[Truyện ngắn] GIÁNG SINH Ý NGHĨA

8:09 PM |
Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn câu chuyện ý nghĩa của những tấm lòng non trẻ... "Giáng sinh ý nghĩa"

Trong chương trình tin tức lúc sáu giờ tối hôm đó, có một tin đặc biệt về những gia đình cần được giúp đỡ nhân dịp Giáng Sinh. Họ nghèo tới nỗi không có đủ tiền mua thực phẩm, đừng nói chi đến quà Giáng Sinh. Tôi để ý thấy bốn đứa con của tôi đang chăm chú theo dõi.

 Joshua nói:

 - Tại sao chúng ta không chọn một gia đình và giúp họ bằng cách mỗi đứa tụi mình cho bớt một món quà?

 Tôi nhìn về phía chồng tôi, coi thử anh ấy có lắng nghe không và trả lời:

 - Con có ý định gì vậy? Joshua đáp: - Tụi con luôn nhận được nhiều quà. Con lẽ tụi con nên chia bớt quà cho những người khác.

 Tôi có phần ngạc nhiên trước điều đó. Tôi nói:

 - Mẹ nghĩ đó là một ý kiến hay.

 Rồi tôi quay qua mấy đứa kia và nói tiếp: - Còn các con thì nghĩ sao?

 Chad trả lời: - Tụi con may mắn hơn những người đó. Không thể tưởng tượng nỗi lại có những gia đình thiếu cả tiền mua thức ăn. Cho bớt một món quà là điều tối thiểu mà tụi con có thể làm được. Con thấy xấu hổ vì tụi con chưa hề nghĩ tới điều đó bao giờ.


 Sau một lúc bàn bạc, mọi người đồng ý rằng chia sẻ với một gia đình túng thiếu mới là "tinh thần đúng nghĩa" của Giáng Sinh. Chúng tôi gọi điện tới đài truyền hình, và nói với họ rằng chúng tôi muốn giúp đỡ một gia đình, càng đông con càng tốt. Và chúng tôi đã tìm ra - một gia đình có bốn đứa con, gồm một bé gái hai tuổi và ba bé trai chín, mười, mười một tuổi.

Kế hoạch như sau: mỗi đứa con của chúng tôi phải đi mua một món quà cho một đứa trẻ đó, và trừ bớt một món trong danh sách của chúng. Tối hôm sau, vợ chồng tôi dẫn bốn đứa con đến một cửa hiệu đồ chơi lớn. Tôi chưa từng thấy chúng hăm hở đi mua sắm đến thế.

 Ally tiến thẳng tới quầy đồ chơi, quầy búp bê và quầy dụng cụ vẽ. Nó chăm chút lựa từng thứ một để tìm món quà ưng ý. Cuối cùng nó dừng lại ở một con búp bê được quấn trong tấm chăn để người ta có thể ôm ấp và cho ăn. Ally nói:

 - Mẹ, con biết bé gái đó sẽ thích búp bê này, vì nó đúng là món quà mà con muốn ông già Nô-en mang đến cho con.

 Trái tim tôi cảm động khi tôi nhìn cử chỉ tốt bụng, không ích kỷ này. Joshua tìm đến chỗ trưng bày đồ chơi theo phim "Men In Black" và lực một khẩu súng máy dùng để bắn người ngoài hành tinh. Đây là món quà nó rất muốn có, nhưng nó đồng ý tặng cho cậu bé chín tuổi trong gia đình kia. Joshua nói:

 - Con sẽ có những món quà khác. Con biết thằng bé kia sẽ thích món quà này.

 Đứa con trai mười chín tuổi của chúng tôi lựa ra vài chiếc xe đồ chơi mà hồi nhỏ nó rất thích - chiếc xe cứu hỏa màu đỏ và chiếc xe cứu thương. Nó kiểm tra xem còi hụ trên xe có kêu hay không. Xe cứu thương và xe cứu hỏa mà không hụ còi thì chơi làm gì? Còn Matthew tìm được đôi găng bóng chày tuyệt hảo. Nó kêu lên:

 - Tất cả trẻ con đều cần găng bóng chày.

 Nó không thể tưởng tượng được cảnh trẻ con lại không chơi bóng chày! Bốn đứa con của chúng tôi cầm những món quà trên tay, tiến lên quầy trả tiền với vẻ tự hào. Tôi chưa bao giờ thấy nét mặt chúng vui như vậy khi chúng để mọi thứ lên quầy hàng.


Tối hôm đó, vợ chồng tôi quan sát mấy đứa con với sự hãnh diện và lòng thương yêu. Chúng biết thông cảm và biết chia sẻ với người khác từ lúc nào vậy? Chúng tôi không biết chắc, nhưng chúng tôi đang nuôi dạy bốn đứa con và chúng đã khám phá ra "tinh thần đúng nghĩa" của Giáng Sinh.

Truyện ngắn sưu tầm - Blog truyện ngắn
Read more…

Ebook Chiến Thần Bất Bại - Phương Tưởng prc, pdf [Huyền Huyễn]

7:01 AM |

Tên Ebook: Chiến Thần Bất Bại (prc, pdf)

Tác giả: Phương Tưởng 
Thể loại : Huyền Huyễn 
Dịch giả: Zhu Xian, Darth Athox - TangThuVien 
Nguồn: TangThuVien 
Ebook: http://daotieuvu.blogspot.com


Ebook Chiến Thần Bất Bại full prc, pdf, epub

Ebook Chiến Thần Bất Bại-prc, pdf


Giới thiệu :

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu.
Thiếu niên như ngươi.
Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường.
Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời.
Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công.
Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này.
Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi.
Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Vĩnh viễn là thiếu niên!
Chiến thần bất bại!

Mời các bạn đón đọc Bất Bại Chiến Thần của tác giả Phương Tưởng.

download ebook bất bại chiến thần full prc pdf epub

Bất Bại Chiến Thần chương 440:

PRC: Box  ||  Mediafire
PDFBox  ||  Mediafire
Read more…

[EVENT] Anh yêu em như mùa Giáng sinh đầu

7:01 PM |
Blog truyện ngắn - blogTM giới thiệu đến độc giả truyện ngắn hay "Anh yêu em như mùa giáng sinh đầu"

Ngày ấy, cô và anh là hai người bạn học rất thân. Sớm tối cặp kè, đi đâu cũng có nhau. Anh là người con trai đa tình, phong lưu. Còn cô là cô gái tính tình hoạt bát, vui vẻ nhưng không kém phần đanh đá. Dưới con mắt của mọi người, họ là một đôi trai tài gái sắc, mọi thứ đều vẹn toàn. Nhưng tiếc rằng, giữa hai người không hề có tình yêu.

---
 Cô có người trong mộng, anh cũng vậy. Cô nhận được lời tỏ tình đêm noel, và anh cũng thế.

 Mùa đông năm đó, cả hai người đều bước sang tuổi mười bảy, thời kỳ đẹp nhất của tuổi học trò.

"Nếu nó không còn yêu mày, thì tao yêu mày vậy!"

 Cô nhớ như in, khoảnh khắc năm cô mười tám tuổi, cô và người yêu đã có một trận cãi vã kịch liệt, anh không những không an ủi mà còn phán cho một câu xanh rờn. Khi đó cả hai người đều biết rõ, lời nói này chỉ có thể coi là một câu đùa giỡn không hơn không kém.

 "Nếu nó không lấy tao thì sao?"

 "Nó không lấy mày, thì tao lấy mày!"

 Sau lời tuyên bố hùng hồn, cả hai đều bò lăn ra cười sằng sặc. Con người thật lạ, vừa nãy còn khóc lóc ỉ ôi thì giờ đã tí tửng cười toe toét như không có chuyện gì rồi.

 Bạn bè xung quanh ai cũng bảo, nếu cô và anh không yêu nhau thì quả thật là uổng phí một kiếp người, uổng phí cơ hội ngàn vàng mà ông trời đã ban tặng. Lúc đó, cả hai người đều chỉ nhìn nhau mà cười, vốn dĩ không ngờ rằng sẽ có một ngày lời nói đùa lại trở thành sự thật.

 Thi xong tốt nghiệp lớp mười hai, cô và người yêu chính thức chia tay. Năm ngày tiếp theo sau đó, tình duyên của anh cũng tiếp nối theo chân cô, hệt như một sự tình cờ của số phận.

 Cuộc sống lại vội vã trôi qua, bạn bè xung quanh dường như đều tản đi hết. Cuối cùng vẫn chỉ có cô và anh cùng nhau bước chân về phía cánh cổng đại học.

Mùa đông noel năm đó, anh chính thức ngỏ lời yêu cô. Khi ấy, cả hai người vừa tròn hai mươi tuổi.

Bốn năm sau, cũng vào một đêm noel đầy lạnh giá, anh đứng trước một vườn hoa hình trái tim,quỳ xuống trước mặt cô và chìa chiếc nhẫn lấp lánh ra,nói:

 "Lấy tao ... à không, lấy anh nhé?"

 Rồi không đợi cô mở miệng bằng lòng, anh lại luống cuống nói tiếp, vẻ mặt trông vô cùng tội nghiệp: "Không được từ chối đấy!"

Khi đó, cô đứng chống nạnh nhìn anh, phồng mang trợn má như đe doạ. Cái kiểu cầu hôn vừa lãng mạn vừa sặc mùi uy hiếp thế này thì cô mới thấy lần đầu. Tuy tỏ vẻ khó chịu ra mặt nhưng trong lòng thì cũng muốn lắm rồi, nên buông một câu xụi lơ:

 "Phạm quy!" – Cô giật lấy chiếc nhẫn từ tay anh - "Lấy tạm cái này, xung công quỹ!"

 Anh nghe thế liền vui mừng như bắt được vàng, vừa ôm chầm lấy cô vừa hét:

 "Trời ơi, tui lấy được vợ rồi! Tui lấy được vợ rồi!"

 "Bỏ xuống, chóng mặt quá!" – Cô ngượng đến chín cả mặt, tuy trong lòng khoái muốn chết nhưng vẫn làm ra vẻ.

 "Phương ơi, tao yêu ...!"

 Bốp!

 Chưa thốt hết câu, anh đã bị cô phi thẳng một cước lên mặt, giọng hậm hực:

 "Tao, tao nữa này! Phạm quy lần hai, không lấy vợ lấy chồng cái gì nữa hết, nhé?"

 Cả đêm ấy, anh phải năn nỉ gãy cả lưỡi cô mới chịu nguôi giận. Nghĩ kỹ thì cũng tội, vì cách xưng hô này đã thành thói quen của họ suốt nhiều năm nay, muốn sửa lại đâu phải là chuyện dễ dàng gì. Vậy nên giữa họ đã giao kèo một quy định: nếu một trong hai người ai lỡ lời xưng hô "mày tao" thì phải lấy một vật quý giá của mình ra, bỏ vào một chiếc hộp. Rồi chiếc hộp đó sẽ là của hồi môn cho con cái họ sau này.

 Mùa đông năm đó, cô và anh tròn hai mươi bốn tuổi, tay nắm tay nhau cùng bước vào lễ đường, chính thức trở thành một đôi vợ chồng "oan gia".

