NHẬT KÝ NHỮNG NGÀY ĐẦU LÀM VỢ

8:36 AM |
[Truyện ngắn]NHẬT KÝ NHỮNG NGÀY ĐẦU LÀM VỢ

Yêu nhau hơn hai năm, vừa chân ướt chân ráo ra khỏi trường đại học, mẹ gọi mình vào “chốt hạ” một câu: “Hai đứa chúng mày nếu xác định thì cưới đi, không thì chia tay”. Mình đem copy nguyên xi lời mẹ nói với chàng, chàng “đơ” ra vài phút rồi bảo “Để anh suy nghĩ”. Mình hơi giận (có gì mà phải tính) nhưng nghĩ cũng đúng, dù sao hôn nhân là chuyện cả đời.
Một tuần sau, chàng hẹn mình đi ăn tối, hai đứa đi lang thang bát phố. Chàng lúng túng lôi trong túi áo ra một chiếc hộp xinh xinh rồi lồng vào ngón tay mình một chiếc nhẫn có khắc tên hai đứa, kèm theo những lời rất chân tình “Anh không nói là anh sẽ yêu em suốt cuộc đời này, nhưng anh chắc chắn anh sẽ yêu em trong ba ngày, ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai...”. Thú thật lúc đó mình đã khóc vì cảm động. Không ngờ chàng của mình lúc đó lại sâu sắc, lãng mạn và áp dụng phim Hàn “chuẩn” đến thế.
Khi ta thuộc về nhau
Đám cưới, mình bẽn lẽn đi bên chàng, cắt bánh gato, rót rượu, tung hoa, mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ. Hai vợ chồng cưới xong sẽ quay trở lại, sống ở thủ đô nên trăng mật chả phải đi đâu cho tốn kém, ở nhà chồng (ở quê) vài bữa cho tình cảm thêm gắn bó, ấy là chàng bảo thế.
Nhưng, sau khi quan khách và họ nhà gái ra về hết, thì nụ cười trên môi mình tắt ngấm không phải vì buồn, mà vì cái bụng trống không đang cồn cào kêu đói. Sáng nay, mình phải đi trang điểm từ 7h sáng có kịp ăn uống gì đâu, đang định tìm chàng nhờ lấy hộ cho mình cái gì đó ăn được, thì mẹ chồng mình kêu lại bảo “Con xem cho mẹ đống bát đĩa xếp ngoài sân, phân loại và kiểm tra xem có vỡ cái nào không, chiều người ta đến lấy rồi”. Mình “Vâng, dạ” mà lòng buồn thiu, tìm chàng để cầu cứu, nhưng chàng đã biến đâu mất. Mình đi loanh quanh khắp nhà rồi vào phòng riêng của hai đứa thì thấy chàng đang ngáy khò khò ngon lành. Mình lay mãi chàng mới mở mắt giọng cáu gắt: “Để yên, đang buồn ngủ”. Mình bực bội đấm cho chàng mấy cái bảo: “Em đói, lại mệt nữa”. Chàng vùng vằng: “Mệt thì ngủ đi, đói thì xuống bếp kiếm cái gì mà ăn, có thế cũng phải gọi người ta dậy”. Rồi chàng quay lưng ngủ tiếp mặc kệ mình giận dỗi. Mình nghĩ hồi còn yêu nhau, chàng không bao giờ nói nặng với mình nửa lời. Mỗi lần mình kêu mệt chàng đấm lưng, bóp vai. Mỗi lần, mình kêu đói dù chàng đang ở đâu cũng chạy đến mua đồ ăn cho mình, giờ thì thế này đây. Chẳng trông đợi được gì ở chàng, mình lọ mọ phân loại rồi kiểm kê hơn 1.000 chiếc bát đĩa với cái bụng trống rỗng, nhưng rồi công việc cũng xong.
Đêm tân hôn, trong khi mình loay hoay với chiếc váy ngủ sexy không dám bước ra khỏi nhà tắm vì xấu hổ, những tưởng chàng sẽ lác mắt trước thân hình đầy gợi cảm của mình. Ai ngờ...Chàng đang tất bật kiểm kê phong bì rồi ghi ghi, chép chép miệng lẩm bẩm: “Thằng A sao mừng mình có 200k, hồi xưa mình mừng nó những 300k mà”. Đợi chàng lâu quá, nên mình ngủ quên lúc nào không biết. Nửa đêm, khi mình đang say ngủ thì chàng lay lay, gọi mình dậy, thế là mọi chuyện diễn ra chóng vánh đi toi mất đêm tân hôn mà chả để lại ấn tượng gì.
Đơn độc giữa nhà chồng
Sáng hôm sau, khi còn đang lơ mơ, chàng lấy chân đá đá vào người mình gọi “Dậy, dậy đi, mẹ và chị dâu tỉnh hết cả rồi kia kìa”. Mình quáng quàng bật dậy, nhìn đồng hồ mới có 5h sáng, quay sang chàng thỏ thẻ: “Hai đứa cùng dậy chứ một mình em ngại lắm”. Chàng ngáp dài: “Không, nhà này chỉ có phụ nữ làm việc nhà thôi”. Lồm cồm bò dậy, lòng tự nhủ lòng: “Biết thế này, thà ở vậy cho xong”.
Lấy chàng được 3 ngày, nhưng mình không còn nhận ra chàng của ngày xưa nữa. Hồi xưa, mỗi lần mình khóc là chàng lại tìm cách chọc cho mình cười hoặc dùng bộ mặt thê lương, thành khẩn biết lỗi để làm mình mủi lòng, còn bây giờ dù mình có khóc chàng cũng mặc kệ chẳng thèm dỗ dành. Mình tủi thân khóc nhiều hơn thì chàng bảo: “Em phải làm diễn viên mới đúng, hơi tý là khóc”. Ngày xưa, mỗi lần mình nhờ vả việc gì là chàng hăng hái giúp đỡ không nề hà vất vả, còn giờ thì...đừng có mơ. Như sáng hôm qua, khi mình đang cuống cuồng chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, thì ấm nước đặt trên bếp reo ùng ục. Mình: “Đổ nước vào phích hộ em”. Chàng: “Bếp núc việc phụ nữ mà”. Mình: “Em đang dở tay, anh không giúp em được sao?” Chàng, khó chịu ra mặt: “Em nhìn mẹ và chị dâu mà học tập, hơi tý là sai”. Nếu không vì sợ bố mẹ chồng nghe thấy hai đứa cãi nhau thì mình đã nói cho chàng một trận vì thói gia trưởng.
Những ngày đầu ở nhà chồng chuyện gì trong nhà mình cũng phải tự học lấy. Chân ướt, chân ráo về làm dâu chưa được bao lâu, mẹ chồng đã kéo mình ra, đưa cho nắm tiền: “Nhà có giỗ, con đi chợ chuẩn bị mâm cỗ nhé”. Mình vâng lời mà lòng đầy lo lắng, từ ngày về làm dâu hôm nay là lần đầu tiên mình đi chợ, có biết chợ nhà chàng ở chỗ nào đâu. Mình vội vã tìm chàng nhờ cậy, mắt chàng vẫn không rời màn hình tivi: “Mẹ sai em thì em đi đi, chợ ở mồm, không biết đường thì hỏi”.
Mình ngậm ngùi dắt xe ra khỏi nhà, vừa đi vừa hỏi giữa đường làng “nhà không số, phố không tên”. Người bảo rẽ phải, người lại bảo rẽ trái. Tìm được chợ, mua được đồ ăn thì mặt trời đã lên cao, vội vàng quay xe đi về, không may đến đầu ngõ gần nhà, mình va phải một người đi xe đạp ngã lăn ra đường. Chiế c xe máy đè lên chân mình, đau quá, mình gọi điện cho chàng: “Em bị tai nạn”. Mới nghe vậy, chàng đã quát ầm ĩ: “Mắt mũi để đâu, đi đứng thế à?” Rồi cúp máy chẳng thèm hỏi han mình có bị nặng không? Mình đang ở đâu? Lúc này thì mình chán hẳn rồi, giá mà nhà mình ở gần thì mình đã bỏ về, bất chấp tất cả...Mình cứ ngồi đó ấm ức khóc, chẳng thèm quan tâm bao người qua đường đang nhìn.
Một lúc sau, mình thấy chàng lò dò đi tới, thấy mặt mũi tèm lem ngồi bên đường thì làu bàu: “Không đi về còn đấy ăn vạ đến bao giờ?” Máu trong người mình sôi lên, bao nhiêu bực tức mình tuôn ra hết. Chàng nghe mình nói một hồi, mặt “đơ” ra rồi xuống nước: “Thôi, em chịu khó, hết tuần này về Hà Nội, anh sẽ giúp đỡ em. Chứ ở nhà mà chiều vợ quá mọi người sẽ ghét”. Mình tưởng đang nghe nhầm, khoảng cách giữa tình yêu và hôn nhân đúng là xa thật, nhưng mình thề...phải cải tạo.
Read more…

