông tắm lên người, cô vẫn cảm nhận được mùi kiêu sa của nó. Cuộc tình của họ đẹp và lãng mạn. Cô thích e ấp bên người yêu mình mỗi tối cuối tuần, nắm tay, dạo phố. Sao bàn tay em bé thế? Để che vừa khuôn mặt bé nhỏ của em.
------------------------
Sao ngón tay nhỏ thế?
Để sau này anh bớt tiền mua nhẫn kim cương to cho em.
Sao tay em bị chai nhiều thế?
À, bởi vì… anh ơi mình cùng đếm cánh hoa sữa nhé!
Để làm gì hả em?
Trên đời có bao nhiêu cánh hoa sữa, là em yêu anh bấy nhiêu năm.
Uh, mình cùng đếm em nhé. 1 này, 2 anh ạ, 3, 4…2112 rồi em ạ.
Em muốn ngủ!
Uh, em ngả đầu vào anh mà ngủ. Ngủ ngon trong lòng anh nhé!
------------------
Trời tháng ba hôm nay có nắng. Nắng vàng ruộm như nắng mùa thu. Cô nghe thấy tiếng xe cộ tấp nập ngoài đường, tiếng chim hót rộn rang, tiếng nhạc dịu dịu của quán Trà Hoa gần nhà. Anh cũng là một thanh âm trong bản hòa ca của cô. Anh luôn là tia sáng lấp lánh của thời con gái lãng mạn say mê. Yêu hết mình. Nhưng ngu ngốc.
Cô muốn bù đắp cho chàng trai mồ côi mẹ từ nhỏ tình yêu từ thân xác người con gái. Để rồi, một ngày anh sợ khi nhận ra mình biết rõ cái áo nào của cô có bao nhiêu cúc, khi nhận ra rằng anh rất khéo khi cởi chiếc áo trong của cô ra, khi nhận ra rằng anh si mê cô hơn tất cả mọi thứ trên đời, khi nhận ra rằng anh đã uống cạn mạch máu thanh xuân của cô. Anh nợ cô mọi thứ trên đời. Như 2112 cánh hoa sữa nồng nàn…
Cô vặn vòi để thêm nước ấm lên người. Tiếng nước như đang trò chuyện cùng cái chai sữa tắm hết hạn sử dụng rất vô duyên kia. Soi mình trong gương, trần trụi và xơ xác như muôn thuở xa xôi, cô muốn đập tan cái gương nhờ nhờ hơi nước phòng tắm kia, cố hét lên bằng ý chí của một bông hoa sữa đã hết mùi nhưng thanh âm chẳng lọt qua được khí quản. Cô cảm thấy những mạch máu đang chảy hỗn loạn trong cơ thể mình, như hàng loạt xe cộ tắc vào giờ tan tầm, chúng cũng ích kỷ muốn len lỏi tìm chỗ trống cho mình lách ra khỏi đám đông, để cố giấu đi tình yêu vụng dại của cô với anh.
Cô nhớ anh đến cồn cào…Với em, yêu là cho tất cả. Mà anh cũng thấy đó, em đã cho, cho hết! Anh xin lỗi, tại anh rạo rực khi thấy em. Rạo rực muốn nhìn. Rạo rực muốn cảm nhận. Rạo rực cháy. Và rồi, em rạo rực tan đi. Em sao? Đúng, em tan vào anh rồi, và anh không cầm được nữa. Đồ khốn nạn! Cút đi! Và anh đi như tiếng hét trong bãi cỏ hoang dài hun hút. Cỏ mọc cao như để dìm chết ánh nhìn dõi theo sẽ giết chết cô trong mê mệt ngẩn ngơt.
Đột nhiên, cô đổ thêm sữa ra cái bông tắm, chà mạnh đến ửng đỏ như trái hồng vào rằm tháng 8. Cô quyết định sẽ tắm hết chai sữa trong ngày hôm nay. Cứ chà lên người, dội nước sạch, lại chà bông tắm có sữa. Cứ thế, cứ thế! Cô không muốn phải tắm chai sữa ấy thêm một ngày nào nữa. Nhưng lại không muốn vứt nó đi.
Giá như em chịu tin rằng mình bé dại. Giá như em cứ mãi ngủ vùi trong lòng anh chứ không phải ngược lại. Giá như em chịu nắm chặt bàn tay anh, để nó không tự do lướt những phím đàn trên con người em.
Giá như anh đừng đi, tháng ba không anh, em lạnh lắm! Em rệu rã trong căn lò sưởi cô đơn mà khói chẳng hun đủ lòng. Tháng ba về Hà Nội chỉ có hoa sưa trắng muốt và thanh khiết. Không có những bông hoa sữa mùa thu ngọt lịm. Em không muốn anh đi. Cũng như em muốn đổi tên hoa xưa là hoa Sữa. Nhưng em chẳng thể.
Em chới với nắm những thứ đã không thuộc về mình, như cô bé 5 tuổi nhón chân mà muốn hái trái cành cao nhất. Em ngã, ngất lịm…
--------------------------
Bệnh viện Việt Đức. Các bác sĩ đang chuẩn bị cho một ca đứt mạch máu não sau khi người nhà đã vay mượn khắp nơi đủ tiền.
Mấy chục triệu, chả đơn giản với một bà mẹ hơn 40 mà người ta tưởng là đã 60 tuổi rồi. Bà làm nghề bán cháo trai buổi sáng. Vất vả mấy chục năm trời cũng nuôi được cô con gái mà bà mang tiếng chửa hoang đỗ Đại học. Thế mà chẳng biết kiếp trước bà ăn ở thế nào, cô con gái bà lại bị tai biến mạch máu não khi mới bước sang tuổi 20.
Không cứu được cô gái, bà mẹ chết lặng, không khóc.
Một buổi chiều tháng ba trời mưa tầm tã.
Bà đi trong hoang hoải, những bông hoa bướm trồng ngoài đường sũng sượi ướt.
Cuộc đời có độc ác với bà quá không?
Bất tận trong những bước chân ấy, có một người con trai ủ ê trong men tình đầu giúp bà lo hậu sự cho cô con gái.
Chàng đặt lên mộ cô 2012 cánh hoa cúc vạn thọ.
Ngày 20 tháng 12, mình chưa chia tay em nhỉ?
Anh sống cuộc đời từ ngày ấy về trước thôi…