 Oan gia là bởi vì trong bất kỳ trường hợp nào, hoàn cảnh nào, họ cũng xung khắc với nhau qua những lần bất đồng ý kiến, khiến số lần cãi nhau nhiều hệt như ăn cơm bữa. Tuy rằng là vậy, nhưng chiến tranh lạnh chẳng được bao lâu. Vì một lẽ, họ yêu nhau nhiều hơn họ nghĩ.

---
 Cứ như vậy hai năm lặng lẽ trôi qua, những lần cãi nhau không cân sức đó dần dần không còn nữa, thay vào đó là những bộn bề lo toan, tất bật trong đời sống kinh tế. Anh suốt ngày quần quật với công việc, đôi khi quên bẵng luôn kỷ niệm ngày nụ hôn đầu tiên của hai người hay chẳng hạn là ngày tỏ tình đầu tiên, thậm chí cả những lần ôm hôn âu yếm lâu ngày rồi cũng trở nên mờ nhạt, hờ hững.

 Chính vì không cảm nhận được tình yêu của họ như thuở ban đầu, đã có lần cô lên tiếng trách móc:
 "Anh à, dạo này em thấy anh không yêu em như xưa nữa đấy!"

 Anh ngồi trên bàn làm việc, lật tới lật lui tập hồ sơ dày, ậm ừ qua loa:

 "Ừm!" 

"Anh có nghe em nói gì không vậy?" – Cô gằng giọng, cái mặt đen sì như cái đít nồi.

 "Ừm!"

 "Này!"

 Cô phát cáu hét um lên, đến khi anh nghe được mùi cháy khét từ phía bà xã mình mới sực tỉnh ngẩng mặt lên, đánh rơi cả cây bút cầm trên tay,cuống quít nói:

 "Vâng! Anh nghe, anh nghe!"

 Cô trợn mắt, cuối cùng hất tóc quay mông đi, quyết định không thèm ngó ngàng gì đến anh nữa.

Thời gian trôi qua, danh từ xưng hô "mày tao" của năm nào giờ đã được thay bằng anh anh em em ngọt xớt. Cô còn nhớ rất rõ vào thời kỳ hoàng kim của quy định vô cùng "đáng yêu" ấy, nếu một trong hai người ai lỡ lời xưng tao gọi mày thì phải bỏ xuống một thứ mình coi là quý giá vào trong một chiếc hộp. Trong thời gian đầu, cả cô và anh đều không quen miệng nên luôn bị cái quy định ấy làm khó. Cứ như vậy mà đành cắn răng nhìn những thứ yêu quý của mình lần lượt bị mang đi.

 Có một hôm, cô tậu được một chiếc điện thoại mới tinh đem về, hứng chí quá mà xưng luôn cả mày tao với anh. Thế rồi kết quả là phải khóc lóc một trận um sùm vì bị anh tịch thu luôn chiếc điện thoại xung vào "công quỹ".

 Chiếc điện thoại đó, cho đến bây giờ vẫn nằm yên trong chiếc hộp. Mà chiếc hộp của ngày nào giờ đã được cất giữ vào góc tủ. Gần hai năm lấy nhau về, chiếc hộp kỷ niệm đó dường như đã chìm trong quên lãng. Bởi vì cả anh và cô bây giờ đâu còn làm trái quy luật ấy nữa.

 Nghĩ đến đây, cô không nhịn được liền bật cười. Nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười đã chuyển sang méo xệch. Cô tức mình giậm chân, muốn hét lên rồi lao tới đấm đá túi bụi lên người anh cho bõ cơn tức.

 Có người chồng nào vô tâm như vậy không, thấy vợ giận mà không thèm chạy theo năn nỉ một tiếng!

 Cô thật sự đâu biết rằng, người chồng mà cô rất muốn đánh đấm ngay lúc này đang vò đầu bứt tóc trong phòng làm việc, nghĩ đủ mọi cách để làm nguôi giận bà xã yêu của mình.


 Một hôm, cô phát hiện anh thập thò lén lút ra ngoài, hành động vô cùng mờ ám khiến cô sinh nghi. Cái tật hay suy nghĩ nhiều của phụ nữ liền trỗi dậy, khiến cô nghiến răng trèo trẹo theo dõi anh suốt cả một đoạn đường dài.

 " Á à, nhìn cái mặt kia kìa, chắc là lén tôi đi theo con nào chứ gì?"

 Thấy anh dừng xe ở một tiệm bán hoa, cô cũng dừng xe ở một khoảng cách vừa đủ, phóng với tốc độ như ninja chạy theo anh.

 "Thứ tôi dặn đã có chưa?"

 Cô núp ở một gian hàng bông gần đó, dõng tai nghe mọi động tĩnh sau lưng mình.

 "Có rồi đây. Vợ của anh thật có phước khi có một người chồng lãng mạn như vậy!"

 Bàn tay anh móc ví ra khẽ khựng lại, mắt trân trân nhìn cô gái trước mặt, cười ngượng ngùng:

 "Ơ, sao cô biết?"

 "Loại hoa hồng cầu vồng này tượng trưng cho hạnh phúc, cũng chính là lời yêu mà anh muốn nói với vợ mình. Chúc anh một buổi tối noel vui vẻ!"

Câu nói của cô gái phục vụ khiến anh ngớ người vài giây, sau đó liền cười giả lả tính tiền rồi bước ra ngoài, môi tủm tỉm cười hạnh phúc. Đến khi thấy bóng dáng anh khuất dần, cô lúc này mới sực tỉnh, ngay tức khắc liền chạy như bay ra ngoài, trong lòng lâng lâng một cảm giác khó tả.

 Thì ra cô đã quên mất hôm nay là lễ noel, là ngày kỷ niệm anh cầu hôn cũng như lời tỏ tình đầu tiên của hai người họ. Anh sáng sớm đã chạy ra ngoài mua bông hồng về cũng chỉ muốn dành cho cô một sự bất ngờ. Ấy vậy mà cô đã vội trách lầm anh.

 Cô mang tâm trạng vui sướng chạy thật nhanh về nhà trước anh, sau đó quyết định làm bộ như không biết chuyện gì, cười tủm tỉm ngồi trước cửa nhà đợi chồng mình về.

 Đúng như cô dự đoán, anh trở về nhà với một bó hoa cầu vồng sặc sỡ trước mặt. Tuy nhiên, lần này lại có sự góp mặt của mùi rượu bia nồng nặc đáng ghét.

 Mặt anh đỏ như gấc, mùi rượu xộc lên mũi khiến cô sa sầm mặt . Cảm giác hân hoan vui sướng ban nãy biến đâu mất, thay vào đó là sự bực bội cáu tiết sắp sửa bùng phát.

 "Tránh ra, đừng chạm vào tôi!" – Ngay khi cô chuẩn bị đỡ lấy anh thì anh đã hét lên, tay chân hươ loạn xạ – "Tôi đã có vợ rồi, đừng chạm vào tôi!"

 Ngớ người vài giây, cô lại nhìn bó hoa anh cầm trên tay, khoé môi nở nụ cười hài lòng:

 "Bó hoa này tặng cho em phải không?"

 Cô lại chuẩn bị giật lấy bó hoa thì anh đã nhanh chóng lùi về phía sau, tay chỉ thẳng vào mặt cô, hét:

 "Này, này! Không được động vào đồ của vợ tôi nhé? Bó hoa này là tôi tặng cho vợ yêu tôi đấy!"

 Cô nhăn mũi, trợn mắt nhìn anh. Cái chiêu lừa tình này trên mạng có đầy rẫy, tưởng cô ngốc không nhận ra à? Đã vậy thì cô đây không thèm đóng kịch nữa:

 "Rốt cuộc anh có bao nhiêu vợ thế hả, chồng?" – Cô tiến sát lại gần anh, hét tướng – "Giả ngây ngô đủ chưa hả, em biết hết rồi đấy nhá?"

 Cả hai vợ chồng rượt đuổi nhau trong phòng khách, chạy luôn lên lầu, cho đến khi cô dồn anh vào phòng ngủ của hai người họ thì mới thôi. 

"Em còn nhớ chiếc hộp ngày xưa của chúng ta chứ?"

 "Nhớ chứ sao không? Em còn nhớ như in cái quy định ngốc nghếch ấy nữa!"

 Cô trề môi, quả thật chiếc hộp đó chứa rất nhiều kỷ niệm tươi đẹp của họ. Thế nhưng đã hai năm trôi qua, những quy định ngốc nghếch ấy đang trôi vào quên lãng cùng chiếc hộp mất rồi còn đâu.
 Đang mải mê suy nghĩ thì bất chợt một chiếc hộp tinh xảo chìa ngay tầm mắt của cô, kèm theo nụ cười đầy quyến rũ của anh:

 "Chúc vợ một đêm noel thật vui vẻ bên anh nhé?"

 Cô tròn xoe mắt nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn anh, khi vẫn còn đang xúc động không nói nên lời thì anh lại tiếp:

 "Vợ à, chúng ta đã là vợ chồng, đã trưởng thành rồi nên có thể những cử chỉ yêu thương không còn mặn nồng như trước. Nhưng tình cảm anh dành cho em vẫn vậy, không hề thay đổi!"

 "Nếu không nhờ cái quy định ngốc nghếch ấy thì bây giờ chúng ta vẫn gọi nhau là mày tao rồi, có đúng không?" – Anh gãi đầu, cười ngốc nghếch – "Anh biết vì mải mê lo cho công việc mà quên bẵng đi em, quên mất cả kỉ niệm nụ hôn đầu tiên của chúng mình, ngay cả kỷ niệm ngày đầu tiên yêu nhau cũng không còn nhớ. Vợ à, anh xin lỗi!"

 Nói đến đây, nước mắt nước mũi cô tèm lem cả mặt. Thật đáng ghét, anh làm cô xúc động quá rồi đây nè! "Chiếc hộp ngày xưa hãy để dành cho con cái sau này của chúng ta em nhé? Còn chiếc hộp này ..." – Anh đặt chiếc hộp chạm trổ hoa văn tinh xảo lên bàn tay cô, nghiêm nghị nói – "Nếu sau này anh có làm gì khiến em buồn, thì em hãy viết vào một tờ giấy mắng anh thật thậm tệ, sau đó bỏ vào trong chiếc hộp này. Như vậy thì em sẽ không còn giận nữa!"

 Đêm về khuya, tiết trời càng trở lạnh. Cô và anh tay nắm tay nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lòng tràn ngập hạnh phúc.

"Em à, hình như anh vẫn chưa nói ra ba từ đó nhỉ: Anh yêu em!" Cô lại mỉm cười hạnh phúc, vòng tay qua lưng anh mà ôm chặt lấy: "Cái này có phải là lời tỏ tình không thế?" Không cần một vườn hoa hình trái tim lãng mạn như thuở còn yêu, không cần những lời hoa mĩ chắp cánh bay bổng. Chỉ cần trong trái tim họ luôn thuộc về nhau, vậy là đủ rồi. Có lẽ, đêm nay là đêm giáng sinh ấm cúng nhất, hạnh phúc nhất của cô và anh rồi, đúng không?