ĐỪNG BUÔNG TAY EM THÊM LẦN NÀO NỮA

7:45 PM |
[Truyện Ngắn]ĐỪNG BUÔNG TAY EM THÊM LẦN NÀO NỮA

Anh gọi cho chị vào lúc 12 giờ đêm chỉ để nói với chị rằng anh sẽ đi lấy vợ dù tình yêu đối với chị vẫn còn sâu nặng lắm. 12 giờ đêm, trong xóm quê nghèo, chị khóc òa giữa bao nhiêu nỗi niềm cay đắng. Những ngày chị rời bỏ anh thì anh tìm mọi cách níu lại tình yêu trong chị. Đến ngày chị quyết định sẽ không bao giờ buông tay anh thêm một lần nào nữa thì tự anh lại muốn dời xa chị. Tình yêu đâu phải là chò chơi trốn tìm thuở nhỏ?


Anh hơn chị mười tuổi, đã qua một đời vợ, ngoại hình nhìn qua thấy xấu nhìn lâu cũng không thấy duyên, tính tình thật thà có phần hơi cục mịch. Anh làm chủ thầu các công trình xây dựng ở thành phố Nam Định. Nhờ người quen chị xin vào làm chân nấu nướng cho dân công trình của anh. Thế rồi quen nhau, yêu nhau lúc nào không biết. Nhiều lúc chị bảo:


-Anh vừa xấu vừa già, sao em lại yêu anh nhỉ? Hay là anh bỏ bùa em đấy, nếu anh bỏ bùa thật thì giải bùa cho em với. Để em còn về với mẹ, lấy tấm chồng quê cho yên phận.