"Truyện ngắn được gửi đến từ một email xin được giấu tên"

Read more…

Ebook HamLet Hoàng Tử Đan Mạch William Shakespeare full prc, epub, pdf

6:10 PM |

Tên Ebook: Hamlet - Hoàng Tử Đan Mạch (full prc, pdf, epub)

Tác Giả: William Shakespeare
Thể Loại: Tiểu Thuyết
Nguồn: vnthuquan
Ebook: http://daotieuvu.blogspot.com

Ebook HamLet Hoàng Tử Đan Mạch William Shakespeare full prc, epub, pdf

Ebook HamLet Hoàng Tử Đan Mạch William Shakespeare full prc, epub, pdf



Giới Thiệu:


William Shakespeare

William Shakespeare

William Shakespeare, sinh năm 1564, mất ngày 23 tháng 4, 1616 là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại. Ông cũng được vinh danh là nhà thơ tiêu biểu của nước Anh và là "Nhà thơ của Avon" (Avon là quê của Shakespeare, viết tắt của Stratford-upon-Avon). Những tác phẩm của ông, bao gồm cả những tác phẩm hợp tác, bao gồm 38 vở kịch, 154 bản sonnet, 2 bản thơ tường thuật dài, và vài bài thơ ngắn. Những vở kịch của ông đã được dịch ra thành rất nhiều ngôn ngữ lớn và được trình diễn nhiều hơn bất kì nhà viết kịch nào.

Hamlet (Ham’et) là vở bi kịch có lẽ được sáng tác vào năm 1601. Cốt truyện của tác phẩm có nguồn gốc từ thể loại Saga (truyện dân gian) thời đại Trung cổ. Trên sân khấu Anh thời Phục Hưng đã từng diễn nhiều vở kịch cùng tên của nhiều tác giả. Người ta cho rằng Shakespeare sáng tác Hamlet có thể dựa trên Bi kịch lịch sử của François Belleforest hoặc trên vở kịch nay đã bị thất lạc Hamlet của Thomas Kyd (1558-1594), một vở kịch được gọi tên là Ur-Hamlet với ý nghĩa là vở “Hamlet nguyên bản”.

Mời các bạn đón đọc Hamlet của tác giả William Shakespeare.


download ebook hamlet full prc pdf epub

PRC: Box  ||  Mediafire
EPUB: Box  ||  Mediafire
PDFBox  ||  Mediafire
Read more…

Ebook Romeo và Juliette William Shakespeare full prc, pdf, epub

6:07 PM |

Tên Ebook: Romeo và Juliette (full prc, pdf, epub)

Tác Giả: William Shakespeare
Thể Loại: Tiểu Thuyết
Ebook: http://daotieuvu.blogspot.com

Ebook Romeo và Juliette William Shakespeare full prc, pdf, epub

Ebook Romeo và Juliette William Shakespeare full prc, pdf, epub



Giới Thiệu:


William Shakespeare

William Shakespeare


William Shakespeare, sinh năm 1564, mất ngày 23 tháng 4, 1616 là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại. Ông cũng được vinh danh là nhà thơ tiêu biểu của nước Anh và là "Nhà thơ của Avon" (Avon là quê của Shakespeare, viết tắt của Stratford-upon-Avon). Những tác phẩm của ông, bao gồm cả những tác phẩm hợp tác, bao gồm 38 vở kịch, 154 bản sonnet, 2 bản thơ tường thuật dài, và vài bài thơ ngắn. Những vở kịch của ông đã được dịch ra thành rất nhiều ngôn ngữ lớn và được trình diễn nhiều hơn bất kì nhà viết kịch nào.

Truyền thuyết về Roméo và Juliette đã được kể lại nhiều lần hơn 100 năm trước khi William Shakespeare viết thành kịch bản. Vào năm 1476 trong cuốn sách Ý nhan đề là Il Novellino, tác giả Masuccio Salernitano đã kể về mối tình vụng trộm, về vụ giết người, vụ đầy đi khỏi xứ, về một nhà tu sẵn lòng giúp đỡ và cả về đám cưới của hai gia đình thù nghịch. Năm 1530, Luigi da Porta cũng kể lại câu chuyện tình này, gắn cho các nhân vật trong truyện các tên Ý và nơi diễn ra nghịch cảnh là thành phố Verona. Theo truyện của Da Porta, đôi tình nhân này cũng tự sát. Tới năm 1562 tại nước Anh, nhà thơ Arthur Brooke đã dùng đề tài này trong tập thơ dài “The Tragical Historye of Romeus and Julius” (Lịch sử bi thương của Romeus và Julius), đã đề cập tới một thứ đam mê không thánh thiện, một thứ tình yêu vụng trộm, sự không vâng lời cha mẹ và bất tuân luật pháp. Ngôn ngữ trong tập thơ của Brooke thì khô khan, thiếu hấp dẫn dù cho tác giả có cảm tình với cặp uyên ương.

Tới khi William Shakespeare dùng câu chuyện tình kể trên làm chất liệu cho vở bi kịch, thì Đại Văn Hào đã làm cho các nhân vật hành xử giống như chúng ta ngày nay : họ có các ưu điểm và khuyết điểm, có lúc nổi giận, có lúc khôi hài… Vở kịch “Roméo và Juliette” là một chuyện tình và một định mạng bi thương. Các nhân vật trong vở kịch đã suy nghĩ như thế nào, tại sao họ đã chọn các cách hành động như vậy?

Trong vở kịch “Roméo và Juliette” của Shakespeare, có hai loại nhân vật : loại chuyển biến và loại thụ động. Các nhân vật chuyển biến đã phát triển và thay đổi qua thời gian, đã hành động theo nhiều cách tùy theo các hoàn cảnh khác nhau, gồm có Juliet, Roméo, Cha Lawrence, Hoàng Tử Escalus. Loại thụ động không thay đổi, hành động theo lề lối chúng ta có thể đoán ra được, gồm có bà vú nuôi, Mercutio, Hầu Tước và bà Montague, Hầu Tước và bà Capulet, Tybalt, Benvolio, Paris …

Mời các bạn đón đọc Roméo và Juliette của tác giả William Shakespeare.


download ebook romeo và juliet full prc pdf epub

PRC: Box  ||  Mediafire
EPUB: Box  ||  Mediafire
PDFBox  ||  Mediafire
Read more…

HAY MÌNH LẤY NHAU EM NHÉ

1:57 AM |
Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn: "HAY MÌNH LẤY NHAU EM NHÉ". Tình yêu đôi lứa và cái kết viên mãn của nó chính là hai người chính thức đến với nhau - kết hôn. Hãy cùng đọc và cảm nhận hương vị của tình yêu, của hạnh phúc.
*
Tôi thảng nhìn anh, không quá ngạc nhiên.
26 tuổi, tôi cần một người yêu khi xung quanh bạn bè độc thân chẳng còn nhiều. Cần nhưng chưa thực sự muốn. Cần để khi ai hỏi có người yêu chưa? Lúc trả lời, bớt phải nghe mấy tiếng: Ế, kén chọn vừa thôi….
Anh 32 tuổi, cái tuổi cần có một gia đình. Anh có nhà, có xe, có công việc ổn định, biết tặng quà vào những dịp lễ tết đón đưa, biết quan tâm đúng mực, vừa vừa không thái quá. Tôi nhận lời yêu anh sau những tháng café rải rác khắp Hà Nội, truyện trò, tâm sự, sẻ chia. Vắng anh cũng thấy thiếu. Giống một tình yêu, có điều hơi thiếu mùi say đắm. Nhưng người ta chẳng nhắc nhở tôi rằng, say đắm chỉ tồn tại vào những tháng đầu, khi người ta còn đang chết ngập trong mớ cảm xúc mới về nhau.
- Mình lấy nhau đi, tìm hiểu thế đủ rồi em ạ!
Anh nói vội sau những nụ hôn dài mê mải. Tôi ngất ngây trong hạnh phúc tràn đầy.
Tình yêu thời sinh viên, chưa ám mùi bon chen thường nhật, chưa có bóng dáng của nhà, của xe, của công việc ổn định, của gia đình. Thế mà tình yêu đầu rồi vẫn phải xa nhau. Café ngày vắng, hoang hoải đến tê lòng.
- Uhm, hay là mình lấy nhau?
Tôi không biết đang tự hỏi mình hay trả lời anh. Café ngày vắng, 2 đứa ngồi lặng thinh, hỏi người đối diện, hỏi lòng, hỏi bố mẹ hay đang hỏi bạn bè? “ Lấy nó đi còn gì, yêu nhau cả năm trời, mà 2 đứa cũng hợp, điều kiện lại đủ cả rồi.”
Anh cũng như tôi, đã có một tình yêu đầu nông nổi, nhưng ngọt ngào, ấm áp và bền lâu. Chị ấy tóc dài ngang lưng, uốn những lọn sóng lớn mềm mại, chị ấy đưa đôi tay trắng trẻo, hất gọn những đám tóc mai bối rối từ bờ vai trái sang bờ vai phải, nghiêng đầu cười: Chào em!
Tôi không ghen, quả thực không hề ghen. Tôi ngưỡng mộ vẻ dịu dàng, xinh đẹp từ chị ấy thoát ra, nở một nụ cười thân thiện: Chị là bạn anh Dũng ạ!
Con gái xinh ai mà chẳng thích, tôi cũng thích, còn anh, liệu vẫn thích?
Tôi biết về chị qua những tấm ảnh hai người chụp chung, những câu bông đùa vô tình lúc 2 đứa cùng gặp bạn bè anh. Anh không giải thích gì nhiều, đưa tôi về, chỉ nói khẽ:
- Chị ấy là mối tình đầu của anh!
Tôi nới lỏng vòng tay ngang eo anh, cũng khẽ trả lời:
- Vâng, em biết…
HAY MÌNH LẤY NHAU EM NHÉ

Hà Nội những ngày mưa dài, trời ủ dột, xám ngắt, buồn tênh. Đã lâu tôi không trở về quán cũ, nơi tình yêu đầu tiên của tôi, bắt đầu và kết thúc. Đôi lúc tôi vẫn nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào, những giọt nước mắt vội vã, nhớ về anh ấy, người mà tôi đã từng yêu thương vô điều kiện, không tính toán, dù cũng đã vài năm. Nhớ thôi, cảm giác không còn lại nhiều.
Có lẽ Dũng cũng như tôi, cũng nhớ chị ấy đôi lúc, chắc chỉ là đôi lúc như tôi. Tất nhiên rồi, làm sao mà người ta quên nổi, quên hết, quên sạch sẽ, quên trọn vẹn một người, mà thi thoảng trong đời, vẫn còn bắt gặp, người đã từng là một phần không thể thiếu trong cuộc đời.
Tôi chẳng có máu hoạn thư mà ghen với lác đác tin nhắn sau lần gặp gỡ vô tình tại Maxx café của chị gửi cho anh. Tôi chỉ im lặng, cho anh biết tôi cảm giác thấy điều gì không ổn.
Điều ngăn tôi nổi điên, tỏ quyền với anh, là bởi tôi chưa thực sự nghĩ tôi yêu anh, còn anh cần một người làm vợ, một người toát lên cái vẻ có khả năng chăm sóc tốt cho gia đình, như tôi. Đã không chắc có phải tình yêu, thì tôi càng chẳng thể làm cái điều mà mọi người- yêu có thể.
Tôi lặng lẽ, quan tâm, hỏi han, coi như chẳng biết gì.
- Anh ơi, mệt quá, em sốt rồi, mua cái gì qua cho em ăn nhé!
- Uhm, anh gọi cái gì qua cho em ăn nhé, anh phải đi có việc bây giờ không qua được, xong việc anh qua với em luôn.
- Vâng.
Ở tuổi 26, tôi tự chăm lo cho bản thân mình rất tốt, nhưng tôi cần được người tôi yêu quan tâm và chăm sóc, tôi muốn thấy mình yếu đuối lúc ở bên anh.
Tôi nằm mơ màng trong căn phòng 20 m², thoảng mùi lavender anh yêu thích, nghe vẳng tiếng điện thoại trên bàn, tôi vươn tay với, nhìn màn hình, uể oải thưa: Con nghe đây?
Mẹ ngập ngừng ở đầu dây bên kia, tôi đoán được mình sắp phải nghe gì, trong sâu thẳm tôi đã trốn tránh sự rạn nứt này suốt những năm học đại học, tôi không dám tin là tình yêu của ba mẹ, với cái bằng chứng là tôi, mạnh khỏe, trẻ trung, và thành đạt đây, cuối cùng lại cạn vơi, rồi bốc hơi như đám nước lầy sau cơn mưa bị nắng thổi bay không dấu vết. Ba mẹ chia tay không ầm ĩ, ồn ào, không cãi vã, thảng là một vài sự khó chịu thoáng qua trong đáy mắt 2 người, trên mâm cơm 3 người trước đây từng đầm ấm. Và im lặng. Cả mẹ và ba, đều đã tìm ra cho mình một người thắp lại tình cảm yêu thương vốn ở đáy lòng mà lâu nay bị những điều vụn vặt của cuộc sống dội tắt. Tôi biết rõ điều đó khi ba mẹ không ngủ chung giường và thường xuyên giữ im lặng lúc có nhau trong gia đình. Tôi dọn ra ở riêng ngay khi kiếm được việc làm ổn định. Tôi mất dần lòng tin vào thứ tình cảm mơ hồ, mỏng manh ấy. Người tôi yêu nhất và cũng yêu tôi nhất cuối cùng cũng bỏ tôi đi vì những điều vụn vặn. Những người tôi tưởng yêu nhau nhất, rồi cuối cùng cũng bỏ nhau đi, xa mãi về hai hướng ngược nhau. Tôi nên tin ai?
Anh
Nước mắt ngắn dài, tôi phóng xe đến nhà anh, ướt sũng.
Hà Nội vẫn mưa đều. Đứng lại một chỗ, chỉ thấy lác đác mưa, đi rồi mới thấy, xa xôi có chừng ấy mà đã mịt mờ, mưa dày hạt, thấm ướt áo. Tôi quên mất anh bảo bận, chỉ nhớ là mình rất cần được ở bên anh, nên nhanh thật nhanh phóng đến. Cảm giác tủi thân mỗi lần ốm, cộng thêm cái trống rỗng lúc mẹ nói: Ba mẹ làm thủ tục ly hôn xong rồi! làm tôi quên. Ấy vậy mà đèn nhà anh vẫn sáng.
Tôi gửi xe trong hầm, lạnh run lập cập, mắt đỏ hoe, nhưng miệng vẫn chuẩn bị cười, đưa tay bấm chuông cửa, để anh vội vàng hỏi Sao thế? Để anh trách mắng Em đừng cười, ôm vào lòng, giục, Khóc đi em…
Cánh tay tôi buông rơi, chậc hẫng. Cửa mở rồi, và chị ấy đang cười, nói với vào trong:
- Em xuống siêu thị mua thêm bỏng anh nhé!
À ra họ chuẩn bị xem phim, à ra anh bận có việc với bạn gái cũ.
Chị giật mình thấy tôi, bất giác chẳng nói nổi một lời chào cho phải lẽ. Tôi đưa tay, vụng về gạt nước mắt, cười:
- Anh Dũng đâu chị? Em định tạt vào mượn cái áo mưa?
Nói dối, ai cũng hiểu là nói dối, đã ướt sũng rồi còn áo mưa làm gì. Nói dối…
Anh bước từ trong nhà ra, lặng im.
Đáng ra, tôi có quyền căn vặn: Hai người đang làm gì thế? Tại sao anh nói dối tôi?
Đáng ra, tôi có quyền khóc lóc, vì thấy mình hụt bẫng, tôi đang đứng ở cửa, như 1 vị khách không mời. Ai mới là người yêu? Còn ai là người anh muốn lấy làm vợ?
Thế nhưng tôi lại cười, tôi vẫn cười như lúc buồn tôi hay thế. Càng buồn lại càng ham cười. Vả lại, chút sức lực cuối cùng của tôi, cũng đã theo nụ cười chị ấy, rơi xuống nơi nào đó tôi cũng chẳng rõ ở đâu.
Anh chạy đuổi theo tôi, giữ tay, nài giải thích.
- Cô ấy, mới bị anh người yêu bỏ, cộng thêm chuyện bố mẹ ly dị, nên mới tìm đến anh để chia sẻ, em đừng hiểu nhầm.
- Em có hiểu nhầm rằng anh nói dối em không? Em có hiểu nhầm là anh chưa từng quên chị ấy? Em có hiểu nhầm là anh chưa từng một lần thật sự yêu em? Hiểu nhầm anh chỉ yêu em vì anh cần lấy một người làm vợ?
Tôi nói một hơi, bình thản, nhẹ bẫng. Tôi biết rồi mình sẽ mềm rũ những ngày tới, những ngày chỉ nghĩ thôi cũng ứa nước mắt ra được rồi.
- Nói thêm nữa, em đến để báo anh biết, là anh vừa làm cho em rơi vào hoàn cảnh giống hệt như chị ấy.
Tôi đội mưa đi, đội mưa về. Bỗng nhiên tỉnh táo lạ, cơn sốt chập chờn lúc chiều như cũng chẳng còn chỗ chen vào mớ hỗn độn trong tôi.
Hà Nội còn mưa dài những ngày tháng 3 lặng lẽ. Còn tôi khóc dài mỗi tối, vì chợt nhận ra rằng, dù 26 tuổi, tôi vẫn còn đầy vẹn tình yêu, yêu anh ấy, hóa ra còn nhiều hơn những gì tôi tưởng. Nhưng tôi không định tranh cướp những gì chẳng thuộc về mình, nên tôi lặng thinh chấp nhận những điều mình chẳng muốn.
Nửa năm sau, tôi ước mình đã nguôi ngoai, nhưng thực ra, tôi vẫn khóc mỗi khi mưa dài. Anh hẹn tôi ở một quán nhỏ. Mỉm cười: Chào anh!
- Đến dự đám cưới anh em nhé!
Tôi sững sờ. Miễn cưỡng nhận tấm thiệp mời đỏ.
- Bất ngờ quá- giọng tôi run run, chẳng biết phải nói gì lúc này.
- Em xem thiệp mời đi, và nhất định đến dự nhé!
Tôi mở tấm thiệp đỏ, rồi nhìn anh, mắt nhòe nhoẹt nước. Anh ôm siết tôi vào lòng:
- Lấy anh nhé! Không phải hay mình lấy nhau đi nữa, mà là chúng mình lấy nhau đi. Chúng mình nên lấy và chúng mình phải lấy nhau đi em à. Anh có 6 tháng để biết rằng, ngoài vợ, anh cần một người để yêu, và anh biết là anh sẽ khổ sở thế nào nếu thiếu em. Cô ấy chỉ là ảo tưởng về một tình yêu đẹp đã hết, còn em là hiện thực của anh. Anh xin lỗi, xin lỗi bằng cả cuộc đời anh, được không em?
Tuổi 26, hay tuổi 32, người ta vẫn có thể yêu nhau bằng tất cả trái tim mình. Người ta cứ ngỡ khi người ta trẻ, người ta không có gì, thì tình yêu đó là tình yêu cao cả, là duy nhất, là sâu sắc, là có một trên đời. Nhưng khi người ta có tất cả, người ta cần yêu bằng một trái tim đầy đủ, không phải yêu vô điều kiện, mà yêu bằng tất cả điều kiện của mình.
Và 26 tuổi, người ta vẫn có thể yêu như lúc 18 đôi mươi.
- Vâng, mình lấy nhau đi anh!
Hà Nội tháng 4, cô dâu mỉm cười, mặc váy cưới chụp ảnh dưới những chùm hoa sưa trắng muốt…
Truyện ngắn sưu tầm - BlogTM
Read more…

[Handmade] Làm Dreamcatcher đuổi bắt những giấc mơ đẹp !

8:06 PM |
Các bạn trẻ đang phát sốt với trào lưu Dreamcatcher phải không ? Theo lưu truyền, thì Dreamcatcher “Bùa ngủ ngon của người da đỏ“, được treo đầu giường để xua đi ma quỷ giúp những đứa trẻ có một giấc ngủ ngọt ngào hơn.
Hôm nay, Blog truyện - BlogTM sẽ cùng các bạn thực hiện một chiệc Dreamcatcher cho riêng mình nhé.

Làm Dreamcatcher đuổi bắt những giấc mơ đẹp !

Một chiếc Dreamcatcher – Người bắt giấc mơ hay cái bẫy giấc mơ được làm thủ công từ gỗ của cây liễu, bên trong chiếc vòng là những sợi dây gân được đan lỏng rồi thắt dần về phía trung tâm. Chiếc dreamcatcher sau đó sẽ được trang trí với những vật như các hạt và lông vũ không chỉ làm đẹp mà còn giúp bạn ngủ ngon hơn. Cùng làm thử một cái để đuổi bắt những giấc mơ đẹp nhé !

Chuẩn bị :
- 1 chiếc vòng tròn
- Len
- Hạt vòng
- Lông vũ
- Kim khâu len
- Keo 502


Thực hiện thôi nào !

 Bước 1: Xâu đoạn len dài khoảng hơn 1m vào kim. Buộc thắt nút 1 đầu vào vòng nhựa.


 Bước 2: Cách điểm thắt nút khoảng 2cm, mình đặt dây len lên chiếc vòng.


 Bước 3: Luồn kim xuống và vắt ngược lại như trong hình.


 Bước 4: Lặp lại cho đến khi vòng tròn được chia làm 12 đoạn bằng nhau.


 Bước 5: Luồn len vào đoạn giữa nút thắt 1 và 2.


 Bước 6: Tiếp tục làm như bước 3 cho đến khi kín dòng thứ hai.


 Bước 7: Cứ tiếp tục như vậy khoảng 4 vòng nữa để tạo thành lưới kín như mạng nhện thế này nhé!