Anh cười bảo có bùa thật thì đã sao, sẽ chẳng bao giờ anh chịu rời xa chị.


Nhà chị nghèo, vì nghèo nên chị không được theo đuổi ước mơ trở thành cô kỹ sư nông lâm, mà phải đi làm sớm lấy tiền giúp đỡ gia đình. Quê chị tận trên miền ngược, thu nhập chỉ nhờ vào rừng chè và ruộng đất cằn, mà chè thì bấp bênh nay giá này mai giá khác. Nhà chị lại đông anh em, tuy không phải là con cả nhưng mọi công việc lớn bé trong nhà chị đều phải chung tay gánh vác. Học xong cấp ba, đi làm được năm năm mà ước mơ thuở nào vẫn không nguôi cháy trong lòng chị. Có nhiều đêm, chị mơ thấy mình đứng giữa bạt ngàn màu xanh của núi rừng quê hương. Trên mảnh đất cằn cỗi mẹ vẫn trồng sắn hàng năm sẽ thay một giống cây mới, đạt giá trị năng suất cao cho đời sống người nông dân quê chị thêm no ấm. Từ bé, chị đã rất đỗi yêu thương quê hương, càng yêu thương càng quặn lòng khi thấy quê mình nghèo quá. Nghèo là bởi đất đai khô cằn, là người nông dân không dám thay đổi cây trồng, không có vốn đầu tư, không thử nghiệm. Đã có lúc nghĩ đến những khó khăn trước mắt, chị không ít lần liên tưởng đến hình ảnh con thuyền rách nát và khát vọng vươn tới biển khơi. Nỗi khát khao ấy còn lớn hơn cả tình yêu chị dành cho anh.

Khi đã kiếm được ít vốn, khi kinh tế gia đình cũng đã tạm ổn, chị quyết định vừa làm vừa ôn thi Đại học. Anh bảo sẽ nuôi chị học, nuôi đến khi nào chị tự đứng được trên ước mơ của mình. Chị cười, trách anh sao chưa gì đã tính chuyện nuôi nhau.


Ngày chị đỗ Đại học cũng là ngày chị dẫn anh về nhà ra mắt. Bố nheo mày hỏi:


-Chú nào đây con?


Mẹ thở dài nói nhỏ con gái:


-Đừng bảo với mẹ là mày yêu người này. Còn trẻ đẹp, thiếu gì người mà đi yêu người hơn mình cả mười mấy tuổi hả con? Giàu cũng không ham con ạ.
Chị ôm mẹ nũng nịu phân trần:
-Anh ấy cũng đâu có già và xấu quá. Anh ấy tốt là được rồi mà mẹ, hơn nữa mẹ chẳng từng bảo yêu người hơn tuổi cho già dặn, chín chắn đấy thôi ạ.
Mẹ thở dài:
-Cô đến tuổi này cũng là già dặn lắm rồi. Mà đã tìm hiểu kĩ chưa, bằng này tuổi rồi có khi người ta có vợ ở quê rồi cũng nên, cứ đâm đầu vào rồi lại tự làm khổ mình thôi con ạ.

Người làng ai hiểu thì chậc lưỡi bảo “thôi thì cái duyên cái số nó vồ đến nhau chứ biết làm thế nào được”. Người thì bảo “chắc con bé bị bỏ bùa mê thuốc lú.

Rõ khổ”. Những lời nói ấy đều đến tai anh, nhưng anh không nói gì, vẫn vui vẻ nói cười mỗi lúc được gần chị. Thi thoảng vẫn bỏ công việc sang một bên để đưa chị về miền ngược, nơi chị bắt đầu cặm cụi với từng hòn đất. Chị bảo “đất nghèo nhưng vẫn có thể làm giàu được”. Anh thấy thương chị nhiều hơn. Đã không ít lần vì sức ép gia đình và khoảng cách quá xa mà chị tính đến chuyện chia tay, nhưng anh vẫn khẳng định tình yêu của mình dành cho chị bằng những vỗ về yêu thương lúc vui buồn. Để rồi chị nhận ra rằng anh cũng giống như một phần ước mơ của chị, cái mầm hạnh phúc bé nhỏ ấy cũng cần được nâng niu.

Chị ra trường, nhận công tác ở quê, cũng là lúc mẹ anh lâm bệnh nặng. Ước muốn cuối cùng của mẹ là nhìn thấy anh tìm được hạnh phúc cho mình bằng một dám cưới có đông đủ anh em, họ hàng chứng kiến. Mẹ bảo chị:


-Nhà chỉ có một mẹ một con nên mẹ muốn sau này Hùng và con về đây sống còn thắp hương cho bố mẹ, tổ tiên. Kinh tế cũng đầy đủ rồi, con về đây bán hàng, sinh con rồi coi sóc nhà cửa, đất đai. Chứ mẹ không muốn Hùng lên quê con ở mà cũng không muốn vợ chồng con mỗi đứa một nơi. Nếu con thuận lời thì về làm dâu nhà mẹ.