 Bước 8: Đan cho đến khi ở giữa hở lại 1 vòng tròn nhỏ. Vẫn thao tác như trên nhưng cứ 1 nút bỏ cách 1 nút để giảm số nút ở những dòng tiếp theo và đến khi kín hẳn thì thắt nút rồi cắt len thừa đi nhé!


 Bước 9: Với phần len thừa thắt nút lúc đầu, các bạn cuộn lại rồi dùng keo dán kín lại cho đẹp.


 Bước 10: Cắt bớt chân lông vũ đi chỉ để thừa lại khoảng 1cm. Sau đó, dính 1 đoạn len khoảng 4 – 5cm vào chân lông vũ.


 Bước 11: Xâu hạt cườm vào rồi cố định luôn bằng keo 502. Các bạn làm 3 chiếc lông vũ như này nhé!


 Bước 12: Buộc 1 chiếc ở đúng đoạn giữa vòng rồi dán keo cố định. Buộc 2 chiếc còn lại ở 2 bên.


 Bước13: Cắt 1 đoạn len dài khoảng 10cm, luồn vào đoạn thắt nút lúc đầu ở bước 1. Buộc thắt nút như hình để làm móc treo này!


 Như vậy là đã hoàn thành rồi !


Chúc các bạn thành công, sáng tạo với nhiều mẫu ưng ý và có những giấc mơ đẹp nhé. !!!
Read more…

80 TRIỆU CHO MỘT LỜI HỨA

8:03 PM |
Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến bạn đọc truyện ngắn rất cảm động "80 triệu cho một lời hứa".

Bốp !

Cả 5 ngón tay in hằn lên mặt Vũ.
Cái tát quả thật rất đau , nhưng Vũ vô cảm với cái đau thể xác này. Phải chăng với cậu , cái tát này còn quá dễ chịu so với những thứ cậu chịu đựng ở ngôi nhà này.
-Thằng chó , tao đã bảo mày không được động vào đồ của tao cơ mà !
-Nhưng thưa cậu chủ , tôi chỉ dọn dẹp phòng của cậu thôi mà?
Vũ luôn khiêm nhường trước Khánh - cậu 2 nhà họ Đặng.
Bốp ! Lại một cái đạp nữa vào bụng cậu. Vũ như là một cái bich bông để mặc cho Khánh đánh đập hành hạ, đơn giản một điều. Khánh là chủ - còn Vũ là người hầu.
-Có chuyện gì vậy cậu Khánh.
Ông quản gia cùng một số người làm khác chạy đến.
-À ! Ông đây rồi ! Nhốt thằng này vào bếp , từ giờ nó không được phép làm bất kì việc gì ở trên nhà.
Nghe rõ chưa?
-Dạ ! Vâng !
Khánh nói kiểu rất hách dịch , đơn giản hắn là Chủ.
Vũ đi từng bước lếch thếch xuống bếp mang theo tâm trạng như mọi ngày......
Nhục !
Nhục nhã !
80 TRIỆU CHO MỘT LỜI HỨA

Cậu - Lâm Duy Vũ
Tuổi đời mới 17
Cách đây 5 tháng ,gia đình đấm ấm của cậu bị siết nợ , cha mẹ cùng đường đã ôm nhau về nơi vĩnh hằng.
Bỏ lại cậu với số tiền nợ lớn.
Cậu bị bắt về làm người ở để trừ nợ dần cho những sai lầm mà bố mẹ cậu để lại. Những người làm khác xót xa nhìn Vũ nhưng biết làm gì để giúp cậu. Bọn họ cũng như Vũ, đều gánh trên mình một món nợ với nhà họ Đặng nên luôn phải chịu kiếp trâu kiếp ngựa ở ngôi nhà này.
Tối hôm đó, nhà họ Đặng có một bữa tiệc lớn. Con gái duy nhất của dòng họ - Đặng Thái Quỳnh Anh vừa chữa bệnh thành công ở Mỹ về.
- Nhanh lên !
Tiếng ông quản gia thục giục phòng bếp , người làm chạy đôn chạy đáo , vào những ngày này họ đều muốn thể hiện mình là một người làm tốt trước mặt chủ , chỉ mong muốn được những đồng tiền thưởng , để gánh bớt được phần nào những món nợ mà họ đang mang.
Duy nhất chỉ có một người làm là không như vậy.
Anh ta ngồi gục đầu vào thành bếp , hai tay ôm đầu gối. Mắt nhìn về khoảng không đen kịt ở sân sau.
-Vũ ! Mau mang cái này lên trên kia !
Tiếng quát của ông Thắng - Người đầu bếp già kéo cậu thoát ra khỏi những suy tư.
Cậu giật mình, bê vội đĩa gà quay ra tiền sảnh. Nhưng vừa đi cậu ta chợt nghĩ đến điều Khánh nói sáng nay. Cậu lúng túng không biết phải làm sao.
-Trông anh có vẻ mệt , để tôi giúp anh mang ra nhé
Một cô bé xinh xắn tiến đến phía cậu.chưa đợi cậu trả lời cô bé đã đưa đôi bàn tay thon thả , trắng muốt ,đỡ lấy đĩa gà to bự từ tay cậu.
Tay chạm tay - Đôi tay thô ráp của cậu chạm nhẹ vào bàn tay thon thả đấy.
Một luồng điện sẹt qua người cậu.
-Ơ ! Cô ơi....nhưng....
-Không sao đâu , tôi cũng quen việc này rồi mà !
Cô bé nhìn cậu cười tít mắt , vẫy bàn tay trắng muốt ra với cậu.
Cậu thấy lạ lùng! Chắc cô ta là khách mời của cô tiểu thư mới về. Cô ta nói gì nhỉ , đã quen với việc bưng bê ở ngôi nhà này sao.
Chẹp miệng !
Cậu đi xuống căn bếp tối tăm....
Cạch cạch , lạch bạch , keng keng.
Đã hơn 2 giờ sáng mà dinh thự họ Đặng vẫn còn những tiếng động.
Những người làm vẫn đang thu dọn lại những gì còn sót lại của bữa tiệc. Thân trâu ngựa thì phải vậy !
Với những người làm ở đây thì đêm cũng như ngày ,họ phải làm quần quật để kiếm đủ chi tiêu và dư ra một ít nào đó.

Cất xong những cái đĩa cuối cùng , Vũ thở dài ,cậu mệt.
Ngước đôi mắt , cậu thấy những vì sao qua lỗ hở của mái nhà bếp.
Xa xăm mà như rất gần. Cậu muốn tới đó. Phải chăng ở nơi đó - trên những vì sao tinh tú , bố mẹ cậu đang vi vu. Đang tận hưởng những gì mà ông trời ban tặng.
Nhìn đôi bàn tay phồng rộp , lở loét cậu......
HẬN.
HẬN đấng sinh thành đã bỏ cậu đi.
HẬN những kẻ đã lấy đi cuộc sống tự do của cậu.
HẬN ông trời sao không cho cậu những gì tốt đẹp.
HẬN chính bản thân mình , bất lực.
HẬN.............................
Và rồi cậu ôm cái HẬn đó vào giấc ngủ nhanh chóng.
*
Trời đã sáng ,nắng đã ngọt , chim đã véo von ,hoa lá đã thi nhau mở mắt !
Hít ! Hà !
Cô ngắm mắt , hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra đều đều !
Wow ! Thật thoải mái !
Với cô dù có đi mọi nơi trên trái đất này , mọi cảnh đẹp hùng vĩ cũng không mang lại cho cô cảm giác này.
Với cô không nơi nào đẹp bằng nơi mình đang đứng - Ban công lộng gió trước phòng cô.
-Chào tiểu thư !
-Tiểu thư !
-Tiểu thư đã dậy !
Những người làm vườn đã thấy cô bé. Họ chẳng lạ gì Quỳnh Anh , ở ngôi nhà này cô là người thân thiện nhất với nhũng người làm như họ.
Kìa !Cô bé đang vẫy cánh tay nhỏ xíu với họ , miệng cười tươi.
-Bác Hoa , chú huy ,Anh Phúc chúc mọi người một ngày tốt lành !
Hàng chục cánh tay đưa ra vậy lãi , mọi người làm nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô bé như được tiếp thêm một chút sức mạnh ,một chút vui đời để bắt đầu một ngày khổ sai cực nhọc.
Cô bé vui lắm ,đã lâu lắm rồi cô mới lại được trở về nhà như thế này.
Được hít hà cái không khí trong lành như thế này.
Được tự do , được thấy những nụ cười của mọi người như thế này.
Đang miên man với hương hoa , gió thổi......thì :
Xoảng !!!!!!
Keng !!!
Bốp !
Bốp !
Sau tiếng động lạ đập vào tai cô bé là những câu chửi thề gay gắt của anh cô.
-Mẹ thằng chó này ! Tao đã cấm mày lên đây cơ mà !
Cô bé vội chạy xuống ,trước giờ anh cô có bao giờ đánh chửi người làm như thế này đâu. Nhất là khi có cô ở nhà !
Hiện trong mắt cô là cảnh : Khánh - anh 2 cô đang đạp liên tục vào đầu của một người làm đang ngã lăn ra.
Không kìm nén khỏi sự tức giận cô chạy đến xô Khánh ra chỗ khác
-Anh làm cái trò gì vậy?
Cô bé đỡ kẻ người làm dậy trong con mắt ngỡ ngàng của Khánh.
Máu từ mồm từ mũi của kẻ người làm chảy ướt cả tay áo cô. Quỳnh Anh hoảng hốt gọi vú Năm lấy bông gạc cầm máu.
Đau quá ! Sao ngày nào nó cũng hành hạ tôi thế này ! vũ ôm đầu hứng chịu những trận đòn của Khánh.
Tưởng chừng không thể chịu nổi nữa , nỗi HẬn cùng cơn tức giận chực tuôn ra thì một giọng con gái chen ngang vào.
Đến tận bây giờ khi ở trong phòng của cô ấy ,Vũ vẫn không thể tin người vừa cứu mình lại là Quỳnh Anh - Tiểu thư của dòng họ Đặng và hơn hết cô ta lại chính là cô bé tối qua cậu gặp.
Ôi ! Thế mà tối qua Vũ dám bảo cô ấy bê đĩa gà quay ra đấy? Ông chủ mà biết chắc cậu bị đánh chết thôi.
-Anh có bị sao nữa không?
Bàn tay trắng muốt của cô ấy cứ thoăn thoắt trên mặt Vũ.
-Tôi...tôi...
80 TRIỆU CHO MỘT LỜI HỨA