Chị nắm bàn tay gầy guộc của người đàn bà đã hy sinh cả đời để chăm sóc cho người chị yêu thương. Bàn tay đã lạnh đi nhiều vì mưa nắng, vì nỗi cô độc của người già và vì sự héo hắt chờ đợi người con trai yên bề gia thất sau một lần đứt gánh giữa đường. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để chị mủi lòng. Nhưng ước mơ ươm mầm xanh cho quê hương vẫn chưa làm được, đất cằn cỗi vẫn bạc màu nghèo đói. Và…liệu chị có được vượt qua được những rào cản gia đình để đến với anh?
* * *
Anh ngồi bên mẹ, nghe hơi thở yếu ớt đều đều như những tiếng thở dài của mẹ. Anh là đứa con duy nhất mẹ mang nặng đẻ đau, gắng gượng nuôi anh khôn lớn ngay cả khi bố đã mất, bao nhiêu khó khăn đè lên đôi vai bé nhỏ của mẹ. Ngày anh lấy vợ, mẹ khóc vì mừng vui con đã yên bề gia thất, nhưng nào ngờ cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy của mẹ anh cũng không thể gìn giữ được. Nàng dâu đầu tiên của mẹ ra ra đi mang theo một bí mật mà mẹ không hay biết. Con trai mẹ mắc bệnh vô sinh. Từ ấy đến giờ mẹ vẫn giục anh mau mau lấy vợ để mẹ còn bế cháu. Anh cứ ậm ừ cho qua chuyện vì không muốn mẹ thêm lo lắng. Cho đến bây giờ, khi nhìn mẹ nằm đây vẫn không yên vun vén cho anh, tự nhiên anh thấy có lỗi với mẹ thật nhiều.

Bác sĩ nói mẹ không sống được lâu nữa, tuổi già sức yếu lại thêm bệnh cao huyết áp lâu năm. Tuổi trẻ anh đi tứ xứ giang hồ, đến lúc đứng tuổi rồi quay trở về bên mẹ thì nhận ra mẹ vẫn gần đây mà lại như bóng mây bay ngang qua cuộc đời rồi tan vào hư vô. Trong những ngày chăm sóc mẹ tại bệnh viện, anh đã phải suy nghĩ rất nhiều. Mẹ nói hạnh phúc lớn nhất đời mẹ là có anh, cũng vì có anh trên đời nên mẹ đã vượt qua tất cả những sóng gió cuộc đời. Càng thương mẹ bao nhiêu anh càng nhận ra tình yêu của mình dành cho chị là ích kỉ. Suốt gần chục năm yêu nhau, anh chưa từng khi nào dám thú nhận với chị rằng anh không thể có con. Cũng chính vì chạy chữa khắp nơi không khỏi mà người vợ đầu đã bỏ anh đi. Anh sợ nếu nói ra chị cũng sẽ dời bỏ anh như thế. Anh cứ nghĩ đơn giản rằng nếu trong nhà cần tiếng trẻ con thì chỉ cần đi xin một đứa nhỏ về nuôi, nhưng có lẽ anh đã không hiểu được sự gắn kết thiêng liêng bền chặt của tình máu mủ ruột già. Những điều ấy có lẽ chỉ những người phụ nữ mới hiểu và họ cần có nó như cần một bờ vai, một mái ấm gia đình.

Anh nhớ đã từng có lần hỏi chị:

-Ngoài ước mơ trở thành cô kĩ sư nông lâm, mang màu xanh trù phú đến cho quê hương em còn mơ ước gì nữa không?

Tay chống cằm, gõ nhẹ những búp mang lên gò má chị bảo:

-Em muốn lập gia đình để sinh những đứa con ngoan. Em thích tiếng trẻ con, thích được chăm bẵm, vỗ về, hôn hít chúng.

Rồi chị thở dài bảo giá như chị có thể thực hiện được được những điều tốt đẹp mà mình mơ ước. Ngay lúc ấy anh đã chạnh lòng nghĩ rằng mình không thể là bến đỗ cuộc đời của chị. Cho đến ngày hôm nay khi mẹ anh cần một nàng dâu, chị cần một mái ấm đủ bền vững để theo đuổi ước mơ của mình thì việc anh cần chị dường như đã là điều không thể. Anh tự hiểu được anh không có quyền giữ chị lại cho riêng mình nữa. Chị thuộc về những người dân nghèo ở miền quê ấy, thuộc về mảnh đất khô cằn đang chờ bàn tay người ươm mầm, tưới tắm. Và chị còn thuộc về tiếng cười của những đứa con do chị sinh ra, chăm bẵm chúng. Chính vì thế nên anh gọi cho chị để nói rằng anh sẽ đi lấy vợ. Lúc ấy kim đồng hồ trên tường chỉ đúng 12 giờ đêm, tiếng mẹ anh thở đều nhưng mong manh, yếu ớt. Khẽ gục mặt vào hai bàn tay. Anh khóc.
* * *
Người nông dân đã bắt đầu ươm cây cho dải rừng bao quanh làng. Trung du có phần lớn diện tích là đất feralit trên đá phiến, đá vôi và các đá mẹ khác. Nơi đây có khí hậu nhiệt đới ẩm, gió mùa, có mùa đông lạnh, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc của điều kiện địa hình vùng núi. Vốn có thế mạnh đặc biệt để phát triển các cây công nghiệp có nguồn gốc cận nhiệt và ôn đới, ngoài cây chè chị quyết định đưa xoài, nhãn vải, đu đủ vào trồng thêm và đưa cây keo, cây tràm trồng trên những dải đồi cao hơn. Ban đầu chị áp dụng trên đồi nhà mình và phần đất để khô cằn lâu năm của bà con chòm xóm. Công việc mới chỉ dừng lại ở bước đầu, còn biết bao nhiêu khó khăn trước mắt. Chính vào lúc này chị cần anh ở bên cạnh biết nhường nào. Vậy mà…

Chị đã 28 tuổi. Ở cái tuổi ấy con gái chưa lấy chồng được coi là gái lỡ thì. Dân làng đồn ra đồn vào nói “hồng nhan thì bạc mệnh”, mẹ chị thở dài mỗi đêm đến héo hắt ruột gan. Cũng chỉ yêu anh, tin anh mà chị dành trọn trái tim mình suốt gần chục năm trời. Bây giờ anh nói một câu chia tay, bỏ lại chị ngồi đây với nỗi buồn khi tuổi xuân đã ở lại sau lưng. Chị đã chấp nhận anh như đã từng chấp nhận những mơ ước và khó khăn của cuộc đời mình. Nhưng chính anh lại là người dời xa chị. Anh nói vì anh không thể có con, không mang đến hạnh phúc cho chị được. Vậy mà anh đã níu kéo chị suốt mười năm. Muốn giận anh, muốn quên ngay anh và đi tìm hạnh phúc mới cho mình nhưng tại sao con tim cứ nhu mì, cứ gọi tên anh mãi…

Đêm nay, chị muốn đi tìm anh, muốn một lần nữa níu tay anh lại. Cho dù anh nói rằng sẽ đi lấy vợ thì chị vẫn muốn đi tìm anh. Bởi tình yêu của chị dành cho anh lớn lao hơn cả những khó khăn, xa cách. Gần mười năm thương nhau đâu phải ít ỏi gì mà sao bỗng nhiên đêm nay anh lại buông tay chị. Chỉ cần nắm chặt tay nhau thôi là được rồi. Nếu chị tìm được anh lần này, chị sẽ bảo anh “đừng bao giờ buông tay em thêm một lần nào nữa”.
Read more…

TUYỂN DỤNG CÔNG NHÂN NỮ, LAO ĐỘNG PHỔ THÔNG LÀM VIỆC TẠI HÀ NỘI

9:21 PM |
THÔNG BÁO TUYỂN DỤNG CÔNG NHÂN NỮ

Công ty TNHH OS Việt Nam là công ty nhật bản chuyên gia công các sản phẩm Điện tử và tuyển dụng cho các công ty Nhật bản tại các khu công nghiệp trên toàn quốc.Trụ sở công ty: Phòng 11, tầng 2, số 6 Nguyễn Thị Thập, Trung Hòa, Cầu giấy, Hà nộiPhone: 08-4 - 62512 040 – Fax: 08-4 – 3791 6203Website: www.outsourcing.co.jpDo yêu cầu mở rộng sản xuất: Chúng tôi cần: Tuyển gấp 100 công nhân nữ.Làm việc tại Công ty TNHH TAMRON Việt NamĐịa chỉ : KCN NỘI BÀI - SÓC SƠN - HÀ NỘI
Công việc: Sản xuất các sản phẩm ỐNG THẤU KÍNH QUANG HỌC (công nghệ cao).


1. Yêu cầu:- Nữ, tuổi từ 18~28- Tốt nghiệp : Tối thiểu cấp 2 ưu tiên cấp 3- Mạnh khỏe, chăm chỉ, trung thực không mắc các bệnh truyền nhiễm, có thể làm việc theo ca

2. Môi Trường làm việc- Được làm việc trong môi trường sạch sẽ, Thân thiện và An toàn.- Ngày làm 8h/ ca+ Ca 1: từ 5:50 ~ 14:00+ Ca 2: Từ 13:50 ~ 22:00 + Ca 3: Từ 21:50 ~ 6:00 - Ngày công chuẩn: 25

3. Các phúc lợi được hưởng:- Mức lương cơ bản : 2.750.000 VND.- Trợ cấp chuyên cần: 300.000 vnđ- Trợ cấp đi lại: 400.000 vnđ- Trợ cấp thâm niên: 200.00vnd- Trợ cấp ca đêm 30% Lương cơ bản.- Lương thêm giờ được tính theo luật lao động - Được 01 bữa ăn theo ca làm việc- Có nhà ở ngay và miễn phí tiền nhà tháng đầu tiên cho công nhân.- Được hỗ trợ chi phí đi lại cho công nhân ở xa xuống làm việc.- Công ty sẽ tổ chức khám sức khỏe trước khi đi làm- Được hưởng đầy đủ các chế độ của Luật lao động quy định: BHXH, BHYT, BHT sau khi ký hợp đồng lao động dài hạn với công ty.Thu nhập bình quân trên 5.000.000 vnđ/tháng- Ngày trả lương : 07 hàng tháng tại canteen công ty Tamron

4. Hồ sơ xin việc bao gồm:- Sơ yếu lý lịch (có xác nhận của địa phương) - 03 bản CMTND công chứng, 02 ảnh 3x4 (mới nhất).- Giấy khai sinh, - Giấy xác nhận dân sự,- Bằng tốt nghiệp, và các văn bằng chứng chỉ có liên quan (bản sao) - Giấy khám sức khỏe.- Đơn xin việc làm.