-Xin lỗi anh nhé ! Chả hiểu sao anh tôi lại như vậy?
Cô bé chắp tay , nháy mắt tinh nghịch với Vũ. Cậu mỉm cười , mặc dù cái mặt cậu lúc này chả thể cười nổi.
-Anh vào đây lâu chưa?
Cô bé đưa cho cậu một viên kẹo , nhìn cái miệng chúm chím của cô ta thật đáng yêu.
-Ơ...à...tôi vào đây được 4 tháng rồi !
-Thảo nào ! Tôi thấy anh lạ lắm !
Cô bé đăm chiêu suy nghĩ làm Vũ không nhịn nổi cười. Nhìn cái mặt cô ta thật dễ thương. Thấy Vũ cười , quỳnh Anh cũng tự nhiên thấy vui và cô cũng cười
Trong ngôi nhà này không ai cả ngoài Vũ ra là người có cùng độ tuổi và đùa nghịch với Quỳnh Anh. Cô và cậu sớm có một tình yêu, mặc kệ cái quan hệ Chủ -Tớ.
Gió thổi vi vu trên những tán cây , những ánh nắng còn sót lại của chiều tà đang cố len lỏi qua từng kẽ.
Ở một góc nào đó của Hà Nội ! Có 2 người đang ngồi nhìn" ông mặt trời về với bà mặt trời ".
Hoàng hôn buông nhẹ ! Mặt trời đỏ rực đang chìm từ từ khuất sau những tán cây.
Cô gái ngửa mặt lên trời , đôi môi mỉm cười nhẹ !
-Anh nhìn kìa? Đám mây kia có hình lạ quá? Đố anh biết nó hình gì?
Cô gái chỉ cho chàng trai những đám mây trắng sốp trên bầu trời tà !
Chàng trai khẽ ngước đôi mắt , cậu nhìn đám mây rồi ngoảnh ra cô bé với bộ mặt ngây ngô không biết.
-Hình như nó chẳng có hình thù gì cả?
-Oẹ ! Sao anh dốt thế? Lêu lêu
-Thế em nghĩ nó là hình gì?
-Nếu em nói ra được nó là hình gì thì sao đây?
Nhìn cô bé đứng bĩu môi khoanh tay , chàng trai không nhịn nổi cười.
-Được ! Em thích gì cũng được?
-Nhớ nhé !
Cô bé khoái trá cười týt chạy lại thì thầm bên chàng trai.
-Ngốc ạ ! Đó là hình" đám mây "! Hahahaha
-Ặc ! Lừa anh à !
-Ai biết ! Thế là anh nợ em một lần nhé !
-Thôi được ! Thế giờ đến lượt anh?
-Yes ! Thoải mái đi ! Hihi
Chàng trai nhìn đám mây trôi xa xa , mỉm cười.
-Đố em ! Nếu đám mây bên trái đụng vào đám mây bên phải thì sẽ có hiện tượng gì? Hehe
Cô bé lẩm bẩm :
-Đụng vào à !....cái gì nhỉ...hình như làm gì có hiện tượng nào sảy ra cơ chứ !..A !
-Sao ! Nghĩ ra chưa?
-Sồi ôi ! Dễ ợt ! nó sẽ sinh ra một đám mây to hơn ! Thế thôi !
Hahahahahahahaha
-Sai rồi !
-Á ! Thế nó là hiện tượng gì?
Cô bé phụng phịu , hờn dỗi. Chàng trai tiến đến !
-Hiện tượng này này !
Chàng trai bất ngờ đặt nhẹ nụ hôn lên bờ môi mọng đỏ của cô bé.
....
Cô bé bất ngờ ! chưa kịp định thần thì hiện tượng kì lạ đã chấm dứt !
-Đó đó ! Hiện tượng đó đó !
-AAAAAAAAAAAAAAAAAA! Đánh chết anh !
Trời đã sập tối ! Đôi trai gái cõng nhau về căn biệt thự to đùng phía trước - Dinh thự họ Đặng.
-Vũ này ! Cô gái lên tiếng.
chàng trai im lặng , chàng biết cô bé nói gì , vẫn là những câu nói như mọi ngày !
-Đừng ở đây nữa ! Cha em hình như đã biết được chuyện của chúng ta rồi !
-Kệ ông ta ! Anh sẽ sớm trả xong số tiền mà anh nợ ông ta , rồi anh sẽ cưới em !
-Nhưng.....!
-Quỳnh Anh à ! Hãy tin lời anh nói , dù ông ta có gây ra bất kì khó khăn nào anh cũng không sợ đâu?
-Em biết ! Vũ của em rất giỏi mà !
Cô bé gục vào lưng chàng trai. Ngày hôm nay cô đã rất vui , nhưng đổi lại là sự mệt mỏi,đau nhức của bệnh tật.
Cô biết ! Vũ là một chàng trai can đảm ! Nhưng anh làm sao kiếm được số tiền lớn vậy để cha cô?
Nghĩ miên man. Cô gục đi lúc nào không biết !
-Mẹ mày ! Con chó này ! Mày chết mẹ mày đi !
Từng câu chửi là từng phát gậy chan chát vào lưng Vũ !
Vũ không thấy đau.  Bởi niềm đau của cậu đã ở hết trên lầu ! Nơi quỳnh Anh đang được ông bác sĩ chữa trị.
-Mày biết em tao bệnh nặng mà dám lôi nó đi chơi à ! Mày có ý định gì? Mẹ mày em tao mà làm sao , tao giết chết mày !
Vũ hối hận lắm. Không phải cậu không biết cô bé bị bệnh. Nhưng chỉ nơi nào có 2 người, cậu và cô bé mới được sống thật với lòng mình , mới được trao nhau những xúc cảm của tình yêu đôi lứa.
Ở ngôi nhà này. Thứ tình cảm của cô bé và cậu luôn phải khoác trên mình cái áo của sự quan hệ chủ tớ !
Cậu nào ngờ chỉ vì phút ích kỉ , chỉ vì một ít cảm xúc mà cậu đã gây ra lỗi lầm to lớn thế này.
Quỳnh Anh ơi ! Đừng bỏ anh !
Vũ sợ lắm !
Sợ cái cảm giác mất mát này lắm !
Sợ cái cảm giác mất đi người thân một lần nữa.
sợ cái cảm giác mất đi thứ duy nhất mình có được.
Sợ mất đi một nửa cuộc sống của mình.
Cậu ôm mình lăn lộn nghiệt ngã giữa sàn nhà. Cậu như vậy đâu phải do nỗi đau thể xác , vì bị đánh đập.
Đâu phải do những tủi nhục vì bị lăng mạ.
Mà cậu đang muốn thử cảm giác đau đớn tột cùng này. Liệu nó có bằng được đớn đau mà Quỳnh Anh đang gánh chịu hay không.
Không bằng !
Chắc chắn không bằng !
Đêm đã buông. Cậu với những vết bầm tím , xưng húp trên thân thể lặng lẽ bước vào phòng cô bé !
Quả là liều lĩnh. Cậu có thể bị đối xử như một con chó hay nặng nề hơn biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống này , nếu như bị bắt được.
80 TRIỆU CHO MỘT LỜI HỨA