5. Liên hệ nộp hồ sơ tất cả các ngày trong tuần tại:Các ứng viên quan tâm và có nguyện vọng đi làm việc vui lòng gửi thông tin cá nhân vào email: tuyendung.ospv@gmail.com hoặc số điện thoại Mr Thái: 0985.891.307- Họ tên:...........- Ngày sinh:.......- Địa chỉ:...........- Số điện thoại liên hệ:...Phòng nhân sự công ty sẽ liên hệ lại trong thời gian sớm nhất cho các bạn thông báo thời gian đến phỏng vấn và khám sức khỏe (Lưu ý: các bạn mang theo hồ sơ khi đi phỏng vấn và khám sức khỏe).Lưu ý: Ứng viên không phải trả bất kỳ khoản tiền nào cho việc tuyển dụng, nếu bất cứ ứng viên nào bị thu phí tuyển dụng, đề nghị liên hệ đường dây nóng 090.22222.75Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ trực tiếp 
vào số Mr Thái: 0985.891.307
Tuyển dụng công nhân nữ, lao động phổ thông
CÔNG TY TNHH OS VIỆT NAMRất mong được đón tiếp các bạn đến tham gia phỏng vấn
Read more…

Đừng làm tổn thương người mình yêu

9:01 PM |
[Truyện ngắn]Đừng làm tổn thương người mình yêu


Vẫn biết mọi tổn thương đều xuất phát từ tình cảm, một khi đã yêu, mấy ai có thể giữ cho bản thân mình đừng tổn thương, hoặc giữ cho mình đừng bao giờ khiến người mình yêu chịu tổn thương. Những người càng yêu nhau thì càng dễ dàng làm tổn thương nhau, chân lý này có bao giờ là sai?

Thế nhưng dường như người ta vin quá nhiều vào chân lý ấy, để rồi trốn tránh, để rồi đổ lỗi, để rồi luôn chỉ nghe theo cảm xúc của mình mà bỏ mặc cảm nhận của đối phương. Đừng chỉ làm theo những gì chúng ta thích, hành động theo những gì chúng ta cho là đúng, đừng dồn đẩy trách nhiệm hay tìm cách biện minh.

Hãy học cách yêu, đừng khiến chính người chúng ta yêu cảm thấy tổn thương vì những hành động của chúng ta, đừng khiến người ấy cảm thấy mình không được yêu, cũng không được tôn trọng. Đừng vì cái tôi quá lớn, lòng sĩ diện quá cao, sự ích kỷ vô lý của bản thân mà khiến cho đối phương phải chịu khổ. Nên nhớ chúng ta đang yêu chứ không phải đang chiếm hữu, nên nhớ chúng ta đang cần phải mang lại hạnh phúc cho đối phương chứ không phải ép người ấy phải sống một cuộc đời khác.

Chia ly và đổ vỡ cũng do chúng ta không biết cách yêu thương cho đúng, trân trọng nhau cho phải, kè kè bên cạnh nhau thế nào cho vừa phải và dành nhau những khoảng trống riêng.

Thật sự hạnh phúc là điều gì đó quá trừu tượng và mơ hồ, thế nên đừng bao giờ hứa hẹn sẽ mang đến cho nhau nếu như không hiểu đối phương cần gì, và điều gì mới là quan trọng nhất. Tất nhiên cũng không thể tránh khỏi xung đột hay tranh cãi, mâu thuẫn hay hiểu lầm, nhưng trước khi căng thẳng về một vấn đề nào đó, hãy suy nghĩ thật kỹ xem nó có đáng để chúng ta gây tổn thương cho người ấy hay không.

Có quá nhiều cách thức để yêu, cũng có quá nhiều cách thức để phá hỏng tình yêu, một trong những cách thức ấy chính là lòng vị kỷ. Cái tôi càng lớn, thì việc yêu thương một người nào đó càng trở nên xa vời, sự ích kỷ sẽ lấn át yêu thương, hay thực chất là vốn dĩ không yêu thương ai hết?

Đừng vì bản thân mình mà làm tổn thương người mình yêu, rồi sau đó thiếu trách nhiệm đổ lỗi hay viện lý do để bao biện. Nói trắng ra thì là một cách để tự gạt mình cho lòng thanh thản, hoặc thẳng thắn hơn thì là chẳng tồn tại yêu thương.
Read more…

MẸ ANH BẢO CHÚNG MÌNH PHẢI CHIA TAY

2:11 AM |
[Truyện ngắn]MẸ ANH BẢO CHÚNG MÌNH PHẢI CHIA TAY

Hai năm yêu nhau, dù không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải ngắn, đủ để hai con người cùng tâm hồn, cùng nhịp đập trái tim thấu hiểu tình cảm, tâm tư của nhau. Thúy nắm lấy tay người yêu, ngã vào lòng anh mà thủ thỉ:

- Anh à, mình chia tay đi!

- Sao vậy em?

- Anh có thấy em gầy đi không, có thấy em hốc hác không?

- Em gầy lắm, anh thương em lắm

Cái câu ‘anh thương em lắm’ của anh như nhát dao cứa vào trái tim cô. Thúy cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, lâu lắm rồi mới lại thấy cái sự ngọt ngào lãng mạn đến đau nhói con tim. Thương em lắm, Thúy càng nghe càng hiểu, chuyện chẳng lành sẽ xảy ra cho cuộc tình của hai đứa. Anh tiếp lời:

- Nhưng tại sao chúng ta phải chia tay

- Mẹ anh bắt em phải bỏ anh, mẹ sẽ không cho chúng ta yêu nhau đâu anh

- Nhưng tại sao?

- Vì em con gái nhà quê, vì gia đình em quá nghèo, vì bố mẹ em làm nông dân trong khi gia đình anh toàn là gia giáo, quan chức. Vì em đũa mốc chòi mâm son. Vì em là đứa không biết điều, dụ dỗ anh để khiến anh mê muội rồi hi vọng bước chân vào gia đình anh, làm dâu nhà anh và sau này đòi phân chia tài sản

- Mẹ anh nói vậy sao? Mẹ anh còn nói gì nữa

- Mẹ anh đưa cho em tiền, nhiều lắm! Số tiền lớn ấy em muốn giữ, em không bỏ được. Em sẽ mang theo bên mình, đi một nơi khác để lập nghiệp bằng số tiền mẹ anh cho em. Tiền nhiều như vậy, sao nỡ bỏ đi….

Vừa nói Thúy vừa khóc. Những chuyện tình bị gia đình ngăn cấm và cho tiền ép bỏ, cô thực sự chỉ từng xem trên phim. Cô cũng đã từng căm ghét những nhân vật trong phim ấy đến tận xương tủy, những người đàn bà ngăn cấm con cái thật không đáng làm mẹ. Nhưng giờ, cô không ngờ có ngày, nó lại nghiệm vào chính cuộc đời cô.

Cô khóc như mưa khi nói tới giá trị của đồng tiền. Anh bảo:
- Em thật sự cần tiền sao?
Thúy cười:
- Tiền thì ai chẳng cần. Người nghèo thì càng cần, người giàu thì lại càng cần hơn nữa. Mỗi người một kiểu. Nghèo cần để có cái chi tiêu, giàu thì cần để sang trọng rồi còn muốn sang trọng hơn. Anh có đảm bảo anh không cần tiền không?

Nét mặt Thúy lạnh tanh khiến anh sợ. Thực sự, Thúy làm như vậy vì Thúy quá hận người đàn bà kia. Hận bà ta khinh cô, hận bà ta coi trọng giàu khinh nghèo, chỉ nghĩ đến việc ngăn cản mà không nghĩ đến chuyện tình cảm của con cái mình. Vì họ nghĩ, họ giàu như vậy không thiếu gì những cô gái bám theo con họ, sẵn sàng xin chết và toàn là những cô gái danh giá, giàu có. Chứ đừng nói là những cô gái giống như Thúy đây…

Thúy biết, Thúy quá yêu anh và anh cũng không có tội gì. Nhưng nhất định là lần cuối, không còn cơ hội tiếp theo cho cuộc tình này. Cô đã quyết định chia tay. Vì nếu như cưới anh, anh sẽ phải từ bỏ gia đình và việc đó, một người như anh khó mà làm được. Thúy nghĩ vậy. Cô không tin lại có người đàn ông yêu cô chân thành nhưng cũng sẵn sàng từ bỏ gia đình, tài sản và cả sự giàu sang phú quý và bố mẹ để đến với cô…

Nghe Thúy nói, anh còn tưởng Thúy cũng tham tiền thật, cũng không vì tình yêu dành cho anh mà cố gắng được. Anh giận Thúy, quay mặt đi. Và cuộc chia tay nhẹ nhàng như thế dù Thúy chưa kịp nói lời từ biệt với người cô yêu.

Cô khóc, khóc hết nước mắt, khóc đau quặn tim vì không thể nào chịu được sự chia xa này. Chỉ có cô mới thấu hiểu được cái cảm giác đau đớn ấy. Tại sao khi yêu con người ta lại khổ sở như thế này? Cô thầm nhủ, giá như có thể được làm lại, thà là cô không yêu anh, thà là cô không dám nhận những ngày hạnh phúc để bây giờ con tim đau đớn, cảm giác nghẹn đắng, không thể nào thở nổi…

Thúy ra đi như vậy. Cô chia tay anh vì cái sự nghèo. Nghèo đã làm cô mất đi hạnh phúc và có thể mãi mãi sau này, nhiều hơn thế nữa.

……….3 năm sau

Như một định mệnh được sắp đặt, Thúy tìm lại quán quen, nơi trước đây cô và anh đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm đẹp. Thúy muốn tìm lại quá khứ và từ ngày chia tay anh, cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đi qua những nơi mà hai người đã từng hẹn hò. Chỉ là lần này, cô đã chọn quán cà phê, nơi cô và anh trao cái nắm tay đầu tiên.

Ngồi thưởng thức những điệu nhạc du dương, Thúy thấy lạnh sau gáy. Cô cảm giác có ai đó đang nhìn mình, một cảm giác vừa lạ vừa quen, giống như trong phim vậy. Thúy ngồi im rồi quay lại, giống như muốn bất ngờ để người ta không hướng ánh mắt đi chỗ khác, để bắt quả tang. Và Thúy nhận ra, ánh mắt người đàn ông đàn nhìn chằm chằm Thúy. Anh là ai, là người của 3 năm trước…

Đúng rồi, chính là anh. Nhưng bây giờ sao nhìn anh tiều tụy, già, gầy và đen thế. Anh khác hẳn anh của ngày xưa, đẹp trai, phong độ, lịch lãm. Thúy không dám tin là anh nên còn ú ớ định chào, thì anh đã cười một nụ cười hiền. Nụ cười ấy không lẫn vào đâu được, đó là anh, mối tình cách đây 3 năm của Thúy.