Nhưng tình yêu và sự bất chấp như tiếp thêm một nguồn lực , thúc đẩy cậu phải ở bên cô bé ngay lúc này.
Gạt mái tóc cô bé ra khỏi đống dây truyền lằng nhằng. Cậu thương quá !
Cô bé đã mất đi sự nhí nhảnh lẫn sự vui tươi thường ngày thay vào đó là gương mặt xanh xao , tím tái.
Cậu như bị bóp nghẹn con tim. Cầm đôi bàn tay trắng muốt ! Cậu chùi chùi lên má !
Đâu rồi hơi ấm của em!
Đâu rồi sự tươi trẻ !
-Quỳnh Anh ơi ! Anh yêu em nhiều lắm !
Quay lưng ! Cậu toan bước đi thì vạt áo bị mắc vào thứ gì đó.
Quay lưng lại ! Bàn tay cô bé vẫn nắm chặt vạt áo cậu.
-V...ũ...
Cậu nắm chặt bàn tay cô bé ,thỏ thẻ.
-Anh đây ! có anh bên cạnh em đây !
Cô bé vuốt mái tóc cậu , sờ những vết bầm tím trên khuôn mặt cậu. Khóc !
Cô bé khóc. Những giọt lệ rơi ra từ đôi mắt quầng,nhợt nhạt.
-Hãy đi đi Vũ ! Ngày mai bố em về , ông sẽ không tha cho anh đâu. Hãy đi khi chưa quá muộn !
-Không ! Anh sẽ không đi đâu cả ! Anh sẽ ở mãi bên em !
Vũ vẫn nắm chặt tay cô bé ! Cậu sẽ không bao giờ buông ra đâu !
-Ở đây anh sẽ bị hành hạ đó ! Hãy đi đi.
-Không ! Hành hạ mấy cũng được ! Ở đâu có em , thì anh ở đó.
Cô bé bật khóc , cô yêu Vũ quá đỗi , biết anh đi , cô sẽ đau buồn lắm ! Nhưng chỉ có đi khỏi nơi đây , anh mới được làm một con người đúng nghĩa ,mới giữ được mạng sống !
-Nhưng anh làm sao bỏ em lại được !
-Ngốc lắm ! Sao lại vì em mà từ bỏ cuộc sống chứ !
-Nhưng.....anh...vẫn...n...ợ..
Vũ ngập ngừng ! cô bé hiểu , anh đang day dứt về khoản nợ. Nếu anh bỏ đi , chắc mồ mả của cha mẹ anh sẽ bị xới tung lên mất.
Cô mỉm cười cay đắng , nhìn anh buông từng lời :
-Cha em sẽ xóa nợ cho anh !
Cậu bất ngờ khi nghe cô bé nói như vậy. Số tiền nợ đâu phải là một khoản bé mà dễ dàng xóa di vậy.
Câu nói tiếp theo của cô bé , như mũi tên cắm sâu vào tim cậu , như lọ muối ớt xát vào vết thương cậu.
Như hàng ngàn con trùng đang gậm nhắm tâm hồn cậu.
- 80 TRIỆU đấy sẽ được xóa bỏ khi em đồng ý lấy chồng.
Quỳnh Anh nói trong tiếng nấc. Thật ra bố cô đã biết chuyện của 2 người , ông ta dọa sẽ giết chết Vũ nếu như cô và cậu còn tiếp tục.
Biết cô ngang bướng , ông đã đặt ra điều kiện : Nếu cô chịu lấy người ông ta chỉ định , ông ta sẽ xóa nợ cho Vũ , và để cậu đi.
Nếu vũ được tự do, nếu Vũ được sống , cô nguyện hi sinh cả hạnh phúc cả đời của mình và CÔ chấp thuận.
-Đi ! Đi đi ! Nếu không sẽ không kịp đâu. Đi đi anh....hức hức !
-Không ! Nếu có chết , anh cũng sẽ chết ở nơi đây , chết ở nơi nào có hình bóng của em !
-Đừng phí phạm tuổi trẻ , hãy hứa với em , sẽ không quên em nhé ! Em mãi yêu anh Vũ ạ ! Đi đi
Gạt nước mắt ! Vũ đứng dậy. Đôi môi hôn nhẹ cô bé một lần cuối.
-Chắc chắn anh sẽ trở về ! Anh sẽ trả đầy đủ những gì mà anh nợ ! Hãy chờ anh !
-Em biết Vũ của em là một chàng trai tài giỏi mà ! Hứa với em , sẽ trở về nhé?
-Anh hứa , sẽ mãi HỨA.....nhừng gì em cho anh , anh nguyện sẽ sẽ đền đáp bằng cả cuộc đời mình !
Nuốt nước mắt vào trái tim , Vũ gượng cười tiễn bước chân đi. Cậu không phải là một kẻ hèn yếu.
Cậu không sợ chết nhưng cậu sợ Quỳnh Anh sẽ ra sao nếu như mình không còn nữa !
Gắng nhé em !
Gắng đợi anh về nhé !
Chắc chắn anh sẽ làm được? Vì anh đã HỨA với em rồi.
Một lời HỨA !
Mưa rồi !
Mưa nhẹ nhàng rơi lất phất , cô bé hé mở cửa sổ. Đưa cánh tay chới với tóm lấy từng hạt tí tách.
Nước không ở tay Cô , mưa không đọng lại bàn tay. Vũ đi thật rồi ! Vũ đã không quay lại.
Đã 1 năm 6 tháng trôi qua. Chưa khi nào cô thôi nhớ nhung,vẫn hàng đêm cô trở mình, mở cửa sổ nhìn
về màn đêm không một tý ánh sáng.
Đêm nay ! Lại một đêm nữa cô nhìn ra khung cửa sổ ,khung cửa sổ vẫn vậy ,lạnh toát ,vô hồn.
Cô dặn mình phải quên ! Quên con người đó ! Quên hình bóng đó ! Quên thôi !
Tin tin tin !
Điện thoại báo tin nhắn !
Cô bé mở ra đọc :
"Ngủ chưa hả cô bé? Anh nhớ em quá? Mong sao trời mau sáng?.Ngày mai em sẽ là cô dâu đẹp nhất? Hãy ngủ ngon và mơ đẹp em nhé ! Yêu vợ của anh nhất"
Là Nam. Nam là người bố cô bé chọn làm chồng cho Quỳnh Anh , Nam là một người tốt , cô biết điều đó.
Nam yêu cô rất nhiều , cô cũng biết. Nhưng cô không hề có một tình yêu với Nam. Tất cả niềm tin và hi vọng cô đã dành hết cho con người kia. Và cậu ta đã mang những thứ đó của cô đi về một nơi xa xăm nào đó.
"Em chuẩn bị ngủ? Em hơi mệt? Có lẽ buổi hôm nay vắt kiệt sức của em rồi? Nhưng ngày mai sẽ ổn thôi Nam ạ ! Em sẽ là cô dâu đẹp nhất mà !"
Đúng vậy ! Thà lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu. Nam yêu cô -và cô đã đồng ý lấy Nam.
Ngày mai hôn lễ sẽ được tiến hành ! Chỉ còn đêm nay thôi ,cô còn có thẻ nghĩ về Vũ. Chỉ còn đêm nay thôi , Cô còn có thể khóc. Và cũng chỉ còn đêm nay thôi để co chấm dứt chuỗi ngày nhớ nhung day dưt.
vĩnh biệt anh ! Hạt mưa của em !!
Vĩnh việt tình yêu của em !
Vĩnh biệt một Quỳnh Anh luôn nhớ nhung , mong mỏi.
Cô thiếp đi ngủ !
Cũng tại lúc đó. ở một góc khuất !
Hahaha - Mày nghĩ bỏ đi sẽ yên ổn sao?
Một chàng trai đang quằn quại trước một đám du côn.
Chàng trai đó là Vũ. Cậu cố ngước đôi mắt đang nhoè đi vì máu của mình ,cố hình dung xem ai là người vừa nói.
Khánh - Cậu 2 nhà họ Đặng đứng đó cười mỉa mai mặc cho lũ đàn em đang thi nhau hành hạ cậu.
-Mày có biết tại sao? Cứ làm được một buổi ở đâu là mày bị đuổi không.
Mày có biết tại sao không thuê được bất kì một cái nhà trọ rẻ tiền nào không
HAHAHAHA
Vũ ớ người. Thì ra cậu không bao giờ thoát khỏi bàn tay của nhà họ Đặng.
Giờ cậu mới thấm ra.
Cậu đã rất cố gắng ! Nhưng mọi sự cố gắng đều bị bãi bỏ.
Thay vì ăn cơm cậu đã xin xỏ từng cái bánh mỳ cháy của chủ cửa hàng
.
Thay vì nằm ngủ cậu đã ngồi xo ro ở ghế đã công viên.
Nhưng mọi nơi cậu làm đều chỉ được mấy ngày là bị đuổi , mặc cho cậu đã làm rất tốt.
Cả cái ghế đá công viên , cậu cũng bị bọn du côn đến chặn đánh.
Phải làm gì đây? Cậu khóc !
Nước mắt hoà với máu chảy vào miệng. Tanh nồng ! Mặn chát
-Ngày mai em tao sẽ đính hôn ! Tao cấm mày được bén mảng đến đó? Nếu không mày sẽ không còn sống để mà bị đánh thế này đâu ! Con chó ạ !
Cã lũ du côn cất bước đi, để lại nơi đây một cháng trai đau quằn quại cả về thể xác lẫn tinh thần.
*
Ting ! Tong! Tinh! Tong !....
Tiếng chuông nhà thờ ngân vang !
Cả nhà thờ rộn vang tiếng cười ,hạnh phúc tràn ngập khắp nơi.
Tiếng Cha Xứ vang vọng !
-Con có đồng ý sẽ yêu thương cô ấy bằng cả cuộc đời mình không?
-Con đồng ý !
Nam miệng cười tươi , hôm nay Nam là chú rể hạnh phúc nhất trên đời. Cậu đã lấy được Quỳnh Anh , người cậu rất yêu mến.
-Con có đồng ý sẽ yêu thương anh ấy bằng cả cuộc đời mình không?
Một phút ngập ngừng !
Một phút miên man !
Bằng cả cuộc đời ư? cô không chắc !
Tất cả những yêu thương cô đã gửi ở một nơi xa xăm nào đó rồi.
Đồng ý hay không đồng ý ! Làm gì có sự lựa chọn ở đây !
Nam khẽ nhíu đôi mày Quỳnh Anh. Nam thấy mắt cô toả một nỗi buồn. Nam cầm chặt tay cô bé. Siết nhẹ!
-Con đồng ý ! Tiếng đồng ý làm cả nhà thờ rộn lên.
Tiếng vỗ tay bôm bốp ! và tiếng hú vang ầm khi cậu nói của cha xứ kết thúc !
-Ta tuyên bố hai con sẽ là vợ chồng !!!!
Cả nhà thờ tràn ngập tiếng cười và chỉ có duy nhất một tiếng khóc.
Tiếng hức hức từ một góc khuất ! Một chàng trai đang bóp nghẹn trái tim mình.
Vậy là hết ! Cậu đã mất cô thật rồi.
Chả còn gì nữa.....
Cũng đành phải thôi !
Tia hi vọng nào dành cho Vũ....
Tình yêu nào danh cho một kẻ hàn kém.....
Hạnh phúc đâu dành cho những kẻ bất tài.......
Và Quỳnh Anh đâu phải dành cho cậu...
Quay lưng bước đi.....
Ai kia? Câu hỏi hiện hữu trông đầu Quỳnh Anh , cái dáng người đó , cái áo đó , kiểu tóc đó.
Sao quen quá ! Sao giống quá ! Có phải anh không? Có phải Vũ không...
-Vũ........!
Dáng người đó thững lại.....
Phải rồi !
Phải cái dáng đó rồi !
Vẫn kiểu tóc đó !
Vẫn cái áo đó !
Là anh !
Là Vũ...
Chiếc nhẫn rơi xuống ! Cả nhà thờ im bặt !
Keng keng keng !
Chiếc nhẫn rơi ngay cạnh chân Nam. Anh thẫn thờ , ngạc nhiên không biết làm gì khi vợ mình chạy theo dáng người đàn ông khác !!!
Vũ cố chạy nhanh , mặc kệ tiếng cô với theo.
-Vũ ! Vũ!
Kệ thôi ! Cô bé đã là của người ta rồi , anh có còn gì nữa đâu. Muốn chết quá ! Vũ chỉ muốn được chết ngay lúc này ! Chấm dứt cho nỗi đau khổ thiên thu của anh....
Đèn báo tín hiệu nhấp nháy - Xanh lá cây !
Một chiếc xe tải lao vào người Vũ !
....
Vũ ngã lăn ra vệ hè ! Máu ! Máu ở đâu nhiều thế này ! Máu đỏ chói tanh nồng !
-Quỳnh Anhhhhhhhhhhhhh!
Vũ hét lên , khi thấy người cô đầy máu !
-Trời ơi ! Cấp cứu..................
-Tại mày ! Là mày ! Tao đã cấm mày rồi cơ mà ! Thằng chó chết !
Khánh liên tục đấm vào mặt vào mũi Vũ.
Vẫn như mọi khi , anh để im. Đúng là tại anh ! Đáng nhẽ ânh không nên hứa với cô bé là sẽ quay về.
Đáng nhẽ anh nên đứng lại , đáng nhẽ người bị đâm là anh.
Tại sao !
Cô đã không còn yêu anh nữa cơ mà !
Cô đã lấy người khác cơ mà !
Tại sao lại nhảy vào che cho anh !
Tại sao lại hứng chịu nỗi đau đáng nhẽ anh phải hứng.
Tại sao? Tại sao? Tại Sao
Cánh cửa mở ra , ông bác sĩ đi ra với vẻ mặt buồn bã.
-Cháu tôi ra sao?

-con gái tôi thế nào rồi?

-Em tôi làm sao?
-Vợi tôi cô ây sao rồi?
.................