Thúy quay mặt đi, cố gạt giọt nước mắt vừa lăn vội rồi quay lại cười nhoẻn miệng, chào anh, như hai người xa lạ. Cả hai ngồi đối diện nhau nhưng sao Thúy run thế, không nói thành lời, vẫn như ngày nào.

Bất giác, Thúy nhìn vào tay anh, chiếc nhẫn cưới xoay ngược, có lẽ vì nó quá lỏng. Anh đã có gia đình:
- Anh khỏe không, anh được mấy cháu rồi ạ?
- Ừ, anh khỏe, còn em? Anh cám ơn, anh mới có một cháu, em thế nào, mấy cháu?

Thúy cười, cười hiền và buồn rười rượi. So với những người con gái may mắn thì Thúy thua xa. Thúy mới chỉ có một mình, chẳng có cháu nào cũng chẳng có anh nào bên cạnh. Từ ngày chia tay anh, Thúy không yêu được ai, Thúy đau khổ tìm về kí ức, sống những ngày tháng mệt mỏi, tủi hổ.
- Chị nhà anh chắc xinh lắm, giỏi lắm nhỉ!
Anh cười ngượng ngạo:
- Không, chị cũng bình thường thôi, không xinh cũng không giỏi.
- Chị cùng quê với em
Thúy ngạc nhiên khi anh nói tiếp
- Cùng quê nhưng là người huyện khác. Bố mẹ cô ấy cũng giống như bố mẹ em, làm nông nghiệp. Các cụ quý anh lắm, tính tình hiền lành chân chất. Mỗ lần anh đưa cu Tí về quê là các cụ mừng lắm, quý con quý cháu. Người ở quê thật thà, tốt bụng thật!
- Thế mẹ anh…?

Thúy ngập ngừng. Anh hiểu câu hỏi của Thúy rằng, tại sao mẹ anh lại cho anh lấy cô ấy. Anh chưa cần đợi Thúy nói hết đã trả lời:
- Ban đầu cô ấy cũng giống em, cũng sợ hãi mẹ anh. Cũng lo lắng mẹ anh sẽ không đồng ý và cũng định chạy trốn. Nhưng sau đó, anh đã động viên cô ấy ở lại bên anh, dù có thế nào anh cũng đấu tranh. Anh không muốn một lần nữa, vì bố mẹ anh mà anh lại đánh mất tình yêu của mình. Cô ấy đã nghe lời anh, cố gắng vượt qua mọi áp lực. Dù là đến giờ, bố mẹ anh vẫn chưa thực sự đồng ý cô ấy, nhưng anh đã là người chồng để cô ấy tin tưởng. Anh đã nỗ lực hết mình, đi làm kiếm tiền, không dựa vào bố mẹ để bố mẹ tin là anh có thể làm được tất cả. Cô ấy cũng vậy… Tình yêu không quan trọng giàu nghèo chỉ cần chúng ta cố gắng mà em. Cô ấy đã mấy lần ra đi, cũng bị mẹ anh dùng tiền mua chuộc, nhưng cô ấy đã không nhận tiền…

Nói đến đây, nước mắt Thúy trào ra. Cô khóc vì hối hận đã không ở lại bên cạnh anh, đã không giữ anh lại. Cô còn khóc vì thật ra, anh có hiểu cô hay không? Mấy năm qua, anh vẫn nghĩ cô dùng số tiền của mẹ anh để nuôi bản thân mình sao? Cô đâu có nhận đồng tiền nào, cô đã trả lại hết cho mẹ anh và chọn cách ra đi vì không chịu được sự sỉ nhục.

Có thể, tự trọng của cô cao hơn người con gái kia, nên cô đã chọn cách ra đi sớm mà không đủ dũng khí ở lại bên anh. Nhưng thử hỏi, ngày đó, anh có cho cô cơ hội không? Anh có níu tay cô ở lại, có cố gắng vì cô hay không? Hay là vì ngày đó anh chưa đủ can đảm khi anh gặp được người con gái kia?

Cô cố nén lòng, sự hiểu lầm quá lớn. Cô đứng dậy, chào anh, bước đi và không quên chúc anh hạnh phúc! Anh cũng chào cô, với theo bằng câu: “Em có mấy cháu rồi, em chưa trả lời anh”.

Thúy không quay lại, bước đi mà nước mắt trào dâng. Cô không còn muốn nói gì thêm nữa. Mấy cháu ư? Anh đã có vợ, có con, đã hạnh phúc, còn cô, một người đàn ông để yêu và tin cậy cũng chưa có, vì cô chưa mở được lòng ra với ai, chỉ vì quá yêu anh. Còn anh thì ngồi đây trách cứ cô, trách cái quá khứ phũ phàng để chia rẽ hai người, để một mình cô cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời xô bồ và bạc bẽo… Cô phải bước tiếp thôi, dù sao thì vẫn phải đi, phải sống mà…

Liệu đây có phải là cái giá mà ông trời ban cho cô, vì cô đã không kiên trì giữ người mình yêu, hay tại cô quá tự trọng, không tin tưởng vào người cô yêu? Hoặc đó cũng có thể là số phận của cô, người con gái không thể có được hạnh phúc? Nếu như ngày đó cô đi đến con đường cuối cùng cùng anh, thì mọi chuyện giờ sẽ thế nào? Liệu cô có cô đơn như lúc này?…
Read more…