Đứng trước hàng vạn câu hỏi , ông bác sĩ thật khó để mở mồm.
-Vết thương va đập không quá nặng , nhưng cô bé bị mất máu quá nhiều. Cô bé lúc trước đã bị viêm tủy. Và điều đó làm sức khỏ cô bé càng thêm trầm trọng. Và......
Ông bác sĩ im bặt. Dường như có một điều gì đó khiến ông ta không thể mở mồm được. Néu nói ra chắc sẽ có một biến động lớn.
-Xin bác sĩ hãy cứu lấy con gái tôi , mất bao tiền cũng được. Ông Đặng gào lên thảm thiết quá. chính ông là kẻ gián tiếp đấy cô bé đến tình trạng này còn gì.
-Chúng tôi sẽ cố hết sức thư ông , nhưng....Cô bé bị suy tim quá nặng............
-Trời ơi !...........................
Vũ chết lặng....Cái gì đang xảy ra đây. Có ai nói với tôi đây là một giấc mơ không? Ai đó đánh thức tôi dậy với.
Vũ ngây người nhìn quanh. Chỉ đến khi xung quanh toàn tiếng nấc. Cậu mới định thần.
-Hức hức đừng bỏ chồng.
Nhìn một thanh nhiên,trẻ đẹp như Nam đang quằn quại trong tiếng nấc. vũ biết anh ta yêu Quỳnh Anh lắm.
Anh ta thật xứng đáng ! Vũ chỉ là một kẻ bất tài. Không thể đem lại hạnh phúc,cũng như sự bình yên cho cô bé.
Đâu đó phòng bên cạnh có tiếng nói :
-Ông cần bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi , chỉ cần con tôi sống?
Tiếng ông Đặng nạt nộ, ông ta luôn vậy. Cho dù người trước mắt là người đang cố gắng hết sức để cứu lấy con gái duy nhất của ông.
Chúng tôi đã rất cố gắng thưa ông? Tiểu thư có nhóm máu RH đây là nhóm máu rất hiếm. việc phải thay toàn bộ máu và tủy đã rất khó khăn thưa ông. Huống chi tiểu thư phải cần có một con tim khoẻ mạnh để hoạt động cơ chế co bóp thay cho cho con tim đang chết dần chết mòn.
Vũ điếng người ! Trời ơi tại sao một cô bé như quỳnh Anh lại mang trên người các căn bệnh tử thần như vậy.
-Vậy % sống của con gái tôi là bao nhiêu?
Ông bác sĩ ngập ngừng...
-Hôm nay là 10% còn ngày mai thì chúng tôi chưa biết thưa ông? Nếu ngân hàng máu và tim có được thứ chúng ta cần thì % có thể sẽ khá hơn.
-Các người cứ liệu hồn ! Nếu con gái ta làm sao? Ta sẽ không tha cho cái bệnh viện này đâu?
Ông Đặng tức giận ,ra khỏi phòng ông bác sĩ , không quên để lại lời đe doạ.
Nam nắm chặt tay cô bé ! Hơi ấm của anh lan toả khắp căn phòng lạnh lẽo. Ai nhìn vào cũng sót thương cho đôi vợ chồng trẻ.
Ngày hôm đó ai cũng nín lặng. Nhìn vào điện não đồ. Dòng điện vẫn chạy từ từ.........
Cuối cùng ông trời không đánh mất tia hi vọng. Cô bé đã tỉnh lại.........
Nhìn Nam đang ngủ gục ,bàn tay vẫn nắm chặt tay cô. Cô bé thương Nam lắm , Nam là một người tốt.
-N..a....m !
Nam bừng tỉnh , anh vui sướng khi thấy cô bé đã tỉnh...
Mọi người ùa vào ,hân hoan nhìn cô bé....
Quỳnh Anh mỉm cười,cô thật hạnh phúc khi bên cạnh luôn có những người thân vây quay...
Cô nhìn quanh tìm một dáng người...nhưng không thấy.
-Thằng chó đó đã đi rồi !
Khánh và cha cô bé bước vào......
-Cha xin lỗi đã bắt ép con !
Ông Đặng tiều tụy,đứng nhìn cô bé....
-Anh xin lỗi....
Nam gạt nước mắt ,tay vẫn nắm chặt tay....Qỳnh Anh xin lỗi.....vì Vũ cô đã làm cho Nam phải đau lòng.....
Cô đã làm cho mọi người phải lo lắng....
Cô bé hối hận.....Vì
Vũ đã bỏ cô bé mà đi
Vũ mà cô đã gắng công chờ đợi.
Vũ mà để giờ cô phải như thế này....
-Mọi người yêu em lắm !
Nam thỏ thẻ , bàn tay anh vẫn không buông rời bàn tay cô bé....
Trong phut chốc....cô bé rất thương Nam. Hình ảnh Vũ đã biến mất....
-Thế em bị bệnh gì vậy?
Nam ớ người , cậu không biết phải làm sao.
Thấy Nam như vậy , cô bé quay ra hỏi mọi người.....
Ai cũng im lặng.....
Cô bé quay ra ông Đặng với anh mắt cương quyết....
Ông Đặng hiểu rõ con gái mình....chuyện gì đến cũng sẽ phải đến......ông mấp máy mồm :
-Con phải cố gắng....bác sĩ nói con bị........
Cả căn phòng im bặt,ai cũng biết điều ông Đặng sắp nói ra...họ thương cô bé sẽ không chịu được...phải chi ông trời đừng quá ác.......
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự im lặng đáng sợ....
Ông Đặng chậm dãi nghe điện thoại.......nét mặt bất ngờ đan xen vui sướng của ông , khiến cô bé và mọi người ngạc nhiên.........
Cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc nhanh chóng.......nhưng những lời ông bác sĩ nói trong điện thoại làm ông không khỏi vui sướng.
-"Đã tìm được người có cùng nhóm máu với con gái ông ,và người đó đã chấp nhận hiến tủy và tim "
Nhưng ông cũng bất ngờ khi ông bác sĩ nói câu thứ 2 :
-"Cậu ta đã không nhận số tiền ông đưa , chúng tôi sẽ gửi trả ông sau cuộc phẫu thuật "
Ông Đặng mặc kệ , ông quay sang con gái , dõng dạc nói từng lời :
-Con sẽ phải trải qua cuộc phẫu thuật tim ,% sống rất ít..con có dám thử thách không?
Quỳnh Anh mỉm cười , nắm chặt tay Nam...cô khẽ gật đầu..............

Ngoài cửa sổ ,một chú bướm trắng bay vào...lượn lờ đậu trên tay cô......
Quỳnh Anh mỉm cười với Nam......Đây có lẽ là một điềm may mắn..........
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 5 tiếng đồng hồ...
Đây là một ca khó....cả ông bác sĩ lẫn những người mổ phụ đã phải rất cô gắng.
-Dao , kéo ,chỉ , may vào..
Ông bác sĩ thoăn thoắt trên con dao mổ của mình...
-xuất huyết nhièu quá......
-Cầm máu khẩn trương
-Mạch đập yếu đi..
-Điện não đồ tắt rồi....
Không ! Không thể có 2 cái chết trong tay ông được..........ông bác sĩ mắt hoa lên....
-Xoa bóp !
-Tiêm thuốc trợ tim !
-Vẫn không thấy hiện tượng gì.......
Ca phẫu thuật đã thất bại !
Ông bác sĩ đã rất cố gắng , nhưng số người sao địch lại số trời.......
Cả nhóm mổ , đều đã thấm mệt.....họ đã chiến đấu suốt hơn 5 tiếng với tử thần......nhưng đã thua cuộc !!

80 TRIỆU CHO MỘT LỜI HỨA

Nam như nghẹt thở.......nhìn đén báo nhấp nháy.làm anh không khỏi có cái suy nghĩ đập nhát cánh cửa rồi xông vào.........
Đèn đã tắt..........
Hàng chục con người đứng trước cánh cửa đợi chờ.............đợi chờ.........
Ông bác sĩ mở cánh của đi ra..........
-Chúng ta thua rồi !
Ông bác sĩ bất lực nhìn các đồng nghiệp....
Ánh mắt ông đỏ hoe....gục xuống.....
Một cánh bướm........
-Sao lại có bướm ở đây......phòng mổ mà.....
ông bác sĩ nói trong cơn mệt mỏi...những bác sĩ khác ,những y tá nhìn theo ông....
Không hiểu họ bị hoa mắt nhưng đây quả là kì tích.........
Cánh bướm bay đến chỗ cô bé......
Điện não đồ đã hoạt động trở lại......
Ông bác sĩ không tin vào mặt mình ,ông chạy lại bắt mạch...
Mạch đã dập lại.......
Cả phòng mổ như bừng sáng tia hi vọng........
Họ nhanh chóng khâu lại các vết mổ...............
Thành Công !.........................
Nhìn vào ánh mắt hân hoan của những người đang đứng trước cửa phòng mổ , ông cũng thấy vui lây.........lần đầu tiên trong đời.....hơn 30 chục năm làm bác sĩ..ông gặp những chuyện éo le và kì lạ như ngày hôm nay...........

Tinh !Tong!Tinh!Tong!
-Con có đồng ý sẽ yêu người đàn ông này đến cuối cuộc đời không?
Vẫn lại là ông cha xứ đó...vẫn lại là sự im lặng đó...........
-Con đồng ý ! 2 tiếng đồng ý của Quỳnh Anh làm Nam như phát điên lên vì vui sướng.....Anh bế bổng cô lên và đặt một nụ hôn ấm nồng.......
Cả nhà thờ rộn vang tiếng nhạc............
Ông bác sĩ già hôm đó cũng được mời đến....nhưng đã đi về trước....chỉ để lại một phong bì có ghi tên của người đã hiến tặng mạng sống cho cô dâu....
Trên đường về ông tạt qua bệnh viện....vào mảnh đất phía sau. Nơi đây là nghĩa trang an táng cho những người bệnh không ai thân thích..........
Đứng trước một ngôi mộ mới....ông không khỏi nhớ lại buổi sáng hôm đó
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi vẫn không quên được buổi sáng hôm đó....
Tôi đang rất đau đầu.về căn bệnh của cô bé đó lần đầu tiên sau hơn 30 năm tôi mới gập một người bệnh nặng như cô bé này....nhưng với tất cả điều đó không thể bằng điều tôi đang chứng kiến....
Tôi vẫn nhớ đó là một chàng trai trẻ.....
Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn tôi..
Tay anh ta đẩy vè phía tôi một mảnh giấy xét nghiệm......
Tôi chưa hết vui mừng khi thấy anh ta cũng thuộc nhóm máu Rh-nhóm màu hiếm và còn tủy cũng hoàn toàn phù hợp thì đã bị sự bất ngờ đến rờn rợn khi anh ta bảo......
-Hãy lấy toàn bộ máu và tủy của tôi cho cô bé ấy ! Hãy để cô ấy sử dụng con tim của tôi..
Tôi vẫn nhớ mái khi đó khi tôi chuẩn bị lấy đi của anh ta tất cả....tôi đã hỏi anh ta..
-Cậu có cảm thấy quá lụy với tình yêu không? Liệu cô ta có xứng đáng không?
-Tôi NỢ cô ấy !
Cậu ta buông một câu lạnh lùng rồi chìm vào giấc ngủ của thuốc mê...và sẽ không bao giờ tỉnh dậy...
-Tôi muốn cô ấy được hạnh phúc !!!!
Đó là câu cuối cùng của cuộc đời cậu ấy !
Điện não đồ chợt tắt , tôi gạt nước mắt ,bàn tay run run bấm số điện thoại.
-Thưa ông ,đã có người hiến tặng tất cả......................
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ông bác sĩ thắp một nén hương ! Ông nhìn vào khuôn mặt trẻ của cậu ta.....
-Cô bé ấy rất hạnh phúc......................
Trên bia mộ ,chàng trai mang tên LÂM DUY VŨ đã cười rất tươi...........
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Và còn một điều kì lạ trong đám cưới mà không ai nhận ra.....
Ở một góc khuất..............
Tại nhà thờ....................
Có một cánh bướm trắng.......
Lượn lờ.........................
Nơi con tim ấy ngừng đập.........
anh đến để gọi con tim ấy trở về ....
Để em sống bằng máu và tim anh . Cả 2 quyện lại làm 1 . Vậy là anh giữ trọn lời hứa :
Anh trả Nợ em và Bên em suốt Cuộc Đời này !!!

P/s: Vì người mình yêu con người có thể làm tất cả để người đó được hạnh phúc vậy hãy trân trọng và giữ chặt những gì mình đang có bạn nhé!
Blog truyện ngắn sưu tầm - BlogTM
Read more…